"Con không muốn đi nhà trẻ! Con không đi nhà trẻ! Con không đi nhà trẻ!"
"Đừng nháo, con không đi nhà trẻ vậy con muốn đi đâu hả? Lên trời sao? Nhanh lên đi, muộn rồi!"
"Con không, con không, con không!"
"Ba đếm tới ba thôi đó. Một, hai,... Con không đi thì ba ôm con đi!"
"A a a a con không muốn đi nhà trẻ!"
...
Vốn dĩ đang giặt quần áo trên ban công lầu hai, nghe được đoạn đối thoại dưới lầu, Thu Thu vội vàng vung vẩy nước trên tay, sau đó dẫm lên ghế, ghé vào ban công nhìn xuống dưới, lập tức thấy tên nhóc mập kia đang bị ba ba mập ôm đi nhà trẻ.
Thấy một màn này, Thu Thu cong cong đôi mắt, trong lòng nổi lên sự hâm mộ bởi vì bé cũng rất muốn được ba ôm bé như vậy, bé cũng rất muốn đi nhà trẻ, nhưng mà...
Nhưng mà Thu Thu biết, chuyện này không có khả năng.
Tuy Thu Thu còn nhỏ nhưng bé cũng biết rằng ba ba mình với ba ba của tên nhóc mập kia hoàn toàn khác nhau. Ba ba mập sẽ tóm tên nhóc mập không thích đi nhà trẻ đến nhà trẻ, sẽ ép nhóc ăn rau xanh mà nhóc không thích, còn la hét với tên nhóc mập mỗi khi nhóc ham chơi không chịu về nhà, nhưng mà ông ấy cũng sẽ mua đồ ăn ngon cho tên nhóc mập, dẫn nhóc đi công viên trò chơi, còn ôm nhóc, hôn nhóc, gọi nhóc là con trai cưng.
Nhưng ba ba bé sẽ không như vậy. Ông ta chỉ biết đánh bé, mắng bé, gọi bé là thứ lỗ vốn, Thu Thu không biết lỗ vốn là ý gì, nhưng bé biết chắc chắn ba ba không thích bé.
"Thu Thu, cháu đang nhìn gì đó?" Ở sát vách nhà họ Văn, bà Chu vừa đi ra ban công đã thấy Thu Thu đang dẫm lên ghế, ghé vào ban công nhìn xuống phía dưới.
"Chào bà Chu ạ." Thu Thu quay đầu lại, lí nhí nói: "Con đang xem nhóc mập đi nhà trẻ."
Nghe Thu Thu nói, bà Chu có chút chua xót, bà vẫy tay với bé nói: "Đừng nhìn nữa, mau xuống dưới đi, đứng như vậy rất nguy hiểm."
Thu Thu lại lưu luyến, quay đầu nhìn xuống dưới lần nữa, thấy ba ba mập đã ôm tên nhóc mập kia đi xa, lúc này bé mới ngoan ngoãn bước xuống khỏi ghế.
Đúng lúc này mẹ Văn từ bên trong đi ra, lập tức trách mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn lười biếng à!"
Thân thể Thu Thu cứng đờ, vội vàng lắc đầu: "Mẹ, con không có."
"Thu Thu không lười biếng, là tôi tìm nó nói chuyện." Sợ mẹ Văn sẽ đánh Thu Thu, bà Chu vội vàng chuyển chủ đề: "Không phải trong nhà có máy giặt à? Sao hôm nay lại để cho Thu Thu giặt quần áo?"
"Là do máy giặt bị hỏng rồi." Mẹ Văn nói: "Lúc giặt quần áo luôn phát ra tiếng vang ồn ào, còn giặt không sạch, chồng cháu lại không có thời gian tìm người tới sửa nên đành giặt tay, dù sao cũng không có bao nhiêu quần áo."
