Toàn Thế Giới Anh Chỉ Thích Em

Chương 1




Sau cơn mưa mùa thu rả rích, đường phố ẩm ướt.

Nhiều ổ gà chứa các vũng nước nông giống như những tấm kính nước, phản chiếu thành phố kỳ lạ này.

Xe buýt dừng ở trạm, cửa xe mở ra.

Thẩm Băng Đàn nhanh chóng giải quyết nốt miếng bánh kếp cuối cùng, ném vỏ gói bánh vào thùng rác bên cạnh.

Lau đi những mảnh vụn vương lại bên khóe miệng, cô khép chặt chiếc áo khoác len quấn quanh người, bước lên xe cùng với đám đông.

Ở trạm xuất bến đầu tiên không có nhiều khách lắm, cô đi về phía sau tìm chỗ ngồi xuống.

Ngồi ngay phía trước cô là hai mẹ con.

Bé gái khoảng bảy tuổi, có đôi mắt to tròn. Khi xe chuyển bánh, cô bé ngồi tựa vào vai mẹ quay đầu lại nhìn, đôi mắt trong veo sáng ngời rơi trên khuôn mặt Thẩm Băng Đàn.

Đôi mắt sáng ấy chớp chớp mấy cái, cô bé thì thầm vào tai mẹ: "Mẹ ơi, con nhìn thấy có một chị xinh gái quá!"

Giọng nói của cô bé không lớn, nhưng Thẩm Băng Đàn ngồi ngay phía sau vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Cô vốn luôn không giỏi giao tiếp, gặp phải tình huống như thế này cũng không biết nên ứng phó ra sao, chỉ có thể mất tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Người phụ nữ quay đầu lại, lặng im tập trung nhìn hai giây rồi mới hỏi một cách không chắc chắn: "Cháu có phải là Thẩm Băng Đàn không?"

Thẩm Băng Đàn hơi sửng sốt.

Người phụ nữ cười nói: "Con gái cô thích cháu lắm, khắp nhà toàn là hình ảnh nhảy múa của cháu đó. Con bé còn nói cháu là hình mẫu của nó, lớn lên nó cũng muốn được giống như cháu vậy."

Thẩm Băng Đàn học múa cổ điển, từ nhỏ đã giành được vô số giải thưởng.

Năm 17 tuổi, cô nổi tiếng chỉ sau một đêm nhờ vào bản « Thường Nga » và được khán giả biết đến rộng rãi.

Cô cũng từng được mời tham gia Gala Lễ hội mùa xuân. Trên sân khấu ấy cô tỏa sáng rực rỡ, được mệnh danh là "Em gái quốc dân" thế hệ mới.

Tuy nhiên, vào thời điểm tiền đồ tươi sáng nhất, cô đột ngột biến mất, biến mất khỏi tầm mắt của khán giả và không còn xuất hiện nữa.

"Cháu có bản lĩnh, lại tài năng như vậy, tương lai nhất định sẽ ngày càng phát triển." Người phụ nữ nhiệt tình trò chuyện với cô.

"Bốn năm nay không thấy cháu trên màn ảnh, cháu ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu sao?"

Ánh mắt Thẩm Băng Đàn hơi tối lại, sau đó cô nhanh chóng thu lại cảm xúc, cười nói: "Cháu không múa nữa ạ."

Người phụ nữ khá sửng sốt, khóe môi mấp máy, ý thức được chuyện này đụng chạm đến quyền riêng tư của đối phương, cũng không tiếp tục hỏi nữa, nhưng trong mắt lại ánh lên chút tiếc nuối.

Cô ấy lại nói với Thẩm Băng Đàn: "Con gái của cô thật sự rất thích cháu, có thể chụp cùng cháu một tấm ảnh được không? Cháu yên tâm, cô sẽ không đăng lên vòng bạn bè đâu."

Thẩm Băng Đàn khẽ gật đầu, chụp một bức ảnh với bé gái.

Cô bé ngẩng đầu nhìn Thẩm Băng Đàn, nhẹ giọng hỏi: "Chị ơi, sao chị lại không múa nữa ạ?"

Thẩm Băng Đàn mím môi không trả lời.

Người phụ nữ vội vàng kéo con gái lại, mỉm cười xin lỗi Thẩm Băng Đàn.

