Toàn Thế Giới Anh Chỉ Thích Em

Chương 73




Màn biểu diễn của Thẩm Băng Đàn tại vũ hội trung thu được đăng lên mạng, lại dậy sóng lên một đợt cuồng nhiệt.

Có người chụp được ảnh Tần Hoài Sơ tay cầm hoa vào phòng hóa trang tìm cô, trong siêu thoại Vợ chồng Đàn - Tần ngọt ngào trên Weibo của cũng có một đám người đang bàn tán hít đường.

Vậy mà, vào giờ phút này, Thẩm Băng Đàn với tư cách là người trong cuộc lại hoàn toàn không biết gì cả.

Cô đang ở trong phòng tập múa, trải qua sự va chạm giữa cả tâm hồn lẫn thể xác.

Cô ghé người vào trước cây đàn piano, khuỷu tay đụng phải phím đàn, tấu lên một chuỗi nốt nhạc không có tiết tấu.

Rõ ràng là không có nhịp điệu nào cả, nhưng có lẽ vì đàn piano quá đắt nên tiếng nhạc phát ra đặc biệt kiều diễm và dễ nghe, làm rung động trái tim cô.

Cô có cảm giác như mình đang ở trong một hồ nước.

Dòng nước hiền hòa như vậy nhưng khi dâng lên lại vô cùng đáng sợ, như thể có thể nuốt chửng cả sinh mệnh của cô.

Thẩm Băng Đàn không dám nhìn vào gương.

Thực sự không đủ dũng khí để đối mặt với chính mình vào giờ khắc này.

...

Khi tỉnh dậy, cô đang nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, xung quanh không có ai.

Sờ nhiệt độ bên cạnh, thấy lạnh.

Trong lúc nhất thời, cô cảm giác như Tần Hoài Sơ còn đang đi công tác, tất cả cảnh tượng trong phòng tập múa đêm qua đều chỉ là giấc mơ.

Nhưng ngay cả khi đó thật sự là mơ, cô cũng sẽ không bao giờ mơ làm gì khác ngoài việc nhảy múa trong phòng tập cả.

Chỉ có Tần Hoài Sơ mới có thể nghĩ ra ý tưởng tàn ác như vậy.

Huống chi cảm giác trên cơ thể cô rất rõ ràng.

Cô xoa xoa cái eo đau nhức, vén chăn lên và bước xuống giường.

Cô đứng chân trần trước cửa sổ, kéo rèm giường ra, ánh nắng chói chang rực rỡ tràn vào, chiếu sáng hai gò má trắng nõn của cô.

Thời tiết hôm nay thật đẹp.

Cửa phòng ngủ bị mở ra, cô quay người lại liền nhìn thấy Tần Hoài Sơ mặc quần áo ở nhà đi vào.

Lúc này Thẩm Băng Đàn đứng trước cửa sổ, mặc một chiếc váy hai dây màu đen, một bên dây trên vai vô tình trượt xuống mấy tấc, lộ ra làn da trắng nuột như ngọc, trên đó còn có vài dấu hôn nở rộ.

Sắc mặt Tần Hoài Sơ tối sầm, anh bước tới, dùng ngón trỏ móc dây quai áo của cô.

Anh cũng không giúp cô kéo lên mà cứ như vậy quấn nửa vòng quanh đầu ngón tay, nhẹ nhàng móc vào: "Chắc em đói rồi nhỉ, anh nấu cơm rồi, xuống dưới ăn chút gì nhé?"

Kể từ khi kết hôn, hai người không thuê bảo mẫu, ngoại trừ việc có người tới dọn dẹp vệ sinh đúng giờ, chỉ có duy nhất hai vợ chồng họ trong biệt thự rộng lớn.

Trong khoảng thời gian này hai người đều rất bận rộn với công việc, Thẩm Băng Đàn hỏi ý anh có muốn thuê một người giúp việc ở nhà để phụ nấu nướng không.

Tần Hoài Sơ nói không thuê, trong nhà có người, nhiều cái bất tiện.

Tối hôm qua sau khi ra khỏi phòng tập múa, hai người đứng ở hành lang hồi lâu mới vào phòng ngủ.

Thẩm Băng Đàn cuối cùng cũng đã hiểu.

Sự bất tiện trong miệng anh chính là bất tiện kiểu vậy.

Không dám nghĩ tới những ký ức đáng xấu hổ khiến người ta muốn đập đầu vào tường kia, Thẩm Băng Đàn đẩy bàn tay không an phận đang đặt trên vai cô ra: "Em đi rửa mặt trước."

