Như lúc trước đã nói, trong cuộc đời Giang Qua, trong số những chuyện mà hắn không kiên nhẫn làm thì có một việc, chính là đi mua sắm với con nít, bây giờ xem như là nhân đôi: đưa con nít đi mua sắm, có thể nói là Giang Qua sẽ vô cùng mất kiên nhẫn... Mới là lạ.
Nói trắng ra, ngay cả bản thân Giang Qua cũng thấy khá bất ngờ, hắn vốn cho rằng có thể mình sẽ mềm lòng với Thu Thu, nhưng đối với chuyện hộ tống cô bé dạo quanh trung tâm thương mại này đương nhiên là không hề có chút hứng thú nào.
Ai mà ngờ bỗng dưng hắn lại thích như vậy chứ???
Khi còn nhỏ, ở cô nhi viện, Giang Qua từng thấy những cô bé trạc tuổi mình thích chơi trò thay đồ cho búp bê, lúc đó hắn hoàn toàn không nghĩ ra trò này có gì hay ho.
Nhưng giờ đây hắn đã rõ.
Nhìn thấy quần áo mà mình chọn, từng bộ một được Thu Thu mặc lên người, khiến cô gái nhỏ vốn đã xinh đẹp dễ thương nay lại càng dễ thương xinh đẹp, anh trai ngầu lòi Giang Qua đột nhiên có hứng thú với game thời trang.
Phiên bản người thật Kỳ Tích Noãn Noãn* - Đây mới là trò mà một đấng nam nhi phải chơi!
*Kiểu giống game Ngôi sao thời trang.
"Cái này, cái này, cái này, thêm cái này nữa, mang qua cho con bé thử hết luôn." Tuy Giang Qua không phải là một người tinh tế, nhưng mắt thẩm mỹ của hắn cũng khá tốt, chí ít những bộ mà hắn chọn, từ kiểu dáng đến màu sắc đều rất ok, hơn thế nữa, khi phối với nhau cũng rất đẹp.
Không có cô bé nào là không thích quần áo đẹp, Thu Thu cũng không ngoại lệ, thích thì thích, nhưng khi thử cả núi đồ này, mặc dù có sự trợ giúp của nhân viên bán hàng nhưng đến cuối thì bé cũng cảm thấy quá mệt.
Thấy thế, dù Giang Qua vẫn chưa thỏa mãn lắm, nhưng cũng không bắt Thu Thu tiếp tục thử quần áo nữa, hắn nói với nhân viên bán hàng: "Cứ gói hết đống đồ vừa thử đi."
"Vâng, thưa tiên sinh."
Đối với nhân viên bán hàng thì lời này của Giang Qua chẳng khác gì tiếng trời, phải biết là những bộ quần áo Giang Qua chọn cho Thu Thu không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, mà giá cả cũng "xinh đẹp" không kém, nếu họ bán được hàng thì tất nhiên sẽ được chia phần trăm hoa hồng.
Vì vậy, chẳng trách lúc này nhân viên bán hàng cười tươi như vừa trúng giải độc đắc, không đúng sao, gặp được khách hàng sộp như Giang Qua đây thật sự cũng hiếm thấy, giống như trúng giải độc đắc vậy.
Thu Thu vốn không biết "gói lại hết cho tôi" là gì, cho đến khi bé nhìn thấy nhân viên bán hàng cho số quần áo đó vào túi, bé liền nhanh chân chạy từng bước ngắn đến bên cạnh Giang Qua, đưa tay ra kéo kéo bàn tay to lớn của hắn, nói: "Nhiều quá, con mặc không hết đâu."
"Sao không mặc hết?" Giang Qua nói: "Mỗi ngày một bộ, mặc hết liền ấy mà."
Thu Thu lập tức ngẩn người: "Nhưng mà, quần áo phải mặc nhiều lần chứ."
Giang Qua thấy cô gái nhỏ này không dễ bị lừa nên cũng không nói hoài về vấn đề này, chỉ hỏi ngược lại: "Vậy con có thích mấy bộ đó không?"
Thu Thu do dự một chút, tất nhiên là bé rất thích rồi, từng tuổi này đây là lần đầu tiên bé được mặc nhiều bộ quần áo đẹp như vậy, nhưng mà...
Nhưng mà cô gái nhỏ cảm thấy mình không nên để ba ba tiêu nhiều tiền cho bé như thế.
Mặc dù Thu Thu chưa bao giờ đi làm hay kiếm tiền, nhưng bé thường xuyên nghe những người lớn xung quanh nói đi làm rất vất vả, kiếm tiền cũng rất khó.
