Edit: Yin - Beta: Bơ (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad @YinKeAi)
Tô Du sửng sốt khi đọc tin nhắn Đổng Sóc Dạ gửi vào nhóm.
Không phải vì chuyện đặt cược, mà vì hai người từ nhỏ đến giờ vẫn luôn thích chọc ngoáy nhau.
Nhà của Hạ Nhiên đối diện Đổng Sóc Dạ từ khi còn bé, từ nhỏ Hạ Nhiên đã gọi Đổng Sóc Dạ là anh, quan hệ giữa hai người cũng gần gũi hơn với y. Y không quan tâm chuyện người khác cá cược, y chỉ quan tâm mỗi một việc.
Y ngay lập tức gọi điện: "Là sao? Cậu nói công nghệ bây giờ không thể nào giải quyết là ý gì, vụ án anh dâu nhận lần này khó nhằn đến vậy?"
Đổng Sóc Dạ nhàn nhạt nói: "Thế nào, không khảo sát trước khi đầu tư mà lại đi hỏi đối tác của mình? Có ai cá cược như cậu không hả?"
Tô Du: "Mẹ nó, tôi ủng hộ anh dâu vô điều kiện thì có vấn đề gì! Cậu đừng nói lời thừa nữa, nói cmn ra đi."
"Nói để cậu tiết lộ cho Lâm Thủy Trình?" Đổng Sóc Dạ vẫn chậm rãi.
Tô Du bị nói trúng tim đen thì dày mặt giả ngu: "Làm người ai làm thế, tôi và anh ấy đâu có không thân thiết đến vậy. Cậu kêu tôi đền tiền chẳng lẽ tôi không được hỏi gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì cậu nói tôi nghe xem. Chiều đi ăn BBQ, không gặp không về."
"Tôi nghĩ cậu chỉ muốn đi ăn thôi nhỉ?" Đổng Sóc Dạ chợt dừng một thoáng, có vẻ như đang kiểm tra lịch trình với thư ký, sau đó quay lại nói cho Tô Du, "Tối nay đi không được, phải về ăn cơm với ông già, nếu đang rảnh thì ghé chỗ canteen hành chính tổng hợp mà ăn ké, còn không thì cứ nói qua điện thoại."
Tô Du lập tức nói: "Tới liền! Ăn gì cũng được, còn đỡ hơn về nhà ăn bắp cải luộc."
Đổng Sóc Dạ cười.
Cải luộc của nhà Tô Du là cải luộc đúng nghĩa, nhạt như bã chim. Nhà Tô Du cũng rất khó, bình thường cũng không được ăn vặt.
Có thể thấy rõ nhất là lúc vào sơ trung, khi đó Tô Du và Phó Lạc Ngân cùng ở nội trú trong ký túc xá trường trung học Tinh Đại. Đồ ăn ở sơ trung nổi tiếng khó ăn, ngày nào Phó Lạc Ngân, Đổng Sóc Dạ và Hạ Nhiên cũng phải đi mua mì gói của mấy bà dì ở quầy quà vặt, chỉ có Tô Du là có thể nuốt đống đồ ở nhà ăn, đã vậy còn thắc mắc: "Tôi thấy cũng ngon mà?"
Tô Du nhanh chóng ra ngoài bắt một chiếc taxi chạy ù đến văn phòng tổng vụ.
Vừa vào y đã nhanh tay chỉa gói hồng trà ngon mà Đổng Sóc Dạ diếm, sau đó lại đến phòng trà lấy sữa bột.
Pha trà sữa xong xuôi y mới đặt mông đối diện Đổng Sóc Dạ, thong thả nói: "Thầy Đổng có cao kiến gì? Xin mời."
Đổng Sóc Dạ điều khiển laptop chiếu hình lên tấm bảng. Hình được chiếu bất ngờ là bảng báo cáo tổng kết vụ giám định danh họa của phòng hành chính tổng hợp.