Tần Hoài Sơ nhìn bóng dáng gần như đang chạy trối chết của cô, bật cười trước cánh cửa phòng tắm đóng kín.

Editor: quattutuquat

—————

Sau vũ hội Trung thu, danh tiếng của Thẩm Băng Đàn đã đạt đến một tầm cao mới.

Có đội ngũ quan hệ công chúng hàng đầu trong tay Lục Kế Thần, sự nghiệp của cô đang phát triển mạnh mẽ, trong vài tháng tiếp theo, cô bắt đầu chuyến lưu diễn khắp cả nước.

Lại là đầu xuân của một năm nữa, những hàng liễu non trong khu biệt thự vừa chớm nở nụ xanh, mặt hồ non xanh nước biếc gợn sóng phản chiếu bầu trời trong xanh như được nước gột rửa.

Thẩm Băng Đàn tối qua vừa mới đi lưu diễn trở về, sáng sớm nay ăn xong, cô cùng Tần Hoài Sơ lên ​​đường đến một hội sở tư nhân cao cấp.

Cách đây không lâu, Cố Tích đã sinh con, là một cậu nhóc.

Cô nàng vẫn đang ở cữ, Thẩm Băng Đàn mới chỉ tán gẫu với cô ấy qua video call, chưa có thời gian đến thăm cô ấy.

Ngồi ở ghế phụ xe, Thẩm Băng Đàn có chút cảm khái: "Thời gian trôi qua nhanh thật, Cố Tích mang thai dường như mới là chuyện cách đây không lâu, bây giờ chớp mắt đã sinh con rồi."

Trong mắt cô tràn đầy hưng phấn, "Cố Tích cho em xem ảnh đứa nhỏ rồi, trông đáng yêu lắm ấy, mềm mềm bông bông, em nhìn mà tim như muốn tan chảy ra luôn."

Tần Hoài Sơ tay nắm vô lăng, thuận miệng đáp một câu: "Nếu em thích, chúng ta cũng sinh một đứa."

Vốn anh chỉ trò đùa, mà Thẩm Băng Đàn bên kia đột nhiên trầm mặc.

Tần Hoài Sơ cho rằng tạm thời cô vẫn chưa muốn có, đang định mở miệng nói chuyện khác, Thẩm Băng Đàn chợt nhìn sang: "Được, vừa vặn tuần lưu diễn của em vừa kết thúc, hiện tại cũng không bận."

Tần Hoài Sơ bị cô làm cho sửng sốt, bớt thời gian nhìn cô một cái, phát hiện vẻ mặt của cô thế mà còn rất nghiêm túc.

Hai người bước vào trong hội sở, Khương Dĩ Tắc và Sơ Niệm cũng ở đây.

Tiểu Doãn Doãn đang được Sơ Niệm ôm, không khí trong phòng tràn ngập vui vẻ.

Tần Hoài Sơ nhìn Khương Dĩ Tắc với Sơ Niệm, nhất thời cảm thấy có chút đau đầu.

Mấy ngày trước anh đến căn hộ của Khương Dĩ Tắc tìm anh ấy.

Anh không thấy Khương Dĩ Tắc đâu, mà lại nhìn thấy Sơ Niệm mặc đồ ngủ đi ra khỏi phòng ngủ của Khương Dĩ Tắc trước tiên.

Khoảnh khắc đó, anh cảm giác như sét đánh giữa trời quang.

Ngoại trừ hoang mang, vẫn là hoang mang.

Sơ Niệm thi đại học xong vào đại học C, vốn dĩ anh cũng không thấy có gì lạ.

Trước hết, Đại học C quả thực là một ngôi trường tốt.

Thứ hai, Sơ Niệm từ nhỏ đã thích kề cận với Khương Dĩ Tắc, quan hệ tốt như anh em ruột thịt, ở bên đó còn có thể chăm sóc lẫn nhau.

Nhưng anh không thể ngờ được, cái gọi là "chăm sóc" này lại khiến anh có chút khó tiêu hóa.

Hai người này CMN giống hệt anh em ruột.

Tần Hoài Sơ đến bây giờ vẫn chưa nguôi giận.

Sắc mặt anh âm trầm, Sơ Niệm trốn ở sau lưng Khương Dĩ Tắc, im lặng không dám lên tiếng, áp suất không khí trong phòng có chút thấp.

Ở lại chưa đầy hai phút, Tần Hoài Sơ âm u đi ra ngoài.

Thẩm Băng Đàn trước đó vẫn luôn ở bên ngoài lưu diễn, không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi để ý thấy biểu tình trên mặt Khương Dĩ Tắc và Sơ Niệm, cũng đoán được đại khái.

