Toàn Thế Giới Đều Muốn Ta Kêu Ba Ba

Chương 23: Thu Thu chơi cờ tướng với ba Kỷ




Đừng nhìn Kỷ Hoài lúc nào cũng dám chống đối ba Kỷ, nhưng thật ra từ nhỏ đến lớn chỉ cần vừa nhìn thấy ba Kỷ thôi là Kỷ Hoài đã cảm thấy sợ, giống như lúc này…

Rõ ràng sự thật đứng về phía cậu, cậu thật sự vô tội nhưng mà vừa nghĩ đến ba Kỷ sẽ hiểu lầm, cho rằng Thu Thu là con gái riêng của mình, đôi tay đang ôm Thu Thu kia cũng không nỡ buông ra.

“A Hoài, con cứ ôm Thu Thu làm cái gì, không thấy nặng hả?” Mẹ Kỷ từ trong bếp mang ra một lon nước trái cây và một hộp sữa bò.

“Không nặng.”

Mới là lạ.

Ngày trước, khi còn sống ở nhà họ Văn, Thu Thu không được ăn uống đầy đủ nên cơ thể không có nhiều thịt nhưng sau này chuyển về sống với Giang Qua, cô gái nhỏ được ăn uống tốt hơn, tâm trạng cũng vui vẻ hơn nên hiển nhiên cân nặng cứ thế mà tăng lên.

Ngược lại Kỷ Hoài thể chất yếu, sức chiến đấu chỉ ở mức trung bình, để cậu ôm Thu Thu cũng không có vấn đề gì nhưng cứ duy trì như vậy thì sẽ không ổn.

Nếu là ngày thường, chắc chắn Kỷ Hoài sẽ không để mình rơi vào tình huống tự hành hạ bản thân như vậy, nhưng lúc này hoàn toàn khác biệt, ba Kỷ đứng một bên đang nhìn cậu “như hổ rình mồi” thế kia mà.

Cho nên dù có cảm thấy mệt thì Kỷ Hoài cũng không có ý định thả Thu Thu xuống, nếu không thì chỉ cần cậu lơ là một chút thôi sẽ bị ba Kỷ cho K.O.*

* Viết tắt của knock-out: hạ đo ván.

Kỷ Hoài ôm Thu Thu ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, thấy mẹ Kỷ cầm đến hai loại nước, cậu mỉm cười đưa tay ra nhận lấy: “Mẹ, mẹ thật là tốt, sao mẹ biết con đang muốn uống nước trái cây?”

“Ai quan tâm con muốn uống nước trái cây?” Mẹ Kỷ tránh khỏi bàn tay của Kỷ Hoài đang duỗi đến, sau đó cười tủm tỉm nhìn về phía Thu Thu đang được Kỷ Hoài ôm trong lòng: “Thu Thu, con nhìn xem muốn uống cái gì?”

“Sữa bò, sữa bò, sữa bò.” Kỷ Hoài liên tục thì thầm bên tai Thu Thu.

Mẹ Kỷ không thèm nói gì, chỉ nhìn Kỷ Hoài bằng ánh mắt hình viên đạn liền dọa cậu sợ không dám hé răng, dáng vẻ đau khổ, đầy ủy khuất.

Thu Thu nhìn mẹ Kỷ rồi nhìn Kỷ Hoài sau đó đáp: “Bà nội, con muốn uống nước trái cây.”

“Thu Thu, con học hư rồi!” Sao Kỷ Hoài lại không nhìn ra là Thu Thu đang cố ý chứ? Lập tức lẩm bẩm: “Thói đời ngày sau, lòng người khó dò”, cái bộ dạng khoa trương của cậu làm cho người khác bật cười.

“Con đang muốn diễn tuồng à?” Mẹ Kỷ cười đập Kỷ Hoài một cái, sau khi đưa nước trái cây cho Thu Thu, liền thuận tay đưa hộp sữa bò cho Kỷ Hoài: “Không phải con muốn uống sữa bò hay sao? Uống đi.”

“Mẹ, con muốn uống nước trái cây.”

“Phải, chính là muốn uống sữa, còn không mau uống?”

Kỷ Hoài: “...???”

