Toàn Thế Giới Anh Chỉ Thích Em

Chương 4




Giọng nói của Tần Hoài Sơ truyền đến bên tai, Thẩm Băng Đàn sửng sốt một lúc, cả người thẳng tắp: "Tần tổng, có chuyện gì vậy ạ?"

"Đến văn phòng của tôi."

Không cho Thẩm Băng Đàn cơ hội mở miệng, cuộc gọi đã bị cắt đứt.

Chẳng phải anh mới vừa cùng hội trợ lý Tề ăn cơm trong nhà ăn sao, sao đột nhiên lại quay về rồi?

Tại sao bây giờ lại tìm cô?

Thẩm Băng Đàn ngây người đứng đó một lúc, kìm nén hoang mang trong lòng đặt ống nghe xuống, ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng thư ký.

Trước cửa phòng tổng giám đốc, cô hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.

"Vào đi."

Một giọng nói nhẹ nhàng bình thản từ bên trong truyền đến, Thẩm Băng Đàn đẩy cửa bước vào.

Trong văn phòng, Tần Hoài Sơ đang ngồi trước máy tính phê duyệt thứ gì đó, tay trái chống cằm, khuỷu tay gác lên mép bàn.

Đôi môi mỏng gợi cảm hơi mím, sống mũi thẳng tắp, mí mắt tùy ý rũ xuống, nhìn có chút bất cần.

"Tần tổng, anh tìm tôi có việc gì ạ?"

Đối phương không có phản ứng, Thẩm Băng Đàn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ quay.

Cũng không biết qua bao lâu, ngón tay thon dài đẹp đẽ của Tần Hoài Sơ gõ bàn phím vài cái, anh không hề ngước mắt: "Mang cho tôi một ly cà phê."

Cuối cùng cũng nhận được chỉ thị, Thẩm Băng Đàn thở phào nhẹ nhõm: "Vâng."

Đang định đi, cô mới nhớ tới điều gì đó, quay đầu lại: "Anh có muốn thêm sữa hay đường không?"

Tần Hoài Sơ uể oải nhướng mi, đôi mắt đen như mực nhìn cô chăm chú: "Em nghĩ sao?"

Thẩm Băng Đàn không nói gì nữa, đi thẳng đến phòng trà.

Hai người đã từng bên nhau, nhưng Thẩm Băng Đàn không rõ khẩu vị của Tần Hoài Sơ lắm.

Bình thường đều là cô uống gì, anh thích trực tiếp giật lấy, có vẻ như anh không kiêng thứ gì cả.

Cuối cùng Thẩm Băng Đàn pha một tách cà phê theo khẩu vị của mình, bưng đến đặt trên bàn trước mặt anh.

Ánh mắt Tần Hoài Sơ vẫn rơi trên máy vi tính, anh tiện tay bưng cà phê lên nhấp một ngụm, lông mày hơi nhíu lại, bình luận hai chữ: "Quá ngọt."

Lông mi Thẩm Băng Đàn khẽ run, hàm răng trắng cắn nhẹ môi dưới: "Xin lỗi, để tôi đổi cốc khác."

Cô định cầm lại lên, Tần Hoài Sơ lại nhấp thêm một ngụm rồi đặt xuống, bình tĩnh nói: "Đành chịu vậy."

Ngụ ý là không cần cô phải đi thêm chuyến nữa.

Thẩm Băng Đàn đứng một lúc, thấy anh đang bận rộn công việc liền nói: "Tần tổng, nếu anh không có việc gì khác thì tôi ra ngoài trước nhé."

Xoay người còn chưa đi được hai bước, phía sau truyền đến một thanh âm lành lạnh: "Nghe nói ——"

Thẩm Băng Đàn hơi khựng lại, bối rối quay đầu.

"Tôi thích dùng quy tắc ngầm với thư ký nam?"

