[Tên chương do editor tự đặt]
Tháng ba, toàn bộ thành phố Giang đều chìm trong màn mưa bụi mờ ảo.
Trung tâm thương nghiệp thành phố Giang nơi nơi đều là tấc đất tấc vàng, các tòa nhà chọc trời nối nhau san sát, tổng công ty điện ảnh Hoàn Vũ cũng tọa lạc tại nơi này.
Điện ảnh Hoàn Vũ là công ty đứng đầu trong nước về mảng điện ảnh, chiếm cứ một nửa giang sơn giới giải trí, có đội ngũ đào tạo minh tinh cùng đội ngũ kế hoạch, trong mười năm giúp vô số ngôi sao hot lên, thần thoại của giới giải trí - Ảnh đế Tần cũng là diễn viên của công ty này.
Lúc này, tại phòng nghỉ ngơi, có mấy người đang ngồi uống cà phê buôn chuyện.
“Mấy bà có nhìn thấy cậu trai trong phòng họp kia không?”
“Có thấy có thấy.” Một người kích động nói: “Mẹ ơi, cái khí chất với cái nhan sắc đấy thực sự quá tuyệt vời! Tôi làm việc ở công ty bao lâu nay cũng nhìn thấy rất nhiều ngôi sao có nhan sắc nghiêng thành, vốn tưởng rằng bản thân đã nhìn no mắt rồi, ai mà ngờ hôm nay vừa nhìn thấy người đó, trái tim thiếu nữ lập tức đập bình bịch.”
“Đúng đúng đúng, khí chất trên người cậu ấy rất độc đáo, giống như... Trời ạ, sao đến lúc quan trọng thì vốn từ của mình lại nghèo nàn ngay và luôn thế nài...” Người nói chuyện buồn rầu gãi đầu: “Tôi đang nghĩ, khí chất trên người cậu thiếu niên ấy lạnh lẽo giống y hệt tuyết đầu mùa!”
“Thôi bà đừng có nói quá lên nữa.” Có người trêu chọc: “Lại còn lạnh lẽo y hệt tuyết đầu mùa? Đùng là nói quá lên mà!”
“Bà nhìn thấy người ta một lần thì bà mới hiểu được.” Cô gái bị trêu chọc cũng không tức giận: “Bà vốn dĩ không hiểu được cái khí chất của mỹ nhân nhỏ lạnh lùng như nào đâu.”
“Mỹ nhân nhỏ lạnh lùng?”
“Ai rồi cũng muốn ức hiếp mỹ nhân nhỏ lạnh lùng thôi.” Cô gái nói chuyện che miệng, giọng cười dần dần đen tối: “Mỹ nhân nhỏ lạnh lùng toàn thân tỏa ra khí chất cấm dục lại dụ hoặc, càng lạnh lùng càng làm người ta không thể khống chế được, muốn đem người nhốt vào phòng tối làm kim ốc tàng kiều, yêu thương đầy đủ.”
Những người khác nghe vậy chỉ biết trợn trắng mắt, trăm miệng một lời nói: “Lâm Kiều Kiều, bà lại xem mấy cái đen tối đúng không?”
“Nhỏ tiếng thôi!” Lâm Kiều Kiều kinh hồn táng đảm, mắt liếc ra phía cửa, nhỏ giọng nói: “Đừng để người khác nghe thấy.”
“Không sao đâu, phòng nghỉ ngơi cách âm cực tốt luôn ấy.” Một cô gái mặt tròn đeo kính nói: “Nghe nói lúc trước có một lão giám đốc với tình nhân ở trong phòng làm này làm kia... lúc ra ngoài giọng của tình nhân khàn luôn rồi mà bên ngoài có nghe thấy tí âm thanh nào đâu...”
“Mấy bà nói xem... “ Lâm Kiều Kiều kéo dài câu chữ, chờ lúc tất cả mọi người đều chú ý đến cô mới nói tiếp “Vị bên trong kia chắc không phải là tình nhân của vị giám đốc nào đâu nhỉ?”
