Kỷ Hoài nỗ lực suy nghĩ, ra sức suy nghĩ, dùng sức mà suy nghĩ, kết quả vẫn không thể nghĩ ra cách nào tốt có thể làm ba cậu tiếp nhận Thu Thu.
Không phải tại Thu Thu có gì không tốt, mà đây đơn giản chính là cô gái nhỏ bị hắn làm liên lụy, về điểm này, bản thân Kỷ Hoài vẫn tự mình hiểu lấy.
Lúc nhỏ, trong cảm nhận của Kỷ Hoài thì cha Kỷ không phải là người cha lý tưởng, bởi vì là bác sĩ, cả cha Kỷ và mẹ Kỷ đều thường xuyên vì công việc mà không có thời gian quan tâm đến Kỷ Hoài.
Hai người bọn họ một khi bắt đầu bận rộn thì đứa con trai như cậu liền có cũng như không, mặc dù khi đó dì cả luôn an ủi cậu, nhưng bé Kỷ Hoài vẫn sinh lòng oán trách đối với ba mẹ mình.
Cậu không hiểu vì sao bọn họ có thể vì công việc mà không cần cậu, rõ ràng cậu cũng là đứa bé có ba có mẹ nhưng lại phải đi ăn nhờ ở đậu.
Kỷ Hoài biết, dì cả và dượng đều đối xử với cậu rất tốt, anh họ Lộ Khai cũng rất thương cậu, nhưng mà khi còn nhỏ Kỷ Hoài vẫn muốn mình có thể giống các bạn nhỏ khác, được ba mẹ yêu thương.
Sau khi dần dần trưởng thành, Kỷ Hoài cũng hiểu được nỗi khó xử của cha mẹ Kỷ, không phải bọn họ không yêu cậu mà là bọn họ không có cách nào bỏ qua những người bệnh đang chờ được cứu mạng kia.
Nhưng mà hiểu thì hiểu, từ trước đến nay Kỷ Hoài không nghĩ tới chuyện sẽ đi theo nghề nghiệp của ba mẹ, cậu thừa nhận, nghề y bác sĩ này thực sự cao thượng và vĩ đại, sau khi gạt bỏ thành kiến, đối với họ cậu cũng vô cùng kính trọng, nhưng mà điều này không có nghĩa là cậu muốn trở thành người như họ.
Đầu tiên là vì cậu không có hứng thú với y học, thứ hai là vì cậu có sở thích và mơ ước của chính mình.
Vậy nên đến khi trưởng thành rồi, Kỷ Hoài cũng không phải là đứa con trai lý tưởng trong lòng ba Kỷ, đối với chuyện cậu muốn tiến vào giới giải trí đóng phim, từ lúc bắt đầu ông ấy đã vô cùng phản đối, quan hệ giữa hai cha con ngày càng căng thẳng.
Mặc dù đã qua nhiều năm, Kỷ Hoài cũng đã có thành tích của chính mình, nhưng mà quan hệ giữa hai cha con vẫn như cũ, không nóng cũng không lạnh.
Cho nên cuối cùng, Kỷ Hoài vẫn quyết định tạm gác chuyện này qua một bên, dù sao thì hiện tại không cần phải lập tức tuyên bố cậu muốn nhận Thu Thu làm con gái nuôi, bây giờ, cậu vẫn nên quan tâm đến chuyện cùng Thu Thu tham gia chương trình 《 Xin chào bảo bối 》 thôi.
Thật ra, Lộ Khai cũng rất quan tâm đến chuyện này, tuy rằng chuyện Kỷ Hoài nhận con gái nuôi là chuyện rất quan trọng, nhưng mà đó đều là chuyện sau khi kết thúc chương trình thực tế, cho nên cũng không cần phải vội.
“Anh mặc kệ mục đích cậu khi nhận tham gia chương trình này là gì, nhưng mà nếu cậu đã nhận rồi thì phải làm cho tốt.” Lộ Khai nói với Kỷ Hoài: “Nếu trong chương trình thực tế mà biểu hiện tốt thì chắc chắn có thể hút rất nhiều fans, cái này chắc không cần anh phải cho ví dụ đâu nhỉ.”
Dù sao thì trong mấy năm trở lại đây, có không ít nghệ sĩ nhờ biểu hiện tốt trong gameshow mà hot, thu được vô số fan hâm mộ.
“Nhưng mà cậu chú ý một chút, một khi có những lời nói và hành động không tốt thì cậu sẽ bị bôi đen chỉ trong một giây, nói không chừng còn bị thoát fan, bị người ta ra sức dẫm đạp, tóm lại cậu hiểu ý anh chứ? Trên chương trình đó biểu hiện tốt một chút cho anh, đừng có cho anh xem hiện trường thoát fan quy mô lớn.”
“Anh, anh yên tâm đi.” Kỷ Hoài ra vẻ nắm chắc trong tay nói: “Anh cứ chờ đi, em sẽ bắt lấy danh hiệu ‘ba ba tốt nhất ’, đạt được MVP* toàn quý.”