Slide đầu tiên là đồ thị quét bằng sóng siêu âm của hai bức tranh, đây là di tác của một họa sĩ nổi tiếng thế giới. Tô Du không hiểu rõ giá trị nghệ thuật bao nhiêu, y chỉ biết nếu không truy xét được bức tranh giả thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
"Đầu tiên, đây là tranh sơn dầu thế kỷ 15, kể từ khi hoàn thành đến nay đã bị mất trộm ròng rã 17 lần. Sau lần mất trộm cuối, bức tranh đột nhiên xuất hiện nặc danh tại buổi đấu giá và được mua bởi một người đức cao vọng trọng, người đó còn định hiến cho viện bảo tàng ở lễ thọ 75 tuổi, nhưng ngay trước khi kịp quyên góp thì nó lại bị trộm mất, khi được thu hồi thì lại tìm ra được tận hai bức. Đã điều tra băng đảng phạm tội, bước đầu xác định là một nhóm tội phạm công nghệ cao bị Liên minh truy nã từ 5 năm trước tên là R-A-N-D-O-M.
"Người sưu tầm cũng là người báo án bảo mặc kệ người gây án như thế nào, nhưng bức tranh thì phải được giám định cho thật kỹ. Người này hy vọng cuộc điều tra được tiến hành bí mật nên cậu không cần biết bà ta là ai. Tra được manh mối trước đại thọ 75 tuổi là tốt nhất. Chúng tôi rất coi trọng vụ án lần này, nhưng lại nhanh chóng phát hiện công nghệ hiện tại không thể giám định."
Tô Du theo bản năng hỏi: "Còn bao lâu nữa thì hết hạn?"
"Trước đó là bảy ngày, hiện tại còn năm." Đổng Sóc Dạ dừng một chút, "Chính xác là năm ngày lẻ tám giờ. Hai bức tranh đã chuyển giao cho đại học Liên minh Tinh Thành, Lâm Thủy Trình và Dư Phàn đã xem xét hai hôm trước."
Tô Du bưng ly trà sữa nóng, luống cuống uống một ngụm, sau đó nói: "Tiếp tục đi, nan đề ở đâu?"
Ngón tay Đổng Sóc Dạ gõ gõ bàn làm việc, "Thường thì quy trình giám định danh họa, đặc biệt là tranh sơn dầu thế kỷ XV trực tiếp cũng như phổ biến nhất là nghiên cứu màu, quan sát phong cách vẽ và phân tích chất liệu thuốc."
"Mỗi họa sĩ có phong cách vẽ riêng biệt, chẳng hạn như El Salvador là điển hình của họa sĩ vẽ không lộ nét bút soát, nét vẽ của ông rất tròn trịa. Tiếp đến là vết nứt, thường thì sau 50 năm tranh sơn dầu sẽ sinh ra vết nứt, hàng giả thường sử dụng các loại hỗn hợp dầu để tạo hiệu ứng tương đồng, đây là cách cơ bản nhất."
"Tổng vụ đã mời thẩm định viên có uy tín trong lĩnh vực lịch sử nghệ thuật ở viện mỹ thuật Tinh Đại nhưng người đó cũng bất lực, sau đó chúng tôi thử quét bằng tia X để định hình cấu trúc của bức tranh. Vào thế kỷ thứ mười sáu, thương nhân bán vải vẽ tranh sơn dầu thường quệt một lớp chì trắng lên mặt vải, tùy theo chất liệu, cấu tạo mặt vải sẽ bất đồng, mức độ chặn tia X cũng khác nhau, do đó việc chiếu xạ có thể hiển thị chất liệu của vải. Chất liệu vải của một tác giả sử dụng trong cùng một thời kỳ có độ tương đồng rất lớn, sử dụng phương pháp này để thẩm định xác xuất thành công cũng khá cao. Thế nhưng đây lại là tác phẩm ở thế kỷ mười lăm, lúc ấy vải vẽ tranh sơn dầu chưa được sơn chì, dùng X quang không có tác dụng."
......
Cùng lúc đó, Lâm Thủy Trình đứng trước cửa sổ sát đất trong nhà gọi điện thoại.
Trong nhà không bật đèn, cậu đã nghe điện thoại suốt một giờ.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ từ chuyển dần từ sáng đến mờ tối, lại dần ngả về đen kịt, cậu tắm xong mặc áo sơ mi quần jean, nhẹ nhàng bước trên sàn nhà bóng loáng, khung xương cao ngất thon gầy, sống lưng thẳng tắp. Thủ trưởng ghé vào bên chân cậu, đuổi theo ống quần, chân duỗi ra cào tới cào lui.