Tần Hoài Sơ ngẩng đầu, hơi nhướng mày, ánh mắt sâu không đáy khóa chặt cô, "Hửm?"

Thẩm Băng Đàn: "..."

Không ngờ trước đó không tính sổ với cô, thế mà lại ở đây chờ cô.

Đúng như dự đoán, những gì cô nói với Dương Hiên lúc sáng đều bị anh nghe thấy.

Đôi chân thon dài của Tần Hoài Sơ tự nhiên bắt chéo nhau, lười biếng ngả lưng ra sau, hất cằm: "Tại sao không nói chuyện? Chẳng phải em với Dương Hiên nói chuyện vui lắm sao, không có gì muốn nói với tôi à?"

Thẩm Băng Đàn không hiểu ý của Tần Hoài Sơ, nhưng hiển nhiên nếu cô không trả lời, hôm nay cô sẽ không dễ dàng rời khỏi văn phòng tổng giám đốc được.

Bị ánh mắt sắc bén của Tần Hoài Sơ nhìn chằm chằm, Thẩm Băng Đàn không khỏi nuốt nước miếng.

Trầm mặc một lúc, cô lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt vô cùng trong sáng sạch sẽ của anh, trong lòng tràn đầy vẻ khó hiểu: "Tần tổng, anh nói quy tắc ngầm gì cơ... Tôi không hiểu lắm."

Chuyện thành ra thế này, cô cũng chỉ có thể liều chết không nhận.

"Không hiểu à?" Khóe miệng Tần Hoài Sơ hơi nhếch, ngẩng đầu nhìn lên, "Vậy tại sao sáng nay khi tới gặp tôi em lại cầm đơn xin thôi việc?"

"?"

Làm sao anh biết được lúc ấy cô cầm đơn từ chức?

Xem ra là vừa rồi chị Văn đã nói với anh trong bữa ăn.

Thẩm Băng Đàn luống cuống, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà dưới chân, đại não nhanh chóng vận hành.

Tần Hoài Sơ đứng dậy đi tới, dáng người cao lớn thẳng tắp đứng trước mặt cô, một bóng đen to lớn bao phủ lấy cô, Thẩm Băng Đàn cảm thấy có một cảm giác áp bách mạnh mẽ vô hình.

Hai người cách nhau quá gần, cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh, hòa lẫn với hương gỗ lạnh êm dịu.

Là mùi nước hoa anh hay xịt lên quần áo.

Mùi hương vừa quen thuộc vừa xa lạ này lượn lờ quanh chóp mũi, dường như đang cố gắng đánh thức một số ký ức nằm sâu trong tâm trí, khiến suy nghĩ của con người trở nên hỗn độn.

Thẩm Băng Đàn càng cúi đầu thấp hơn nữa, lặng lẽ nhìn chằm chằm mũi chân mình.

Thân trên của Tần Hoài Sơ hơi rướn về phía trước để đến gần cô hơn: "Thẩm Băng Đàn, nếu trong lòng em không có quỷ, tại sao lại viết đơn từ chức?"

Ngữ khí của anh mang theo bức bách, không buông tha.

Đôi mi rũ xuống của Thẩm Băng Đàn che giấu sự bối rối trong mắt, không biết nên giải thích như thế nào mới phải, chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà nói ra điều mình nghĩ trong đầu: "Tôi từ chức vì..."

Đột nhiên nhớ tới lời nói của Mẫn Phong, trong đầu lóe lên một đáp án, cô theo bản năng ngẩng đầu lên: "Bởi vì tôi sợ bị dính quy tắc ngầm."

Tiện thể vén tóc ra sau tai, cô trịnh trọng trả lời: "Dù sao tôi cũng xinh đẹp như vậy, ra ngoài rất nguy hiểm."

Tần Hoài Sơ: "..."

Văn phòng đột nhiên tĩnh lặng, khóe miệng Tần Hoài Sơ giật giật hai cái, tức cười nói: "Sợ tôi dùng quy tắc ngầm với em?"

