Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Từng Yêu Đương Với Đỉnh Lưu

Chương 35: Nụ cười




Editor: @cacaokemtrung

Phòng ICU, bệnh viện Liên hợp Số Một Kính Thành.

Tầng trệt ồn ào tiếng người trò chuyện, đông nghịt chen chúc nhau, bảo vệ và ekip trợ lý cố sức ngăn cản giới truyền thông: "Yêu cầu mọi người giữ im lặng! Đang ở cơ sở khám chữa bệnh, xin mọi người hãy giữ phép tôn trọng và lịch sự tối thiểu!"

Đám người vốn chẳng thể yên lặng nổi, hiện trường ngồn ngột phóng viên giải trí, tiếng điện thoại reo lên liên tục.

"Cụ Trình sắp đi rồi! Ba thế hệ nhà họ Trình đều đến bệnh viện, chờ ở bên ngoài, nhưng Cố Như Trác không cho ai vào cả!"

"Xác nhận! Cố Như Trác bất hòa với người nhà họ Trình, vẫn chưa rõ ai sẽ là người đỡ linh vị trong tang lễ cụ Trình! Chẳng lẽ hai nhà Cố - Trình sẽ trở mặt với nhau vì chuyện này sao!"

...

Trong phòng bệnh rộng rãi trắng toát, mọi âm thanh đều bị chặn bên ngoài, điều hòa phả gió nhè nhẹ, tiếng máy móc hoạt động tít tít vang đều.

Cố Như Trác ngồi trên ghế, khuôn mặt tuấn tú mệt mỏi và xanh xao khó giấu, đôi mắt anh đen như mực, rũ mi, nhìn thoáng qua sẽ tưởng rằng anh đang ngủ, nhưng thật ra anh đang rất tỉnh táo.

"Tiểu Trác Gia, người nhà họ Trình đang chờ bên ngoài." Lương Tĩnh ra ngoài nhìn thoáng qua, cố hạ giọng cho nhẹ nhàng và chậm rãi nhất có thể: "Nếu giờ không cho họ vào thăm, người ngoài có thể... cảm thấy không hợp lý."

"Ông cụ còn chưa mất đâu." Giọng Cố Như Trác vẫn mang theo vẻ bất cần thường ngày, nhưng không hiểu sao khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo: "Lúc trước bọn họ đã làm gì?"

Tay anh vẫn nắm chặt tay ông cụ trên giường bệnh.

Dạo gần đây Trình Phương Tuyết luôn mất ý thức, đều dựa vào máy móc bên ngoài để duy trì sự sống. Nhưng hôm nay ông cụ lại nửa tỉnh nửa mê, tình trạng tốt hơn một chút so với bình thường.

Cố Như Trác biết đây gọi là hồi quang phản chiếu, anh đã từng tiếp xúc với một người hồi quang phản chiếu nên biết dáng vẻ người đang trong trạng thái này sẽ ra sao.

"... Như Trác." Trình Phương Tuyết mở mắt, ngón tay giật giật, gắng sức nói.

Anh lại khoác lên nụ cười rạng rỡ: "Con đây, thưa thầy."

Anh đợi một lát, nhận ra ông cụ có vẻ muốn nói gì đó.

Nhưng đợi rất lâu, Trình Phương Tuyết cũng không nói ra được gì.

Cố Như Trác nhắm mắt lại, bên môi vẫn lộ ý cười: "Có phải thầy thấy mệt quá, nói không nổi không? Lão Trình à, thế lão nghe cho kỹ nhé, con nói giúp lão. Con sẽ chú ý quán xuyến chuyện của Bắc Phái, dù con mất giọng nhưng vẫn có thể giúp đỡ người mới phát triển. Con cũng đã chuẩn bị hậu sự thay thầy rồi, dựa theo ý thầy, không phô trương, không có giới truyền thông, con sẽ đỡ linh vị cho thầy, con cũng sẽ chú ý tình trạng cổ phần công ty nhà họ Trình, không để mấy chú bác ấy hủy hoại công sức của thầy đâu."