Nhìn đống quần áo cơ hồ còn cao hơn cả Thu Thu, bà Chu muốn phản bác lại mẹ Văn nhưng nghĩ lại, bà không xa lạ gì với cách làm người của mẹ Văn, vì thế bà nói thẳng: "Vậy để Thu Thu mang qua nhà tôi giặt đi, máy giặt nhà tôi vẫn còn tốt."
"Ôi trời, làm sao được, vậy thì thật là xấu hổ quá?" Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trên mặt mẹ Văn lại hoàn toàn không có chút ngượng ngùng nào, bà ta nhìn Thu Thu nói: "Không nghe thấy bà Chu nói gì sao? Còn không mau mang quần áo cần giặt qua đó đi?"
Nói xong, mẹ Văn lại nhìn bà Chu nói: "Đúng rồi, cháu còn có hai cái chăn đơn chưa giặt, sẵn có máy giặt vậy cháu mang qua giặt luôn nhé."
Biết mẹ Văn đây là muốn chiếm tiện nghi, bà Chu cũng không thèm so đo, chờ Thu Thu ôm quần áo và chăn đơn đến, dì Chu lại nói với mẹ Văn: "Dù sao quần áo và chăn đơn giặt xong đều phải lấy về bên kia phơi, vậy cứ để Thu Thu ở nhà tôi chờ đi, đỡ phải chạy tới chạy lui."
Bởi vì vừa chiếm tiện nghi của bà Chu, mẹ Văn cũng không tiện cự tuyệt, dù sao lúc này trong nhà cũng không có việc gì cho Thu Thu làm, cho nên bà ta liền sảng khoái đồng ý.
Chờ mẹ Văn đi rồi, bà Chu nắm lấy tay Thu Thu, quả nhiên, bàn tay nhỏ lạnh như băng, bà thở dài trong lòng, thật là tạo nghiệt mà, trời lạnh thế này mà cha mẹ lại nỡ bắt con dùng nước lạnh giặt quần áo.
"Tới đây, Thu Thu, chúng ta qua phòng khách xem ti vi nhé." Bà Chu dắt Thu Thu đi đến phòng khách, vừa đi vừa hỏi bé: "Cháu đã ăn sáng chưa?"
"Dạ rồi." Thu Thu lên tiếng, sau đó nói: "Bà Chu, cháu còn chưa giặt xong quần áo."
"Không có việc gì, chờ lát nữa bà Chu bỏ vào máy giặt là được." Bà Chu nói: "Cháu không muốn xem Đường Đường ca ca sao?"
Đường Đường ca ca mà bà Chu nói đến là một nhân vật trong bộ phim truyền hình, do ảnh đế Kỷ Hoài thủ vai.
Đôi mắt Thu Thu lập tức bừng sáng, nhưng vẫn cố chấp nói: "Cháu muốn giặt quần áo trước."
"Được được, vậy chúng ta đi giặt quần áo trước." Bà Chu không còn cách nào khác liền nắm tay bé đi đến phòng vệ sinh, hai người cùng lấy quần áo ném vào máy giặt, xong rồi mới một lần nữa trở lại phòng khách.
Thấy trên ti vi xuất hiện Đường Đường ca ca, Thu Thu liền vui vẻ cười, đây là một bộ phim đô thị liên quan đến luật pháp, thật ra Thu Thu xem cũng không hiểu lắm nhưng mà bé lại rất thích xem.
Bởi vì bé rất thích Đường Đường ca ca trong phim.
#
Lúc này, người được Thu Thu yêu thích, Đường Đường ca ca đang diễn ở phim trường, sau khi nghe đạo diễn hô một tiếng "Cắt", Kỷ Hoài lập tức buông lỏng bàn tay đang ôm diễn viên nữ ra, sau đó nói: "Chị Kỳ, chờ lát nữa chị nhớ cùng anh họ làm sáng tỏ một chút, vừa rồi là công tác yêu cầu nha, em không muốn bị anh họ mắng đâu."
