"Muốn cắn chỗ này sao?" Tần Hoài Sơ nắm lấy tay cô, dẫn dắt tới.
Thân thể Thẩm Băng Đàn cứng ngắc, muốn rút tay lại nhưng hết lần này tới lần khác đều bị anh giữ lấy, nắm chặt không buông.
Cô không biết sao da mặt Tần Hoài Sơ có thể dày như vậy.
Không muốn mất mặt, Thẩm Băng Đàn ngước mắt nhìn sang, cố gắng giữ bình tĩnh: "Anh không sợ đau hả?"
"Sợ chứ." Khuôn mặt tuấn tú của anh sáp lại gần, hơi thở ấm áp phả vào bên cổ cô, anh nói với giọng điệu thương lượng, "Cho nên lát nữa em nhẹ nhàng một chút, nếu không,"
Anh cố tình dừng lại rồi chậm rãi nói hết lời, "Anh sợ hạnh phúc sau này của em sẽ bị giảm thiểu đi rất nhiều, mất nhiều hơn được."
Thẩm Băng Đàn: "..."
Lười dây dưa với anh, Thẩm Băng Đàn đẩy anh ra, chuẩn bị quay về phòng ngủ.
Không ngờ dưới chân đột nhiên nhẹ bẫng, Tần Hoài Sơ đã nhanh hơn một bước bế cô lên.
Ra khỏi phòng thay đồ, anh trực tiếp thả người lên chiếc giường lớn mềm mại, đè cô dưới thân.
Gần đây Thẩm Băng Đàn cũng mới biết được, vết thương trên chân Tần Hoài Sơ trước đây quả thật có ảnh hưởng ở một mức nhất định đến hiệu quả của chuyện này.
Hiện tại chân anh đã khỏi, cô có cảm giác như anh uống mấy viên thuốc bổ thận tráng dương vậy, bọn họ làm nhiều tư thế đến nỗi cô căn bản không chịu nổi.
Chống hai tay trước ngực anh, Thẩm Băng Đàn thở hổn hển: "Không phải anh nói ngày mai chuyển nhà sao? Tối nay nghỉ ngơi thật tốt đi, nếu không mai không còn sức đâu."
Tần Hoài Sơ hôn lên cổ cô, hàm hồ đáp: "Vậy đến lúc đó em cứ việc nghỉ ngơi cho khoẻ, không cần làm gì hết."
Anh ngẩng đầu, dưới ánh đèn, ánh mắt đặc biệt u trầm, "Đêm nay em phải khiến tâm tình anh vui vẻ thì ngày mai anh mới có tinh thần thu dọn đồ đạc."
Thẩm Băng Đàn: "..."
Ánh đèn tường dịu nhẹ, chiếu vào giữa các nếp gấp giường, mang theo chút màu sắc mơ hồ.
Thẩm Băng Đàn ôm gối nằm ngửa, nhìn thấy điện thoại di động của Tần Hoài Sơ sáng lên, cô duỗi cánh tay thon dài ra mò lấy.
Điện thoại của anh đã cài dấu vân tay của cô, Thẩm Băng Đàn dễ dàng mở khóa màn hình.
Có người gửi tin nhắn đến nhóm chat ba người của anh, Khương Dĩ Tắc và Doãn Lê Hân.
Khương Dĩ Tắc: 【 Hoài Sơ, ngày mai mày chuyển nhà lúc nào đấy? Sáng mai tao phải đến gặp giáo sư để nộp báo cáo, có thể sẽ tới muộn. 】
Doãn Lê Hân: 【 Chắc chắn là không phải sáng sớm, vợ chồng tao không dậy được đâu. Hai vợ chồng nó có lẽ vẫn còn phải dọn dẹp đồ đạc, bọn mình đợi muộn một tí hãn qua, đến lúc đó còn có thể ăn cơm ở nhà mới của nó luôn, perfect 】
Khương Dĩ Tắc: 【 Tao OK. 】
Cơ thể Thẩm Băng Đàn run rẩy, chóp mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, suýt chút nữa không cầm được điện thoại.
Trán cô lấm tấm mồ hôi, quay đầu nhìn Tần Hoài Sơ: "Hoá ra anh bảo hai người họ, ưm, ngày mai đến giúp chúng ta dọn đồ sao?"