Dĩ nhiên Giang Qua có thể nhìn thấu sự do dự của Thu Thu, nên hắn nói: "Quỷ nhỏ, thành thật trả lời đi nào."
Thu Thu ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn về phía Giang Qua, sau đó gật gật đầu: "Thích ạ."
"Thích thì tốt." Giang Qua nói: "Còn nhỏ mà nghĩ nhiều như vậy làm chi? Kiếm tiền là việc của người lớn chúng ta, còn mấy đứa nhóc các con phụ trách việc tiêu tiền là được. Hơn nữa, không lẽ con sợ ba không nuôi nổi con sao?"
Nói rồi, Giang Qua vờ nhìn Thu Thu với ánh mắt ghét bỏ, nói: "Cỡ như con, mười đứa ba cũng chấp."
Tuy bị "ghét bỏ" nhưng Thu Thu vẫn cảm thấy rất vui bởi Thu Thu cũng đã quen với giọng điệu hờ hững nhưng đầy quan tâm của Giang Qua.
Cô bé không tài nào diễn tả chi tiết và chính xác cảm giác này, nhưng đại khái thì là thế này, đặc biệt khi nghe nhân viên bán hàng nói với bé: "Bạn nhỏ nè, em xem ba của em thương em ghê chưa", lúc đó bé liền rất vui.
Thấy Thu Thu chẳng ý thức được việc mình bị "ghét bỏ", trái lại còn nhe hàm răng trắng đều như bắp hướng về phía hắn cười, Giang Qua lắc đầu, vừa ra hiệu cho nhân viên bán hàng tiếp tục đóng gói, vừa đưa tay đặt lên đầu cô gái nhỏ "lôi" bé đi về hướng bên kia: "Đi thôi đi thôi, xem còn cần mua gì nữa không."
Gian hàng dành cho trẻ em này, ngoài quần áo, còn có nhiều món đồ chơi trẻ em khác.
Đồ dùng sinh hoạt của Thu Thu còn thiếu món gì, thật ra Giang Qua cũng không rõ lắm, dù gì cô gái nhỏ cũng chỉ mới ở chỗ của hắn một đêm, nếu thiếu cái gì, phải ở lâu mới biết được.
Nhưng có một thứ Giang Qua chắc chắn là Thu Thu còn thiếu, đó chính là bồn tắm dành cho trẻ em!!!
Sau buổi tắm gội chật vật tối qua, Giang Qua thật sự không muốn viễn cảnh đó bị lặp lại lần hai, trông còn vật vã hơn cả đánh nhau, không phải sao?
Cho nên, bồn tắm trẻ em nhất định phải mua!
Phải mua ngay hôm nay!
*
Sau khi mua sắm và ăn trưa xong, Giang Qua và Thu Thu về nhà đã là hai giờ chiều, nghĩ đến chuyện sáng nay Thu Thu dậy sớm, lại còn ở bên ngoài đi dạo lâu như vậy, nên ngay khi về đến nhà, Giang Qua liền bảo cô gái nhỏ rửa tay rửa mặt, xong thì "đuổi" bé vào giường ngủ trưa.
Thu Thu cũng rất mệt mỏi, đầu vừa mới vùi vào gối chưa bao lâu mí mắt đã nặng trĩu sụp xuống, cơn buồn ngủ mạnh mẽ dần kéo bé vào giấc mơ.
Sau khi sắp xếp cho Thu Thu, Giang Qua trở về phòng, hắn không có ý định nghỉ trưa, khởi động máy tính, mở một trang web, trong nháy mắt xuất hiện một giao diện liên lạc.
"Lão đại?"
"Có đó không?"
"Alo?"
......
Có lẽ vì sáng nay Giang Qua không kịp trả lời nên bên kia gửi liền mấy tin nhắn, Giang Qua nhìn sơ qua, liền trả lời: "Tôi nhận."
"Cuối cùng thì anh cũng trả lời tôi rồi! Lão đại!" Người bên kia lập tức trả lời Giang Qua, còn gửi một emoji cảm động đến rơi lệ: "Mạng của tập đoàn Dương thị gần đây đã bị một hacker có mật danh là Rắn Độc tấn công, mục đích của hắn rất đơn giản, chính là muốn tập đoàn Dương thị bỏ tiền ra mua bình yên, nếu không sẽ tiếp tục tấn công mạng lưới internet của tập đoàn Dương thị."