Thu Thu ôm lon nước trái cây nhìn Kỷ Hoài không thể không chịu thua trước bộ dạng giả ngốc của mẹ Kỷ nên phải nhận lấy hộp sữa uống một cách đáng thương, bé nhịn không được khúc khích cười.

“Nhóc hư, con cố tình đúng không?” Kỷ Hoài nhéo nhéo mũi Thu Thu: “Con quên là con đã nhận lời chú Lộ là sẽ chiếu cố ba hay sao? Bây giờ còn đoạt mất nước trái cây của ba?”

“Con nói cái gì hả? Hèn chi ở trong chương trình mẹ luôn thấy Thu Thu chăm sóc con.” Thu Thu định lên tiếng giải thích thì mẹ Kỷ tiếp tục nói: “Con bao nhiêu tuổi rồi? Còn muốn để Thu Thu chăm sóc? Con không thấy xấu hổ à? A Khai cũng thật là, con náo loạn, thế nào mà nó cũng náo loạn theo con như vậy?”

Kỷ Hoài: “...”

Lời mẹ Kỷ nói, sao mà cậu cứ cảm thấy sai sai?

Sau khi “giáo huấn” Kỷ Hoài một trận, mẹ Kỷ tươi cười nhìn cô gái nhỏ hỏi: “Thu Thu, ngoài món trứng xào cà chua con còn nhớ cách làm món nào khác nữa không?”

“Nhớ ạ.” Thu Thu gật đầu trả lời mẹ Kỷ: “Bà ơi, bà muốn nấu cơm ạ? Con giúp bà nhé.”

“Ôi, Thu Thu thật ngoan.” Mẹ Kỷ xoa đầu bé, định dẫn bé vào trong bếp nhưng Kỷ Hoài nhất quyết không buông Thu Thu ra: “Mẹ, Thu Thu còn nhỏ, có thể giúp được gì cho mẹ chứ? Hay là để con giúp mẹ nha?”

Mẹ Kỷ liếc Kỷ Hoài, thầm nghĩ cậu thật sự không hiểu hay đang giả vờ không hiểu? Tất nhiên là bà biết Thu Thu còn nhỏ, vào trong bếp cũng không thể giúp được gì? Vấn đề là bà dẫn Thu Thu vào bếp không phải để bé phụ mình, có hiểu không?

“Không phải con có chuyện muốn nói với ba con hay sao?” Mẹ Kỷ điên cuồng ám chỉ.

“Nói với mẹ cũng được mà.” Kỷ Hoài biết mẹ Kỷ muốn dẫn Thu Thu đi để cậu và ba nói rõ ràng mọi chuyện của Thu Thu, nhưng mà…

Kỷ Hoài nhìn thoáng qua ba Kỷ bên cạnh, cậu không có gì phải sợ, chỉ sợ ngay sau khi mẹ Kỷ dẫn Thu Thu đi cậu sẽ bị ba Kỷ bất chấp tất cả, trước tiên sẽ đánh cậu một trận rồi mới tính.

Với cái thể trạng này của cậu thì không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Cho nên Kỷ Hoài lanh lẹ bế Thu Thu đặt xuống trước mặt ba Kỷ, ném ra một câu: “Thu Thu, con ngoan ngoãn ngồi đây nói chuyện với ông nội” liền quay người đẩy đẩy mẹ Kỷ cùng nhau đi về phía phòng bếp.

Ba Kỷ trăm ngàn lần không nghĩ đến Kỷ Hoài sẽ dùng chiêu này, nhìn thấy cô gái nhỏ đứng trước mặt mình, trong giây lát đầu óc ông trở nên trống rỗng.

Mặc dù đã kết hôn, con trai cũng đã lớn như vậy nhưng sự thật thì ba Kỷ hoàn toàn không có nhiều kinh nghiệm ở chung với trẻ con, nếu như ông có một chút ít kinh nghiệm thì mối quan hệ giữa ông và Kỷ Hoài cũng không tệ như bây giờ.

“Con…” Ba Kỷ nhíu mày nói: “Trước tiên con cứ ngồi xuống đi.”

Thu Thu trả lời rồi ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh ba Kỷ, so với ba Kỷ không biết nên làm gì thì cô gái nhỏ lại thoải mái và tự nhiên hơn nhiều, bởi vì bé có rất nhiều kinh nghiệm ở chung với người lớn tuổi nha.