"Được!" Anh gật đầu, lại hỏi: "Vậy tại sao đột nhiên em không từ chức nữa?"

Thẩm Băng Đàn không còn đường lui, chỉ có thể tiếp tục bịa chuyện: "Tôi thấy văn phòng thư ký hầu như toàn là thư ký nam. Tôi đoán có thể anh không có hứng thú với phụ nữ nên tôi rất yên tâm, cảm thấy không cần thiết phải từ chức nữa."

Tần Hoài Sơ: "..."

Không khí lại rơi vào tĩnh lặng.

Thẩm Băng Đàn cảm thấy mình không thể ở đây lâu hơn nữa: "Tần tổng, nếu anh không có yêu cầu nào khác, tôi về làm việc trước nhé."

Tần Hoài Sơ lấy thẻ ăn từ trong túi ra, kẹp lấy giữa mấy ngón tay, đung đưa trước mắt cô.

Thẩm Băng Đàn nhìn chăm chú một lúc, sau đó nhanh chóng sờ vào túi mình.

Vừa rồi cô để thẻ ăn lên bàn trong nhà ăn, lúc rời đi thì quá gấp gáp, xem ra là Tần Hoài Sơ đã nhặt được.

"Cảm ơn Tần tổng."

Thẩm Băng Đàn đưa tay ra nhận, nhưng Tần Hoài Sơ không buông tay, mỗi người nắm một góc thẻ ăn giằng co với nhau.

Tần Hoài Sơ cúi đầu nhìn những ngón tay thon dài trắng nõn của cô, móng tay tròn trịa trong suốt, đầy đặn đáng yêu.

Thấy anh không buông tay, Thẩm Băng Đàn dùng sức mấy ngón tay, cố gắng "giật" lại thẻ ăn của mình.

Tần Hoài Sơ thuận thế buông tay ra, xoay người đi tới trước bàn làm việc, ngón tay gõ gõ văn kiện trên đó, khôi phục tác phong công sở: "Cầm lấy những thứ này phiên dịch đi, trước khi tan sở giao cho tôi."

Thẩm Băng Đàn cất lại thẻ ăn vào túi, lặng lẽ ôm việc mới trở lại văn phòng.

Nhìn đống tài liệu có khối lượng công việc như buổi sáng, lại nhìn thời gian hiện tại, chắc chắn tối nay cô phải tăng ca đến rất muộn rồi.

Cô hít một hơi thật sâu, tập trung vào công việc của mình.

Dương Hiên cơm nước xong xuôi trở về, cười chào hỏi cô: "Cô làm việc chăm chỉ thế, vừa ăn cơm xong đã bắt tay vào việc ngay rồi à?"

Thẩm Băng Đàn liếc cậu ta một cái, thuận miệng đáp: "Nhàn rỗi không có gì làm, vừa hay Tần tổng giao cho tôi một ít việc mà thôi."

Dương Hiên liếc nhìn khối lượng công việc của Thẩm Băng Đàn, kinh ngạc: "Nhiều vậy sao? Xem ra cô thật sự đắc tội với Tần tổng rồi."

Nhắc đến Tần tổng, Dương Hiên chân thành thở dài cảm thán: "Cô không biết đâu, vừa rồi ở phòng ăn cô bỏ đi sớm, tôi bị ba sếp lớn vây quanh, Tần tổng còn ngồi đối diện tôi nữa cơ, cảm giác đó quá chua luôn! May là sau đó Tần tổng cũng đi, nếu không tôi đã bỏ bữa luôn rồi!"

Thẩm Băng Đàn như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng không nói.

Không biết bên ngoài mây đen giăng khắp trời từ lúc nào, trời mới xế chiều đã âm u, tối sầm như sắp có bão.

Cửa sổ phòng thư ký mở, làn gió mát lạnh ùa vào, vài tia sét xé rạch bầu trời, tựa như có thể chém mây ra thành từng mảnh.

