Editor: @cacaokemtrung
Trình Bất Ngộ lập tức thêm anh vào danh bạ, hơn nữa còn gửi một cái meme trung niên bảy màu có chữ "Chào sếp ạ."
Bên kia im lặng rất lâu.
Một lát sau, giọng Cố Như Trác mới truyền ra từ điện thoại di động: "... Bỏ chặn tôi khỏi vòng bạn bè của cậu."
Lúc này, Trình Bất Ngộ mới nhớ ra mình đã đánh dấu chặn xem vòng bạn bè với anh, vì thế hoảng sợ tiếp tục xóa hạn chế, sau đó giải thích: "Vừa rồi trượt tay nên bấm nhầm nút."
Cậu cũng không biết Cố Như Trác có tin hay không.
Tóm lại, cậu không có bao nhiêu kinh nghiệm thực tế trong việc đối nhân xử thế, người ngoài nhìn vào có thể không nhận ra vấn đề gì, nhưng chỉ cần thân thiết hơn một chút thì sẽ dần lộ ra khuyết điểm này.
Bên kia lại im lặng rất lâu.
Trình Bất Ngộ chán nản ngồi chờ, giống như hồi tiểu học bị giáo viên gọi lên văn phòng chờ thầy nhận xét. Cậu đứng dậy tắt đèn ngủ, sau đó cầm di động trở mình, chuyển cuộc gọi sang chế độ rảnh tay rồi rúc cả người vào chăn.
Cả căn phòng chìm vào bóng tối, rèm cửa yên ắng không chút lay động, khu biệt thự này thật sự rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.
"Có quen với chỗ ở mới chưa?" Cố Như Trác hỏi.
Trình Bất Ngộ nghĩ ngợi: "Chỗ này tốt lắm, rất lớn, lại còn yên tĩnh nữa."
Giọng nói của cậu đã hơi ngái ngủ, rất nhẹ nhàng, dịu dàng như thể có thể xoa dịu mọi nỗi lòng của người khác.
Trước kia bọn họ chưa từng gọi điện thoại như vậy. Thời trung học, Trình Bất Ngộ vẫn chưa có di động, hai người cũng không có lúc nào cần dùng điện thoại để liên lạc với nhau.
"Được." Cố Như Trác hình như cũng không biết phải nói gì, im lặng một lát rồi mới nói tiếp: "Gần đây tôi hơi bận, nhiều việc quá, cậu có thể tạm nghỉ ngơi một thời gian. Còn về việc diễn xuất, kịch bản rất quan trọng, kịch bản hiện tại trong công ty toàn là mua sẵn từ quý trước, đa số không hay mấy, nếu cậu không thích..."
Giọng anh vẫn đang lạnh nhạt như mọi ngày.
"Tôi thích." Trình Bất Ngộ nghiêm túc đáp.
Mấy hôm nay cậu không có chuyện gì làm đều lật xem kịch bản, trong mười mấy vở đó, cậu cũng cảm thấy hứng thú với kha khá kịch bản.
"...?" Cố Như Trác ở đầu dây bên kia khựng lại, dường như hơi bất ngờ: "Cậu thích cái nào?"
"Có một kịch bản chủ đề huyền ảo, nhân vật phản diện hoàng tử nhân ngư." Vậy mà Trình Bất Ngộ còn nghiêm túc liệt kê ra cho anh nghe, giọng nói lười biếng hơi ngập ngừng, có vẻ đang cố gắng nhớ lại: "Còn có một bộ tiên hiệp, nhân vật trong đó tôi đều thích cả, nội dung kịch bản khá hay."
"..." Cố Như Trác dựa vào mấy từ ngữ mấu chốt này để lục tìm kịch bản trong đầu nhưng chẳng nhớ được cái nào nên hồn, anh nhíu mày.
Dựa vào gu thẩm mỹ của mình, anh hoàn toàn không thấy chút hứng thú nào với loại kịch bản sến sẩm thiếu nội dung, đầy tính thị trường kiểu này, cái gì mà bá đạo tổng tài yêu tôi, sư tôn ngây thơ yêu tôi... Dù có đổi cả trăm cái tên khác nhau thì thực chất nội dung chẳng khác gì mấy.