Phó Lạc Ngân trở về nhìn thấy trong nhà u ám, không bật đèn, rèm cửa kéo sát rạt, vài tia nắng cuối cùng tô hết lên người Lâm Thủy Trình khiến bóng của cậu đổ dài, trông tĩnh mịch và lạnh lẽo.
Lâm Thủy Trình không nghe thấy tiếng Phó Lạc Ngân về, chỉ có thủ trưởng cảnh giác ngó lại.
Phó Lạc Ngân đặt tay lên công tắc nhưng rốt cuộc không bật.
Hắn cứ vậy đi đến sofa rồi ngồi xuống, không làm phiền cậu.
Giọng của Lâm Thủy Trình rủ rỉ, nhẹ nhàng êm dịu, ngữ điệu rõ ràng, câu chữ ngắn gọn, rất thích hợp cho việc kể chuyện, cũng rất hấp dẫn phụ nữ.
"Dùng X quang giám định vải vẽ không khả thi, cũng không thể giám định bằng những phương pháp cũ. Nhân viên giám định chỗ hành chính tổng hợp đã lấy mẫu mặt cắt ngang kích thước của bút bi, sau đó lợi dụng kính hiển vi điện tử tiến hành rà quét phân tích vật liệu, phát hiện hai bức trái phải đều là chất liệu thuốc màu ở thế kỷ mười lăm, thậm chí cả độ dày thuốc màu và độ che phủ bút pháp đều rất giống. Bước kế tiếp, chỗ hành chính tổng hợp bắt đầu sử dụng AI củng cố, các nhà nghiên cứu ở phân bộ Hà Lan cũ đã cung cấp một thuật toán AI nhằm phục chế màu đường viền trong các bức tranh, phân tích ra hình dáng khác nhau giữa đồ thật và đồ giả, nhưng bước này cũng thất bại, hiện tại vẫn chưa thể tìm ra khác biệt về màu sắc."
"Thuật toán thứ hai xuất hiện từ thế kỷ trước và vẫn được sử dụng đến nay, xác xuất thành công đến 90%, sau khi quét thì máy tính có thể phân tích ra các bút nét và nét vẽ của tác phẩm, các viện bảo tàng ở phân bộ thông qua đó so sánh với một ngàn bức họa để lại, bất kỳ văn tự tài liệu gì, đều có thể để AI tham khảo để kỹ thuật hóa thói quen của con người thành những con số. Nhưng phương pháp này cũng thất bại, phép tính đọc ra kết quả là, hai bức tranh có bút pháp hoàn toàn tương đồng."
Ở phía bên kia, Dương Chi Vi cố tình dành thời gian để gọi cho học trò cũ.
Lâm Thủy Trình nói tới đây, trong lòng cả hai đã có đáp án.
Dương Chi Vi nói: "Nói như vậy, băng đảng tội phạm hẳn là sử dụng các phương pháp phục chế cấp độ phân tử thậm chí là nguyên tử. Đây không phải động thái đơn giản, rõ ràng là một lần thị uy, cho dù là phân hay nguyên tử thì việc phục chế một sản phẩm hoàn thiện đến mức này chính là thị uy với giới khoa học và nghệ thuật, thậm chí toàn bộ cảnh sát Liên minh. Tại sao một tập đoàn, băng đảng trộm cắp có công nghệ tiên tiến như vậy? Các đầu dò nguyên tử và đầu dò phân tử* tốt nhất trên thế giới nằm trong phòng thí nghiệm của ta, vậy ai cung cấp thiết bị cho bọn họ?"
(*)Molecular probe (分子探针): Đầu dò phân tử là một nhóm các nguyên tử hoặc phân tử được sử dụng trong sinh học phân tử hoặc hóa học để nghiên cứu tính chất của các phân tử hoặc cấu trúc khác.
Lâm Thủy Trình nói: "Chỗ hành chính tổng hợp chắc là không nghĩ tới đây, bởi vì không có thiết bị giám định đạt đến trình độ này. Thiết bị gần đây của Tinh Thành chỉ có thể chính xác đến cấp độ nanomet*, cũng chính là cấp độ phân tử, thầy à, con nghĩ, để bảo đảm, hay là..."