Cô vừa dứt lời, một sấp báo bị cuộn tròn đã đập vào đầu cô.
Lâm Kiều Kiều bị đánh đau liền quay lưng lại nhìn, nhưng nhìn rõ người đánh mình thì cả người cô đớ ra: “Anh... Anh Trình, anh tới lâu chưa ạ?”
Trình Khánh hừ lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: “ Từ lúc mấy cô bảo phòng này cách âm tốt anh, đã, có, mặt, rồi!”
“Sao anh Trình lại đến công ty?” Vốn dĩ Lâm Kiều Kiều đang chột dạ, đột nhiên nâng tone giọng lên, vui vẻ hỏi: “Có phải Ảnh đế Tần cũng tới không ạ?”
Giọng nói Trình Khánh trầm xuống, mặt vô biểu tình nói: “Em đoán xem?”
Trình Khánh là người quản lý kim bài của công ty, trong tay chỉ có một nghệ sĩ duy nhất là Tần Tư Dữ, năm trước Tần Tư Dữ mở phòng làm việc độc lập, tuy vẫn trực thuộc Hoàn Vũ nhưng đã gần một năm không tới công ty rồi.
Mọi người đều nghĩ ảnh đế Tần tới công ty nên Trình Khánh mới theo tới, nhưng thực ra mội người chỉ đoán đúng một nửa, lần này Trình Khánh tới là vì “vị trong phòng họp” mà bọn họ mới bàn luận.
Vị kia cũng không phải tình nhân của giám đốc nào, vị này là một tổ tông.
Tổ tông này tên Quý Mộ Ngôn, là cháu ngoại của Quý lão nổi danh trong giới kinh doanh.
Quý lão là thần thoại giới thương nghiệp, gây dựng cơ đồ từ hai bàn tay trắng, dùng 30 năm tạo ra đế quốc thương nghiệp của bản thân, là nhà giàu số một trong nước, mấy năm trước dọn ra nước ngoài định cư, công ty trong nước giao lại cho con trai lo liệu.
Tuy Quý Mộ Ngôn là cháu ngoại của Quý lão nhưng đời cháu nhà họ Quý cũng chỉ có một mình cậu, Quý lão rất yêu thương chiều chuộng đứa cháu này, mà Quý Mộ Ngôn cũng họ Quý, biết đâu sau này Quý lão sẽ giao cơ nghiệp của mình vào tay cháu ngoại, đến lúc đó Quý Mộ Ngôn chắc chắn là sự tồn tại trên đỉnh kim tự tháp, được ngàn vạn người ngưỡng vọng.
Chẳng biết cậu thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng này có dây thần kinh nào không bình thường, một hai phải về nước, còn muốn tiến vào giới giải trí.
Quý gia và Mộ gia là thế giao, sau khi trưởng bối hai nhà thương lượng với nhau, quyết định để Tần Tư Dữ chăm sóc Quý Mộ Ngôn.
Trình Khánh hôm nay đi cùng Tần Tư Dữ đến gặp Quý Mộ Ngôn, cho nên mới xuất hiện ở công ty.
Trình Khánh không nghĩ nữa, cảnh cáo bọn họ: “Anh bảo mấy đứa này, lần sau đừng có tám chuyện như này nữa, chuyện hôm nay không được để lộ ra ngoài. Cẩn thận bị phạt tiền, đuổi việc.”
Đám người Lâm Kiều Kiều nhanh chóng đảm bảo sẽ không nói một chữ nào ra ngoài, nhìn bộ dáng kia chỉ thiếu điều chưa thề với trời thôi.
Lúc này Trình Khánh mới yên tâm hơn chút, bọn Lâm Kiều Kiều từng làm việc dưới trướng hắn một thời gian, ai cũng thành thật linh hoạt, mấu chốt là khá nhát gan, hình phạt của công ty nặng như thế, bọn họ chắc chắn không dám đi nói bậy khắp nơi.
Trình Khánh quay đầu bước vào phòng hội nghị, đi vài bước đột nhiên quay đầu, nhìn thấy mấy người Lâm Kiều Kiều tò mò nhìn hắn, Trình Khánh đen mặt, đuổi bọn họ đi chỗ khác.