Phải tốn rất nhiều sức cô mới nói xong câu này.
Tần Hoài Sơ cầm điện thoại di động ném sang một bên, giọng buồn bực: "Em chuyên tâm một chút, rên hai tiếng anh nghe nào."
Thẩm Băng Đàn: "..."
Sáng hôm sau, ánh sáng rực rỡ xuyên qua khe hở giữa các tấm rèm. Lúc này, Thẩm Băng Đàn vẫn đang ngủ say trong vòng tay Tần Hoài Sơ.
Đêm qua ngủ khuya quá, bây giờ cô thiếu ngủ trầm trọng.
Đôi mắt bị ánh sáng bên ngoài làm phiền, cô cau mày bất mãn, đẩy Tần Hoài Sơ ở bên cạnh: "Anh đi kéo rèm lại đi, em buồn ngủ quá."
Vừa mở miệng, giọng nói nhỏ nhẹ khàn khàn.
Tần Hoài Sơ bị cô lay tỉnh, anh mở mắt ra, lúc nhìn ra ngoài cửa sổ không khỏi giơ tay che lại.
Ánh sáng khá chói mắt, có vẻ như hôm nay thời tiết rất tốt.
Anh trực tiếp vén chăn đứng dậy, đi đến bên giường kéo rèm thật chặt, không cho ánh sáng lọt vào.
Căn phòng một lần nữa trở về trạng thái tối tăm như trước, Thẩm Băng Đàn cảm thấy thoải mái hơn nhiều, đôi mày đang nhíu dần dần giãn ra, xoay người ngủ tiếp.
Tần Hoài Sơ nhìn thân ảnh trên giường, cong khóe miệng, nhẹ chân nhẹ tay mặc quần áo vào.
Nhấc điện thoại lên, anh mới nhìn thấy tin nhắn tối hôm qua của Khương Dĩ Tắc và Doãn Lê Hân trong nhóm.
Anh liếc nhìn Thẩm Băng Đàn vẫn đang ngủ, gõ chữ gửi đi.
Cất điện thoại di động vào túi, anh đi ra ngoài rửa mặt.
Thẩm Băng Đàn ngủ một giấc đến gần trưa, khi tỉnh lại, cô vẫn cảm thấy eo với chân đau nhức, toàn bộ xương cốt đều sắp gãy ra thành từng mảnh.
Xem giờ, cô bỗng nhiên nhớ tới chuyện Khương Dĩ Tắc và Doãn Lê Hân tới giúp chuyển nhà.
Giờ này rồi mà cô còn chưa dậy, không lẽ mọi người đều đã ở bên ngoài rồi sao.
Thẩm Băng Đàn cũng chẳng buồn kêu ca về sự tàn bạo của Tần Hoài Sơ đêm qua, vội vàng mặc quần áo.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, trong phòng khách không có ai, rất yên tĩnh.
Tần Hoài Sơ đeo tạp dề từ trong bếp đi ra, bày món xào lên bàn ăn, nhìn cô: "Dậy rồi à?"
Thẩm Băng Đàn không chắc chắn lại nhìn về phía phòng sách.
Tần Hoài Sơ nói: "Anh bảo bọn họ chiều hãn tới, em đi rửa mặt đi rồi ăn cơm."
Thẩm Băng Đàn thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi lê thân thể mệt mỏi về phía phòng tắm.
Chăm sóc da xong, cô đi đến ngồi vào bàn ăn, nhìn đồ ăn trên bàn, tâm trạng rất tốt, cũng không tính sổ với anh chuyện tối qua nữa: "Bây giờ anh nấu ăn ra gì phết đấy nhỉ."
Màu sắc và mùi vị rất bắt mắt.
"Đây là nhờ cô Thẩm dạy tốt." Tần Hoài Sơ mỉm cười gắp cho cô một miếng sườn, "Ăn nhiều thịt vào, bồi bổ thân thể."
Thẩm Băng Đàn cảm thấy lời anh nói dường như có hàm ý thâm sâu.
Tần Hoài Sơ lại nhìn cô: "Sao giọng em vẫn khàn vậy? Có muốn uống chút nước mật ong không?"