* Thuật ngữ trong game: Most Valuable Player: Game thủ có thành tích tốt nhất trận và để lại những ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấu. Most Valuable Professional: Người xuất sắc nhất trận hay người giỏi nhất của trận đấu.
Lộ Khai: “……”
Vì sao sau khi nghe tên nhóc này đảm bảo, ngược lại anh càng không yên tâm thế này?
*
Rốt cuộc thì mấy người Phương Tử An đã biết được thế nào là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con thì biết đào hang.
Nhìn Thu Thu xem, rõ ràng không có kinh nghiệm viết chương trình, chỉ mới xem bọn họ thao tác một lần liền viết được cả số hiệu, Phương Tử An không thể không cảm thán một câu: “Đây chính là sức mạnh của gen di truyền.”
Cảm thán xong, Phương Tử An nhịn không được hâm mộ nói: “Thật đó lão đại, gen anh tốt như vậy tuyệt đối đừng lãng phí, sinh nhiều thêm mấy đứa đi, coi như là làm cống hiến cho công ty chúng ta.”
Giang Qua nói thẳng: “Cút.”
Tên này tính xem hắn như công cụ để sinh mấy đứa nhóc thôi sao?
Lại nói, Thu Thu có phải con gái mình hay không, người khác không biết, chứ Giang Qua hắn còn không rõ sao? Mặc dù đúng là bé kế thừa gen ưu tú của cha mẹ, nhưng mà cũng không phải là gen của hắn.
Chậc.
Bỗng nhiên có chút thất vọng.
Nhưng mà cũng chỉ có một chút mà thôi, hiện tại Giang Qua quan tâm nhất chính là thiên phú của Thu Thu, khác với bọn Phương Tử An, tuy rằng hắn cũng kinh ngạc nhưng mà nhanh chóng tỉnh táo hơn bọn họ.
Hắn đại khái hiểu rõ tình huống hiện tại của bé, bởi vì có khả năng ghi nhớ siêu việt cho nên bé chỉ xem một lần là có thể thực hiện lại thao tác của hắn, nhưng mà chuyện này cũng không có nghĩa là Thu Thu có thể hiểu được những thao tác này.
Nói một cách đơn giản hơn, chính là hắn nói với Thu Thu một cộng một bằng hai, như vậy thì khi hắn lại hỏi Thu Thu một cộng một bằng mấy, cô gái nhỏ sẽ biết đáp án là bằng hai, nhưng mà vì sao lại bằng hai thì Thu Thu lại không biết.
Nhưng mà không biết cũng không sao, hắn có thể dạy bé.
Giang Qua cũng không phải loại người thích lên mặt dạy đời, nhưng tình huống hiện tại thì không giống, thứ nhất là hắn bỗng phát hiện ra bé là một thiên tài nhỏ, thứ hai là bởi vì hiện tại thiên tài nhỏ này là con gái hắn.
Nếu mà bé cũng học được tất cả kỹ thuật hacker thì……
Bỗng nhiên Giang Qua nghĩ tới cảnh hai cha con cùng lên chiến trường, điều này khiến hắn có chút chờ mong.
“Không phải, cái kia…… Lão đại, anh thật sự tính dạy Thu Thu viết chương trình à?” Phương Tử An nhìn về phía Giang Qua: “Tôi không có ý kiến gì, nhưng mà anh có suy xét đến… Mái tóc của Thu Thu không?”
Rốt cuộc thì những lập trình viên, trước tiên không nói đến thông minh hay không, cuối cùng trên cơ bản đều sẽ trở nên trọc đầu, cứ như vậy thì sẽ rất phiền toái.
Rốt cuộc cô gái nhỏ thông minh thì tốt nhưng nếu cô gái nhỏ mà thông minh đến hói đầu thì không tốt lắm.
Trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh của một Thu Thu bị hói, Giang Qua: “……”
Hình như cảnh hai cha con cùng lên chiến trường kia, hắn cũng không quá mong đợi.
Nhìn hai người Phương Tử An và Giang Qua một người dám nói, một người dám nghe, Hàn Sảng không còn lời nào để nói, lão Phương ngốc thì thôi, sao lão đại của bọn họ cũng cũng ngốc cùng hắn thế kia?
“Lão Phương nói chính là tình huống khi người bình thường học lập trình, nhưng mà Thu Thu là người thường sao?” Hàn Sảng nói: “Bé là thiên tài đó?”
Không nói cái khác, lão đại của bọn họ chính là ví dụ sống sờ sờ đây.
Rõ ràng thực lực mạnh hơn bọn họ nhiều, nhưng mà hắn là có bị hói không?
“Hơn nữa, Thu Thu là có thiên phú chứ không phải là có hứng thú, lão đại anh liền tùy tiện dạy, Thu Thu liền tùy tiện học một chút, dù sao học thêm vài thứ cũng không xấu.” Còn chuyện sau này Thu Thu có muốn thừa kế công việc của cha hay không, đó đều là chuyện sau này, nghĩ xa như vậy làm gì?
Không thể không nói làm người đứng xem, lời của Hàn Sảng vẫn rất lý trí, rất có đạo lý, vì thế mấy ngày kế tiếp, Giang Qua đều dành phần lớn thời gian để dạy Thu Thu chơi trên máy tính.