(*)Một nanômét là một khoảng cách bằng một phần tỉ mét. Trong hệ đo lường quốc tế, nanômét là đơn vị đo được suy ra từ đơn vị cơ bản mét theo định nghĩa trên.
"Thủy Trình à, không kịp." Dương Chi Vi nói, "Nếu đưa đến chỗ chúng ta để quét và phân tích đến cấp bậc nguyên tử thì nhanh nhất cũng phải mười ngày, con chỉ còn năm ngày thôi."
Lâm Thủy Trình kiên trì: "Không cần phải quét toàn bộ, chỉ lấy mẫu và phân tích so sánh cấp độ nguyên tử của mặt cắt ngang thì có thể chứ?"
Dương Chi Vi nói: "...Thủy Trình."
Giọng điệu nghiêm túc đột ngột của ông làm Lâm Thủy Trình hơi sửng sốt.
Lâm Thủy Trình đã quá quen với việc Dương Chi Vi trầm giọng. Lúc cậu còn học ở khoa chính quy, phân bộ Giang Nam, mỗi lần nghĩ sai hướng hoặc là chui vào ngõ cụt, Dương Chi Vi đều sẽ dùng giọng điệu này nói chuyện, ý bảo cậu suy nghĩ cho kỹ càng.
Lâm Thủy Trình trầm mặc.
Đầu bên kia điện thoại cũng không nói gì.
Thời gian trôi qua từng phút và từng giây, Lâm Thủy Trình hít sâu một hơi: "Thầy à, con hiểu rồi. Cho dù phân tích kỹ càng thì ta vẫn không thể xác định được, vì trước đó chúng ta không tiến hành sao chép tin tức hàng thật ở cấp bậc nguyên tử hoặc phân tử, vì vậy ngay cả khi phân tích ra được hai bức tranh có khác biệt, như vậy cũng chỉ có thể chứng minh chúng có điểm 'không giống', không thể dựa vào sự khác biệt đó mà suy được thật giả."
Điều này giống như đứng trước một cặp anh em sinh đôi, yêu cầu bạn đánh giá ai là anh trai và ai là em trai, nhưng không đưa ra bất kỳ thông tin nào khác.
Mặc dù có thể tìm ra được một vài điểm khác biệt nhỏ như tai bên trái lớn hơn một chút, nhưng vẫn không thể dựa vào đó để xác định "Lỗ tai lớn là anh trai hay là em trai".
Đây là một ngõ cụt.
"Thủy Trình, thầy chỉ có thể giúp con được bấy nhiêu đó. Thầy biết con muốn dùng hóa học, vật lý để phân tích vì đó là sở trường, cũng là hướng nghiên cứu của con —— huống chi vấn đề xuất hiện lại thiên về vấn đề này. Nhưng mà khi gặp chuyện không thể có góc nhìn hạn hẹp, càng không thể để tâm vào tiểu tiết."
Giọng Dương Chi Vi thả nhẹ, nghe có vẻ mơ hồ, như thể pha lẫn cả tiếng thở dài, "Con và Tiểu Sở, hai đứa đều là học trò cưng của thầy, nhưng cả hai đều quá trẻ, rất dễ để ý những chuyện vặt, nhất là con. Còn nhớ rõ quy tắc của thầy không? Mỗi lần tiến vào phòng thí nghiệm, thầy muốn các con làm gì?"
doc truyen chu boy love Giọng Lâm Thủy Trình khàn khàn: "......Thí nghiệm chuẩn độ*. Axit-bazơ...... Thí nghiệm trung hoà. Axit clohidric cùng Sodium Hydroxide kết hợp với chất chỉ thị, Phenolphthalein, Metyl da cam."
Đây là phản ứng và thí nghiệm cơ bản mà mọi học sinh cao trung thậm chí trung học gặp phải, đây cũng là một trong bốn phản ứng chuẩn độ sơ cấp cần phải làm khi thi vào khoa hóa học.
Từng giọt thuốc thử nhỏ xuống, màu của dung dịch dần dần trở nên nhạt hơn cho đến khi trong suốt, thời điểm axit và kiềm được trung hòa hoàn toàn, nhiều một giọt thiếu một giọt cũng không được.
