Toàn Thế Giới Đều Ship Cp Của Tôi Và Ảnh Đế

Chương 11: Trên cả mong đợi 4




Ôn Thiên Ngưng tức đến cười lạnh: "Đạo diễn ông quá đáng lắm nhé, ông thấy tôi có giống cô gái dịu dàng dễ thương không?"

Hình tượng của Ôn Thiên Ngưng trước nay đều là cô gái mạnh mẽ, mấy chữ "cô gái dịu dàng dễ thương" trừ từ cô gái ra thì chẳng có từ nào liên quan đến chị cả.

Làn đạn ở phòng phát sóng cười đến điên rồi

[Hahahahaha tổ tiết mục biết chơi ghê.]

[Đạo diễn: Hahahaha không nghĩ ra phải không?]

[Tôi thấy đạo diễn cố ý làm khó chị gái xinh đẹp của chúng ta thì có!]

[Ôn Thiên Ngưng: Tôi khổ quá mà T.T]

[há há há đúng là trên cả mong đợi]

[hê hê hê, tôi đã mong chờ đến mức xoa xoa tay rồi đây.]

"Được rồi, tôi biết rồi." Ôn Thiên Ngưng cười bất đắc dĩ, nhìn những người khác nhướng mi: "Được rồi, muốn cười thì cười đi, không cần nhịn."

Những người đang nhịn cười đều không nhịn được, cười ra thành tiếng.

"Hahahaha độc ác thiệt sự, cô gái dịu dàng dễ thương nữa chứ."

"Đạo diễn bảo kích thích lắm, quả nhiên là rất kích thích!"

Ôn Thiên Ngưng nói: "Đừng cười, biết đâu người tiếp theo sẽ là cậu đó."

Đạo diễn cũng nói ngay lúc đó: "Tiếp theo công bố người sắm vai của tổ hai cùng với vai diễn cần đóng."

Cố Tử Mặc lập tức khẩn trương: "Chắc không phải là em đâu nhỉ?"

Phó Triết Nam trầm mặc đã lâu đột nhiên nói: "Chắc không phải đâu."

Đạo diễn nói: "Đúng vậy, nhóm của hai cậu do Phó Triết Nam đóng vai nhân vật, còn nhân vật gì thì mời mọi người nhìn lên màn hình lớn phía trước."

Tất cả mọi người đều rất lo lắng.

Phó Triết Nam nhìn màn hình trước mặt sáng lên mấy chữ: "Đường Tăng lảm nhảm."

Phó Triết Nam: "........"

Cố Tử Mặc không nhịn được mà cười bò.

Ai chẳng biết Phó Triết Nam ít nói, tích trữ như tích vàng!

Làn đạn cũng đang cười bò không ngừng được.

[Tổ tiết mục định nhân cơ hội này phát tài đúng không? Ai mà chẳng biết Phó Triết Nam một chữ ngàn vàng. jpg đầu chó]

[Hahahaha Tổ tiết mục đúng là có tâm chuẩn bị, nhân vật này nhìn cái là biết cố ý chuẩn bị cho Phó Triết Nam]

[Hahahahaha tôi muốn nhìn Phó Triết Nam đọc lời thoại.]

[Thiếu đòn ghê, tổ tiết mục chưa bao giờ làm tôi thất vọng ha ha ha]

Phó Triết Nam nhìn Cố Tử Mặc cười đến cong eo, cũng cười bất đắc dĩ.

Ôn Thiên Ngưng nhìn thoáng qua người cũng cảnh ngộ, nói: "Chị còn tưởng nhân vật của chị đã ngứa đòn lắm rồi, ai ngờ nhân vật của cậu cũng chẳng kém cạnh gì."

Biểu tình Phó Triết Nam vẫn bình tĩnh nhưng lời nói lại chua xót khôn cùng: "Bây giờ chạy trốn còn kịp không?"

"Cậu muốn rời đi hả!" Ôn Thiên Ngưng cố ý nói: "Nhanh, đưa chị đi cùng nữa, chị cũng không muốn chơi."

Tần Tư Dữ nhướng mày: "Thế tất cả mọi người dứt khoát chạy trốn cùng nhau đi."

Đạo diễn: "......."

Các vị tổ tông, làm người đi!

Đạo diễn sợ chủ đề càng ngày càng lệch, nhanh chóng nói: "Tổ cuối cùng là ảnh đế Tần và Quý Mộ Ngôn."

Quý Mộ Ngôn nhíu mày hỏi: "Nhưng bọn tôi đến đích đầu tiên mà, không phải nhóm đến đầu tiên được ưu tiên hay sao?"