“Ông nội, hằng ngày ông thường làm gì ạ?”

Giọng nói nhẹ nhàng và khuôn mặt tươi cười đáng yêu của bé làm cho ba Kỷ rất khó duy trì được vẻ mặt nghiêm túc của mình.

Ông hỏi bé: “Con hỏi cái này để làm gì?”

“Bởi vì ba Đường Đường muốn con ngoan ngoãn nói chuyện với ông.” Thu Thu nói tiếp: “Cho nên con muốn biết thường ngày ông hay làm chuyện gì, như vậy thì con mới có thể bồi ông được ạ.”

Ba Kỷ cảm thấy có chút buồn cười, trong lời nói tràn ngập ngây thơ của Thu Thu, sắc mặt của ông dần dịu lại, ông cố ý làm khó bé nên nói: “Cho dù ông có nói cho con biết thì chưa chắc con có thể bồi ông đâu.”

“Tại sao ạ?” Thu Thu hỏi.

“Bời vì việc thường ngày ông hay làm, con đều không hiểu.”

“Chưa chắc là vậy, ông nội, trước tiên ông cứ thử nói cho con nghe xem?”

“Được, vậy ông liền nói cho con, thường ngày ở nhà ông sẽ chơi cờ…”

“Cái này con biết nha.” Thu Thu nói vội vàng giơ tay nhỏ lên nói.

“Con cũng chơi?” Ba Kỷ ngạc nhiên hỏi lại: “Con biết chơi cờ gì?”

“Cờ tướng ạ.” Thu Thu nói bằng giọng đáng yêu: “Mã đi theo hình chữ “Nhật”, Tượng đi hình chữ “Điền”, Xe đi thẳng, Pháo đi hình chữ “Sơn”, Sĩ đi trong “đường cung” bảo vệ Tướng, Tốt chỉ được tiến không được lùi, Tướng phải ở trong “đường cung” bảo vệ lãnh thổ.”

Nghe Thu Thu dõng dạc nói một mạch về cách đi của các quân cờ, thái độ ba Kỷ lại trở nên nghiêm túc: “Con có hiểu những lời mình vừa nói có nghĩa là gì không?”

“Hiểu ạ.”

Lúc này ba Kỷ đã xác định được Thu Thu biết chơi cờ tướng, còn biết bao nhiêu thì…

“Đi, cùng ông đến thư phòng chơi một ván.”

“Vâng ạ.”

Từ trên ghế sô pha Thu Thu lập tức nhảy xuống, chủ động nắm lấy bàn tay to lớn của ba Kỷ, thấy ông cúi đầu nhìn mình, bé liền nhìn ông mỉm cười ngọt ngào.

Thấy vậy, trong lòng ba Kỷ không khỏi mềm xuống, bàn tay siết chặt, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thu Thu, sau đó dẫn bé lên thư phòng trên tầng hai.

*

Ở trong bếp mẹ Kỷ hoàn toàn không biết hai ông cháu, ba Kỷ với Thu Thu đã lên tầng chơi cờ, lúc này bà đang véo tai Kỷ Hoài thẩm vấn: “Nói mau, chuyện của Thu Thu là như thế nào, có phải con bé là con riêng của con đúng không?”

“Mẹ mẹ mẹ… Mẹ nhẹ tay một chút.” Thấy dáng vẻ đau đớn đến không chịu nổi của Kỷ Hoài, bà bật cười nói: “Đừng có giở trò, vốn dĩ mẹ còn chưa dùng sức.”

Bị vạch trần Kỷ Hoài cũng không hề xấu hổ, sau khi gỡ tay mẹ Kỷ ra, Kỷ Hoài đặt tay lên vai bà nói: “Mẹ, con trai mẹ là người như thế nào chả lẽ mẹ còn không hiểu hay sao? Mẹ đừng có giống như ba, xảy ra chuyện gì, việc đầu tiên nghĩ đến đều là rắc rối do con gây ra.”

“Còn không phải từ nhỏ đến lớn con đều là đứa gây ra mấy chuyện rắc rối hay sao?” Mẹ Kỷ trừng mắt nhìn Kỷ Hoài: “Vậy Thu Thu thật sự không phải con gái riêng của con?”