Không sai, chính là chơi, đây không phải nhiệm vụ hàng đầu, cũng không phải công việc quan trọng gì, Giang Qua chỉ là đơn thuần muốn cho Thu Thu chiêm ngưỡng một chút mị lực của chuyện lập trình mà thôi, một lần dạy này đến tận lúc Kỷ Hoài tới cửa đón Thu Thu.
Giang Qua đã sớm biết Thu Thu muốn tham gia chương trình thực tế cùng Kỷ Hoài, cũng biết bốn người bọn họ thay phiên nhau chăm sóc Thu Thu trong nửa tháng. Lúc đầu, Giang Qua còn nghĩ nửa tháng này phải trải qua kiểu gì, nhưng mà sau khi hắn cùng Thu Thu ở chung, hắn liền quên mất chuyện này, thẳng đến khi mấy người Kỷ Hoài tới cửa.
Sau khi chào hỏi Giang Qua, Kỷ Hoài vẫy vẫy tay với Thu Thu: “Chúng ta lại gặp nhau rồi, Thu Thu.”
“Ba Đường Đường ~” Ánh mắt Thu Thu sáng lên, chân ngắn chạy lạch bạch đến trước mặt Kỷ Hoài, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn cậu.
“Ôi.” Kỷ Hoài lên tiếng, ngồi xổm xuống đối mặt với Thu Thu nói: “Sao lại kinh ngạc như vậy, không phải chúng ta đã ước định rất nhanh sẽ gặp lại sao? Như thế nào? Thấy ba ba có vui không?”
“Vui ạ.” Tất nhiên cô gái nhỏ rất vui vẻ, vốn dĩ bé đã rất thích ba Đường Đường rồi.
“Thật không?” Kỷ Hoài giả vờ không tin, thấy Thu Thu không ngừng gật đầu, dáng vẻ sợ gật đầu quá chậm thì cậu sẽ không tin, nhịn không được nở nụ cười: “Ba gặp lại Thu Thu cũng rất vui đó.”
Vốn dĩ khi nhìn thấy Kỷ Hoài, Thu Thu vừa kinh ngạc lại vừa vui vẻ, hiện tại lại được cậu dỗ như vậy, bé con thực sự cao hứng, nhưng nhìn thấy cảnh này, Giang Qua đang đứng bên cạnh liền mất hứng.
Tuy rằng hắn biết chuyện chăm sóc cô con gái Thu Thu này Kỷ Hoài cũng có phần, nhưng mà hắn vẫn rất khó chịu, phải làm sao bây giờ?
Đặc biệt là khi Giang Qua nghĩ đến hiện tại Kỷ Hoài tới đón Thu Thu đi, nếu vậy thì hắn chờ không chỉ nửa tháng lại đến lượt hắn, mà phải chờ đến một tháng rưỡi nữa mới đến lượt hắn chăm sóc Thu Thu, vì vậy hắn lại càng khó chịu hơn.
Kỷ Hoài không chú ý đến cảm xúc của Giang Qua, hắn dỗ dành bé trong chốc lát, liền nói với bé: “Nếu Thu Thu thích ba Đường Đường như vậy, con có muốn cùng ba Đường Đường tham gia chương trình thực tế không?”
“Tham gia chương trình?”
“Đúng rồi.” Kỷ Hoài dùng cách đơn giản nhất để giải thích với bé: “Chính là cùng ba Đường Đường đi chơi, cùng nhau sinh hoạt một đoạn thời gian, con cảm thấy thế nào?”
Nếu đổi lại là trước đây, khẳng định Thu Thu sẽ lập tức đồng ý, nhưng mà hiện tại……
Theo bản năng, cô gái nhỏ quay đầu nhìn về phía Giang Qua, bé đã ở cùng ba Giang hơn mười ngày rồi, sự ỷ lại cùng tín nhiệm với hắn đã vượt xa ba người ba ba khác.
Thấy vậy, Giang Qua vốn đang khó chịu liền thoải mái hơn một chút, hắn duỗi tay xoa xoa đầu bé, thầm nghĩ không uổng công hắn chăm sóc quỷ nhỏ này mười mấy ngày liền.
“Như vậy đi, ba đi cùng con.” Giang Qua nhìn về phía Kỷ Hoài: “Dù sao thì tôi cũng có kinh nghiệm trong việc chăm sóc Thu Thu.”
“Vậy thì tốt quá.” Mắt Kỷ Hoài sáng lên, nhưng lại có chút do dự: “Nhưng mà có phiền toái anh quá không?”
Đã nói mỗi người thay phiên nhau chăm sóc Thu Thu trong nửa tháng, bây giờ đã đến phiên cậu nhưng cậu lại làm phiền Giang Qua, Kỷ Hoài liền có chút băn khoăn.
Nhìn thấy dáng vẻ Kỷ Hoài thật sự rất băn khoăn, Giang Qua nghĩ thầm, hình như khi dễ người thành thật là chuyện không tốt lắm thì phải, nhưng mà……
Mặc kệ đi.