Tần Hoài Sơ đứng trước lan can sân thượng, Thẩm Băng Đàn chậm rãi đi qua: "Niệm Niệm và Dĩ Tắc từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, ở bên nhau cũng không có việc gì cả, anh ấy là anh em tốt của anh, anh hiểu rất rõ, bây giờ thân càng thêm thân chẳng phải là chuyện tốt sao?"

Tần Hoài Sơ cau mày nhìn sang: "Sao em biết?"

Thẩm Băng Đàn thở dài: "Các anh chơi với nhau từ bé đến lớn mà không nhận ra Niệm Niệm thích Dĩ Tắc à, em đã nhìn ra từ lâu rồi."

"Vậy tại sao em không đề cập đến chuyện đó với anh?"

"Lúc ấy con bé chuẩn bị thi đại học, em không muốn gây ra rắc rối không cần thiết, huống chi, "

Thẩm Băng Đàn vuốt mái tóc bị gió thổi bay phất qua mặt, "Em với con bé là chị dâu em chồng, quan hệ khá là nhạy cảm, trong lòng con bé có đối tượng thầm mến, bị em nhìn ra thì thôi đi, còn ra ngoài nói lung tung chẳng phải là không hay ho gì sao? Sau đó con bé vào đại học, em bận công việc quá nên quên mất."

Tần Hoài Sơ kéo cô lại, nhéo eo cô như trừng phạt: "Nói cho anh mà tính là đi khắp nơi nói lung tung à? Làm anh bây giờ không có chút tâm lý chuẩn bị gì cả."

Thẩm Băng Đàn cười nhận sai với anh, ôm mặt anh: "Anh đừng nóng giận, anh xem vừa rồi anh dọa Niệm Niệm kìa."

"Thật ra anh không tức giận vì chuyện bọn họ ở bên nhau."

Tần Hoài Sơ nắm chặt tay cô, "Em có biết Sơ Niệm với Khương Dĩ Tắc đã làm gì không? Anh tận mắt nhìn thấy nó mặc đồ ngủ từ phòng Khương Dĩ Tắc đi ra. Nó còn chưa mười chín tuổi đâu, yêu thì yêu, nhưng Khương Dĩ Tắc không biết chú ý phân biệt nặng nhẹ à?"

Thẩm Băng Đàn sửng sốt một lúc, rồi lại nói: "Cái này hình như cũng không thể đại biểu cho chuyện gì cả, có khả năng không phải như anh nghĩ đâu? Em cảm thấy Khương Dĩ Tắc hết lòng với Sơ Niệm như anh vậy, chắc chắn là anh ấy có chừng mực."

Tần Hoài Sơ cười nhạo một tiếng: "Khương Dĩ Tắc là đàn ông, hai người bọn họ trai đơn gái chiếc sống chung một phòng, kêu không phát sinh chuyện gì em tin được không?"

Thẩm Băng Đàn suy nghĩ một chút: "Ồ, anh nói như vậy, xem ra anh không phải là đàn ông."

Tần Hoài Sơ: "?"

Thẩm Băng Đàn: "Lúc ở Vịnh Thủy Vân, cũng chẳng biết là ai, nhận cả giấy chứng kết hôn rồi mà vẫn ngủ trong phòng sách mấy ngày đấy thôi."

Tần Hoài Sơ: "..."

"Với lại, anh cũng đừng cảm thấy Khương Dĩ Tắc người ta quá phận." Thẩm Băng Đàn dừng một chút rồi nói tiếp, "Trước kia khi anh động tay động chân với em, em còn nhỏ hơn Niệm Niệm bây giờ kìa. Em đây là thiếu một người anh trai, nếu không thì trong mắt anh trai em, anh cũng chẳng phải loại người tốt lành gì."

Khóe miệng Tần Hoài Sơ giật giật: "Ai động tay động chân với em, anh rất an phận đấy nhé."

Thẩm Băng Đàn mỉm cười ôm lấy cổ anh: "Bây giờ thì anh nghĩ thoáng ra chưa? Niệm Niệm đã trưởng thành, con bé theo đuổi hạnh phúc của mình không có gì là sai cả, hơn nữa anh với Khương Dĩ Tắc lớn lên cùng nhau từ nhỏ, anh ấy có đáng tin cậy hay không chẳng phải trong lòng anh rõ nhất sao?"

Trong khi hai người đang trò chuyện, Khương Dĩ Tắc đi tới bên này.

Thẩm Băng Đàn nhanh chóng buông Tần Hoài Sơ ra.

