Toàn Thế Giới Đều Muốn Ta Kêu Ba Ba

Chương 13




Bởi vì bác sĩ Giang đã từng nói sau khi được tiêm vắc-xin phòng bệnh thuỷ đậu trẻ em sẽ có những phản ứng khác nhau như phát sốt hoặc phát ban linh tinh, cho nên sau khi về nhà, Giang Qua liền giữ Thu Thu ở yên trong nhà, hắn tính toán cả hai ngày sau đều không cho bé ra khỏi cửa.

Giang Qua làm như vậy tất nhiên là bởi vì an toàn là trên hết, nhưng hắn cũng lo lắng một điều, đó là liệu rằng Thu Thu có thể ở ngốc trong nhà được không? Dù sao thì tất cả trẻ con trên đời đều hiếu động.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Giang Qua không thích tiếp xúc với đám con nít, bởi vì trời sinh trẻ em đã có tính hiếu động, còn có thể náo loạn ầm ĩ, với loại sinh vật mà ngay cả một giây cũng không thể ngồi yên này, hắn không thể chịu nổi sự hoạt bát của chúng nó.

Cho nên Giang Qua đã chuẩn bị tốt tâm lý, nếu như hai ngày tiếp theo mà cô nhóc này muốn ầm ĩ, náo loạn, vậy hắn liền......

Nhịn.

Không còn cách nào khác, ai bảo đây là nhóc con nhà mình chứ?

Nhưng đúng là ngoài dự kiến của Giang Qua, Thu Thu không quấy cũng không nháo, tất nhiên, cô bé cũng không nhàm chán chút nào.

Quan sát Thu Thu cả một ngày, Giang Qua phát hiện một ngày của bé cũng rất thú vị đó chứ.

Buổi sáng, sau khi rời giường liền ngoan ngoãn ăn sáng, sau khi giải quyết xong bữa sáng, cô bé liền lấy bàn cờ của mình ra, cũng không cần có đối thủ, tự mình chơi với chính mình đến tận hai tiếng đồng hồ.

Giữa trưa, sau khi ăn cơm xong, bé liền ngồi xem ti vi một lát, sau đó đi ngủ một giấc thật ngon. Sau khi thức dậy, Giang Qua vốn cho rằng Thu Thu sẽ giống như buổi sáng, lấy bàn cờ ra chơi tiếp.

Nhưng không, cô bé lấy ra một cái máy ghi âm nhỏ, sau khi bò lên cửa sổ sát đất liền ngồi xuống mở máy ghi âm lên, sau đó ngồi trên ghế, một bên phơi nắng một bên nghe nhạc!

Thỉnh thoảng còn hừ hừ hai câu "Hàng Châu cảnh đẹp vô song, du ngoạn Tây Hồ, kỳ hoa dị thảo bốn mùa thanh hương".

Giang Qua: "???"

Hiện tại sở thích của các bạn nhỏ đều độc đáo thế à?

"Quỷ nhỏ, sao con lại thích chơi cờ, nghe khúc vậy?" Giang Qua hỏi Thu Thu.

"Cái này ạ?" Thu Thu nói: "Là ông nội Vương bọn họ dạy con đó."

Bởi vì cha mẹ Văn luyến tiếc tiêu tiền cho Thu Thu, cho nên bé không được đi học ở nhà trẻ, cũng không quen nhiều bạn nhỏ cùng tuổi, nhưng mà trong ngày thường, khi không cần làm việc, Thu Thu đều đi theo bà Chu đến chỗ hội người cao tuổi, nên bé quen rất nhiều "Người bạn già".

Ví dụ như người dạy Thu Thu chơi cờ là ông Vương, dạy Thu Thu nghe khúc chính là bà Trương, còn người dạy Thu Thu câu cá là ông Lâm, dạy Thu Thu trồng hoa là bà Long.

