Triệu Dã Tức vừa đi vào bệnh viện thú cưng, đã nghe thấy tiếng Đào Kiều Sanh kêu khóc tan vỡ: "Tao nuôi mày muốn không nổi rồi, đm mày còn trả lại cho tao một cái thai sáu đứa?!"
Đáp lại hắn là một tiếng meo ngọt ngào thanh nhã.
Đào Kiều Sanh liếc thấy Triệu Dã Tức, tựa như cạn máu thấy được túi máu, nhanh chóng chạy đến trước cửa.
"Bé con! Huhuhu cậu tới để chứng minh ông nội đúng không? Không đúng, hẳn là ông ngoại —— từ từ, ông nội hình như cũng được nữa......" Đào Kiều Sanh nói đến một nửa, nhìn thấy nam sinh đi theo phía sau Triệu Dã Tức, suýt nữa đã cắn trúng đầu lưỡi, "A!"
Lục Hoang Chi nói: "Giới thiệu một chút?"
Triệu Dã Tức mặt không cảm xúc, "Bạn nối khố của tôi, Đào Kiều Sanh, đây là Lục Hoang Chi."
Đào Kiều Sanh hưng phấn hét lên: "AAAAAAAAAAAAA!"
Lục Hoang Chi hơi kinh ngạc, "Anh biết tôi?"
"Biết chứ, giáo thảo đại học Trung Quốc." Đào Kiều Sanh nhiệt tình nói, "Bé con thường nhắc đến cậu trước mặt tôi."
Triệu Dã Tức có dự cảm không tốt, "Câm miệng lại cho tớ."
Lục Hoang Chi khá hứng thú, "Anh ấy nói cái gì?"
Đào Kiều Sanh cười hì hì: "Nói cậu lớn lên đẹp trai."
Triệu Dã Tức nóng nảy: "Cậu thúi lắm!"
Lục Hoang Chi cười, nói: "Chuyện này về sau có thể gặp mặt để nói, không phải xấu hổ."
Triệu Dã Tức quả thực chịu thua: "Lục Hoang Chi, cậu không cần mặt mũi à?"
"Không cần, anh muốn thì tôi cho anh." Lục Hoang Chi giương mắt nhìn "Mèo ở đâu."
Triệu Dã Tức vốn không định mang Lục Hoang Chi tới, nhưng mà bệnh viện thú cưng này cách trường học khá xa, ngay giờ tan tầm cao điểm mà lái xe đến thì không hay cho lắm, vừa vặn xe Lục Hoang Chi đang đậu trong trường học. Sau một hồi giãy giụa, Triệu Dã Tức chịu nhục ngồi lên xe Lục Hoang Chi.
Nhìn vào trong phòng, chú mèo Ragdoll của Đào Kiều Sanh bị một chị gái y tá đặt lên bàn, lộ ra cái bụng trắng như tuyết, biểu tình dịu ngoan mang chút đờ đẫn; anh trai bác sĩ mang mắt kính đang cầm dụng cụ siêu âm B dò tới dò lui trên bụng của nó.
Đào Kiều Sanh hỏi: "Sao rồi ạ?"
"Chính xác là sáu con," bác sĩ nói, "Tôi đếm cho các cậu xem này. Đây là một con, đây thêm một con..."
Triệu Dã Tức nhíu mày, "Đây không phải là trọng điểm."
Lục Hoang Chi nói: "Tôi có thể ôm nó một lát không?"
Đào Kiều Sanh rất hào phóng: "Chỉ cần là anh đẹp trai, cứ ôm tự nhiên."
Lục Hoang Chi nhận lấy mèo Ragdoll từ trong tay chị gái y tá, cầm lấy cái đuôi của nó, thấy được hai quả cầu lông mềm mại. "Triệu Dã Tức, lại đây xem nguyên nhân."
Triệu Dã Tức chưa từ bỏ ý định, nhẹ nhàng nhéo nhéo hai quả cầu lông, thiên ngôn vạn ngữ hợp thành một câu "Đm".
"Rất khó tin phải không," Bác sĩ bày ra giọng điệu cao nhân thế ngoại khám phá hồng trần, "Thật không dám giấu giếm, lần đầu tôi nhìn thấy là một con thỏ đực mang thai, tôi sợ đến mức báo cảnh sát."
Đào Kiều Sanh hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, cảnh sát mang theo nhân viên mặc áo blouse từ trên trời giáng xuống, mang con thỏ đi."
Đào Kiều Sanh hoảng sợ nói: "Mang đi giải phẫu hả? Vậy con trai của tôi chẳng phải cũng...!"