"Nói thừa." Sầm Kỳ trợn trắng mắt liếc nhìn Kỷ Hoài: "Có mà cậu nhờ anh họ cậu làm rõ giúp tôi thì có, tôi đây cũng không muốn bị fans của cậu suốt ngày đuổi theo mắng chửi đâu."
"Cái này thì chị cứ yên tâm." Kỷ Hoài cười nói: "Từ lúc chúng ta hợp tác quay bộ phim này, người đại diện của em không sai biệt lắm cũng trở thành một nửa người xã giao cho chị rồi."
Sầm Kỳ nhịn không được cười: "Không có cách nào khác, ai bảo Kỷ ảnh đế của chúng ta là nam thần của muôn vạn thiếu nữ chứ, hợp tác với cậu chính là nguy hiểm đe dọa đến tính mạng đó."
Bị trêu chọc, Kỷ Hoài cũng không tức giận, đang chuẩn bị nói cái gì, anh họ kiêm người đại diện Lộ Khai đã đi tới: "A Hoài, vừa có người gọi điện thoại cho cậu."
Kỷ Hoài một bên tiếp nhận di động một bên thuận miệng hỏi: "Ai vậy?"
"Hắn nói hắn họ Trần."
Lộ Khai vừa nói, nguyên bản không chút để ý, sắc mặt Kỷ Hoài lập tức thay đổi, không đợi Lộ Khai nói thêm, cậu liền nói: "Em đi trả lời điện thoại đã, hai người nói chuyện đi."
Nói xong, Kỷ Hoài nhanh chóng đi ra ngoài.
Thấy thế, Lộ Khai hơi hơi nhíu mày, Sầm Kỳ đứng một bên cười nói: "Cậu ấy cũng không phải con nít không hiểu chuyện, anh đừng quá lo lắng."
"Không lo lắng sao được." Lộ Khai lắc đầu: "Mới không nhìn chằm chằm một phút thôi thì tên nhóc này đã gây rắc rối."
Từ nhỏ đến lớn, không biết Lộ Khai đã đánh mông Kỷ Hoài bao nhiêu lần, khi nghe Sầm Kỳ nói cậu cũng không phải con nít chưa hiểu chuyện, Lộ Khai nghĩ thầm, thật xin lỗi, cậu ta chính là như thế!
Mà lúc này đứa con nít không hiểu chuyện kia cũng không rảnh quan tâm đến cảm nghĩ của anh họ mình là thế nào, sau khi lấy điện thoại, bên kia gửi đến một tin tốt...
Thám tử tư đã tìm được người mà Kỷ Hoài muốn tìm.
"Hiện tại xem như tôi đã hoàn thành giai đoạn đầu tiên rồi nhỉ?" Kỷ Hoài bỗng nhiên mở miệng nói, bốn phía không có người mà điện thoại cũng đã ngắt, nhìn dáng vẻ như là đang tự lẩm bẩm một mình.
Nhưng mà chỉ ngay giây sau đó, trong đầu Kỷ Hoài bỗng vang lên một giọng nói: "Nhiệm vụ là giao cho cậu chứ không phải là giao cho thám tử."
"Đây là có ý gì?"
"Ý là cậu phải tự mình tìm được đối tượng của nhiệm vụ."
"Coi như ngươi lợi hại."
Kỷ Hoài hừ lạnh một tiếng, tâm trạng vốn đang tốt đẹp, nháy mắt đã bị phá hỏng, chỉ là cậu thật sự không hiểu được, vì sao cái hệ thống này lại tới tìm mình?
Chuyện là thế này, vào một buổi sáng không lâu trước đây, Kỷ Hoài không thể hiểu được mà bị một cái hệ thống "Đâm" trúng, nó tự xưng là hệ thống dưỡng thành, tên như ý nghĩa, chính là ký chủ bị nó trói định phải tham gia vào quá trình bồi dưỡng một đối tượng nhiệm vụ, cho đến khi bồi dưỡng thành công thì mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng mà Kỷ Hoài nhìn thấy, nó làm gì giống hệ thống dưỡng thành? Rõ ràng chính là hệ thống lưu manh!