Cảnh tượng tối qua lại hiện lên trong đầu, Thẩm Băng Đàn lườm anh: "Không cần!"
Sau đó cô yên lặng vùi đầu ăn cơm.
Tần Hoài Sơ gần như đã thu dọn xong hết đồ đạc ở Vịnh Thủy Vân, buổi chiều, Doãn Lê Hân và Khương Dĩ Tắc tới hỗ trợ chuyển hành lý xuống.
Cố Tích cũng tới giúp đỡ.
Lúc Thẩm Băng Đàn chào cô, Cố Tích nghe thấy giọng cô hơi khàn, quan tâm hỏi: "Cổ họng cậu sao thế?"
Thẩm Băng Đàn đang uống nước mật ong, bị hỏi suýt chút nữa thì sặc, đành miễn cưỡng cười: "Gần đây thời tiết không tốt, lại lộng gió, chắc tớ bị cảm rồi."
Doãn Lê Hân và Khương Dĩ Tắc đang chuyển hành lý ra bên ngoài, Thẩm Băng Đàn đặt ly nước xuống: "Tớ cũng vào phòng thay đồ xách đồ đạc ra đây."
Lúc cô vào phòng ngủ, Tần Hoài Sơ cũng đi theo.
Thẩm Băng Đàn liếc anh một cái: "Anh đi theo em làm gì?"
"Nhiều đồ như vậy mình em xách hết được không?"
Hai người đều có rất nhiều quần áo và giày dép, Tần Hoài Sơ còn mua cho cô đủ loại túi xách hàng hiệu và nước hoa phiên bản giới hạn, đóng gói vào mấy thùng lận.
Vào phòng thay đồ, Tần Hoài Sơ đưa cho cô một chiếc vali nhẹ hơn: "Em xách cái này là được rồi."
Thấy còn nhiều đồ như vậy, Thẩm Băng Đàn nói: "Đưa thêm cho em một ít đi, cũng đâu phải là em không xách nổi đâu."
Tần Hoài Sơ nhướng mày cười, nói đầy thâm ý: "Không phải em nói em bị ốm sao? Đương nhiên cần chăm sóc đặc biệt."
Thẩm Băng Đàn nhớ lại cô vừa nói với Cố Tích rằng mình bị cảm.
Cô đang cuống lên thì Tần Hoài Sơ nghiêng người lại gần: "Sao lại bị ốm, đêm qua trong chăn gió lớn quá, khóc đến phát ốm à?"
Thẩm Băng Đàn: "..."
Người đàn ông này, đúng là không còn gì để nói.
Editor: quattutuquat
—————
Có người giúp đỡ, tiến độ dọn nhà diễn ra nhanh chóng.
Hai giờ chiều, cả đám đã đến Khê Ngữ Phương Đình.
Nhà của Cố Tích và Doãn Lê Hân cũng ở bên này, trước đó Thẩm Băng Đàn đã từng tới đây, cũng không xa lạ gì.
Có đều sau này sẽ sống ở đây, tâm lý khi nhìn quang cảnh xung quanh cũng khác đi.
Đây là khu biệt thự cao cấp kiểu mới, tường sơn trắng xám, mái ngói đỏ nhạt, các tòa nhà nằm giữa thảm cỏ xanh mướt, tiếng chim hót líu lo.
Trên mặt hồ ở trung tâm có mấy cánh cò nhẹ nhàng bay lượn, tạo nên từng gợn sóng lăn tăn.
Khi đến nơi ở, cánh cổng sắt mở ra, xe lao thẳng vào sân viện.
Thẩm Băng Đàn đẩy cửa bước vào phòng khách, bên trong trang trí thanh lịch sang trọng, đèn chùm lộng lẫy, không gian rộng lớn, nội thất xa hoa đắt tiền ẩn giấu trong từng chi tiết.
Trước cửa sổ sát đất, những bông thủy tiên được cắm ngay ngắn tinh tế, nở rộ xinh đẹp động lòng người.
Kể từ khi nơi này bắt đầu cải tạo, Tần Hoài Sơ không chịu dẫn cô qua xem lần nào, nói rằng đợi đến lúc hoàn công sẽ cho cô xem bất ngờ.