Hai mẹ con chỉ ngồi hai trạm dừng, trước khi xuống xe, cô bé vẫy tay với Thẩm Băng Đàn và được mẹ dắt tay rời đi.

Bên tai vẫn còn vang vọng câu hỏi của bé gái đó, Thẩm Băng Đàn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tối lại, suy nghĩ bay xa.

Đúng lúc đó điện thoại reo lên, cô liếc nhìn ghi chú, nhấn vào nút màu xanh lục nhận máy.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Mẫn Phong: "Em đi làm thật đấy à?"

"Vâng." Thẩm Băng Đàn nhàn nhạt đáp, mở hé cửa sổ bên cạnh, một làn gió mát lùa vào, "Em đang trên đường đi nhậm chức đây."

Mẫn Phong thở dài: "Thật sự anh không hiểu nổi luôn á, bây giờ em mới năm tư, tìm việc thực tập ở quanh An Cầm chẳng phải là tốt hơn sao, cứ nhất định phải trở về Trường Hoàn xa xôi ngàn dặm. Quay về thì cũng thôi đi, lại còn tìm cái việc thư ký văn phòng, rốt cuộc em đang nghĩ cái gì thế hả?"

"Công việc chính của em là phiên dịch, không phải là bưng trà rót nước, với lại tiền lương bên này rất cao."

"Em là thực tập sinh, không bị bắt bưng trà rót nước mới lạ ấy. Nhưng mà mấy cái này đều chỉ là chuyện vặt thôi, chủ yếu là anh sợ em gặp phải lão sếp háo sắc, ở chỗ làm bị dính quy tắc ngầm thì biết làm sao đây."

"...Làm gì nguy hiểm đến vậy chứ?"

"Thẩm Băng Đàn, anh dùng con mắt của một thằng đàn ông bình thường để nói cho em biết, nó nguy hiểm như vậy đấy!"

"Hai ta quen biết nhiều năm như vậy, chẳng phải vẫn luôn an toàn đấy sao?"

"Anh với em là bạn từ nhỏ, có thể giống nhau hả?" Mẫn Phong bị mạch não của cô chọc tức đến bật cười: "Em cho rằng tất cả đàn ông đều chỉ đơn thuần coi em là em gái như anh thôi ấy à?"

Nói tới đây, Mẫn Phong không khỏi lải nhải: "Em nói xem em thân là con gái, ở Trường Hoàn lại không có người thân, cứ nhất quyết phải trở về làm gì? Không thể buông bỏ được mối tình đầu à?"

Thẩm Băng Đàn siết chặt điện thoại trên tay, mím môi dưới: "Không phải."

Cô đổi tay cầm điện thoại, điều chỉnh lại trạng thái: "Em chỉ nghĩ phải làm sao để kiếm thật nhiều tiền, mua lại căn nhà của bà ngoại thôi."

Biết Mẫn Phong bên kia sẽ lại huyên thuyên không dứt, Thẩm Băng Đàn vội vàng chặn lại: "Em phải xuống xe bây giờ đây, không nói chuyện với anh nữa đâu, bye bye."

Gần đến công ty, Thẩm Băng Đàn xem giờ trên điện thoại rồi xuống trạm xe buýt kế tiếp.

Sắp tới giờ làm, các nhân viên mặc quần áo gọn gàng, ưu tú sáng sủa đang bước nhanh về hướng khu thương vụ.

Thẩm Băng Đàn dừng lại ở ngã tư, nhìn thấy tòa cao ốc Tập đoàn Viễn Thương cách đó không xa, cô chần chừ một lúc rồi quay người đi về hướng ngược lại.

Thẩm Băng Đàn tìm được công việc thư ký tại một ngân hàng đầu tư, hôm nay là ngày đầu nhậm chức.

Nhân viên phòng nhân sự (HR) dẫn cô đi làm thủ tục nhậm chức, đồng thời đưa cho cô thẻ công tác và thẻ kiểm soát ra vào: "Hoan nghênh cô gia nhập Tư bản Quân Nghị, từ nay chúng ta là đồng nghiệp rồi."

Thẩm Băng Đàn lịch sự gật đầu, bắt tay với cô ấy.