"Nhưng tập đoàn Dương thị không tin tưởng con rắn độc này, ai biết hắn có thật sự muốn vậy không? Hơn nữa, nếu thỏa mãn như lời hắn nói, tập đoàn Dương thị cũng khó mà nuốt trôi được."
Vì vậy họ sẵn sàng chi một khoản tiền, không phải là để thỏa mãn kẻ tên Rắn Độc kia, mà là để nhờ người xử lý con rắn độc đó.
Hiểu rõ ngọn ngành, Giang Qua trả lời: "Bảo bọn họ chuẩn bị tiền sẵn đi."
Nói xong, Giang Qua liền tắt giao diện, mười ngón tay thon dài nhảy múa trên bàn phím với tốc độ kinh hoàng tạo nên một loạt câu lệnh xuất hiện trên màn hình máy tính.
Lần đầu tiên tiếp xúc với máy tính, Giang Qua chỉ mới mười hai tuổi, nhưng ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã chứng tỏ bản thân có tài năng máy tính thiên bẩm. Đối với những câu lệnh, số hiệu và trình tự phức tạp kia, người khác xem nó như một cuốn sách từ trên trời rơi xuống, phức tạp không tài nào hiểu được, thì trong mắt Giang Qua, chúng lại là những bài luận tao nhã, là những bức tranh sơn dầu tuyệt mỹ, là những bản nhạc du dương, êm ái.
Hắn như một thi sĩ, một họa sĩ, một nhạc sĩ, nhưng trong mắt đối thủ hắn thì...
Hắn lại đáng sợ như một ác quỷ.
Giống như tên Rắn Độc lúc này.
Thấy màn hình máy tính chợt tối om, Rắn Độc từ dưới đáy bò lên bị một thứ vũ khí sắc bén từ trên trời rơi xuống cắt làm hai, Rắn Độc bỗng thấy trong lòng có phần ớn lạnh.
Nhất là khi hắn nhìn thấy vũ khí sắc bén ấy có hình chữ J*.
*Giang Qua (Jang Ge)
Nếu hỏi ai là hacker đáng gờm nhất hiện tại, thì J chính là người đứng đầu danh sách, chưa hề có ai biết giới tính, tuổi tác, danh phận hay diện mạo của J, nhưng người nghe kể về J lại không ít và Rắn Độc cũng chính là một trong số đó.
Hắn không thể hiểu vì cớ gì mình lại trở thành mục tiêu của J, nhưng sau khi máy tính được khôi phục lại, định lần nữa tấn công vào mạng internet của tập đoàn Dương thị thì hắn lập tức bị tấn công ngược trở lại, bấy giờ Rắn Độc mới tỉnh ngộ.
"Shit!"
*
Thu Thu không biết rằng, trong khoảng thời gian bé ngủ trưa thì Giang Qua đã làm nên chuyện lớn gì. Cô bé dậy cũng thật đúng lúc, vừa hay nhân viên ở gian hàng trẻ em cũng đã giao hàng đến nơi.
Vì vậy, sau đó, Thu Thu và Giang Qua cùng nhau sắp xếp đồ đạc, sau khi thu xếp đâu vào đó thì cũng đã đến giờ cơm tối.
Giang Qua không định nấu ăn, cũng không tính sẽ ăn ở ngoài, nên dứt khoát lấy di động đặt cơm hộp, hắn nhìn thoáng qua Thu Thu đang xem tivi, khuôn mặt phúng phính của cô gái nhỏ khúc khích cười, mắt lại nhìn chằm chằm vào Kỷ Hoài trên tivi.
Thấy vậy, Giang Qua "chậc" một tiếng: "Quỷ nhỏ, con thích cậu ta như vậy sao?"
Thu Thu buộc miệng nói ra: "Thích ạ ~"
Cô gái nhỏ quay đầu lại nhìn Giang Qua, đôi mắt cong cong chứa đựng ý cười rạng rỡ: "Con cũng thích ba nữa...... Ba ba."
Đây là lần đầu tiên Thu Thu gọi Giang Qua là ba, bé gọi mà bản thân cũng thấy thẹn thùng, nhưng giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào của cô gái nhỏ lại làm trái tim người ta phải tan chảy.
"Lo xem tivi đi, quỷ nhỏ." Giang Qua đưa tay "vặn" đầu Thu Thu lại, ai cần bé thích chứ? Thật là, quỷ nhỏ dính người này.
Giang Qua vừa thầm mắng, vừa cong môi tiếp tục đặt cơm hộp.