Tại trường đại học, sinh viên khoa hóa học phải đối mặt với nhiều thí nghiệm chuẩn độ, phối hợp, oxi hóa khử, kết tủa, EDTA ...... các giáo sư khắc nghiệt sẽ yêu cầu sinh viên nhỏ "Một giọt cuối cùng" chính xác đến một phần tư thậm chí một phần mười, cơ hồ trở thành mức khó huyền học, nhiều lần phải phun tào nó vừa rắc rối vừa nhàm chán.
Ở nơi bọn họ không nhìn thấy, nhiệt lượng được hấp thụ hoặc giải phóng, các va chạm phần tử được kết hợp, con người sử dụng phương pháp này để thăm dò độ dày những vật họ không biết, lấy mắt thường đối mặt với vũ trụ điêu luyện sắc sảo, thực hiện mọi nỗ lực để đo lường chính xác nhất có thể.
Dương Chi Vi nói với bọn họ rằng, đây là điều lãng mạn ở hóa học, cũng giải thích sự thăm dò của nhân loại về một thế giới bí ẩn.
Làm một thí nghiệm chuẩn độ trước khi vào phòng thí nghiệm, có thể khiến họ tĩnh tâm.
"Thành tích của con vẫn luôn tốt nhất, ta nhớ rất rõ con, lớp đầu tiên năm nhất, con chạy tới hỏi ta kết cấu của khối chất đồng tổng hợp copolymer, đây là đầu đề dành cho nhóm tiến sĩ, một sinh viên khoa chính quy như con cư nhiên có thể biết nhiều như vậy. Nhưng điểm ta không hài lòng nhất của con là đây, con quá thông minh, cũng quá bướng bỉnh, con chưa bao giờ chịu làm cho tốt thí nghiệm chuẩn độ, con lúc nào cũng cảm thấy nó lãng phí thời gian. Con chỉ biết đắm chìm vào việc làm thí nghiệm, hướng nghiên cứu nghĩ sai, có đôi khi cũng không chịu đổi, tình nguyện tìm cách giải ở trên lỗi sai, cũng không muốn tìm đường khác."
Môi Lâm Thủy Trình giật giật, muốn nói gì đó, nhưng không phát ra tiếng.
"Thủy Trình, nhìn cho rõ bây giờ là khi nào, thứ con có được là gì. Hiện tại con là một nhà phân tích lượng tử, học cách phân tích để giải quyết mọi việc, không thể luôn đắm chìm trong quá khứ. Hóa học là quá khứ của con, người thầy là ta đây cũng là quá khứ của con, biết chưa?" Dương Chi Vi nghiêm trang mà nói, "Hôm nay con trì hoãn thời gian của ta, con biết đáng giá bao nhiêu tiền không? Tết năm nay mang tới cho ta mấy con gà nướng , đừng tốt nghiệp rồi còn áp bức thầy, cũng nên hiếu kính ta chứ."
"Thầy đã lớn tuổi rồi đừng ăn nhiều thịt như vậy." Lâm Thủy Trình cười cười, thanh âm khàn khàn, "...... Cảm ơn thầy, con cúp máy trước nha. Thật sự cảm ơn ngài rất nhiều."
Điện thoại đã cúp, Lâm Thủy Trình vẫn cứ nắm di động, mặt đối mặt với cửa sổ sát đất tối om.
Bọn họ ở trên tầng cao, có thể nhìn thấy đèn đuốc của hàng ngàn ngôi nhà, dòng xe cộ đan xen trên đường phố giống như những con đom đóm, cậu hơi hơi ngẩng đầu lên, lâm vào trầm tư.
Phó Lạc Ngân chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Thủy Trình như vậy, hoặc là nói, kể từ khi chuyển đến sống với Lâm Thủy Trình, người này luôn làm đổi mới nhận thức của hắn.
Đối với hắn là một kiểu, đối với người ngoài là kiểu khác, đối mặt với trưởng bối và giáo viên, lại ngoan ngoãn mà nghiêm túc. Cậu là một học sinh nghe lời, luôn tự tin với bản thân và luôn tôn trọng mọi người, cậu cũng có lúc phạm phải sai lầm, sau khi nghe lời khiển trách sẽ cúi đầu tự hỏi lý do.