Dương Hiên vội vàng đi tới đóng cửa sổ lại, lúc trở về ngồi xuống liền phàn nàn: "Chắc trời lại sắp mưa đấy, gần đây thời tiết chẳng thấy có tí nắng nào. Theo lý mà nói thì mùa mưa hẳn là đã qua rồi chứ nhỉ."

Thẩm Băng Đàn không nói gì, chỉ cảm thấy hơi khát, cầm chiếc cốc trên bàn lên định đi lấy một cốc nước.

Bước ra khỏi văn phòng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ thấy những đám mây giống như bị ngâm mực.

Nhớ lại lần cuối cùng cô gặp Tần Hoài Sơ vào bốn năm trước, cũng là trong thời tiết như thế này.

Ngày hôm đó, chàng thiếu niên vốn luôn thích cười mặt đã biến sắc.

Sắc mặt anh còn u ám hơn so với mây đen trên đầu, đầu ngón tay khẽ run, đáy mắt tràn đầy tự giễu.

Không biết qua bao lâu, anh nhếch môi mỉm cười, khập khiễng chống nạng đi ngang qua cô rồi bước về nơi xa.

Thẩm Băng Đàn đang thất thần thì bất ngờ đụng phải một bức tường thịt, chóp mũi đau nhức, hốc mắt cũng đỏ bừng lên.

Suy nghĩ của cô bị gián đoạn, đầu óc choáng váng, cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn.

Thấy rõ người đàn ông cao lớn mà mình đụng phải, vẻ mặt Thẩm Băng Đàn hơi chột dạ, cố nén quẫn bách lùi lại hai bước: "Tần tổng, tôi xin lỗi."

Tần Hoài Sơ bình tĩnh đứng đó, không nói gì.

Thẩm Băng Đàn vốn định vượt qua anh tiếp tục đi, nhưng không ngờ Tần Hoài Sơ đột nhiên duỗi cánh tay dài ra, chặn đường cô.

Thẩm Băng Đàn bối rối ngước lên.

Tần Hoài Sơ nhìn cốc nước cô đang cầm, thu tay lại: "Em đi đâu vậy?"

"Đi lấy nước." Thẩm Băng Đàn lắc lắc cốc nước mình đang cầm, dừng một chút rồi hỏi: "Có cần tôi lấy nước cho anh không?"

"Không cần."

"Ồ, được."

Cô vừa định đi tiếp về phía trước thì Tần Hoài Sơ lại duỗi tay ra chặn cô lại.

Không biết rốt cuộc anh muốn làm gì, Thẩm Băng Đàn nổi giận, khó chịu trừng mắt nhìn anh.

Khóe miệng Tần Hoài Sơ cơ hồ nhếch lên, nghiêng người chỉ về phía sau, vẻ mặt có chút một lời khó tả: "Em muốn tới đó lấy nước hả?"

Thẩm Băng Đàn nhìn chằm chằm ba chữ "Phòng vệ sinh" anh chỉ, mặt lập tức đỏ bừng.

"..."

Vừa rồi cô mải mê suy nghĩ quá, thế mà lại đi nhầm đường.

Thẩm Băng Đàn xấu hổ không thôi, nhưng chỉ có thể cắn răng cố gắng giữ lấy tôn nghiêm: "Tôi định tiện đường đi vệ sinh trước, sau đó mới đi lấy nước."

Cô bình tĩnh đặt cốc nước lên bệ cửa sổ bên cạnh rồi cứng đờ bước từng bước vào phòng vệ sinh.

Tần Hoài Sơ liếc mắt chăm chú nhìn bóng lưng cô.

Một lúc sau, anh cất bước đến lỗ thông gió ở hành lang, lười nhác tựa người bên cửa sổ, lấy một điếu thuốc ra, châm lửa, rít một hơi dài rồi phả ra một làn khói nhàn nhạt.