Bác sĩ an ủi hắn: "Hẳn là bọn họ đủ hàng mẫu rồi, không tới phiên nó."
Triệu Dã Tức không thể nào giải thích nổi, "Không phải... Các người lập tức tiếp thu như thế? Là đực đó, con mang thai chính là con đực!"
Lục Hoang Chi nói: "Chúng tôi đã từng kinh ngạc rồi."
Đào Kiều Sanh phụ họa: "Yên tâm đi bé con, lúc tớ nhìn thấy tin tức còn phản ứng kịch liệt hơn cậu bây giờ nữa."
Triệu Dã Tức nhớ đến hotsearch lúc trước nhìn thấy, run giọng nói: "Chờ đã, loại này virus sẽ lây bệnh cho con người ư? Má, tôi vừa mới sờ trứng mèo của nó!"
"Chuyên gia đã bác bỏ tin đồn, giới tính thứ hai xuất hiện là căn cứ vào đột biến gen, không liên quan đến virus, càng sẽ không lây bệnh."
Triệu Dã Tức thở phào.
Bác sĩ nói tiếp: "Nhưng loại đột biến gen này nếu như làm không tốt cũng sẽ xuất hiện trên con người."
Ánh mắt ba nam sinh lập tức tụ lại trên người bác sĩ.
Bác sĩ vội vàng xua tay, "Việc này không phải tôi nói, là chuyên gia nói."
"Là chuyên gia nào vậy," Triệu Dã Tức ghét bỏ nói, "Nghe đã không đáng tin."
Bác sĩ cầm máy tính bảng trên bàn lên, mở ra một cái video, nói: "Mời xem."
Một gương mặt quen thuộc mặt xuất hiện ở trên màn hình, Triệu Dã Tức suýt nữa thở không ra hơi: "—— Ba?"
Lục Hoang Chi nói: "Đúng."
Triệu Dã Tức đã sớm rục rịch ngón giữa rốt cuộc kìm nén không được, tàn nhẫn dựng trước mặt Lục Hoang Chi, "Chuyện liên quan đến cậu, vậy mà đm cậu không làm chút gì cả."
Đào Kiều Sanh dí sát vào màn hình, "Thật sự là chú Triệu. Bé con, thì ra ba của cậu là chuyên gia về giới tính hai hả."
"Nhưng lần trước lúc tớ gặp chú, chú cũng chỉ là một người đàn ông trung niên mập mạp bình thường."
Đào Kiều Sanh chua xót nói: "Viện trưởng viện nghiên cứu thứ 7 Tuệ Thành mà trông bình thường thế... Tớ đây xem là gì nữa?"
Triệu Dã Tức nói: "Thật không dám giấu giếm, tớ vẫn luôn xem cậu là một tên thất học."
Bác sĩ kinh hãi: "Thì ra là Triệu công tử! Thất kính thất kính."
Lục Hoang Chi hỏi: "Anh đã bao lâu không gặp ba anh rồi."
"Mới một tuần mà thôi." Triệu Dã Tức tốt nghiệp khoa chính quy, trong nhà mua cho anh một căn hộ ở làng đại học. Ngày thường anh ở trong căn hộ của mình, chỉ khi cuối tuần mới trở về nhà.
Trong video ba Triệu nghiễm nhiên là hình tượng phần tử tri thức cao cấp, thuyết minh rành mạch vấn đề động vật có vú phân hoá giới tính thứ hai, kêu gọi dân chúng không nên nghe theo lời đồn cũng không được tin lời đồn, giữ vững bình tĩnh. Phóng viên đang hỏi ông con người có thể xuất hiện bệnh trạng giống thế không, ba Triệu nói thật: "Không bài trừ khả năng này. Trước mắt đã xuất hiện giới tính thứ hai ở động vật có vú thường gặp như chó, mèo, thỏ, các loài chuột, cũng có một số không thường gặp như cá heo, gấu trúc, bao gồm cả tinh tinh. Có hai phương hướng phân hoá là nam tính hoá và nữ tính hoá, xác suất tương ứng tầm 0.2%, 0.1%..."
Phỏng vấn kết thúc, phóng viên ngỏ ý cảm ơn với ba Triệu rồi nói: "Đoàn đội của giáo sư Triệu Quang Diệu đang tiến hành giải trình tự và nghiên cứu đột biến gen, chúng tôi sẽ liên tục theo dõi, đảm bảo chia sẻ tin tức đến cho mọi người trước tiên."