Những người cao tuổi đã về hưu này đều thích Thu Thu vừa ngoan ngoãn lại nghe lời, hơn nữa cô bé cũng không phải là đứa nhỏ yêu thích sự náo loạn, ầm ĩ, cho nên bọn họ làm cái gì cũng thích mang bé theo, dần dà, mưa dầm thấm đất, Thu Thu liền gia nhập vào nhóm người già về hưu bọn họ.

"Ngày đó lúc chúng ta rời đi, ông Vương liền tặng bàn cờ cho con, còn có máy ghi âm của bà Trương nè, cần câu của ông Lâm nè, còn bà Long thì đưa cuốn vở ghi chép cách trồng hoa cho con nữa......"

Cô gái nhỏ vừa xoè tay vừa cùng Giang Qua đếm kỹ những món quà mà nhóm "Bạn già" tặng mình: "Còn nữa, còn nữa, bà Chu cũng tặng con hai chiếc áo lông bà tự làm đó, rất ấm."

Nếu nói cha Văn mẹ Văn mang đến cho Thu Thu sự tổn thương và u tối thì nhóm người bà Chu bọn họ lại tặng cho Thu Thu sự bảo vệ cùng ấm áp, đặc biệt là bà Chu.

Thu Thu nhớ rõ, mỗi khi mẹ Văn sai bé làm việc nặng thì bà Chu sẽ cho mẹ Văn chiếm chút tiện nghi, như vậy thì bé lập tức thuận lý thành chương mà đi qua nhà bà, vậy thì bé không cần làm việc mệt nhọc nữa.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Thu Thu có chút không tốt.

Thấy cô gái nhỏ đang hứng trí bừng bừng kể về kỉ niệm của mình với "Nhóm bạn già", bây giờ bỗng nhiên lại ỉu xìu, Giang Qua liền hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ba ba." Thu Thu ngẩng đầu nhìn về phía Giang Qua, bé nhỏ giọng nói: "Con nhớ đám người bà Chu bọn họ."

Cô gái nhỏ không biết thành phố H và trấn Thanh Thủy cách nhau bao xa, nhưng bé biết nhất định là rất xa rất xa, bởi vì bọn họ ngồi trên tàu thật lâu thật lâu, thời gian càng lâu chứng tỏ khoảng cách càng xa.

"Nhớ họ thì con liền gọi điện thoại cho họ đi." Giang Qua sờ sờ đầu Thu Thu: "Chờ lúc nào rảnh, ba đưa con trở về thăm bọn họ."

"Thật ạ?"

Đôi mắt Thu Thu lập tức tỏa sáng, tâm trạng ủ dột lúc nãy liền biến mất, cô bé cong mắt nhìn Giang Qua: "Sau này con còn có thể gặp lại đám người bà Chu bọn họ sao?"

"Tất nhiên." Giang Qua nói với bé: "Chỉ cần con muốn thì đều được."

"Thật tốt quá." Thu Thu vội vàng trèo xuống khỏi ghế: "Bây giờ con sẽ gọi điện thoại cho bà Chu, nói chuyện này với bà, để bà Chu nói lại với ông Vương và những người khác."

"Con có số điện thoại của họ sao?" Giang Qua hỏi.

"Có ạ." Thu Thu gật đầu, lạch bạch chạy về phòng mình, chốc lát sau lại lạch bạch chạy ra, trong tay cầm theo một cuốn sổ nhỏ.

Giang Qua nhìn thoáng qua, mơ hồ nhớ ra lúc nhỏ chính mình cũng từng thấy cuốn sổ như vậy, là dùng để ghi lại số điện thoại, hai bìa mặt đều được làm từ lớp bìa cứng, vừa mở ra sẽ thấy bên trong có những tờ giấy mỏng.

Quả nhiên, Thu Thu dùng tay nhẹ nhàng mở ra, Giang Qua nhìn thoáng qua liền phát hiện hai mặt giấy trong cả cuốn sổ nhỏ này đều tràn ngập số điện thoại.