Vậy mà Trình Bất Ngộ lại thích loại kịch bản này? Người thuộc Bắc Phái như bọn họ, từ nhỏ đã thấm nhuần thơ ca danh gia, kịch bản quốc túy, Trình Bất Ngộ được hun đúc lâu như vậy, thế mà cũng thích loại kịch bản nông cạn như vậy à.
Cố Như Trác biết được chuyện này thì cảm thấy rất phức tạp trong lòng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại bỗng dần chấp nhận.
Trình Bất Ngộ còn phức tạp hơn so với anh tưởng nhiều, chính anh dạo gần đây mới phát hiện thật ra người này nói rất nhiều, hơn nữa cũng rất có chính kiến.
Anh điều chỉnh thành giọng điệu chấp nhận, cuối cùng chỉ khuyên nhủ đôi câu: "Cậu chắc chứ? Chỉ cần đợi thêm thời gian ngắn nữa, chờ tôi xử lý xong xuôi chuyện bên này thì sẽ có kịch bản phù hợp cho cậu..."
"Tôi nghĩ kỹ rồi." Trình Bất Ngộ đáp, vẫn giữ nguyên từ thế nằm ườn trong ổ chăn, ánh mắt không tự chủ được mà hơi cụp xuống, ý thức mơ hồ dần vì buồn ngủ, giọng mềm đi theo, nghe cứ như đang làm nũng: "Muốn diễn thử một lần, có thể đến buổi thử vai trước..."
Âm cuối của cậu như tan vào trong không khí, Trình Bất Ngộ đã cố gắng duy trì tỉnh táo, nhưng vì đối phương là Cố Như Trác, trong tiềm thức cậu biết người này — tuy rằng ghét mình, nhưng không cần cậu phải sử dụng quá nhiều tế bào não, không phải là người khó giao tiếp, cho nên rất khó để nâng cao tinh thần. Về bản chất thì "qua loa với đàn anh" hay "qua loa với sếp" cũng không khác nhau là mấy.
"..."
Cố Như Trác vốn định nói thêm gì đó để nhắc nhở cậu, nhưng khoảnh khắc nghe thấy giọng cậu như vậy, ma xui quỷ khiến thế nào lại hạ giọng, khàn khàn đáp: "... Được, nếu cậu thích thì cứ làm vậy."
Ở đầu dây bên kia, Trình Bất Ngộ không nói năng gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ.
Ngủ mất rồi.
Tai Cố Như Trác vẫn dán vào di động, cúi đầu cười cười, anh đưa điện thoại di động ra, định ngắt cuộc gọi, nhưng rồi không biết tại sao lại không làm thế.
Chỉ lẳng lặng ngồi nghe thanh âm lúc ngủ của cậu.
"Tiểu Trác Gia, Tiểu Trác Gia?"
Sau lưng anh, Lương Tĩnh đẩy cửa bước vào, cầm trong tay một xấp tài liệu dày: "Bản demo bài hát mới của em có rồi này, đã đưa cho mấy bên có thể hợp tác nghe thử một lượt, bọn họ đều muốn tranh nhau đó, hợp đồng đã soạn sẵn rồi, em có muốn xem thử không? Còn có kịch bản điện ảnh của đạo diễn lớn mà năm năm trước ông cụ Trình đã bảo em nhất định phải làm diễn viên chính kia sắp khởi quay rồi, nhạc cuối phim cũng đã chỉ định cho em viết, gần đây tình hình của ông cụ không tốt lắm, đạo diễn muốn gặp em một lần."
"Em biết rồi. Chưa vội, chờ em một lát, demo ca khúc này tạm thời giữ lại cho kịch bản truyền hình, cụ thể ký với bộ nào vẫn chưa quyết, có thể là cho kịch bản của công ty chúng ta. Còn bên bộ điện ảnh kia thì chờ em thêm thời gian nữa." Cố Như Trác nói.
Anh vẫn cầm di động trong tay mãi không buông, quay đầu lại đưa tay ra hiệu nhỏ giọng với cô.
Lương Tĩnh thấy anh đang gọi điện thoại thì không lên tiếng nữa, chỉ để tài liệu lại trên bàn anh.