"Con cũng đã gặp vài người bạn cũ của thầy, giao phó những bản thảo nghiên cứu gần đây nhất của thầy cho những người đó. Ông Hồ nói thầy chờ ông ấy một chút, vài năm nữa xương cốt ông ấy cũng rệu rã rồi xuống đó với thầy thôi, thầy chờ ông ấy xuống uống rượu với thầy nhé."

"Còn về Trình Bất Ngộ," Lúc anh nhắc đến ba chữ này, âm thanh hơi khựng lại một lát: "Thầy đừng lo, có phải thầy vẫn luôn nghĩ con bắt nạt cậu ấy không?"

Ánh mắt Trình Phương Tuyết hơi chuyển động, nhìn anh.

"Trước đó thầy đã nói vậy rồi, sao con còn dám bắt nạt cậu ấy được chứ." Anh vẫn cười: "Thầy xem, lão Trình à, con đều nhớ kỹ lời thầy dặn, không thiếu thứ gì, thầy cứ yên tâm."

Trình Phương Tuyết siết chặt tay anh một chút, không hề lỏng tay, ánh mắt ông cụ mở lớn hơn nữa, chuyển hướng về phía cửa sổ, nơi người nhà họ Trình đang đứng bên ngoài.

"Con biết, thầy muốn gặp bọn họ." Ý cười Cố Như Trác vẫn không giảm: "Lão Trình à, thế thầy... những giây phút cuối cùng này, không muốn ở cùng con sao?"

Ánh mắt Trình Phương Tuyết vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ không tỉnh táo mấy, chỉ lộ ra vẻ chấp nhất của người sắp chết.

"Mọi chuyện, con đều đã sắp xếp đâu vào đó cả rồi mà. Lão... Thầy ơi, thầy không có gì, dặn dò con sao?"

Anh nhẹ giọng hỏi.

Phòng bệnh yên tĩnh không một tiếng đáp lại, chỉ có chất giọng khàn khàn của anh càng lúc càng nhỏ dần, âm thanh máy móc tít tít vang đều.

Trình Phương Tuyết không trả lời.

Cố Như Trác dời tầm mắt, đứng lên đi ra ngoài.

Anh đẩy cửa ra, không nói gì cả, chỉ cúi đầu mang kính râm, lướt nhanh như gió đi vào thang máy cuối cùng, bấm nút xuống tầng bãi đỗ xe ngầm.

Người trong ekip định chạy theo, nhưng Lương Tĩnh đã ngăn lại: "Chờ một lát đã, cho cậu ấy thời gian hòa hoãn lại."

Sau lưng anh, người nhà họ Trình chen chúc tiến vào, tiếng khóc rung trời lập tức vang lên — những người con cháu nhà họ Trình này, từ sau khi Trình Phương Tuyết mất ý thức thì không ai từng đến thăm ông cụ, chỉ trăm phương ngàn kế tìm gặp bác sĩ hỏi thăm tình trạng sức khỏe của ông, để biết đại khái ông cụ có thể chống đỡ đến khi nào.

Có phải là đang tính lập di chúc hay không, có phải di chúc đang ở trong tay Cố Như Trác hay không, mỗi người được chia ít nhiều ra sao, cây đại thụ Trình thị dây mơ rễ má với Cố thị này, sau này sẽ do ai nắm giữ đây.

Ông cụ đi rồi, một lát sau, người khóc lóc trong phòng đều thấp giọng bàn tác.

"Cố Như Trác đi rồi, giờ chúng ta phải làm sao đây? Di chúc đâu?" Trình Phức thấp giọng hỏi, ông ta cảm thấy khóc đến giờ cũng hòm hòm rồi: "Trong di chúc có tên con tôi không? Tôi nhớ tôi có con trai, bố đã đưa nó về vài năm rồi. Bố rất thích nó, biết đâu sẽ để lại cổ phần công ty cho nó."