Editor: quattutuquat

—————

Sau khi Thẩm Băng Đàn nhậm chức, cô dần thích ứng với công việc.

Sau đó liên tiếp mấy ngày, cô đều không thấy bóng dáng Tần Hoài Sơ ở công ty, trợ lý Tề cũng không có mặt.

Nghe Tiết Văn nói, anh đến nơi khác công tác, lần này không mang theo ai từ phòng thư ký mà chỉ dẫn theo trợ lý Tề.

Thẩm Băng Đàn vẫn làm phiên dịch, thỉnh thoảng sẽ cùng Dương Hiên giúp đỡ mọi người trong văn phòng làm những công việc lặt vặt thường ngày.

Chiều hôm đó, cô vừa hoàn thành xong công việc trong tay thì Tiết Văn kêu cô và Dương Hiên tới phố đi bộ gần đó mua trà chiều cho các đồng nghiệp trong văn phòng.

Trà chiều ở quán đó khá ngon, điểm trừ duy nhất là không có dịch vụ giao hàng, muốn ăn thì phải đích thân đến đó xếp hàng mới mua được.

Là thực tập sinh, bị giao nhiệm vụ như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Thẩm Băng Đàn và Dương Hiên tập mãi thành quen, cùng nhau ra khỏi tòa nhà công ty.

Mưa tí tách trút xuống mấy ngày nay mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng.

Vừa ra khỏi cửa, trời lạnh buốt khiến Thẩm Băng Đàn phải khép chặt áo khoác trên người.

Lát sau phải xách rất nhiều đồ, Thẩm Băng Đàn và Dương Hiên phải mang ô.

Thẩm Băng Đàn run lên vì lạnh, Dương Hiên nghiêng ô về phía cô che cho cô: "Lạnh lắm, áo khoác của tôi dày hơn, hay là cho cô mặc nhé?"

Thẩm Băng Đàn vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, tôi không lạnh."

"Răng cô va lập cập thế kia rồi, sao có thể không lạnh được?" Dương Hiên nói rồi cởi áo khoác cưỡng ép khoác lên người cô, "Dù sao bây giờ hai ta cũng coi như là một nửa bạn bè rồi, cô là con gái, nhường nhịn cô là điều nên làm, không cần khách sáo với tôi."

Thẩm Băng Đàn đang định cởi ra trả lại thì mưa bỗng nhiên rơi càng nặng hạt, tốt hơn hết là không nên lãng phí thời gian đùn đẩy qua lại, nếu không cả hai đều bị ướt.

Cô chỉ có thể cảm ơn Dương Hiên, hai người vội vã đi đến phố đi bộ.

Trước tòa nhà văn phòng, một chiếc Rolls-Royce màu đen đậu trước cửa, cửa sổ hàng ghế sau hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú của một người đàn ông.

Ánh mắt anh xuyên qua màn mưa dày đặc, nhìn chằm chằm vào một nam một nữ cầm ô sóng vai chạy cùng nhau trước mặt, đường viên đôi môi mỏng rất thẳng.

Trợ lý Tề đi tới mở cửa xe, nhìn hai bóng người trước mặt, lại nhìn sắc mặt của ông chủ, cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Đây là lần đầu tiên anh ta trông thấy dáng vẻ này của sếp nhà mình.

Cô thực tập sinh mới này, không hề đơn giản!

Anh ta chỉnh lại cặp kính trên sống mũi, trong đầu đã tưởng tượng ra một màn kịch lớn.

Editor: quattutuquat

—————

Dương Hiên và Thẩm Băng Đàn mang trà chiều trở lại, phòng làm việc của thư ký không một bóng người.