HR đưa cô vào thang máy, ấn tầng 47: "Chức vụ thư ký chia làm thư ký hành chính và thư ký riêng. Cô là thực tập sinh, thuộc ban thư ký hành chính, từ nay về sau chị Văn sẽ chỉ dẫn cô."

"Hôm nay Tổng giám đốc mới và tổ thư ký của anh ấy sẽ từ trụ sở chính đến. Chị Văn là thư ký riêng của sếp mới, chị ấy vẫn chưa đến."

HR nói với Thẩm Băng Đàn: "Tổng giám đốc mới rất kén chọn việc tuyển người. Những trợ lý hay thư ký bên cạnh anh ấy đều là nam cả, chỉ có chị Văn là đã kết hôn và có con rồi. Chị Văn nói lý lịch của cô rất đẹp, cho nên cô được đặc cách nhận vào đấy."

Nghe xong điều này, Thẩm Băng Đàn thầm thở dài trong lòng, ông chủ của công ty này vẫn còn phân biệt giới tính sao?

HR có lẽ cũng nhìn ra suy nghĩ của Thẩm Băng Đàn: "Ông chủ chỉ không thích thư ký nữ mượn việc công để tiếp cận anh ấy thôi, đặc biệt là động chạm thân thể, đó là lý do tại sao anh ấy có yêu cầu này cho vị trí thư ký. Sau này khi làm việc cô cũng nên cố gắng cẩn thận và giữ khoảng cách cần thiết với sếp nhé."

Thẩm Băng Đàn nghe xong nhẹ nhõm cả người, xem ra vị sếp mới này nếu không phải là người ghét phụ nữ thì chính là thích đàn ông rồi.

Mẫn Phong còn lo cô bị dính quy tắc ngầm, đúng là nghĩ nhiều quá rồi.

Người nên lo lắng bị dính quy tắc ngầm phải là nhóm thư ký nam kia mới đúng.

Văn phòng thư ký đối diện với văn phòng tổng giám đốc, không gian rộng rãi, chia làm hai khu đông tây là khu thư ký riêng và khu thư ký hành chính.

Lúc này, chỉ có một nam thanh niên trông trạc tuổi cô trong văn phòng thư ký rộng lớn.

HR giới thiệu: "Đây cũng là thực tập sinh hôm nay đến làm việc, hai người làm quen nhé."

Chàng trai có khuôn mặt tỏa nắng, dáng người cao gầy, nhìn thấy đồng nghiệp mới liền đứng dậy chào: "Xin chào, tôi là Dương Hiên."

Thẩm Băng Đàn chào hỏi đơn giản và giới thiệu tên mình.

Sau khi HR rời đi, Thẩm Băng Đàn chọn cho mình một bàn làm việc rồi đi qua.

Cô đặt túi xách lên bàn, lấy giấy ướt lau bàn ghế một lượt.

Vị trí ban đầu của Dương Hiên vốn cách cô khá xa, thấy vậy bèn dọn đồ đến ngồi cạnh cô: "Tôi ngồi đây có phiền cô không?"

Thẩm Băng Đàn lắc đầu không nói, chỉ nghiêm túc lau bàn.

Thấy cô không dễ kết thân, Dương Hiên cũng không để ý, chủ động nhiệt tình bắt chuyện với cô: "Lúc mới vào công ty tôi có xem qua sơ yếu lý lịch của cô, đại học A chẳng phải là ở An Cầm sao, cách đây rất xa, cô mới năm tư sao lại tới Trường Hoàn thực tập vậy?"

"Tôi là người Trường Hoàn."

"Hoá ra cô cũng là dân địa phương à, trùng hợp quá, cô học cấp ba ở đâu thế?"

"Trường trung học trực thuộc đại học C."

"Chẳng trách tôi chưa từng gặp cô, tôi học ở Nhị Trung."

Dương Hiên lại liếc nhìn Thẩm Băng Đàn: "Cô trông rất giống một minh tinh nhảy múa cực kỳ nổi tiếng trước đây. Tôi quên mất cô ấy tên gì rồi, cơ mà cô ấy ra mắt với tư cách là một ngôi sao nhí. Trong ký túc xá bọn tôi có cậu bạn thích cô ấy lắm, cậu ta còn dán poster hình cô ấy ở đầu giường cơ."