Gió đêm vuốt ve nhè nhẹ bên khung cửa sổ, hơi thở mềm mại nho nhỏ phả vào tai anh, khoảnh khắc này khiến anh cứ ngỡ mình đang được trở về vô số đêm hè lặp đi lặp lại của năm mười sáu tuổi.
Người trong lòng hít thở đều đều nhẹ tênh, ngủ đến là an yên, chỉ cần đưa tay lên là có thể chạm vào hàng mi dày đen thẫm của cậu. Chưa bao giờ anh phải hỏi ý kiến khi bước vào phòng cậu, bởi vì Trình Bất Ngộ thích anh. Trong vô số đêm bất chợt không tài nào chợp mắt được, anh bèn ngồi dậy trèo xuống ban công, chen lên giường cậu.
Lúc nào Trình Bất Ngộ cũng rất buồn ngủ, nhưng đều luôn ngoan ngoãn với anh, chỉ nhích người sang bên cạnh, chừa cho anh một vị trí trên giường, thế rồi không quan tâm anh làm gì tiếp theo nữa: có thể là lướt di động hoặc chơi game, có thể chỉ đơn giản là ôm cậu vào lòng.
Khi đó trong trường học rất thịnh hành trò chơi "ngủ ngon", người yêu có thể không tay trong tay, nhưng ngày nào đi học đều truyền cho nhau tờ giấy nhỏ, nhất định phải dùng bính âm ghép vần lại thành "wanan", rồi trong cuộc gọi trước khi đi ngủ, nhất định phải nói với nhau hai tiếng ngủ ngon.
Hai chữ này cứ như một câu thần chú, mọi người đều ngầm hiểu không thể tùy tiện nói ra, thậm chí nó còn thay thế một loại thông báo, là một cách diễn đạt cực kỳ ám chỉ.
Trong mắt Cố Như Trác, đây chỉ là một trò chơi bí mật nhưng quái đản do bọn có người yêu nhàm chán nghĩ ra, đến tận bây giờ anh vẫn không hiểu được tại sao hai từ này lại trở nên phổ biến đến thế.
Anh chưa từng nói như vậy với Trình Bất Ngộ, Trình Bất Ngộ cũng chưa từng nói hai chữ này với anh.
Nhưng ngay trong giây phút này, lòng anh khẽ rung rinh, nghe tiếng hít thờ nho nhỏ từ đầu bên kia điện thoại, anh không rõ tại sao, chỉ biết nỗi lòng xao động khi thấy những tin nhắn kia của Ngô Vũ Quang lại trỗi dậy, thế là mở miệng khe khẽ nói: "... Ngủ ngon."
*
Kế hoạch thử vai nhanh chóng được thêm vào lịch trình của Trình Bất Ngộ.
Sau khi cậu nói mong muốn của mình cho Kiều Dật nghe, chị tỏ vẻ hơi lo lắng: "Hai kịch bản này không thuộc công ty chúng ta, cho nên phải tham gia vòng tuyển chọn, thử vai cạnh tranh với những người khác, hơn nữa đa phần đã định sẵn diễn viên cho các vai rồi, chưa chắc em sẽ nhận được vai đâu, như vậy có sao không?"
Trình Bất Ngộ đáp: "Không sao ạ."
Kịch bản bá đạo tổng tài chủ đề huyền ảo mà Trình Bất Ngộ thích nhất có tên là Tiễn Trường Kình, là một bộ kịch bản ngôn tình nam nữ ngọt ngào hướng huyền ảo, để phục vụ thị hiếu khán giả, trong kịch bản còn có cài cắm hint các CP bách hợp, đam mỹ khác, lời thoại của CP nào sẽ hot hoàn toàn phụ thuộc vào số phận, đây cũng là hướng đi chủ đạo của đa số kịch bản phim tình cảm hiện nay.
Vai diễn mà Trình Bất Ngộ có hứng thú là vai nam số ba, một nhân vật phản diện nhỏ là con trai của trùm phản diện, đồng thời là một nhân vật tồn tại xuyên suốt toàn bộ câu chuyện.