Năm đó Trình Phương Tuyết gần như đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với Trình Phức, ông ta biết rõ chắc hẳn bản thân sẽ không được chia phần di sản.

"Chú không cần lo." Anh cả Trình Ngự nở nụ cười: "Như Trác trông vậy thôi chứ sẽ không thật sự động tay vào Trình thị đâu, chúng ta chỉ cần khăng khăng bảo: cậu ta không phải người trong nhà, chỉ là người ngoài, vậy thì cậu ta còn có cách nào nữa chứ, rốt cuộc không phải chỉ còn cách ngoan ngoãn thối lui hay sao?"

"Không thể nào." Trình Phức nhớ lại đã rùng mình: "Anh không biết tên nhóc đó từng chỉnh lưng tôi như nào đâu, lúc Kim Lâm chết, nó như bị điên mà cứ quấy rầy tôi! Nó chẳng khác nào thằng điên cả! Chúng ta chỉ cần nhận tài sản thừa kế của mình thôi mà! Đâu có tranh cổ phần công ty nó đâu?"

Tất cả mọi người đều không nói gì, Trình Ngự nhìn dáng vẻ sợ hãi của ông ta, ánh mắt cũng khó nén được cảm xúc chán ghét.

Trình Phức, người có năng khiếu nhất, tài hoa hơn người, vốn có thể trở thành nghệ sĩ piano nổi tiếng quốc tế. Ông ta là con trai út được Trình Phương Tuyết cưng chiều nhất, nhưng rồi vì được cưng chiều quá mức, tiền tài gấm vóc đã có còn muốn có nhiều hơn, tất cả tài hoa và năng khiếu đều dành cho việc chơi đùa nam nữ bên ngoài. Cho dù bây giờ ông ta đứng cùng bọn họ, muốn làm khó dễ Cố Như Trác, bọn họ cũng không để tâm mấy.

"Mấy người không sợ sao?" Trình Phức ngờ vực nhìn bọn họ: "Anh, mấy người không sợ Cố thị sao?? Dựa vào thủ đoạn của Cố Như Trác, toàn bộ Trình thị đều có thể thuộc về cậu ta!"

"Không cần, Cố Như Trác này..." Trình Ngự châm một điếu thuốc, giọng lạnh lùng: "Là người trọng tình cảm."

"Bởi vì cậu ta trọng tình cảm, cho nên đã hại em suýt chết rồi đó!" Giọng Trình Phức gần như vỡ òa.

Trình Ngự ngắt lời ông ta: "Bởi vì cậu ta trọng tình cảm, cho nên tuyệt đối sẽ không thôn tính Trình thị, đây là cơ hội tốt để chúng ta chuyển thành chiếu trên. Chú đừng ngu ngốc như vậy nữa, nếu không phải trước đây ông cụ sớm thu nhận cậu ta làm đồ đệ, mang cậu ta về nhà để vợ chú nuôi lớn, chú nghĩ người nhà họ Trình như anh và chú còn có thể phát triển đến mức này sao?"

"Anh cảnh cáo chú, mấy ngày này cứ giả vờ giả vịt cho tốt vào, chớ chọc giận cậu ta. Chuyện còn lại, chúng ta cứ từ từ thu xếp."

Đêm khuya, Trình Bất Ngộ rời khách sạn về biệt thự.

Chuyện Tề Khánh đã qua đi, bây giờ mọi người trong giới truyền thông đều không rảnh quan tâm đến mấy chuyện lông gà vỏ tỏi đó, bởi vì đã có một sự kiện khác chiếm đóng vô số hotsearch.