Đạo diễn gật đầu: "Đúng rồi, ưu tiên của hai người là được chọn người đóng vai nhân vật."

"......."

Đôi mắt to to của Quý Mộ Ngôn viết đầy sự mê mang nho nhỏ.

Tần Tư Dữ bật cười: "Đạo diễn ngứa đòn vẫn rất ngứa đòn."

Quý Mộ Ngôn suy nghĩ, cậu và Phó Triết Nam đều khá kiệm lời, nhân vật phần lớn sẽ là "Đường Tăng lảm nhảm", đọc lời thoại không có gì là khó với cậu, ngược lại phải tiếp lời thoại so ra lại khó hơn, rốt cuộc cậu nói: "Để tôi đi."

Tần Tư Dữ ngạc nhiên, hỏi: "Cậu chắc chứ?"

Quý Mộ Ngôn gật đầu.

Đạo diễn thấy hai người bọn họ đã thống nhất, nói: "Được, vậy nhóm cuối cùng do Quý Mộ Ngôn sắm vai nhân vật, Tần Tư Dữ tiếp lời thoại, tiếp theo là nhân vật mà Quý Mộ Ngôn cần sắm vai."

Đạo diễn vừa nói xong, màn hình LED phía trước đã hiện ra bốn chữ: 

"Tổng! Tài! Bá! Đạo!"

Quý Mộ Ngôn: "......."

Tần Tư Dữ: "........"

[Trời ạ, nhìn bốn chữ này thôi tôi thấy ngại muốn chết rồi]

[Cô gái, ngồi lên, tự mình động!!]

[Aaaaaaaa ai sắm vai cũng được, chỉ cần là hai người thì tôi đều có thể!]

[Ha ha ha ha ha ha mong chờ chết mất.]

Quý Mộ Ngôn choáng váng.

Tại... tại sao đến nhóm bọn họ thì lại thay đổi phong cách ra đề?

Phó Triết Nam nói: "Đột nhiên cảm thấy vai diễn của mình cũng không tệ lắm."

Ôn Thiên Ngưng nhìn Quý Mộ Ngôn đầy thương hại, đột nhiên đồng cảm,đề như thế kia, nếu là chị thì chính bản thân chị cũng thấy thẹn.

Tần Tư Dữ cúi đầu nhìn Quý Mộ Ngôn, bạn nhỏ tính cách lạnh lùng, nếu thực sự đọc lời thoại của tổng tài bá đạo khéo khi sẽ ngượng đến ngất xỉu.

Tuy rằng hắn cũng không thích nhưng da mặt hắn dày.

Tần Tư Dữ nói với Quý Mộ Ngôn: "Không thì anh nói với đạo diễn một câu, hai ta đổi vai?"

Quý Mộ Ngôn lắc đầu: "Không cần đâu."

Nếu cậu đã chọn rồi thì phải làm được, hơn nữa lời thoại của bá đạo tổng tài chắc cũng không thẹn lắm đâu?

Thấy nhân vật chỉ định của cả ba nhóm đã chốt xong, Cố Tử Mặc cảm khái: "Ba cái nhân vật này đúng là thiếu đòn."

"Anh đột nhiên cảm thấy cái này không phải thiếu đòn nhất." Thẩm Tĩnh nhìn màn hình LED trước mặt "Anh nghĩ lát nữa hiện thoại lên mới ngứa đòn nhất kìa."

"Anh lộ thiên cơ rồi." Cố Tử Mắc xoa xoa cánh tay "bây giờ em nhìn đạo diễn, sao lại cảm thấy lạnh sống lưng nhỉ?"

Phó Triết Nam liếc cậu ta: "Đừng sơ, lát nữa người đọc thoại là anh."

"Em còn phải tiếp lời thoại đây này." Cố Tử Mặc nói.

Đạo diễn đột nhiên xen mồm: "Không cần biết lát nữa nói lời thoại gì, đồng đội đều không được cười."

Quý Mộ Ngôn hỏi: "Những người khác có thể cười không?"

Đạo diễn gật đầu: "Có thể."

Ôn Thiên Ngưng vuốt tóc, nhìn tất cả mọi người ở hiện trường: "Chị mặc kệ, lát nữa lúc chị đọc thoại, ai cũng không được cười."

Tần Tư Dữ nhướng mày: "Thế chúng ta thống nhất chút, sáu người đều không được cười."

Mọi người đều đồng ý.

Đạo diễn thấy vậy , nói tiếp: "Mọi người đều biết nhân vật của mình rồi, lát nữa trên màn hình sẽ xuất hiện lời thoại, khách quý cần phải đọc hết thoại, bắt đầu từ ảnh hậu Ôn."