Kiều Dật phân tích giúp cậu: "Công ty chế tác của bộ phim này là một bên có hợp tác với chúng ta, Công ty Sản xuất Điện ảnh Truyền hình Đậu Hoa, bộ này là một bộ kịch bản gốc, thời lượng xuất hiện của nhân vật mà em chọn không phải là nhiều nhất, nhưng diễn hay cũng sẽ cực kỳ nổi bật, hơn nữa người trong ngành đều công nhận ưu thế sản xuất phim chủ đề huyền ảo của công ty này, đội ngũ làm hiệu ứng đặc biệt và đạo diễn nghệ thuật của bọn họ đều là hàng đầu trong giới, để chị tìm cho em mấy bộ huyền ảo giả tưởng mà bọn họ làm năm ngoái xem thử."
Kiều Dật tìm tòi một lát, thế rồi tìm được gif ảnh trong phim năm ngoái của một nam diễn viên trẻ mới nổi, đưa sang cho Trình Bất Ngộ xem thử hiệu quả của hiệu ứng đặc biệt do công ty này chế tác — hóa trang của diễn viên là một người thuộc vũ tộc (*), đôi mắt xanh biếc đầy ma mị, ngón tay đang dần tiêu tán hóa thành lông vũ, không hề có cảm giác làm giả hay mất tự nhiên nào.
(*) vũ tộc: những loài có lông vũ, kiểu như chim, phượng hoàng,...
Trình Bất Ngộ biết hiệu quả tạo hình mỹ thuật của đa số phim huyền ảo thời nay, nhanh chóng tỏ vẻ thích thú, hai mắt đều sáng lên: "Đẹp, bộ này nhìn đẹp lắm."
Kiều Dật thấy cậu cười vui vẻ đến vậy, cũng vô thức cười theo, cảm thấy cậu rất đáng yêu: "Thích đến vậy sao?"
Trình Bất Ngộ gật gật đầu: "Đẹp quá, trông rất được."
Trong khoảnh khắc đó, cậu nhận ra mình thích những thứ này – cậu thích sân khấu, thích mọi thứ lấp lánh tỏa ra hào quang lung linh, thích những thứ xinh đẹp chói lóa. Hồi Hạc Ngộ còn ở đoàn kịch, bà thường dẫn cậu đến phòng trang điểm cho diễn viên ở hậu trường, thế là cậu đã được tận mắt chứng kiến những con người với ngoại hình khác nhau sau khi trang điểm tỉ mỉ đều trở nên rực rỡ tỏa sáng, lại còn khoác lên người quần áo lộng lẫy, trang sức lấp lánh, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
"Vậy trước mắt cứ quyết thế đã nhé? Em chỉ thử vai một nhân vậy này thôi phải không?" Kiều Dật nhìn cậu: "Em có thể đồng thời thử thêm vài vai khác để đảm bảo đó, có muốn chọn thêm mấy vai nữa không?"
Trình Bất Ngộ lắc đầu, hai mắt ánh lên làm người khác phải rung rinh: "Chị ơi, em chỉ muốn vai này. Chỉ có kịch bản bộ này là hoàn chỉnh thôi."
"Được được." Kiều Dật lập tức đầu hàng: "Nếu không được thì chúng ta sẽ tìm kịch bản khác sau."
Chị dần dần nhận ra — nếu đây là người Cố Như Trác muốn độc sủng, chị hoàn toàn hiểu được lý do là gì. Trên người thiếu niên này có một cá tính riêng không ai có thể kháng cự nổi, một loại ngây thơ dịu dàng mà lại khiến người khác không thể chối từ, vô thức muốn chiều chuộng cậu.
Địa điểm thử vai ở một khách sạn nằm trong phim trường (*), Trình Bất Ngộ rất quen thuộc với nơi này.
(*) phim trường: thật ra thì nhiều phim trường ở TQ là một khu rất rất rộng và từ này chỉ là một từ chung chung, muốn chỉ địa điểm cụ thể cần phải có kèm tên riêng, ví dụ như Hoành Điếm là một phim trường siêu nổi tiếng nằm ở trấn Hoành Điểm của TQ. Tuy nhiên trước giờ khi nhắc đến từ này, tác giả chỉ gọi vậy chứ không kèm tên riêng nào, mình tự hiểu là ở đây là một phim trường cụ thể nằm gần Tinh Truyền đã từng nhắc đến trong các chương trước nha.