Mà chủ nhân của những số điện thoại này trừ bỏ bà Chu, ông Vương, bà Trương, ông Lâm cùng bà Long mà Thu Thu vừa nhắc tới thì còn có những người mà cô bé không nói đến như ông Triệu, bà Tiền, ông Tôn, bà Lý.

"Bà Chu bọn họ nói, nếu như ba ba đối xử với con không tốt thì liền gọi điện thoại cho họ." Thu Thu vừa xem số điện thoại vừa dùng giọng nói ngọt ngào nói với Giang Qua.

Nhìn một chuỗi những dãy số điện thoại nối tiếp nhau kia, một người tiếp một người, đều là các ông các bà, Giang Qua: "......"

Bỗng nhiên cảm thấy thật áp lực.

*

Sau hai ngày, xác định Thu Thu tiêm vắc-xin phòng bệnh xong không có phát sinh phản ứng gì bất thường Giang Qua mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng xem tình huống trước mắt thì có vẻ hắn chăm sóc Thu Thu cũng không có gì quá khó khăn, nhưng đó phải có cơ sở là do thân thể Thu Thu khỏe mạnh, cộng thêm tính cách lại vô cùng ngoan ngoãn.

Nếu bé không thoải mái, hoặc là tính cách nháo loạn mà nói......

Thật sự, trong lòng Giang Qua có chút thiếu tự tin.

"Đã thay quần áo xong chưa?" Giang Qua ở cửa vừa đổi giày vừa hỏi Thu Thu trong phòng, giây tiếp theo liền nghe tiếng bước chân của cô gái nhỏ: "Xong rồi, xong rồi."

Để chúc mừng Thu Thu không bị phát sốt cũng không bị phát ban, Giang Qua quyết định tối nay sẽ mang bé ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn, tin tức này khiến bé con cao hứng sắp hỏng rồi.

Bé mặc chiếc váy nhỏ mà Giang Qua mua cho, lại mặc áo lông bà Chu làm, liền xinh xinh đẹp đẹp theo ba cùng nhau ra cửa.

Bởi vì đã đặt bàn từ trước, Giang Qua mang theo Thu Thu tới một nhà hàng Trung Quốc, sau đó trực tiếp báo tên họ, liền có nhân viên phục vụ dẫn hai người vào chỗ.

"Nhìn xem muốn ăn cái gì." Sau khi ngồi xuống Giang Qua trực tiếp giao nhiệm vụ gọi món cho Thu Thu, dù sao hắn cũng không kén ăn.

Thu Thu cũng không kén ăn, phải nói là do tình huống lúc trước căn bản là không cho phép bé được kén ăn, tóm lại hai cha con không kén ăn sống chung với nhau, chuyện khác không nói chứ khi ăn cơm thì vẫn rất hài hòa.

"Được ạ." Thu Thu gật gật đầu, nhận lấy nhiệm vụ gọi món, sau đó nghiêm túc mà nhìn thực đơn rồi hỏi nhân viên phục vụ bên cạnh: "Chị ơi, món tủ của các chị là gì vậy ạ?"

Đón tiếp bàn này của bọn họ là một cô gái trẻ, thấy cô gái nhỏ lại dùng biểu tình nghiêm túc để hỏi như bà cụ non, lập tức bị sự đáng yêu của bé hạ gục.

Cô cười nói với Thu Thu: "Thịt gà xé cùng xương sườn xào tỏi đều là món tủ của nhà hàng bọn chị, còn có thịt lợn nấu hai lần và thịt lợn luộc cay cũng không tồi."

Thu Thu nghe có hiểu hay không thì không ai biết, nhưng sau khi cô gái nhỏ nghe xong liền thể hiện ra dáng vẻ em đã hiểu, cất giọng trẻ con lên nói: "Ồ, vậy em muốn một phần gà xé và xương sườn xào tỏi, thêm một phần rau xanh."

"Rau xà lách sốt dầu hào có được không?"

"Được ạ."

"Em cần gọi thêm món gì nữa không?"