Thẩm Băng Đàn mím môi không nói lời nào, chuyên tâm lau bàn, sau đó ném khăn giấy vào thùng rác, kéo ghế ngồi xuống.

Thẩm Băng Đàn không tiếp lời, nhưng Dương Hiên lại nói rất nhiều, miệng không ngừng nghỉ trò chuyện với cô, từ những thứ được hỏi trong cuộc phỏng vấn, cho đến tất cả những vấn đề lặt vặt khi cậu ta tới nhậm chức ngày hôm nay.

Nhưng toàn bộ quá trình chỉ mình cậu ta nói, Thẩm Băng Đàn ngồi nghe.

Thẩm Băng Đàn thật sự không ngờ anh chàng này lại nói lắm thế.

Ông chủ mới không gần nữ sắc, lại thiên vị thư ký nam, sẽ không thích kiểu con trai nói nhiều như Dương Hiên này đâu nhỉ?

Nếu có thì khẩu vị cũng rất đặc biệt đấy.

Thấy Dương Hiên không có ý định dừng lại, Thẩm Băng Đàn thực sự nhàm chán, cô đứng dậy đi đến bình lọc nước rót một cốc nước.

Dương Hiên cười ngây ngô nhìn qua: "Cô nhiệt tình quá, còn lấy nước cho tôi nữa chứ, đúng là tám chuyện một hồi tôi hơi khát rồi."

"Tôi rót cho tôi mà." Thẩm Băng Đàn gần như không kịp suy nghĩ mà đã thốt ra.

Cô có chướng ngại giao tiếp xã hội mức độ nhẹ, không biết cách hòa đồng với người khác.

Sau khi nhìn thấy phản ứng không tự nhiên của Dương Hiên, cô nhớ tới lời bà ngoại từng dặn khi còn sống, ở bên ngoài nói chuyện không thể quá bộc trực, nếu không sẽ rất dễ làm mất lòng người khác.

Nhưng sự việc đã thành ra thế này rồi, có vẻ như lời đã nói không thể rút lại được.

Cô nghĩ ngợi một lúc, đưa cốc nước cho cậu ta: "Hay là anh uống đi."

Dương Hiên thụ sủng nhược kinh, nói cảm ơn, nhận lấy cốc nước lúng túng uống vài ngụm.

Bầu không khí trong phòng bỗng chốc tẻ ngắt.

Bầu không khí này khác hẳn với sự yên tĩnh thường ngày, Thẩm Băng Đàn cảm thấy nguyên nhân có lẽ là do lời nói không kịp suy nghĩ của cô mà ra.

Suy nghĩ nửa ngày, cô vẫn không biết nên trò chuyện như thế nào để hòa hoãn lại bầu không khí.

Đúng lúc trong đầu nảy lên mấy câu hỏi, cô mở miệng: "Anh tên gì?"

Dương Hiên bị hỏi thì sững sờ, nhưng vẫn theo bản năng đáp lại: "Dương Hiên."

"Anh ở đâu?"

"Tôi là dân địa phương ở Trường Hoàn."

"Giới tính gì?"

Dương Hiên: "?"

Thẩm Băng Đàn lặp lại, nghiêm túc hỏi: "Giới tính gì?"

Dương Hiên nhìn xuống bộ ng.ực phẳng lì của mình, sau đó nhìn Thẩm Băng Đàn: "......Nam."

Thẩm Băng Đàn: "Ồ"

Dương Hiên: "?"

Thẩm Băng Đàn tự thấy bầu không khí đã dịu lại, cô ngừng nói chuyện, lấy điện thoại di động ra tuỳ tiện lướt lướt, bỏ lại một mình Dương Hiên bối rối hoảng loạn.

Editor: quattutuquat

—————

Một chiếc Rolls-Royce chạy băng qua con phố tấp nập xe cộ.

Ở ghế sau của chiếc xe rộng rãi, Tần Hoài Sơ đang lười biếng ngồi dựa lưng vào thành ghế, mặc một bộ âu phục được cắt may cẩn thận, cà vạt thắt chỉnh tề, kiêu ngạo lạnh lùng. Khuôn mặt tuấn tú đường nét sắc sảo, khi nghiêm túc thì quai hàm căng chặt, tuy còn trẻ nhưng đã có khí thế sắc bén mạnh mẽ bức người.