Hôm đó, công ty phái xe đón cậu và Lý Phù Sinh đi cùng nhau — Lý Phù Sinh cũng có lịch trình thử vai, cậu ta cạnh tranh vai nam ba với cậu trong Tiễn Trường Kình, nhưng đồng thời cũng thử vai nam hai, nam bốn; ngoại trừ Tiễn Trường Kình, Lý Phù Sinh còn chuẩn bị thử vai vào ba đoàn phim khác.
Điều này có nghĩa là một khi thử vai thành công, hai người có thể sẽ diễn cùng nhau.
Đây là hiện trạng ngầm hiểu bây giờ của ngành sản xuất, yêu cầu về diễn xuất không cao, kỹ năng viết kịch bản cũng có thể không cần, diễn viên khoe chút da thịt, rồi mời thêm mấy diễn viên lưu lượng vào nữa, người xem sẽ mua số liệu.
Bình thường, diễn viên muốn thử vai phải qua quy trình đặt lịch hẹn, nhưng bởi vì bọn họ được đề cử từ công ty hợp tác cho nên có thể được đặc cách đi đường riêng, bớt được thủ tục chờ đợi.
Khi xuống xe, Lý Phù Sinh vẫn đang cầm kịch bản, vừa nhìn thoáng qua góc bãi đỗ xe đã thấy một chiếc xe thể thao rất nổi bật, cậu ta sửng sốt: "Đây là xe của ông chủ đúng không? Cố Như Trác cũng đến đây sao?"
Cậu ta quay đầu lại, trông có vẻ như đang hỏi nhân viên nhưng thực ra ánh mắt vẫn luôn liếc về hướng Trình Bất Ngộ.
Trình Bất Ngộ im lặng đi tới, vẻ mặt không có biểu hiện gì bất thường.
Lần trước Cố Như Trác đích thân đi đón Trình Bất Ngộ đến biệt thự nhân viên đã làm réo vang một hồi chuông cảnh báo trong lòng cậu ta —
Cố Như Trác tự mình đón người về, việc này chắc chắn không thể làm với người có quan hệ cấp trên cấp dưới thông thường. Nếu nói là muốn tăng độ nổi tiếng cho công ty, vậy thì anh cũng không nhất thiết phải làm như thế.
Tuy rằng bây giờ Trình Bất Ngộ không có tài nguyên gì, nhưng nếu cậu kéo được quan hệ với Cố Như Trác, vậy thì điều này có ý nghĩa khác: Cố Như Trác đang đợi để lựa chọn một tài nguyên khác tốt hơn nhiều cho blogger nhỏ này!
Thế nhưng cậu ta không thể hiểu được thái độ của Cố Như Trác. Ngày đó sau khi anh đón Trình Bất Ngộ về thì quay lưng rời đi ngay, sau đó không hề xuất hiện thêm lần nào nữa.
Lý Phù Sinh luôn ở gần Trình Bất Ngộ, chắc chắn Trình Bất Ngộ không hề có cơ hội ở riêng với Cố Như Trác, thế nên cậu ta chưa thể xác định được hai người này có quan hệ riêng tư nào không.
Huống hồ chính miệng Thạch Đình, Giám đốc của Kình Ngư Live, đã chứng thực quan hệ giữa hai người không tốt, hơn nữa còn là không tốt vì có thù oán cá nhân.
Dù thế nào đi nữa, có vẻ hôm nay Cố Như Trác không tới để đón Trình Bất Ngộ. Sau ngày hôm đó, Lý Phù Sinh không hề thấy bất kỳ hành động thiên vị dành cho Trình Bất Ngộ nào từ Cố Như Trác nữa, cho nên cậu ta đã thở phào nhẹ nhõm phần nào.
Hôm nay, Trình Bất Ngộ đến thử vai cùng cậu ta, kịch bản và vai diễn đều không phải vị trí đặc biệt gì, điều này càng làm cho Lý Phù Sinh thoải mái hơn không ít.
Nghe thấy cậu ta nhắc đến tên Cố Như Trác, nhân viên trả lời: "Hôm nay sếp đến đây vì có hợp tác phối nhạc với một bộ phim khác, hơn nữa hôm nay đạo diễn Hồ Khinh Lưu cũng có mặt ở đây, sếp phải đi gặp ông ấy."
"Hồ Khinh Lưu!"
Mọi người đều mở to hai mắt.