Chờ lúc đảm bảo xung quanh không còn ai, hắn mới điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, mang theo nụ cười ấm áp, chuẩn bị đi gặp tổ tông, à không, đi gặp Quý Mộ Ngôn.
Hắn đẩy cửa ra, vừa muốn nói mấy câu khách sáo, đột nhiên thấy phòng họp trống rỗng, một bóng người cũng không có.
Trình Khánh trợn tròn mắt.
Người đâu?!
***
Quý Mộ Ngôn ngại trong phòng quá nóng nên đi ra ngoài hóng gió, bước ra ngoài thì thấy chỗ nào cũng có người, thế là trốn vào chỗ cầu thang bộ.
Chỉ là không ngờ tới, đang trong thời gian công tác mà chỗ cầu thang bộ cũng có người.
Quý Mộ Ngôn mở cửa bước vào liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang dựa vào cửa sổ hút thuốc.
Người đàn ông lười biếng dựa vào tường, đôi chân dài trong chiếc quần tây duỗi ra phía trước, cực kỳ bắt mắt. Hắn ngậm điếu thuốc lá trong miệng, đang cúi đầu nhìn điện thoại, nghe được tiếng động thì ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy, sắc bén.
Hắn nhìn thấy Quý Mộ Ngôn, khẽ nhướng mày, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, vẻ mặt vừa lười biếng vừa ngạo mạn.
Quý Mộ Ngôn là người đến sau, lúc này nên rời đi nhưng điện thoại đột nhiên vang lên.
Quý Mộ Ngôn dừng bước, liếc nhìn về phía người đàn ông kia.
Người đàn ông hình như có cười một tiếng, giọng cười trầm thấp, hắn hút thêm một hơi thuốc lá, chậm rãi nhả ra một làn khói trắng, bước chân không nhanh không chậm đi tới chỗ rẽ thì dập tắt điều thuốc vứt vào thùng rác.
Động tác tao nhã như quý tộc.
Sau khi người đàn ông đó rời khỏi, Quý Mộ Ngôn mới nghe điện thoại.
Nghe được âm thanh hiền hòa trong điện thoại, vẻ mặt Quý Mộ Ngôn mềm mại thêm một chút: “Ông ngoại.”
Quý lão gật đầu: “Con về nước rồi?”
“Vâng.” Quý Mộ Ngôn trả lời: “Bây giờ con đang ở tổng công ty điện ảnh Hoàn Vũ.”
Quý lão yên tâm hơn chút, nói: “Cậu con công việc bận rộn, lại không ở cùng một thành phố với con, không thể giúp đỡ gì cho con, ông nhờ cháu trai của ông Tần chăm sóc con, thằng bé đó cũng làm việc trong giới giải trí, ở trong nước cũng có danh tiếng, con gặp khó khăn gì cứ tìm thằng bé đó là được.”
Quý Mộ Ngôn gật đầu: “Cảm ơn ông ngoại.”
“Hai đứa đã gặp mặt nhau chưa?”
Quý Mộ Ngôn lắc đầu: “Chưa ạ, nhưng mà chắc là sắp gặp mặt rồi ạ.”
Quý lão nói tiếp: “Cháu trai họ Tần là người thành thục ổn trọng, dễ ở chung, cũng biết cách chăm sóc người khác, có thằng nhóc đó chăm sóc con thì ông yên tâm rồi.”
Quý Mộ Ngôn dừng một chút, nói: “Ngoại ơi, con lớn rồi.”
“Tuổi tác của cháu đúng là đã thành niên.” Quý lão ở vị trí cao nhiều năm, trong giọng nói mang theo cảm giác không giận tự uy: “Nhưng làm gì có người lớn nào như cháu, vô duyên vô cớ một hai phải chạy về trong nước, ông ngoại không đồng ý cho cháu đi, cháu liền trốn đi. Ngôn Ngôn, rốt cuộc là vì sao mà cháu phải đòi về nước cho bằng được?”