Tiết Văn gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Băng Đàn: 【 Tần tổng đi công tác về, mọi người đang họp trong phòng hội nghị, một lát nữa đợi cuộc họp kết thúc thì em với Dương Hiên mang trà chiều vào phòng hội nghị phát cho mọi người nhé. 】

Tin nhắn được gửi từ nửa giờ trước, Thẩm Băng Đàn nhìn thời gian, gửi WeChat cho Tiết Văn: 【 Chị Văn, bọn em đã mua về rồi, còn bao lâu nữa thì cuộc họp mới kết thúc ạ? 】

Ước chừng hai phút sau, Tiết Văn trả lời: 【 Kết thúc rồi 】

Thẩm Băng Đàn: 【 Vậy bây giờ em với Dương Hiên mang qua nhé? 】

Tiết Văn: 【 Không cần đâu, hình như tâm trạng của Tần tổng đang không tốt, trong cuộc họp vừa rồi rất tức giận, tốt nhất là đừng gây chuyện, đợi mọi người quay lại rồi hãn phát. 】

Thẩm Băng Đàn: 【 Vâng 】

Đặt điện thoại di động xuống, cô và Dương Hiên phân phát trà chiều đến từng vị trí của các đồng nghiệp.

Vừa phát xong, mọi người từ bên ngoài cầm máy tính đi vào, ai nấy đều rón rén, bầu không khí có chút ngưng trệ, hiển nhiên là còn chưa thoát ra khỏi uy quyền của ông chủ.

Trông thấy Tiết Văn, Dương Hiên vội vàng tới gần hỏi có chuyện gì.

Tiết Văn xua tay: "Đừng nhắc nữa, Tần tổng vừa về đã họp khẩn, sầm mặt suốt buổi, hễ thấy sai là mắng cho một trận, không ai trong văn phòng thư ký của chúng ta may mắn thoát nạn cả."

Dương Hiên nghe xong thấy sợ hãi, không khỏi nuốt nước bọt: "Vậy em với Thẩm Băng Đàn cũng phải qua đó ăn mắng sao?"

Tiết Văn: "Yên tâm đi, hai em đều là thực tập sinh. Nếu thật sự mắc lỗi sai thì người bị mắng cũng là chị."

Dương Hiên cười khúc khích: "Chị Văn nói vậy thì em yên tâm hơn rồi."

"Á à, thằng nhóc này em dám cười trên nỗi đau của người khác phải không?" Tiết Văn giận dữ đập một cái lên trán cậu ta.

Dương Hiên ân cần mang trà chiều tới cho Tiết Văn: "Chị Văn, đồ ăn vặt với trà sữa vị chị thích nhất đây."

Tiết Văn nhận lấy, thở dài: "Vừa rồi bị mắng một trận xong, bây giờ làm gì còn khẩu vị nữa?"

Trợ lý Tề mở cửa kính bước vào, liếc nhìn đồ ăn vặt và trà sữa trên bàn của mọi người thì cười: "Còn có trà chiều cơ à, có phần của tôi không thế?"

Lúc kêu Thẩm Băng Đàn và Dương Hiên đi mua trà chiều, bọn họ không hay biết Tần tổng và trợ lý Tề sắp đi công tác về.

Tiết Văn đang định đưa cho anh ta phần của mình, nhưng Dương Hiên đã đưa qua trước: "Trợ lý Tề, cho anh phần của em này."

Trợ lý Tề không hề khách khí nhận lấy, nghĩ ngợi rồi lại khó xử: "Chúng ta đều uống trà chiều, nếu sếp không có thì có phải là không hay lắm không?"

Tiết Văn cũng cảm thấy có lý: "Tôi nhớ hình như Tần tổng thích đồ ăn vặt có vị sầu riêng, e là mấy món mua về này đều không phải rồi, hay là lại đi mua một phần khác theo vị Tần tổng thích về đây nhé?"

"Ôi thế thì trùng hợp quá!" Dương Hiên đột nhiên vỗ đùi, chỉ vào Thẩm Băng Đàn, "Cô ấy cũng thích vị sầu riêng, vừa hay cũng mua vị này này!"