Xem xong video, mọi người không hẹn mà cùng mà rơi vào trầm mặc. Cuối cùng Đào Kiều Sanh lên tiếng trước: "Nếu con người xuất hiện giới tính thứ hai, chúng ta có phải cũng sẽ mang thai không?"
Da đầu Triệu Dã Tức tê dại, "Vẻ mặt chờ mong của cậu là chuyện gì thế."
Lục Hoang Chi nói: "Thật đáng tiếc, những chuyện này đều có tính sinh sản."
Triệu Dã Tức nhất thời không phản ứng, "Có ý gì?"
"Ý chính là, không phải đồng tính và thừa nhận hành vi kia của đối phương, nam nhân loại phân hoá cũng sẽ không mang thai."
"Đúng nha!" Đào Kiều Sanh tiếc hận nói, "Con trai của tớ là bị con mèo đực khác quan hệ mới mang thai. Chỉ cần chúng ta không bị nam nhân quan hệ, thì có phân hoá giới tính cũng không có việc gì."
Lục Hoang Chi sâu xa nói: "Cho nên học trưởng Triệu Dã Tức, anh đang lo lắng cái gì?"
Triệu Dã Tức tức run người, nhưng lại tìm không ra lời phản bác. Làn da của anh trắng hơn con gái rất nhiều, khi tức giận thì hai má ửng đỏ, cặp mắt lớn đen tuyền, lông mi còn hơi ẩm ướt.
Là do cậu ép tôi.
Triệu Dã Tức lấy điện thoại ra, click mở wechat, nhanh chóng tìm được chân dung Lục Hoang Chi, xoá mặt Lục Hoang Chi trước mặt cậu.
Lục Hoang Chi ngẩn người, giơ tay che mặt lại, chậm rãi cúi đầu, bả vai khẽ run, dường như là đang nhịn cười.
Đào Kiều Sanh biết Triệu Dã Tức hai mươi năm, mỗi lần nhìn thấy Triệu Dã Tức tức giận, đều sẽ đứng một bên giải thích: "Xuất hiện! Đại chiêu của bé con, dùng gương mặt tức giận và hành vi trẻ con đáng yêu để kéo tuột máu đối thủ, đồng thời tạo thành hiệu quả choáng váng tạm thời."
Lục Hoang Chi giương mắt cười nói: "Chiêu này rất lợi hại, tôi đã cạn máu."
Triệu Dã Tức mang vẻ mặt nhìn bọn ngu, "Có phải các cậu thấy mình rất hài hước không?"
Lục Hoang Chi có lẽ là chơi đủ rồi, thu lại nụ cười: "Nếu không còn chuyện khác, tôi đưa anh quay lại trường học?"
Triệu Dã Tức nỗ lực bày ra biểu tình hung ác, "Lái xe cho tôi, ngài xứng sao?"
Lục Hoang Chi thật sự tự hỏi một chút rồi nói: "Tôi cảm thấy tôi rất xứng."
Triệu Dã Tức hoàn toàn không cáu kỉnh, "Cửa ở bên kia, mời cút."
Lần này Triệu Dã Tức bảo vệ điểm mấu chốt, không đi cọ xe Lục Hoang Chi. Đào Kiều Sanh nhìn theo Lục Hoang Chi lên xe, cảm thán nói: "Lục Hoang Chi thật sự đẹp trai quá đi."
Đào Kiều Sanh là một cậu bé xinh đẹp tự luyến, trời sinh một gương mặt xinh đẹp, mỗi ngày ra ngoài đều phải dành nửa giờ để làm tóc, buổi tối trước khi đi ngủ nhất định phải đắp mặt nạ, mặc quần áo toàn do nhà thiết kế phối cho. Hắn mệt xỉu lên xỉu xuống mới lấy được danh hiệu nam thần, nhưng nếu đặt cạnh Lục Hoang Chi thì triệt để không đáng xem. Lục Hoang Chi tùy tiện mặc một bộ quần áo, đội mũ là có thể hạ gục hắn ngay lập tức.
"Đm cậu không nói thì tớ quên mất," Triệu Dã Tức bắt đầu tính sổ, "Tớ nói Lục Hoang Chi đẹp trai bao giờ?"
"Lúc mới vừa khai giảng năm trước đó. Cậu nói với tớ trường các cậu có một anh đẹp trai mới đến, còn cho tớ xem ảnh chụp nữa, cậu quên rồi à?"
Hình như là có chuyện như vậy.