Khương Dĩ Tắc tới gần, Thẩm Băng Đàn nhìn thấy khóe miệng anh ấy hiện lên sắc hồng, xem ra ngày đó Tần Hoài Sơ đã ra tay.

Tính tình anh không được tốt lắm, nhưng chưa bao giờ ra tay với anh em tốt của mình, lần này quả thực là tức giận.

Cũng phải thôi, em gái ruột của mình ngủ trong phòng của người đàn ông khác, anh không vác dao ra chém đã là niệm tình cũ lắm rồi.

Khương Dĩ Tắc hiển nhiên có chuyện muốn nói với Tần Hoài Sơ, chào hỏi xong, Thẩm Băng Đàn trở về phòng trước, để hai người ở đây trò chuyện.

Con trai nhà Cố Tích mũm mĩm đáng yêu, Thẩm Băng Đàn ôm cậu nhóc chơi một lúc, hai anh em Khương Dĩ Tắc và Tần Hoài Sơ cười cười nói nói đi vào, xem ra bầu không khí đã hòa hoãn hơn không ít.

Thẩm Băng Đàn rõ ràng cảm nhận được Sơ Niệm rầu rĩ không vui ở bên cạnh đang thở phào nhẹ nhõm.

Tần Hoài Sơ và Thẩm Băng Đàn ở chỗ Cố Tích đến gần trưa, lúc ra về thì cùng Khương Dĩ Tắc và Sơ Niệm dùng bữa ở gần đó.

Buổi chiều Khương Dĩ Tắc và Sơ Niệm quay về trường học, hai người bọn họ đi dạo một vòng.

Trước khi về đến nhà, Tần Hoài Sơ nói tới siêu thị trước.

Thẩm Băng Đàn ngồi ở ghế phụ, nghi ngờ nhìn anh: "Đi siêu thị mua gì?"

Nguyên liệu nấu ăn ở nhà đều do có người đặc biệt giao tới, đã lâu họ không đi siêu thị.

Tần Hoài Sơ cầm vô lăng: "Đồ lần trước mua dùng hết rồi, chưa kịp mua trên mạng."

Thẩm Băng Đàn khẽ giật mình, kịp phản ứng anh nói đang nói tới cái gì.

Cô chớp chớp lông mi mấy cái, liếm môi: "Không phải đã đồng ý sẽ sinh con sao?"

Tần Hoài Sơ đỗ xe ở ven đường, nhìn cô: "Em thật sự muốn sao?"

Tai Thẩm Băng Đàn nóng lên: "Gần đây vừa lúc là thời kỳ dễ thụ thai, em cảm thấy có thể thử một lần."

Tần Hoài Sơ nhếch môi: "Được, vậy không mua nữa."

Trên đường về nhà, Thẩm Băng Đàn tạm thời tìm kiếm tra cứu kiến ​​thức liên quan đến việc chuẩn bị mang thai.

Cô chợt nhìn Tần Hoài Sơ: "Gần đây anh không hút thuốc nữa đúng không?"

Tần Hoài Sơ không bỏ thuốc lá hoàn toàn, Thẩm Băng Đàn ở nhà anh sẽ không hút, nhưng cô bận rộn với công việc ở vũ đoàn, có khi lâu hai người không gặp nhau, thỉnh thoảng anh cũng hút.

Anh bận công việc, cần giải toả áp lực nên Thẩm Băng Đàn cũng không cưỡng ép anh quá nhiều.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Băng Đàm, Tần Hoài Sơ bất đắc dĩ bật cười: "Đã lâu rồi anh không hút thuốc, không tin thì em hỏi Trợ lý Tề đi."

Thẩm Băng Đàn yên lòng: "Vậy sau này anh tiếp tục duy trì nhé."

Suốt dọc đường cô đọc những lưu ý chuẩn bị mang thai, về đến nhà, Tần Hoài Sơ mở cửa xe cho cô: "Em đọc được cái gì, học được những gì rồi?"

Thẩm Băng Đàn để điện thoại xuống, không suy nghĩ gì nhiều, vô thức nói ra nội dung mình vừa nhìn thấy: "Người ta nói, nam trên nữ dưới, sau đó không nên quá vội tách ra, tốt nhất nên kê gối đệm dưới mông, như vậy khả năng mang thai sẽ càng lớn hơn một chút."

Vừa dứt lời, cô sững sờ hai giây, đôi mắt mở to kinh hãi.

Cô vừa mới chững chạc đàng hoàng nói cái gì với Tần Hoài Sơ vậy?

Tần Hoài Sơ đưa ánh mắt dò xét nhìn qua, cô nuốt nước miếng, giơ điện thoại lên: "Đây là tri thức, là phổ cập khoa học!"