“Không phải.” Kỷ Hoài lắc đầu rồi kể mọi chuyện của Thu Thu cho mẹ Kỷ nghe: “Lúc chúng con đến trấn Thanh Thủy mới biết hóa ra Thu Thu bị gia đình kia bắt cóc mang về, người nhà họ thường ngày không đánh thì mắng con bé, con cảm thấy nếu như mấy năm sau ba của con bé mới tìm thấy con bé, có thể lúc đó Thu Thu đã sớm bị bọn họ đánh chết rồi.”

Mẹ Kỷ xem qua không ít tin tức về việc ngược đãi trẻ em, mỗi lần xem đều rất tức giận, có lẽ bởi vì các bà là người làm mẹ nên không thể chịu được những tin như thế, chỉ là bà không ngờ Thu Thu cũng là một nạn nhân trong chuyện này.

“Cùng là người có con cái mà sao bọn họ có thể làm ra những việc táng tận lương tâm như thế chứ?” Mẹ Kỷ vừa đau lòng vừa tức giận: “Thu Thu là đứa trẻ ngoan như vậy mà bọn họ cũng ra tay được!”

“Mẹ, mẹ đừng tức giận, bọn họ làm nhiều chuyện xấu như vậy nên bây giờ đã phải chịu trừng phạt.” Kỷ Hoài nói.

Mẹ Kỷ bình tĩnh lại, sau đó hỏi Kỷ Hoài: “Vậy lý do con nhận Thu Thu làm con gái nuôi là vì đồng cảm với những gì Thu Thu đã phải trải qua hả?”

“À, cũng xem như một phần là vì vậy.” Kỷ Hoài nói: “Mẹ không cảm thấy Thu Thu là đứa bé có thể làm cho người khác yêu thích sao? Lúc trước con không nghĩ tới chuyện sinh con cái nhưng sau khi gặp Thu Thu rồi thì con cảm thấy có một cô con gái đáng yêu như vậy cũng không tệ.”

“Đương nhiên là không tệ.” Mẹ Kỷ dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cậu: “Đổi lại là mẹ, mẹ cũng cảm thấy không tệ, vừa ngoan ngoãn vừa tri kỷ, lại biết cách chăm sóc người khác, cô con gái đáng yêu như thế có ai mà không muốn chứ?”

Cuối cùng mẹ Kỷ cũng tin cậu trong sạch, bà không giống ba Kỷ, trong mắt của bà, đúng là lịch sử tình trường của Kỷ Hoài quả thật rất phong phú, nhưng mà cũng chỉ thế thôi, còn về phương diện nhân phẩm và đạo đức thì cậu không có vấn đề gì cả.

Nói đơn giản hơn, nếu Thu Thu thật sự là con gái riêng của Kỷ Hoài thì bà cũng không cảm thấy khó chấp nhận, nhưng nếu chính miệng Kỷ Hoài phủ nhận thì bà cũng sẽ tin lời cậu.

Bởi vì bà tin con trai của mình không phải là một kẻ hèn nhát, chỉ biết trốn tránh trách nhiệm.

Thấy mẹ Kỷ đã tin mình, Kỷ Hoài thở dài nhẹ nhõm, đưa tay bóp vai cho mẹ Kỷ nói: “Mẹ, nếu mẹ đã tin con, vậy bên phía ba con hoàn toàn nhờ cậy mẹ đi giải thích cho ba hiểu nha?”

“Đừng có khoe mẽ với mẹ.” Ngoài miệng mẹ Kỷ nói vậy nhưng vẫn rất thích cái kiểu nịnh nọt của con trai, cho nên chỉ cần Kỷ Hoài ra vẻ ngoan ngoãn thì bà liền đồng ý.

Sau khi dọn thức ăn xong xuôi, bà liền ra ngoài tìm ba Kỷ, kết quả khi bước vào phòng khách thì không thấy ba Kỷ và Thu Thu đâu.

“Ba dẫn Thu Thu ra ngoài chơi rồi sao?” Kỷ Hoài hỏi.

“Không đâu.” Mẹ Kỷ trả lời: “Nếu ông ấy ra ngoài thì sẽ báo mẹ một tiếng, chắc hẳn bọn họ đang ở trên tầng.”