Trên màn hình xuất hiện một hàng chữ: 

[Hừ! Đều tại anh đó, cũng không biết dỗ người ta gì cả, người ta cực kỳ muốn khóc, đấm ngực anh, đồ đáng ghét!]

Ôn Thiên Ngưng: "........"

Ôn Thiên Ngưng: "........"

Ôn Thiên Ngưng: "........"

Tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Ôn Thiên Ngưng.

[Móa, tôi đọc thử một lần, buồn nôn đến độ da đầu tôi run run.]

[Ha ha ha ha ha ha tại sao một chương trình tốt đẹp như vậy sẽ biến thành phong cách này!]

[aaaaaaa buồn nôn chết mất]

Đạo diễn không hề có tấm lòng thương hại gì, nói với Ôn Thiên Ngưng: "Đọc đi."

Ôn Thiên Ngưng cố nén xúc động muốn trợn trắng mắt, hít sâu một hơi, không nghịch tóc nữa, môi đỏ khẽ cười, nhìn đạo diễn: "Ngại quá, phải làm cho mọi người thất vọng rồi."

Một câu thoại bị chị đọc đến bách chuyển thiên hồi, mị lực tản phát, hơn nữa không cố ý tỏ ra đáng yêu. Tuy rằng lời thoại vẫn rất là sến súa nhưng đọc lên thì có cảm giác khác hoàn toàn.

Tổ đạo diễn: "........"

Làn đạn cười điên rồi.

[Ha ha ha ha ha ha không nghĩ ra phải không, chị gái xinh đẹp của chúng ta thật là lợi hại.]

[Aaaaaaa tôi lại có thể rồi]

[Mau mau mau, đồng đội phải tiếp thoại đúng không, rốt cuộc là tiếp lời như nào, mau nói]

Ôn Thiên Ngưng quay đầu nhìn Thẩm Tĩnh.

Làn da Thẩm Tĩnh rất trắng, mặt đỏ rất dễ nhận ra, lắp bắp nói: "Đừng, đừng nóng giận, ngực  anh để cho em đấm đó."

Toàn làn đạn đều bị giọng sữa của Thẩm Tĩnh đánh gục.

[Quả nhiên không ai có thể ngăn cản mị lực của chị gái xinh đẹp.]

[Phía trên, chị quên mất Tần Tư Dữ rồi sao?]

[Không, tui không hề quên, mọi người đều biết Tần lão cẩu không phải người, là súc sinh.]

Đạo diễn nói: "Tiếp theo là lời thoại của Phó Triết Nam."

Ổng vừa nói xong, trên màn hình lập tức xuất hiện lời thoại, kín hết màn hình.

Phó Triết Nam: "........."

Tần Tư Dữ không nhịn được cảm khái: "Không hổ là Đường Tăng lảm nhảm, lời thoại này tàn nhẫn thật đó."

Phó Triết Nam mặt vô cảm bắt đầu đọc thoại: "Cậu nhất định phải uống nước, uống nước, uống nước là... nước là vật chất cần thiết của cơ thể, uống nước có lợi lợi lợi lợi lợi lợi lợi lợi cho sức khỏe, cho nên nhất định nhất định nhất định phải uống đủ nước."

Cố Tử Mặc đỡ cánh tay Phí Triết Nam, cười chảy nước mắt: "ha ha ha ha ha lời thoại này nóng phỏng miệng há há!"

Mọi người đều cố gắng nhịn cười, nhịn đến mức vất vả, ai cũng quay người đi che miệng cười trộm.

Làn đạn cười điên rồi.

[Ha ha ha ha ha ha tiết mục này sao lại hài hước như vậy, tôi cười đến đau sốc hông rồi]

[Tổ tiết mục cũng độc ác quá đi hahahaha]

[Đừng nói nữa, em uống! Em chắc chắn sẽ uống!!]

Có hai tổ đi trước làm gương, mọi người bắt đầu chờ mong lời thoại của nhóm Tần Tư Dữ.

Lời thoại hiện ra chưng lần này tổ tiết mục chơi tâm cơ, không cho mọi người xem lời thoại mà lại quay máy quay về phía các khách mời.

Ôn Thiên Ngưng bật cười: "Đột nhiên cảm thấy lời thoại của chị cũng ổn lắm."

Cố Tử Mặc ồ lên, che miệng, hai mắt phát sáng nhìn về Quý Mộ Ngôn.

Phó Triết Nam và Thẩm Tĩnh cũng phóng ánh mắt thương hại tới cậu.