Khi cậu tập trung suy nghĩ nghiêm túc, cơ hồ có chút đáng yêu.
Bộ dáng đó thực mê người, mê người đến mức nói không nên lời, bóng dáng cậu dựa vào cửa sổ khi màn đêm buông xuống lại đơn bạc cô đơn đến thế.
Cô đơn là một loại khí chất trên người Lâm Thủy Trình vẫn luôn có, cậu là một con mèo đi trong bóng đêm, nhảy lên cao cúi đầu dùng ánh mắt đánh giá vạn vật chúng sinh, rồi sau đó vào thời điểm bất tri bất giác biến mất trong ánh chiều tà hoàng hôn.
Mọi người có thể ở lại bên cạnh nó một thời gian ngắn, thậm chí sờ sờ lông xù đầy đầu và bụng của nó, nhưng mèo sẽ không theo con người về nhà, nó sẽ tiếp tục trở về ánh đèn hoàng hôn.
Lâm Thủy Trình nhìn ra cửa sổ, Phó Lạc Ngân nhìn cậu.
Lâm Thủy Trình không biết đến sự tồn tại của hắn, chờ đến khi phát giác trời đã tối, cậu quay đầu về hướng huyền quan, lại thình lình phát hiện trên sô pha có một bóng đen đang ngồi, vô thức giật mình lùi lại một bước.
Phó Lạc Ngân quẹt bật lửa châm thuốc, cúi đầu hút một hơi, ánh lửa chiếu sáng ra khuôn mặt anh tuấn của hắn, rồi dập tắt.
Hắn hút một hơi xong mới nhớ tới mình đang ở đâu, sau đó nhanh chóng dập thuốc.
Phó Lạc Ngân khẽ mỉm cười: "Mới phát hiện tôi à?"
Lâm Thủy Trình không để ý tới hắn, đi đến bên người hắn ngồi xuống.
Phó Lạc Ngân thuận tay đem cậu ôm vào trong lòng ngực, cậu thuận theo lồng ngực của anh sau đó ngón tay hơi lạnh thò qua, từ đầu ngón tay hắn cướp lấy điếu thuốc, cắn vào trong miệng.
Trên điếu thuốc còn mùi vị môi lưỡi ấm áp và hơi ẩm ướt.
Lâm Thủy Trình cắn điếu thuốc hắn đã hút, khuỷu tay đụng hắn: "Lửa."
Sai sử người cũng thật đúng lý hợp tình.
Phó Lạc Ngân vừa mới dập tắt nó, hắn ngược lại cũng không tức giận, duỗi tay châm lại cho cậu.
Ánh lửa sáng lên lông mi Lâm Thủy Trình rủ xuống một cái bóng, đôi mắt cậu sáng lấp lánh, nốt ruồi đỏ bên khóe mắt tựa như đang chuyển động, tươi sáng mị hoặc.
Trong bóng tối, giọng nói của Phó Lạc Ngân vẫn trầm ấm, mang theo ý cười nhàn nhạt: "Học sinh tốt còn biết hút thuốc à? Em học từ ai đó."
Phó gia không ai hút thuốc, chỉ có Phó Lạc Ngân hút. Cũng giống như tất cả các chàng trai và cô gái khác, năm hắn cao trung đã cùng Sở Thời Hàn lén thử hút thuốc, Sở Thời Hàn hút một hơi liền sặc ra nước mắt, từ đó một điếu cũng không chạm vào.
Sau đó hắn đã học cách mua loại thuốc lá bạc hà này với hàm lượng nicotine thấp, hút lên rất lạnh, nhưng lại nâng cao tinh thần.
Khi mới bắt đầu tham gia công tác, hắn dựa vào cà phê nâng cao tinh thần, sau đó vội đến mức cà phê cũng vô dụng, bắt đầu hút thuốc, sau khi Sở Thời Hàn học nghiên cứu hóa học, dành thời gian phối cho hắn một loại thuốc có hàm lượng bạc hà đặc biệt cao, hút một hơi là lạnh lẽo tận phổi. Nó không gây ra quá nhiều tổn thương cho cơ thể như các loại khác trên thị trường.