Vừa nói xong mẹ Kỷ liền đi lên tầng, thấy vậy Kỷ Hoài cũng đi theo. Sau khi lên đến tầng hai bọn họ liền nghe thấy từ thư phòng vọng ra tiếng nói chuyện, vì thế hai người cùng đi về hướng đó.

“Hai người đang ở đây chơi cờ sao?” Vừa bước vào cửa thư phòng, mẹ Kỷ đã nhìn thấy Thu Thu và ba Kỷ đang ngồi đối mặt với nhau, bà nói: “Thu Thu mới có bao nhiêu tuổi? Lão Kỷ, ông không sợ làm con bé chán à.”

“Không chán, không chán đâu ạ.” Thu Thu lắc đầu, cười tủm tỉm nói với mẹ Kỷ: “Bà nội, chơi cờ thật sự rất vui.”

“Vậy sao?” Mẹ Kỷ xoa xoa đầu bé hỏi: “Vậy Thu Thu, con học xong chưa?”

“Thu Thu biết chơi cờ từ trước rồi.” Ba Kỷ dùng giọng điệu tán thưởng mà trả lời mẹ Kỷ: “Chơi không tệ.”

Mẹ Kỷ có chút ngạc nhiên, tuy bà không biết chơi cờ nhưng bà biết khả năng chơi cờ của chồng mình rất tốt, còn tốt tới mức độ nào à?

Không dám nói là ông ấy có thể đánh tới mức thiên hạ vô địch nhưng mà có thể xem như là người mà trong tiểu khu này hoàn toàn không có địch thủ, cho nên nếu chính miệng ông nhận xét Thu Thu chơi cờ “không tệ” vậy thì chắc chắn là bé thật sự chơi không tệ.

Ngay lập tức mẹ Kỷ liền khen Thu Thu: “Thật vậy sao? Thu Thu của chúng ta thật sự lợi lại, con giỏi quá đi.”

Thu Thu cười đến mức đôi mắt cong cong: “Ông nội cũng rất lợi hại.”

Trước kia cũng từng có không ít người khen tài nghệ đánh cờ của ba Kỷ tốt nhưng chưa bao giờ ông cảm thấy phấn khích và vui vẻ thế này, cười đến mức không khép được miệng.

Mẹ Kỷ nhìn nhìn Thu Thu lại nhìn nhìn ba Kỷ, thấy quan hệ ông cháu của hai người tiến triển nhanh chóng như vậy bà cũng cảm thấy vui mừng, nhưng nghĩ đến lời nhờ vả của đứa con trai mình, mẹ Kỷ liền nói: “Chúng ta chuẩn bị ăn cơm rồi, hai người vừa mới chơi cờ xong nên phải đi rửa tay nhé.”

“Vâng ạ.” Thu Thu trả lời, sau khi tuột xuống khỏi ghế, bé đứng nhìn ba Kỷ hỏi: “Ông nội không đi rửa tay ạ?”

“Ông sẽ rửa sau, Thu Thu đi trước đi.” Ba Kỷ cười vẫy vẫy tay, chờ đến khi Thu Thu rời khỏi thư phòng, ông mới nhìn mẹ Kỷ hỏi: “Bà có chuyện muốn nói sao?”

“Là chuyện về Thu Thu.” Mẹ Kỷ trả lời: “A Hoài vừa nói với tôi rằng Thu Thu không phải con gái riêng của nó, con bé…”

“Tôi biết.”

“Biết thì… Sao? Ông biết rồi?” Mẹ Kỷ ngạc nhiên hỏi: “Ông hỏi Thu Thu hả?”

“Sao có thể?” Ba Kỷ nói: “Tôi vừa mới chơi một ván cờ với Thu Thu, tôi phát hiện tuy con bé còn nhỏ nhưng đầu óc, sự nhẫn nại, trí nhớ, khả năng quan sát và khả năng tư duy đều rất mạnh.”

“Cho nên?”

“Cho nên tên nhóc thối kia làm sao có thể sinh được một đứa bé thông minh như vậy được?”

Kỷ Hoài đang đứng ngoài cửa nghe lén: “...”

Cậu muốn sửa lại lời đã nói!

Thu Thu thật sự là con gái riêng của cậu!

Hơn nữa còn chính là loại con gái ruột kia!!!