Hồ Khinh Lưu là một nghệ thuật gia tiếng tăm lẫy lừng trong giới điện ảnh quốc tế, một nhân vật lão làng cùng cấp bậc với Trình Phương Tuyết, chưa bao giờ quay phim thương mại, quy trình casting khắc nghiệt, mắt nhìn kịch bản vừa chuẩn vừa độc đáo. Mọi người ít nhiều cũng từng nghe tin đồn Hồ Khinh Lưu vẫn luôn muốn quay một bộ điện ảnh lấy hí kịch làm chủ đề chính, đã bắt đầu chuẩn bị từ mười năm trước, hình tượng nguyên mẫu là Trình Phương Tuyết, quay từ thời niên thiếu đến khi về già, ban đầu dự định để Trình Phương Tuyết tự mình diễn lúc lớn tuổi, còn Cố Như Trác sẽ biểu diễn thời còn trẻ.
Thế nhưng nan đề hiện tại chính là, Trình Phương Tuyết bệnh nặng, Cố Như Trác mất giọng, vấn đề bên phía Trình Phương Tuyết không lớn lắm, tư liệu sống đã quay được kha khá; nhưng Cố Như Trác là diễn viên mà Hồ Khinh Lưu rất chấp nhất: "Thế hệ Thanh Y bây giờ, không ai có thể diễn được thần hồn thời niên thiếu của lão Trình."
Nhưng vấn đề này là những chuyện rất xa xôi với người như bọn họ, mọi người chỉ nhỏ giọng thảo luận một lát rồi cũng tự tản ra.
Trình Bất Ngộ và Lý Phù Sinh tiến vào địa điểm thử vai.
"Chào mọi người, hai người đến từ Điện ảnh và Truyền hình Tinh Thần đúng không? Vào trong đi, Giám đốc Sản xuất đã chờ bên trong rồi." Trợ lý thử vai dẫn bọn họ đi vào đại sảnh khách sạn.
Trình Bất Ngộ cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, hỏi: "Hôm nay Giám đốc Sản xuất sẽ chấm thử vai sao? Tôi thấy giới thiệu lúc đầu nói là đạo diễn và phó đạo diễn chấm mà."
"Là như vầy, phó đạo diễn bên chúng tôi có một cảnh diễn chưa xong nên không qua kịp." Trợ lý thử vai nở nụ cười: "Có lẽ các cậu chưa chú ý đến tên phó đạo diễn đúng không?"
Trình Bất Ngộ lại cúi đầu xem.
Tên của phó đạo diễn là một vị diễn viên thành danh đã lâu, xem ra lần này quyết tâm lui về sau màn.
Lý Phù Sinh được xếp số trước cậu, bởi vì cần thử nhiều vai hơn cho nên khi ra trước cũng rời đi luôn.
Quy trình chung của thử vai diễn viên thông thường là chọn ngẫu nhiên một vài đoạn kịch bản rồi tiến hành biểu diễn mà không có vật thực; nếu đoạn được lấy ngẫu nhiên là diễn cùng người khác, vậy thì sẽ có người trợ diễn phối hợp hoàn thành.
Trình Bất Ngộ bước vào phòng hội nghị của khách sạn, bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ, máy sưởi kêu o o, bầu không khí ấm áp.
"Trình Bất Ngộ, Điện ảnh và Truyền hình Tinh Thần, đúng chứ?"
Giám đốc Sản xuất vào nhóm trợ lý ngồi sau bàn hội nghị, hỏi.
Trình Bất Ngộ gật nhẹ đầu đáp: "Đúng ạ."
Cậu vừa bước vào, mọi người đã hơi sửng sốt, sau đó thấp giọng trò chuyện với nhau.
"Vẻ ngoài được lắm, gần đây cũng khá hot."
"Giống người vừa nãy à, cũng đến từ Điện ảnh và Truyền hình Tinh Thần?"
"Đúng vậy, người mới mà Cố Như Trác vừa ký đấy, trước đây là hot blogger."
"Có điều đang học Khoa Diễn xuất của Tinh truyền, xuất thân chính quy đấy, dù chưa tốt nghiệp."
"Rút thăm đi." Giám đốc Sản xuất trông rất ôn hòa, bảo Trình Bất Ngộ bốc nội dung diễn.
