Toàn Tiểu Khu Chỉ Có Một Mình Tôi

Chương 1-2




Quyển sổ nhỏ này của Lục Nghiêu ghi chép lại một số hoạt động của mọi người trong tiểu khu, lúc giao thừa đón năm mới sẽ phải nộp lên cho lãnh đạo. Lãnh đạo trực tiếp của Lục Nghiêu là Bộ an ninh quốc gia của ủy ban Trung ương, những thành viên giống như hắn được phân công đến các địa phương khác nhau để xử lý các xung đột giữa đám phi nhân loại và con người. Trên lý thuyết thì tất cả những vấn đề phi khoa học trên thế giới đều nằm trong tầm kiểm soát của họ, nhưng ít người nhiều chuyện, bình thường bọn họ đều nhắm một mắt, mở một mắt mà sống.

Ngoài cửa truyền đến tiếng còi xe đinh tai nhức óc, Lục Nghiêu cau mày, đặt quyển sổ sang bên cạnh, thò đầu ra nhìn. Có hai chiếc xe đang chắn ngang lối vào, một trước một sau, người lái xe phía trước tính tình rõ ràng là không tốt, không ngừng bấm còi.

"Mở cổng ra!"

Lục Nghiêu vừa xắn tay áo vừa bước nhanh qua, một cước đạp vào sườn xe phía trước: "Vội cái gì?! Muồn về khóc tang à!"

Chiếc xe phía trước bị đạp lắc lu một chút. Nếu để cho thanh niên chuyển phát nhanh vừa rồi thấy cảnh này, nói không chừng cũng giống như cái người giao hàng trước đây, không được bao lâu cũng áp lực mà bỏ việc mất - chiếc Toyota trắng hắn vừa đạp, ít nhất cũng phải nặng một tấn đó.

Cửa sổ xe mở ra, trên ghế lái là một ông lão gầy gò có chòm râu rậm, mày rậm mắt to, thần sắc uy nghiêm. Bên ghế phụ còn có một tấm biển, trên tấm biển viết bốn chữ - Thần cơ diệu toán.

"Lục tiểu lão đại." Người đàn ông nhe răng cười, lão không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng thì cỗ thần thái kia liền biến mất, vẻ mặt lão như muốn lấy lòng mà nói: "Dậy sớm thật đấy, không phải 7 giờ mới đổi ca sao?"

Lục Nghiêu biết lão ta. Cư dân tòa nhà số 1, tự xưng là đạo sỹ Mao Sơn, tên là Dư Tam Thất, không biết bản lĩnh thật sự có bao nhiêu, dù sao thì lão cũng thông thạo một số mánh khóe, Kinh Phật cũng có thể đọc thuận thục như nước chảy mây trôi. Trong chiếc rương nhỏ dưới tấm biển hiệu còn có một bộ dụng cụ giác hơi*, tính quẻ không được cởi áo ra khám bệnh cho người ta.

Dư Tam Thất cười hì hì nói: "Lục tiểu lão đại, mới sáng sớm đã tức giận như vậy, hôm nay có thể xảy ra thảm họa đẫm máu đó."

Lục Nghiêu không quan tâm lời lão nói, trực tiếp hỏi: "Xe này ông lấy ở đâu?"

Lão lừa đảo này mỗi ngày trời chưa sáng đã cưỡi con xe đạp rách đi ra ngoài, từ bao giờ lại có xe ô tô vậy?

Dư Tam Thất đáp: "Người khác tặng đó."

Vừa trả lời xong lão đã bị Lục Nghiêu túm lấy chòm râu, kéo mạnh một cái: "Ăn cắp?"

Dư Tam Thất đau đến nhe răng trợn mắt, thật vất vả mới giải cứu được chòm râu của mình khỏi tay Lục Nghiêu, lão hạ giọng nói một cách thần thần bí bí: "Đây thật sự là được tặng mà. Trời cao làm chứng, hôm nay thật trùng hợp, tôi vừa bày sạp đã có một người phụ nữ trung niên chạy tới khóc lóc, lải nhải với tôi nửa ngày, nói rằng chồng bà ta ngoài tình, tôi còn chưa kịp nói một lời thì lại có một cô gái xinh đẹp đi tới, chính là lái chiếc xe này. Cô ta nói mình tìm được một tên đàn ông lớn tuổi hơn mình, ôn nhu chăm sóc cô ta, còn mua nhà mua xe cho cô ta nhưng lại không muốn ly hôn với vợ để ở bên cô ta..."

Nói xong thì cả hai người này cùng nhau khóc rống lên...

Lục Nghiêu có thể đoán được: "Là cùng một người đàn ông?"