Không cần cậu đồng ý đã tự tiện trói định chưa tính, đã thế cái hệ thống quỷ quái này thậm chí còn cưỡng chế cậu tiếp thu nhiệm vụ...
[Tìm được bé, thu dưỡng bé, hơn nữa phải quan tâm và chăm sóc bé thật tốt, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cậu sẽ có một cô con gái đáng yêu.]
Kỷ · hoa hoa công tử · Hoài: "?"
Có phải cái hệ thống lưu manh này đã tìm nhầm ký chủ hay không?
Thật ra mà nói, nếu sau khi hoàn thành nhiệm vụ phần thưởng là một nữ nhân mỹ lệ, như vậy Kỷ Hoài sẽ cảm thấy hứng thú, nhưng là một cô bé đáng yêu?
Thật xin lỗi, cậu không cần.
Thái độ Kỷ Hoài rất kiên quyết nhưng mà cậu không chịu nổi cái hệ thống lưu manh này vừa đấm vừa xoa, vì vô cùng muốn giải trừ trói định với nó, vô cùng muốn nó ngậm miệng nên cuối cùng Kỷ Hoài vẫn chấp nhận nhiệm vụ.
Tất nhiên, Kỷ Hoài cũng có chút tâm tư nhỏ của riêng mình, cho nên vừa rồi mới thử một chút, nếu thám tử tư tìm được người mà tương đương với cậu tự tìm được người, như vậy cậu có thể thuê người chăm sóc bé, thế chẳng khác nào cậu tự chăm sóc đúng không?. Đam Mỹ Sắc
Nhưng mà câu trả lời của hệ thống đã đánh vỡ ảo tưởng của Kỷ Hoài, cho nên tâm trạng của cậu tốt được mới là lạ.
"Đây là làm sao?" Thấy Kỷ Hoài mang theo vẻ mặt không cao hứng quay lại, Lộ Khai có chút ngoài ý muốn.
"Không có việc gì." Kỷ Hoài cũng không muốn giải thích thêm: "Đúng rồi, không phải lúc trước anh có nói bên chương trình《 Xin chào bảo bối 》 muốn mời em tham gia sao?"
"Đúng vậy." Lộ Khai gật đầu nói: "Nhưng không phải cậu không có hứng thú à?"
Tuy rằng Kỷ Hoài chưa kết hôn cũng không có con nhỏ, nhưng vốn dĩ chương trình《 Xin chào bảo bối》không cần phải là cha con ruột mà chỉ là gameshow mời những người nổi tiếng và những đứa bé đáng yêu.
Là đỉnh cấp lưu lượng hàng đầu trong giới giải trí, Kỷ Hoài không thiếu thực lực cũng không thiếu nhân khí, cho nên tổ chương trình đã sớm gửi lời mời cho cậu, chẳng cần người quản lý như anh tiết lộ chút tiếng gió ra ngoài thì chương trình kia cũng đã quyết không buông tay.
Nếu chương trình của bọn họ thật sự mời được Kỷ Hoài, chẳng khác nào là kim bài đảm bảo ratings của cả chương trình.
"Lúc trước đúng là không có hứng thú." Đối với loại chương trình này Kỷ Hoài cũng không có định kiến gì, chỉ là cậu không thích ở chung cùng trẻ con mà thôi, nhưng nay đã khác xưa, cậu nói với Lộ Khai: "Nhưng hiện tại thì có hứng thú."
"Cậu uống lộn thuốc à?" Lộ Khai nghi ngờ nhìn cậu.
"Nào có?" Kỷ Hoài không thừa nhận: "Em nhớ rõ đạo diễn chương trình còn nói chỉ cần em nguyện ý tham gia thì có đưa ra điều kiện nào cũng được đúng không?"