Quý Mộ Ngôn im lặng vài giây: “Ngoại, cháu không thể nói được.”
Quý lão thở dài, nói: “Con trẻ lớn rồi, cũng có suy nghĩ riêng của mình, không nói thì không nói, ông ngoại cũng không ép cháu làm gì. Cháu ở trong nước nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Ông ngoại yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt bản thân, ông cũng phải giữ sức khỏe nhé, nửa năm nữa cháu lại về thăm ông.” Quý Mộ Ngôn nói.
Cúp điện thoại, Quý Mộ ngôn ngồi ở cầu thang, nhìn màn hình tối đen, suy nghĩ mông lung.
Lần này về nước, cậu chỉ có một mục đích duy nhất, cậu muốn tìm ra anh trai hồi nhỏ đã cứu mình.
Sự tình năm đó vẫn luôn là cái gai trong lòng ông ngoại, nếu cậu nói thật, ông ngoại chắc chắn không cho cậu về nước, cậu đành phải ngậm chặt miệng, không dám để cho ông ngoại biết nguyên nhân.
Ký ức phút chốc vụt qua, bên tai cậu dường như nghe thấy tiếng trẻ con nói chuyện với nhau.
[Anh tên là....]
[Tên của anh khó đọc thế sao? Thôi vậy, em gọi anh là anh Vũ đi.]*
*Tên của công là 秦司屿 qín si yu chữ Dữ và chữ Vũ đồng âm với nhau, đều đọc là yu
[Bé con, anh tới thăm em nè, em thấy đỡ nhiều chưa?]
[Bé con, em nghỉ ngơi cho khỏe, chờ anh đi thi về sẽ lại tới thăm em.]
Cậu không biết anh Vũ có quay lại thăm cậu hay không, ông ngoại đón cậu đi trước, nếu anh Vũ có tới cũng chỉ nhìn thấy một căn phòng bệnh trống không.
Lúc đó cậu mới bảy tuổi, đôi mắt bị mù tạm thời, không biết anh Vũ trông như thế nào, đến cả tên của người ta cũng không nhớ rõ, mười một năm đã qua, rất nhiều ký ức đã mơ hồ, muốn tìm một người như vậy giữa biển người mênh mông, khác nào mò kim đáy bể.
Cho nên cậu muốn đứng trên sân khấu, để người ấy nhìnn thấy cậu, nếu người ấy vẫn còn nhớ ước hẹn năm đó, nhất định sẽ tới tìm.
Nhưng... nếu như người đó không nhớ rõ thì sao?
Quý Mộ Ngôn đột nhiên cảm thấy uể oải.
Cậu cúi đầu, dựa vào tường, khẽ nhắm mắt che đi hết những cảm xúc trong lòng.
Sau một lúc lâu, cậu lấy ra một điếu thuốc, chỉ ngậm trong miệng chứ không hút.
Qua vài phút, Quý Mộ Ngôn đã ổn định xong cảm xúc, mở điện thoại ra lật tìm ảnh chụp và tư liệu của cháu trai ông Tần mà cậu đã gửi cho.
Quý Mộ Ngôn: “...”
Quen mắt ghê.
Rất chi là quen mắt.
Chính là người đàn ông đứng hút thuốc ban nãy.
Quý Mộ Ngôn ngẩn ra, đột nhiên liếc thấy một đôi giày da sạch sẽ không một hạt bụi dừng lại trước mặt mình, nhìn lên trên một chút là ống quần màu khói với đôi chân dài thẳng tắp.
Quý Mộ Ngôn ngẩng đầu, nhìn thấy chủ nhân của ảnh chụp đang mỉm cười nhìn cậu.
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Tư Dữ: Ảnh chụp của anh đẹp không?
Viết truyện mới, hi vọng cả nhà sẽ thích Cp Tư Mộ.
Editor có lời muốn nói:
Vì là mở bát nhân ngày 8/3, tặng chị em bạn dì thêm mấy chương nhé. Hi vọng mọi người sẽ thích Cp Tư Mộ.