Người đàn ông ngồi cạnh ông ấy nhỏ giọng khen ngợi: "Đẹp quá, trông đẹp quá..."
Ánh mắt người đàn ông nóng rực, phía trước để một tấm biển màu đỏ ghi thân phận của y: trợ lý biểu diễn.
Trình Bất Ngộ đứng tại chỗ, vẻ mặt ôn hòa lễ phép đưa tay rút thăm, sau đó mở tờ giấy nhìn thoáng qua: "Số 33, cảnh diễn chung với nam một."
"Ồ ồ, diễn chung à, vậy cậu chuẩn bị một lát đi." Giám đốc Sản xuất nói.
Cùng lúc đó, người đàn ông ngồi cạnh ông ấy đứng dậy, cười mỉm với cậu, ánh mắt khó nén sự hứng thú: "Xin chào, tôi là trợ lý biểu diễn cảnh này cho cậu, tên là Tề Khánh. Cũng là nam một trong đoàn phim Tiễn Trường Kình."
Trình Bất Ngộ nghiêm túc gật đầu: "Mong được tiền bối chỉ dạy."
Tề Khánh bước đến.
Diễn viên đã được định vai trở thành trợ lý biểu diễn tham dự vào buổi casting chính thức không phải là chuyện hiếm, nhất là những người có tư bản chống lưng, hỗ trợ xem thử vai sẽ có được quyền lên tiếng nhất định, tránh trường hợp bị áp vai hoặc có người nổi bật lên, sau khi phát sóng còn phải tranh ống kính, xé phiên vị(*) gì đó.
(*) phiên vị: đại khái là một khái niệm về người gánh doanh thu, số liệu, thành tích của bộ phim.
Tề Khánh chính là nam một được công ty Đậu Hoa nâng đỡ, có người hâm mộ và tư bản chống lưng, độ nổi tiếng cũng khá ổn.
Thanh niên trước mắt mềm mại xinh đẹp, đẹp đến mức khiến người khác rất dễ nảy sinh dục vọng.
Tề Khánh trầm giọng cười vờn, nói những lời chỉ có hai người nghe thấy: "Cậu ngoan một chút, vậy thì thời gian để tiền bối chỉ dạy cậu sẽ có rất nhiều."
Trình Bất Ngộ ngó lơ lời những lời ám chỉ của y, vẫn cúi đầu xem lại cảnh này trong kịch bản, xem đại khái một lượt, cậu ngước mắt nhẹ giọng nói: "Tôi chuẩn bị xong rồi."
Cảnh diễn chung số 33 trong Tiễn Trường Kình là cảnh tình cảm, một trong những hint đam mỹ của vai "hoàng tử nhân ngư" trong bộ này.
Trong cảnh này, nam chính nhân loại lưu lạc nơi biển sâu, bị tộc giao nhân sống ở đáy biển bắt về thu nuôi, hôm ấy, hoàng tử nhỏ của tộc giao nhân nấp sau hòn non bộ nhìn thấy y một lần, từ đó về sau tình cảm đậm sâu.
*
Bên kia, Cố Như Trác đã kết thúc buổi hẹn gặp với Hồ Khinh Lưu, ông tiễn anh ra cửa.
Thấy ánh mắt anh hơi khựng lại, Hồ Khinh Lưu hỏi: "Tiểu Cố, cậu chưa đi à?"
"Một lát nữa mới đi ạ. Cháu nhớ ra có người quen đang thử vai gần đây, cháu muốn qua xem cậu ấy." Cố Như Trác hơi cúi người, lễ phép nói: "Thầy Hồ về nghỉ ngơi sớm đi ạ."
"Được, được, cậu cũng chú ý nghỉ ngơi đi. Nhớ suy nghĩ kế hoạch tôi vừa nói, bộ phim này cậu không diễn, tôi cũng không muốn bất kỳ ai diễn nữa." Hồ Khinh Lưu nhìn anh, đáy mắt toát lên vẻ tiếc hận và xót xa, ông lắc lắc đầu: "Giọng cậu hay như vậy, thế mà giờ lại hỏng rồi."
—-------Hết chương 32—-------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Cố: Đã học đã nhớ, vợ thích tổng tài bá đạo