Lộ Khai không biết trong hồ lô Kỷ Hoài đang muốn bán thứ gì, chỉ có thể gật đầu tiếp tục nhìn cậu, sau đó lại nghe thấy cậu nói: "Thật tốt quá, vậy anh thảo luận với đạo diễn một chút, em không có điều kiện gì, chỉ là bên em có một bé gái, phiền toái đạo diễn an bài để bọn em cùng nhau tham gia chương trình này."
"Bé gái?" Lộ Khai không hiểu ra sao, trừng mắt hỏi: "Bé gái ở đâu ra?"
Kỷ Hoài thở dài: "Là nhiệm vụ đưa ra."
Lộ Khai: "..."
Có phải cậu xem anh là thằng ngốc hay không?
Kỷ Hoài: "..."
Này là sao?
Nói thật cũng không ai tin?
"Tóm lại anh chỉ cần nói với đạo diễn như vậy." Kỷ Hoài nói thêm: "Đạo diễn đồng ý thì em sẽ tham gia."
"Vậy thì dù sao cậu cũng phải đưa tư liệu của đứa nhỏ cho anh trước chứ?" Lộ Khai thật sự không thể hiểu được thằng nhóc này lại đang muốn làm trò gì nhưng là đệ khống, anh sớm đã có thói quen sủng thằng em này.
"Tư liệu?" Kỷ Hoài sửng sốt một chút, sau đó nói: "Em chỉ biết con bé tên Văn Thu, còn ảnh chụp và địa chỉ, để em gửi qua cho anh."
Vừa nhận được, Lộ Khai click mở ảnh chụp nhìn thoáng qua, cô gái nhỏ trên ảnh đại khái chỉ khoảng bốn, năm tuổi, vô cùng đáng yêu, chỉ là thần sắc thoạt nhìn có chút sợ hãi, cực kỳ giống con nai nhỏ, vừa xinh đẹp lại vừa nhát gan.
Lộ Khai nhìn nhìn, bỗng nhiên nói: "Anh cảm thấy cần phải hỏi rõ một chuyện, cậu thành thật trả lời cho anh..."
"Cô gái nhỏ này không phải là con riêng của cậu chứ?"
Kỷ Hoài: "?"
Kỷ Hoài vẻ mặt mộng bức mà nhìn anh họ của mình: "Em nhìn qua giống loại người sẽ quan hệ nam nữ tùy tiện sao?"
"Là ai từ lúc bắt đầu đi nhà trẻ một tuần sẽ đổi bạn gái một lần?"
Kỷ Hoài: "..."
Suy xét đến việc nếu cứ tiếp tục tranh luận đến cùng thì rất có khả năng sẽ tự rước lấy nhục, cho nên Kỷ Hoài lựa chọn chính diện trả lời vấn đề của Lộ Khai: "Không phải, em không quen biết con bé, cũng không quen biết mẹ bé, còn vì sao lại đề cử con bé, cái này tạm thời em không thể nói, dù sao cũng không như anh nghĩ đâu."
"Được rồi." Lộ Khai bán tín bán nghi: "Vậy trong khoảng thời gian này anh cho Tiểu Võ đi theo cậu, anh cùng tổ chương trình đi một chuyến đến..."
Anh nhìn thoáng qua địa chỉ Kỷ Hoài gửi: "Đến Trấn Thanh Thủy nhìn xem."
Lộ Khai tỏ vẻ, anh không tự mình đi một chuyến thì không thể yên tâm.
"Không, không, không." Kỷ Hoài nói: "Trong khoảng thời gian này em cùng Tiểu Võ sẽ đi theo anh và tổ chương trình đến Trấn Thanh Thủy một chuyến."
Lộ Khai: "Cậu nói thật với anh đi, thật sự không phải là con riêng của cậu?"
Kỷ Hoài: "Thật sự không phải!"