Làn đạn đều điên rồi.

[Aaaaaa mau mau cho tôi xem lời thoại.]

[ha hahahahah Tôi kính trọng cười trước]

[Tôi ngẫm nghĩ lời thoại của tổng tài bá đạo, đầu óc chấn động.]

Mặt Quý Mộ Ngôn căng lại, hận không thể ôm màn hình đi chết.

Đạo diễn không hề buông tha cậu: "Khách quý mau chóng đọc lời thoại đi nào."

Quý Mộ Ngôn: "........."

Nếu ánh mắt có thể giết người, tổ đạo diễn đã chết ngàn lần.

Quý Mộ Ngộn chịu đựng cảm giác thẹn thừng, lời thoại gần như cắn răng nói ra: "Nam nhân, anh có biết không, anh đang đùa với lửa."

Hiện trường yên lặng đến mức cây kim rơi xuống cũng nghe thấy tiếng, Cố Tử Mặc che mặt, hông dám nhìn màn hình phía trước.

Lúc mọi người nhìn thấy lời thoại này đã cảm thấy ngại muốn xỉu.

Chỉ có lão súc sinh mặt dày hơn tường thành như Tần Tư Dữ mới không cảm thấy thẹn thùng.

Tần Tư Dữ nhướng mày, vẻ mặt không hề thay đổi, cố ý trêu Quý Mộ Ngôn: "Ồ, cậu muốn dập lửa? Trên người anh dùng chỗ nào cũng được, theo ý cậu đó."

Phó Triết Nam nghe xong, dây thần kinh trên thái dương giựt giựt, đưa tay che lỗ tai Cố Tử Mặc: "Em còn nhỏ, không được nghe mấy cái này."

Làn đạn đã cười đến chết đi sống lại.

[Hahahahaha tôi cười chết thì các người được lợi lộc gì]

[hahahahaha đây là lần đầu tiên tôi thấy tổng tài bá đạo bị trêu ngược lại.]

[Tuy rằng cảm thấy thẹn thùng nhưng ngay lúc này tui muốn xuyên hồn vào cơ thể Quý Mộ Ngôn]

[Nói đến lẳng lơ thì đúng là không ai qua mặt được ảnh đế Tần]

[Tôi nằm trên giường lăn đi lăn lại cười đến mức như cái bánh quẩy xoắn]

[Hahahaha vẻ mặt Quý Mộ Ngôn đổi màu liên tục, cười chít tui rồi]

Quý Mộ Ngôn xấu hổ và giận dữ muốt chết, hận không thể một đao tự tử.

Sớm muộn gì cậu cũng chết ở chương trình này thôi.

Tần Tư Dữ cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Quý Mộ Ngôn, sợ kích thích đến bạn nhỏ quá độ, khẽ ho một tiếng, nói sang chuyện khác: "Đạo diễn, ba nhóm bọn tôi đều đọc xong lời thoại rồi, trò chơi này có phải nên kết thúc rồi không?"

Đạo diễn vô tình lắc đầu: "Chưa đâu."

"Chưa kết thúc?" Cố Tử Mặc đáng thương vô cùng: "Đạo diễn, tới giờ cơm rồi, có thể chờ ăn xong lại chơi hay không?"

Đạo diễn nói: "Vốn dĩ là đi ăn cơm, có thể vừa ăn cừa chơi, bây giờ mời mọi người di chuyển đến nhà ăn.

Cố Tử Mặc hỏi thêm: "Ăn xong thì sao?"

Đạo diễn nói: "Ăn xong thì không chơi nữa, hôm nay là ngày đầu tiên, cho mọi người thời gian nghỉ ngơi."

Bọn họ đến nhà ăn, trên bàn bày đầy món ngon, không thể không nói, thức ăn của tổ tiết mục vẫn khá tốt.

Mỗi một vị trí đều có tên, cho nên vị trí của mọi người là cố định.

Ôn Thiên Ngưng còn chưa đi tới, từ xa đã thấy chỗ mình ngồi có thêm một đĩa đồ ăn: "Ơ, đây là gì vậy, sao chỉ có mỗi chị có."

Chị đi tới nhìn kỹ, trầm mặc ba giây: "Đây... là đầu thỏ?"

Thẩm Tĩnh ngồi bên cạnh chị: "Hình như là đầu thỏ thật."

"Sao em lại có dự cảm không lành thế này." Cố Tử Mặc một lời khó nói: "Đừng bảo là muốn đọc.... cái kia nhá."

____

Tác giả có lời muốn nói: 

Ha ha ha ha cái kia là cái gì chắc mọi người đều đoán được.