Bộ dáng Lâm Thủy Trình hút thuốc vậy mà lại rất tiêu chuẩn, hít sâu một hơi vào phổi, rồi mới chậm rãi phun ra.
Cậu nói: "Giảm stress, hai năm nay đã học."
Đốm lửa nhỏ chớp động, mùi bạc hà hòa quyện với hương thơm sữa tắm trên cơ thể Lâm Thủy Trình. Thủ trưởng nhảy lên, Lâm Thủy Trình ở trong lòng ngực Phó Lạc Ngân, nó sợ hãi rụt rè không dám động, chỉ dám ở bên cạnh họ đi vòng vòng.
Lâm Thủy Trình khụ một tiếng: "Lạnh quá."
"Hút thuốc không tốt nha học sinh ngoan." Phó Lạc Ngân nói. "Sau này ít hút đi."
Lâm Thủy Trình vẫn không để ý đến hắn, chỉ tự mình phun nhè nhẹ.
Bỗng nhiên Phó Lạc Ngân cảm thấy bộ dáng này của cậu vô cùng đáng yêu lại đáng thương —— mặc dù trời đã tối đến không thể nhìn rõ thứ gì, hắn nói: "Áp lực lớn thì thôi bỏ đi, việc này tôi sẽ kêu Thất Xử lo liệu. Học sinh tốt của tôi ơi."
"Tôi có thể làm được." Lâm Thủy Trình nói, "Anh không cần lo lắng cho tôi."
Phó Lạc Ngân còn muốn nói cái gì, nhưng người trong ngực đã sáp lại gần, trực tiếp ngăn chặn miệng hắn —— cũng là dùng môi.
Hương khí bạc hà đến gần, mang theo mùi thơm cơ thể ấm áp, Lâm Thủy Trình nắm cổ áo hắn mà hôn.
Rất dùng sức, Phó Lạc Ngân không biết Lâm Thủy Trình còn có một mặt mạnh bạo xâm lược như vậy, không phải hắn hôn Lâm Thủy Trình, mà là Lâm Thủy Trình hôn hắn. Nắm chặt năm ngón tay của hắn, đè hắn trên sô pha.
Mèo bò sữa bị động tác đột nhiên của họ làm kinh ngạc nhảy dựng lên, lập tức nhảy xuống đất, sau đó càng thêm nghi hoặc mà quan sát bọn họ, đôi mắt xanh u ám ở nơi tối tăm lóe ánh sáng.
Phó Lạc Ngân không thể nói lý do tại sao, khoảnh khắc Lâm Thủy Trình hôn hắn, thế nhưng hắn cảm thấy hơi choáng váng.
Hắn nhớ tới năm sơ trung bị phạt chép bài, giáo viên ngữ văn muốn hắn chép một trăm lần câu thành ngữ, trong đó có từ là "Hoa mắt say mê", hắn mang theo giấy than, thức cả đêm viết dưới ánh đèn, hoa mắt say mê hoa mắt say mê hoa mắt say mê...... Đèn bàn rất sáng, chiếu vào trên giấy hiện ra ánh sáng quạnh quẽ, đêm đã khuya, hắn ngốc tại thư phòng Phó Khải, đêm tối u ám bao bọc lấy hắn, đèn bàn bốn phương tám hướng vây hắn chặt chẽ, trong bóng tối tựa như bóng ma lay động.
Hắn và Lâm Thủy Trình hôn nhau trong bóng tối, như thể đưa hắn trở lại màn đêm yên tĩnh năm ấy, làm bạn với hắn chỉ có tiếng hít thở nông cạn.
Hai người đều bị cọ ra lửa, Lâm Thủy Trình duỗi tay đè xuống tay hắn, cắn một ngụm lên vai, thấp giọng nói: "Hôm nay đừng mà."
Phó Lạc Ngân xoa xoa đầu cậu: "...... Được, hôm nay không làm khó em, mấy ngày nay cũng không phiền em, học sinh tốt."
Tối nay bọn họ vẫn chưa bật đèn, Lâm Thủy Trình chợp mắt một lúc trên sofa, Phó Lạc Ngân đi đến nhà bếp hâm nóng thức ăn hôm qua chưa bị dọn đi, kêu Lâm Thủy Trình đứng lên qua đó
1 2 »