#Trình Phương Tuyết qua đời#

Nhà họ Trình vừa đông con vừa làm ăn phát đạt, ba đời gần đây đều là những nhân vật tai to mặt lớn, là một gia tộc nghệ thuật truyền thừa qua nhiều thế hệ, đồng thời cũng là một cái tên trải dài trong lịch sử làng giải trí đương đại. Ngoài nguồn gốc tổ tiên sâu xa và những thành tựu nghệ thuật của lão Trình, chuyện khiến người ta say xưa bàn tán nhất về gia tộc nghệ thuật này còn là những mẩu chuyện ba xu của các gia tộc như trong phim truyền hình chiếu lúc tám giờ tối.

#Hot! Điềm báo bất hòa? Con dâu cả của ông cụ Trình nhận phỏng vấn nói không thấy di chúc! Bóng gió nói Cố Như Trác hãy chừa chút thể diện cho ông cụ Trình#

#Hot! Cố Như Trác nhúng tay vào chuyện nhà người ta? Ekip từ chối nhận phỏng vấn! Đêm khuya lái xe rời đi, phóng viên không thể bám theo!#

#Đào lại ân oán ngày xưa giữa Trình Phức và Cố thị? Tại sao năm đó Trình Phức bị ngừng hoạt động?#

... Vô số tiêu đề đồng loạt tung ra.

Trình Bất Ngộ nằm trên giường, lướt diễn đàn tin tức.

[Giờ mọi người mới biết ngày xưa Trình Phức bị Cố Như Trác ép ngừng hoạt động sao? Thật ra bản thân Trình Phức rất có tài, mười ba tuổi đã là nghệ sĩ piano cao cấp nhất của XX, lúc mới trở về tham gia show giải trí không phải cũng nổi điên đảo sao? Ông ta say rượu, sinh hoạt cá nhân không ra gì là chuyện mà người trong giới đều biết, nhưng lúc ấy mấy bức ảnh bóc mặt ông ta là do bên Cố Như Trác tung ra cả đấy.]

[Trốn thuế, dụ dỗ fan cũng đều là do phía Cố Như Trác tung ra đấy. Nói thật luôn khỏi phải nghi ngờ, tôi từng là người trong giới này, tôi không bênh ai cả, nhưng tính cách thật sự của Cố Như Trác rất u ám, hoàn toàn trái ngược với hình tượng anh ta thể hiện ra. Không phải tôi nói anh ta cố ý xây dựng hình tượng sai sự thật, mà là tính cách anh ta thật sự như vậy, cực kỳ đáng sợ.]

[Cha mẹ ruột anh ấy qua đời ngoài ý muốn, mẹ nuôi đường đường là vợ được cưới hỏi đàng hoàng lại bị tên Trình Phức đó phản bội. Hơn nữa mẹ nuôi anh ấy khi dẫn anh ấy đi chơi trượt tuyết thì gặp tai nạn mà chết, tình hình cụ thể không rõ nhưng tóm lại là lúc cứu ra chỉ còn mình anh ấy còn sống, chắc chắn anh ấy cũng đã đau khổ lắm.]

[Vãi chưởng, điên ghê thật, tôi nhớ lúc đó Trình Phức phải gọi là bị toàn bộ cư dân mạng tẩy chay luôn ấy.]

[Có điều thật sự bây giờ nhà họ Trình đều nằm trong tay Cố Như Trác à? Dù thế nào đi nữa thì anh ta cũng chỉ là người ngoài thôi mà, làm vậy không tốt lắm đâu.]

[Lầu trên à, cậu nghĩ như vậy cũng có lý của cậu, nhưng có chuyện này tôi phải nhắc nhở một chút, Trình thị được như bây giờ gần như là một tay Cố Như Trác nâng đỡ lên. Truyền nhân Bắc Phái, học trò đầu tiên của Trình Phương Tuyết, năm đó nhà họ Trình không theo kịp phong trào phát triển của giới giải trí, xém nữa là phá sản luôn rồi đó biết không! Không có cha mẹ ruột Cố Như Trác đưa tay giúp đỡ, làm sao có thể gượng dậy nổi. Nói cho đúng ra thì là nhà họ Trình một mực hút máu Cố thị đấy.]

...