"Không cần ạ."

Cô gái nhỏ lắc đầu, gấp thực đơn lại sau đó đưa cho nhân viên phục vụ, còn vô cùng lễ phép mà nói cảm ơn với người ta.

Nhân viên phục vụ: "!!!"

Làm sao để sinh được một cô con gái như thế này vậy?

Sao có thể đáng yêu như vậy chứ?!!

"Xin hỏi nơi này có loại canh nào thích hợp cho trẻ nhỏ uống không?" Sau khi Thu Thu gọi đồ ăn, Giang Qua bỗng nhiên hỏi một câu.

"Có ạ." Nhân viên phục vụ vội vàng nói: "Canh củ cải, hạt sen và lưỡi heo, ngài thấy thế nào? Canh này thanh nhuận, bổ dưỡng, trừ lạnh, rất thích hợp cho trẻ nhỏ uống."

"Vậy lấy một phần đi."

"Vâng, vậy các vị chờ một lát."

Chờ sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi, Giang Qua liếc mắt nhìn Thu Thu một cái: "Cách gọi đồ ăn này con học từ ai thế?"

"Ba Đường Đường ạ." Bé nâng khuôn mặt nhỏ về phía Giang Qua cười thật đáng yêu, nói: "Ở trong ti vi ba Đường nói vậy đó, khi gọi món chỉ cần hỏi 'Món tủ của nhà hàng là món nào' là được."

Giang Qua cảm thấy có chút buồn cười: "Con đúng là học đi đôi với hành."

Thu Thu không hiểu là có ý gì, nhưng nghe giọng điệu chắc chắn là đang khen bé, cho nên nụ cười của bé càng thêm xán lạn.

Ba Đường Đường làm như thế có hữu dụng hay không thì cứ nhìn Thu Thu ăn vô cùng thỏa mãn là đã biết, bất kể là chất thịt tươi ngon, gà xé hay là xương sườn xào tỏi ngon miệng, đối với bé mà nói tất cả đều rất ngon.

Hai cha con ở bên ngoài ăn no nê, mỹ mãn, nhân lúc gió đêm mát mẻ mà vui vẻ tản bộ về nhà.

Sau khi về đến nhà, rõ ràng bé đã mệt mỏi, nhưng vừa nghe nói muốn gội đầu tắm rửa, không biết vì cái gì mà tinh thần lập tức dâng lên.

Khi Thu Thu ôm áo ngủ vào phòng tắm, thấy Giang Qua cũng xách ghế tiến vào, bé liền nói: "Ba ba, con khỏe rồi, có thể tự gội đầu."

Vốn dĩ hôm trước Thu Thu đã hạ quyết tâm muốn chứng minh cho Giang Qua thấy mình có thể tự gội đầu, nhưng ai biết được ngày hôm trước, sau khi trở về từ bệnh viện, Giang Qua lấy lí do bé vừa mới được tiêm vắc-xin xong nên không cho bé có cơ hội để chứng minh.

Nhưng bây giờ không giống, bé khoẻ rồi, bé có thể chứng minh mình làm được!

Sau khi đem áo ngủ treo cẩn thận, bé liền bắt đầu chứng minh: "Ba ba mau nhìn, chờ con xả nước vào cái thùng này, sau đó ngồi xổm xuống, một bàn tay như vậy, như vậy (lấy ly múc nước), một bàn tay khác thì thế này, thế này (xoa xoa), sau đó lấy dầu gội nè, bắt đầu xoa xoa xoa, sau đó xả đi, cuối cùng lấy khăn lông bao lại, như vậy liền xong rồi ~"

Sau khi bắt chước quá trình mà tự gội đầu một lần, Thu Thu bày ra vẻ mặt cầu khen ngợi nhìn Giang Qua, sau đó......

Sau đó bé bị Giang Qua ôm lên, gội đầu lại một lần nữa.

Thu Thu: "???"

Là do cách chứng minh của bé không đúng sao?