Doãn Lê Hân, Cố Tích và Khương Dĩ Tắc đã đi tham quan sân sau.
Thẩm Băng Đàn một mình bước đến phía cửa sổ sát đất, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những cánh hoa mỏng manh, hương hoa thoang thoảng vẩn vương quanh chóp mũi.
Nghe được tiếng bước chân, cô nhìn Tần Hoài Sơ: "Anh chuẩn bị sao?"
"Không thì sao?"
Đây thực sự là bất ngờ.
Hoa thủy tiên nở vào tháng Hai, tháng Ba, bây giờ đã là tháng Năm.
Trước đây cô từng đọc về cách trồng hoa thủy tiên trên mạng, cần 6 giờ chiếu sáng mỗi ngày và kiểm soát nhiệt độ trong khoảng 12°C, nếu không đúng mùa thì việc nuôi trồng sẽ tốn rất nhiều công sức.
Hơn nữa, hoa thủy tiên chỉ tồn tại ngắn ngủi được một tuần từ khi nở đến khi héo nên cần được chăm sóc cẩn thận để kéo dài thời gian ra hoa.
Thẩm Băng Đàn mỉm cười nhìn sang: "Đẹp quá."
"Còn có thứ bất ngờ hơn nữa cơ." Tần Hoài Sơ nắm tay dẫn cô lên lầu, thuận tiện giới thiệu với cô: "Phòng ngủ của chúng ta ở tầng hai, anh dẫn em lên tầng ba xem trước."
Tầng trên, Tần Hoài Sơ dừng lại trước cửa phòng, hơi hất cằm: "Vào xem xem."
Thẩm Băng Đàn nghi hoặc mở cửa đi vào, ánh mắt hơi sáng lên.
Bên trong lại là một phòng tập múa cực lớn.
Bên kia là nguyên một mặt cửa sổ sát đất, tường phía đông và phía tây đều lắp gương soi toàn thân, mặt gương trong suốt, sạch sẽ khiến toàn bộ không gian rộng thoáng lạ thường, bóng người phản chiếu ra cũng sáng sủa ưa nhìn.
Dưới chân là lớp trải sàn chất lượng cao nhẹ nhàng sang trọng, có khả năng đàn hồi và giảm xóc cực tốt.
Trên trần nhà treo một chiếc đèn chùm lớn kiểu Âu Mỹ, Tần Hoài Sơ bật đèn lên, ánh sáng chiếu vào da thịt, trắng như ngọc.
Trong góc có một dàn âm thanh nổi và một cây đàn piano, bên cạnh là các dụng cụ cần thiết cho bài tập giãn cơ cơ bản trước khi nhảy múa.
Các thiết bị luyện tập vũ đạo khác cũng có sẵn đầy đủ, khắp mọi nơi đều bộc lộ rõ tấm lòng của anh.
Thẩm Băng Đàn đã nhảy múa rất nhiều năm.
Cô luôn mơ ước một ngày nào đó sẽ có một phòng tập vũ đạo của riêng mình.
Cô chưa từng nói điều này với Tần Hoài Sơ, nhưng hôm nay anh lại giúp cô thực hiện.
Phòng tập vũ đạo này rộng rãi hơn phòng tập của Lục Kế Thần rất nhiều.
Tần Hoài Sơ ôm lấy cô từ phía sau: "Lúc mới mua căn biệt thự này, anh đã để ý tới căn phòng này rồi, dự định sau này sẽ dùng làm phòng tập múa cho em, nhất định em sẽ thích."
Anh nhắm mắt lại, nghĩ đến dáng vẻ cô nhảy múa ở đây trong tương lai, "Trước đây ở Vịnh Thủy Vân em toàn tập múa ở ban công, không gian ở đó chật chội, căn bản không thể di chuyển, rất dễ bị thương. Sau này tập luyện ở đây sẽ tốt hơn nhiều."
Anh mút nhẹ vành tai cô: "Bất ngờ này thế nào?"
"Cực kỳ thích." Trong lòng Thẩm Băng Đàn ấm áp, cô quay người, kiễng chân ôm lấy cổ anh, "Cảm ơn ông xã."
Cô dán môi tới, chủ động hôn anh.