Trình Bất Ngộ trở mình trên giường, bỗng nhận được một cú điện thoại.

Tên người gọi đến hiện ra: "Cố Như Trác"

Trình Bất Ngộ nhận điện thoại: "Alo?"

Bên kia, giọng Cố Như Trác nghe không khác bình thường là mấy, khàn khàn thờ ơ: "Ngủ chưa?"

"Vẫn chưa." Trình Bất Ngộ đáp.

Cậu ngồi dậy từ trên giường — trông thấy bóng đèn ô tô nhấp nháy từ bên dưới.

Đến gần cửa sổ, cậu nhận ra đó là xe Cố Như Trác.

Là chiếc xe bị cậu đụng phải, một chiếc Maybach rất khiêm tốn.

"Ông cụ đi rồi." Cố Như Trác nói.

"Tôi thấy trên tin tức rồi." Trình Bất Ngộ trả lời.

"Ừm." Cố Như Trác bên kia điện thoại tạm ngừng một lát, anh không phát hiện ra Trình Bất Ngộ đã biết anh đến đây, vẫn rất lãnh đạm, thậm chí còn hơi lười nhác: "Chỉ là muốn báo với cậu một tiếng, mấy hôm tới phải chuẩn bị hậu sự. Nếu cậu muốn đến xem thì cứ tới, tôi sẽ đón cậu. Nếu không muốn thì thôi, quên đi."

"..." Trình Bất Ngộ suy nghĩ một lát, thanh âm hơi do dự: "Để tôi... suy nghĩ chút đã."

"Được." Cố Như Trác đáp.

Anh dường như không cảm thấy câu trả lời này có gì kỳ lạ, bởi vì cậu muốn suy nghĩ, cho nên anh sẽ chờ.

Khoảng thời gian Trình Bất Ngộ vừa mới rời nhà họ Trình, mấy anh em đồng môn đều lục tục liên hệ cậu, hỏi cậu lý do — dù sao thì nhà họ Trình cũng đâu có bạc đãi cậu.

Thạch Đình nhắn tin cho cậu: "Dù anh cả có ra nước ngoài rồi nhưng bọn tôi và thầy vẫn còn ở đây, cậu còn cảm thấy có gì không tốt nữa, cứ nói ra đi?"

Cậu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ trả lời mấy chữ ngắn ngủi: "Tôi không biết."

Chỉ là đột nhiên cảm thấy việc ở lại nơi đó trở nên rất khó chịu.

Cậu không biết cảm giác không thoải mái này sinh ra từ đâu, nhưng cậu biết bản thân khó chịu, có lẽ cảm giác khó chịu này đã luôn tồn tại từ khi cậu trở về, từ hai năm trước, chỉ là vào khoảng thời gian chuẩn bị thi vào đại học kia, cậu mới bỗng nhiên nhận ra nó.

Trong tất cả mọi người, chỉ có Cố Như Trác là không hỏi cậu tại sao làm vậy, cũng không bảo cậu về đi.

Cậu biết anh ghét mình, nhưng Cố Như Trác có chút khác biệt với người bình thường, anh sẽ không bao giờ cảm thấy hành động của cậu có gì kỳ lạ. Chính bản thân cậu còn không nhận thức được hỉ nộ ái ố của chính mình, mà Cố Như Trác lại quen thuộc với mọi ngôn từ cử chỉ của cậu.

Mùa xuân thứ hai ở nhà Cố Như Trác, vẫn là tiết thanh minh.

Trình Bất Ngộ đã chuẩn bị việc sẽ ở nhà một mình — bình thường khi Cố Như Trác và mọi người đi viếng mộ sẽ mất khoảng ba bốn này, trong khoảng thời gian đó cậu sẽ phải ở lại biệt thự một mình.

Mọi chuyện đều sẽ giống như năm ngoái.

Nhưng lần này Cố Như Trác đã ném một tấm vé máy bay cho cậu.