Đề tài đột nhiên kéo tới bản thân, Thẩm Băng Đàn chỉ có thể đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đưa trà chiều của mình cho trợ lý Tề: "Cái này của tôi là vị sầu riêng, trợ lý Tề mang cho Tần tổng đi."

Không ngờ khẩu vị của hai người này lại giống nhau đến lạ, trợ lý Tề nhướng mày nhưng không nhận lấy: "Nếu đã là cô mua thì tự mình mang tới cho Tần tổng luôn đi."

"Tôi á?" Thẩm Băng Đàn kinh ngạc chỉ vào mình, có chút khó xử.

Trợ lý Tề quan sát vẻ mặt của cô, tiếp tục thuyết phục: "Bọn tôi vừa mới bị Tần tổng mắng xong, không có can đảm lởn vởn tới trước mặt anh ấy đâu. Cô là thực tập sinh, Tần tổng sẽ không làm gì cô đâu."

Tiết Văn cũng tiếp lời: "Trợ lý Tề nói đúng đấy, em mang qua là tốt nhất, nhân tiện dò la giúp mọi người xem tâm tình của Tần tổng thế nào rồi."

Đã nói đến nước này, Thẩm Băng Đàn không có lý do gì để từ chối nữa, cuối cùng đành phải đồng ý.

Trước khi rời đi, trợ lý Tề nhớ tới tình cảnh ngày đầu tiên đi làm của cô gái này, liền ngăn cô lại: "Tới lúc mang đồ qua đó, cô định nói với Tần tổng thế nào?"

Thẩm Băng Đàn suy nghĩ một chút rồi nói: "Thì tôi ăn ngay nói thật thôi?"

"Cô ăn ngay nói thật kiểu gì?"

"Tần tổng, tôi không biết buổi chiều anh sẽ đến công ty nên đã mua thiếu một phần trà chiều. Trợ lý Tề nói anh thích đồ ăn vặt có vị sầu riêng nên tôi nhường phần của tôi cho anh này."

Trợ lý Tề & Tiết Văn: "..."

Cô gái này bình thường nhìn qua trông rất thông minh, năng lực làm việc cũng không tồi, nhưng sao lại có vẻ hơi yếu khoản giao tiếp nhỉ?

Thế này cũng quá không khéo léo rồi, chẳng lẽ có rào cản trong phương diện giao tiếp ngôn ngữ sao?

"Cô nói thế chẳng phải là sẽ gây mất lòng người ta sao, ông chủ nghe xong không đuổi cô ra ngoài đã là may lắm rồi." Trợ lý Tề đỡ trán, tốt bụng nhắc nhở cô, "Cô phải nói là, đây là cô cố ý đưa qua cho anh ấy, cố ý! Phải để anh ấy cảm nhận được là cô đặc biệt chạy đến quan tâm anh ấy, hiểu chưa?"

Thẩm Băng Đàn không hiểu tại sao trợ lý Tề lại giúp cô lấy lòng ông chủ, nhưng trợ lý Tề đã nói rằng mấy lời cô vừa nói sẽ dễ gây mất lòng người khác nên cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Tần Hoài Sơ đang nghe điện thoại, thoáng nhìn Thẩm Băng Đàn rồi ra hiệu bảo cô đợi một chút.

Năm phút sau, cuộc gọi kết thúc, anh ném điện thoại về bàn, dựa lưng vào tựa lưng, ngẩng đầu lên: "Có chuyện gì vậy?"

Thẩm Băng Đàn đưa phần trà chiều trong tay qua: "Tần tổng, nghe nói anh thích đồ ăn vặt có vị sầu riêng. Bữa trà chiều này là tôi cố ý mang tới cho anh đấy."

Cô dừng một chút, sau đó vô cùng chân thành bổ sung: "Tôi cố ý mang cho anh đấy, cố ý nha!"