Lão già vuốt vuốt râu, cười toe toét: "Hai người đó bắt đầu lao vào cấu xé nhau. Cô gái trẻ bị tát vài bạt tai, liền ném chìa khóa xe cho tôi. Nói rằng thà cho tôi còn hơn để người phụ nữ trung niên kia cướp về. Cô ta đã nói vậy thì sao tôi có thể từ chối chứ, liền dọn đồ trèo lên xe lái đi. Thật ra thì lúc sau cô ta có đuổi theo, nhưng mà tôi vượt vài cái đèn đỏ, liền cắt đuôi rồi."

Lục Nghiêu nghe lão kể chuyện tỏ ra rất thích thú, đến lúc lão lừa đảo lái xe vào còn không quên dặn hắn một câu: "Lục tiểu lão đại, hôm nay anh chú ý một chút, thật sự là có chuyện đổ máu đó."

Người ngồi trong xe phía sau đã sớm ló đầu ra, cùng Lục Nghiêu nghe lão lừa đảo kể chuyện phiếm, cảm thấy thỏa mãn mới rụt đầu trở lại, lúc đạp chân ga tiến về phía trước vài mét, đến bên cạnh Lục Nghiêu mới nói: "Đừng tin lão, chẳng bao giờ nghe được lời thật từ trong miệng lão lừa đảo này."

Lục Nghiêu gật đầu với đối phương, cũng không coi đó là thật. Hắn vừa trở về phòng bảo vệ đã nghe thấy tiếng điện thoại đặt trên bàn đang kêu. Hắn vừa nhìn qua tên người gọi đã lập tức tắt máy. Bên kia vẫn không chịu buông tha, tiếp tục gọi đến.

Lục Nghiêu bắt máy: "Vâng? Sếp, có chuyện gì vậy?"

Cuộc gọi từ Bộ An ninh quốc gia. Kỳ thực, Lục Nghiêu không chỉ phụ trách một nơi là Nghiệp Thành, một mảnh sông Hoài này đều do hắn phụ trách, nhưng bởi tiểu khu phía sau lưng hắn kia có quá ít người, yêu quỷ lại tràn lan, chỉ có hắn - người có mức độ nguy hiểm sánh ngang vũ khí hạt nhân hủy diệt mới có thể trông coi được, nên bất được dĩ hắn chỉ có thể yên ổn làm bảo vệ ở nơi này. Theo lý mà nói, loại người phụ trách khu vực này không cần bên trên trực tiếp chỉ đạo, mức độ tự do tương đối cao, nhưng một khi bên trên gọi điện tới, khẳng định không phải chuyện tốt lành gì.

"Vân Nam xảy ra chút vấn đề. Khu định cư phi nhân loại lớn nhất bên đó phát nổ."

Lục Nghiêu: "Thì sao?"

"Người cùng bộ ngành, chiếu cố nhau một chút. Phía trên đem những người tạm thời không có chỗ ở phân chia, để cho bọn họ đến chỗ các người trú tạm."

Bên kia đầu dây có tiếng rè rè, hình như tín hiệu không được tốt lắm.

"Lục nhi, bình thường con nghe lời nhất, tổ chức khẳng định sẽ cho con đãi ngộ tốt nhất. Lần này liền phân đến cho con..."

"Ai?" Lục Nghiêu cảnh giác.

"...Ừm...chính là...cái người đã làm nổ tung căn cứ đó..."

Lục Nghiêu: "..."

Người bên kia điện thoại tận tình lấy lòng: "Lục nhi, Đảng và tổ chức sẽ không bạc đãi cậu, cậu cũng không còn nhỏ, chúng ta đừng nhẫn tâm như vậy ha, ba trăm người đã được phân chia đến Thượng Hải, bên đó cũng không có ý kiến gì."

Lục Nghiêu bình tĩnh nói: "Nhẫn tâm? Nếu tôi nhẫn tâm thì đã sớm mua vé bay đến Đế Đô tát chú một cái rồi đó."

Nói xong hắn liền tức giận cúp điện thoại, ngồi một hồi mới nhận ra mình còn chưa hỏi bao giờ thì người kia đến, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một thiếu niên mặt không cảm xúc đứng ở bên ngoài.

Bộ dáng thiếu niên 17, 18 tuổi. Thật sự xinh đẹp, làn da trắng nõn như ngọc thạch, đôi mắt vừa đen láy lại sáng ngời kì lạ, khóe mắt hơi cong lên, có chút ửng đỏ, mềm mại nhìn giống như còn chưa tỉnh ngủ. Sống mũi thiếu niên cao thẳng, đôi môi mím chặt, có chút cao ngạo lạnh lùng, trên dái tai trắng nõn còn đeo chiếc khuyên tai màu bạc, nhoáng lên một cái, khiến cho người ta rất muốn đưa tay sờ thử. Trong tay thiếu niên cầm theo hai chiếc bọc nhỏ, chất liệu vải giống như tấm ga trải giường mà Lục Nghiêu đã dùng khi còn học trung học.