Trợ lý đặc biệt họ Tề ngồi ghế trước quay lại, báo cáo với anh về hai thư ký thực tập sinh mới tới Tư bản Quân Nghị nhậm chức.

Để sếp làm quen trước với hai nhân viên mới một cách trực quan hơn, trợ lý Tề kết nối iPad với camera của văn phòng thư ký rồi đưa qua.

Thế là Tần Hoài Sơ tình cờ nghe lỏm được cuộc nói chuyện vô cùng "đặc biệt" giữa hai thực tập sinh trong phòng thư ký.

Tiết Văn tuyển người từ đâu tới vậy, tính cách có vẻ hơi kì quái, liệu năng lực làm việc có tốt không đây?

Trợ lý Tề còn đang suy tư thì phát hiện ông chủ phía sau đã ngồi hơi thẳng người lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào màn hình iPad.

"?"

Trợ lý Tề cũng tiếp tục nhìn vào màn hình.

Trong văn phòng thư ký, Thẩm Băng Đàn và Dương Hiên hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

Dương Hiên còn hơi ngây người, không nhịn được mà chỉ vào bản thân rồi hỏi Thẩm Băng Đàn: "Cô thật sự không nhìn ra giới tính của tôi sao?"

Thẩm Băng Đàn đặt điện thoại xuống, bị hỏi thì do dự trong chốc lát, cuối cùng mới muộn màng nhớ ra câu hỏi cô vừa đặt cho cậu ta.

Thế nhưng cũng đã lỡ miệng hỏi rồi, bây giờ không biết phải làm sao, mà lại há chẳng thể tự vả vào mặt mình được?

Cô vô tội lắc đầu, rất chân thành trả lời cậu ta: "Tôi thật sự nhìn không ra."

"......"

Dương Hiên thật sự nghi ngờ nhân sinh.

Thẩm Băng Đàn nhéo nhéo tai, trong lòng ảo não.

Hình như cô lại dồn cuộc trò chuyện vào bế tắc rồi.

Nhìn biểu cảm nhân sinh không còn gì luyến tiếc của Dương Hiên, Thẩm Băng Đàn nghĩ tốt hơn hết là nên nhanh chóng lướt qua đề tài này.

Cô suy tư, ánh mắt khẽ động, đột nhiên nói: "Đúng rồi, tôi vừa nghe HR nói sếp mới không thích thư ký nữ mà thích thư ký nam hơn."

Dương Hiên: "?"

Thẩm Băng Đàn đánh giá tướng mạo của cậu ta, trong mắt hiện lên một tia thương hại: "Sau này khi ở cùng với ông chủ, anh hãy nhớ tự bảo vệ bản thân, cẩn thận với những quy tắc ngầm chốn công sở nhé."

Dương Hiên: "???"

Bên trong xe, trợ lý Tề bị lời nói của Thẩm Băng Đàn dọa đến suýt chút nữa sặc nước bọt.

Ông chủ dùng quy tắc ngầm với thư ký nam ư? Cô nàng này thật dám nói, mới là ngày đầu tiên đi làm, sự nghiệp còn chưa bắt đầu có lẽ sắp kết thúc rồi.

Trợ lý Tề mặc niệm cho thực tập sinh kia ba giây, cẩn thận quan sát biểu cảm của ông chủ ngồi ở ghế sau.

Vẻ mặt của Tần Hoài Sơ lúc này cười như không cười, giận mà như không giận, khóe miệng anh khẽ giật giật.

Nhận lấy chiếc iPad từ trợ lý Tề, đặt lên đùi, anh bật mic, hơi cong ngón tay gõ hai lần vào màn hình.

"Tùng tùng."

Thẩm Băng Đàn nghe thấy âm thanh, thuận thế nhìn về phía camera.

Khuôn mặt trái xoan cỡ bàn tay, nước da trắng hồng, ngũ quan thanh tú không chút tì vết, đôi mắt phượng sáng trong lay động lòng người, con ngươi trong veo như nước.

Tần Hoài Sơ dựa vào lưng ghế, hơi nâng cằm, đôi mắt hoa đào thâm thúy nhìn thẳng vào cô qua màn hình.

*

Tác giả có lời muốn nói: Để mọi người chờ lâu rồi, truyện Tần Hoài Sơ tới rồi đây ~