Chuyến bay thẳng từ Kính Thành đến một thị trấn nhỏ ở phía nam, ghế VIP khoang hạng nhất, giá vé năm đó là một ngàn tám trăm tệ (~6tr4).

Cậu ngước mắt lên nhìn anh, hơi không hiểu ý anh — bởi vì rất ghét cậu, cho nên không chịu được việc ở cùng cậu, muốn đuổi cậu về?

Vẻ mặt Cố Như Trác không có biểu cảm gì, lại đưa một tấm vé khứ hồi trong tay ra, lần này là khoang phổ thông, giá vé bảy trăm tệ (~2tr4).

"Chuyến về tôi không mua vé khoang hạng nhất được." Cố Như Trác nói, nghĩ thế nào lại nhét một tấm thẻ khác vào tay cậu: "Tôi chưa từng đến đó cho nên cậu tự đặt phòng khách sạn đi, mật khẩu là 123456."

(*) Đoạn này mình không rõ hai đứa có đang vờ yêu đương gì đó không nên xưng tôi-cậu.

Trình Bất Ngộ vẫn không hiểu ý anh, cậu nhìn anh.

"Cậu về thăm mộ mẹ cậu đi." Cố Như Trác nhìn sang nơi khác, thản nhiên nói: "Phải được về thăm mộ chứ. Có điều cậu muốn thì đi, không cũng không sao. Tôi đi đây."

Thế rồi anh xách vali rời đi.

Trình Bất Ngộ không biết tại sao mình lại đột nhiên nhớ đến chuyện này.

Hậu sự của Hạc Ngộ là nhờ chính quyền địa phương giúp đỡ sắp xếp, bà được chôn ở nghĩa địa công cộng, sau khi Trình Bất Ngộ bị đón đi thì chưa về thăm bao giờ.

Cậu vẫn không hiểu được cảm xúc của mình, không thể cảm thấy đau buồn, không thể cảm thấy nhớ nhung, sau cái chết của Hạc Ngộ, người cậu như thể đã bị chia thành hai nửa.

"Thằng bé kia thật là đáng sợ, mẹ ruột chết mà chả phản ứng gì."

"Giống như không có tình cảm gì vậy."

"Thật nhàm chán, như một cục băng vậy, người khác bị bắt nạt đều biết hét lên vài tiếng, Trình Bất Ngộ, mày đúng là chán thật đấy."

Cuối cùng, cậu vẫn không trở về.

Hai tấm vé máy bay kia bị bỏ phí vô ích, nhưng cậu vẫn giữ lại.

Đó là tiết thanh minh năm thứ hai.

Trình Bất Ngộ nằm trên giường, sau hồi lâu suy nghĩ mới nói: "... Tôi không biết."

Cậu không biết, cậu mãi chẳng thể trả lời được những câu hỏi về cảm xúc của mình.

Cậu nhìn ánh đèn xe loáng thoáng hắt lên tường, vẻ mặt mê mang.

Cậu nghĩ Cố Như Trác sẽ tức giận, sẽ cúp điện thoại — cậu biết hành động của mình rất sai trái, nào có ai ông nội ruột qua đời mà lại không đến thăm?

Cố Như Trác nói: "Không biết à, vậy cứ qua nhìn thử đi. Cậu mang vài nhu yếu phẩm cần thiết, tôi đón cậu dưới lầu."

Anh đưa ra quyết định giúp cậu, Trình Bất Ngộ hơi bất ngờ, nhất thời không biết nói gì.

Hình như làm vậy cũng được.

Cậu đứng dậy rời giường, một tay nhặt quần lên bắt đầu mặc vào, một tay vẫn cầm chắc điện thoại.

Hô hấp của Cố Như Trác vẫn có thể nghe rõ từ đầu dây bên kia, có lẽ là tưởng rằng cậu vẫn còn do dự, âm thanh khàn khàn trầm xuống, mấp máy mấy chữ gần như không thể nghe thấy.

"... Tôi muốn gặp cậu.

—-------Hết chương 35—-------