Triệu Dã Tức gắng gượng cứu vớt tự tôn của mình: "Lúc ấy tớ vẫn chưa nhìn rõ bộ mặt thật của cậu ta, cho nên mới nói lời đại nghịch bất đạo như vậy. Cậu không biết đâu, sau khi tớ nói xong vẫn luôn nơm nớp lo sợ, luôn cảm thấy mình sắp bị trời phạt."
"Cậu không chỉ nói một lần, sau này còn nói tiếp."
"Không thể nào!"
"Câu gốc cậu nói là, Lục Hoang Chi không có gì ngoài khuôn mặt cả."
Triệu Dã Tức lập tức sửa miệng: "Hứ, tớ đây nói không sai."
"Nhưng tớ cảm thấy tính cách của cậu ấy rất tốt mà, rất tử tế." Đào Kiều Sanh nói, "Bé con này, sao cậu lại không thích vậy? Nhân phẩm của cậu ấy có vấn đề?"
Triệu Dã Tức không có thói quen nói xấu sao lưng người khác, miễn cưỡng trả lời: "Không phải cái đó."
Đào Kiều Sanh búng tay một cái "Tớ biết rồi, mấy tên đẹp trai như cậu ta, nhất định là một tên nam nhân cặn bã. Cậu đang tức giận vì các cô gái."
"Cũng không phải." Theo anh quan sát, Lục Hoang Chi rất thân sĩ và lễ độ với con gái, chưa từng vui đùa quá trớn bao giờ, so với trước mặt anh thì hoàn toàn là hai người khác nhau.
"Chẳng lẽ thật sự chỉ vì thầy hướng dẫn của các cậu không hòa thuận, chính kiến bất đồng?"
"Chính kiến bất đồng tương đương tam quan không giống nhau, rất nghiêm trọng." Triệu Dã Tức nhàn nhạt nói: "Hơn nữa, cậu ấy thích chơi tôi cậu không thấy à?"
"Chơi...? Chắc chỉ là đùa giỡn với anh em thôi mà." Đào Kiều Sanh nói, "Không phải cậu vẫn luôn muốn làm ba của tớ sao."
"Cậu mới quen cậu ta được bao lâu mà đã tẩy trắng cho cậu ta vậy hả?" Triệu Dã Tức ha ha, "Cậu ta ở trước mặt người khác thì đàng hoàng, chỉ đặc biệt nhằm vào tớ thôi. Có điều không sao cả, tớ nhớ kỹ hết rồi. Tớ nhất định phải ăn miếng trả miếng, trả lại gấp trăm lần!"
Đào Kiều Sanh nhìn bạn nối khố còn lùn hơn mình cả nửa cái đầu, trìu mến nói: "Bé con nhà tớ vui là được rồi."
Sau khi tách ra với Đào Kiều Sanh, Triệu Dã Tức trở về nhà mình một chuyến. Ba Triệu quả nhiên không ở nhà, trong nhà chỉ có một mình dì giúp việc. Triệu Dã Tức hỏi dì giúp việc: "Dì ơi, dì biết ba của con ở đâu không?"
Dì giúp việc nói: "Biết, không phải ông ấy đang nghiên cứu về giới tính thứ hai sao?"
"Dì cũng thấy tin tức ạ?"
"Trước khi ông ấy đi đã nói với dì. Ông ấy nói mấy ngày kế tiếp rất bận, ăn ở đều tại viện nghiên cứu, bảo dì đừng chuẩn bị cơm cho ông."
Đến dì giúp việc còn biết chuyện, thế mà anh lại không biết, chắc chắn anh là bị ôm nhầm rồi.
Triệu Dã Tức gọi điện thoại cho ba và mẹ. Điện thoại ba Triệu thì không ai nghe máy, mẹ Triệu thì trực tiếp dứt khoát tắt máy luôn.
Ba Triệu mẹ Triệu thường xuyên tham dự một ít nhiệm vụ nghiên cứu cơ mật, mỗi lần biến mất là mấy tháng hoặc hơn nửa năm, Triệu Dã Tức cũng quen rồi, ít nhất lúc này anh biết được họ đang làm gì.
Triệu Dã Tức ăn cơm xong, nằm trên ghế sô pha chơi điện thoại, nhận được một lời mời thêm bạn tốt.
【 Hoang muốn thêm bạn tốt với bạn 】
【 Xác minh tin nhắn: Có đang ở đấy không? Làm hòa nhé? 】
Triệu Dã Tức giận đến mức sau cổ nóng lên —— đối thủ một mất một còn vẫn đang cãi nhau có thể nói "làm hòa"???