Đầu bên kia điện thoại là một người phụ nữ.
Có lẽ vì đã quá lâu không nghe thấy giọng nói của người bên kia, Chung Chấp tìm kiếm trong đầu rất lâu, nhưng không thể nhớ ra chủ nhân của giọng nói đó là ai, nhưng giọng điệu của người bên kia dường như rất quen thuộc với anh, cảm giác khó chịu này khiến Chung Chấp khẽ nhíu mày, anh cau mày hỏi: "Xin hỏi cô là ai?"
Người phụ nữ không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh mà khẽ cười một tiếng: "Tôi biết anh sẽ quên."
Cô ấy lại chậm rãi nói: “Sau khi chia tay anh được vài năm tôi liền kết hôn, cũng sinh được một đứa nhỏ mập mạp, hiện tại cũng đã học tiểu học."
Trong phút chốc, một luồng điện xẹt qua sau đầu, ký ức phủ đầy bụi trong phòng tối khuấy động lên một lớp bụi mịn, mở ra đóng lại. Chung Chấp biết đối phương là ai, bàn tay đặt trên bàn vô thức siết chặt.
Anh không thiện ý liếc nhìn dãy số trên màn hình, sau đó áp điện thoại vào tai nói tiếp: "Làm sao mà cô có được số điện thoại của tôi."
"Tìm bạn học cũ hỏi là sẽ biết thôi."
Chung Chấp từ từ nheo mắt lại, trong giọng nói như có như không mang theo một chút sắc bén: "Nhiều năm không liên lạc như vậy, không phải là định ôn lại chuyện cũ rồi nói móc tôi sao?"
"Không có, không có, đừng tức giận như vậy, tôi sẽ không làm gì anh và con gái anh. Chỉ là không ngờ anh lại có thể nuôi nó lớn như vậy, hơn nữa còn xảy ra chuyện kia."
Chung Chấp đang dựa vào bàn làm việc, ánh sáng hắt vào từ cửa sổ khiến khuôn mặt anh như đứng ở chỗ giao giữa ánh sáng và bóng tối, khi nghe cô ấy nhắc đến Toàn Minh, Chung Chấp bất giác cười lạnh: "Ở bên đó ngay cả chuyện này mà cô cũng biết sao?"
Người ở đầu dây bên kia giống như nghe được một câu chuyện vô cùng buồn cười: "Nào có khoa trương như vậy, còn chưa tới nỗi cả nước biết. Hơn nữa, chúng ta cách nhau 1200km, là một người bạn nói cho tôi biết, hiện tại cô ấy đang làm giảng viên trong trường đại học của con gái anh."
Chung Chấp trở nên mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc là cô muốn nói gì?"
"Không có gì, chỉ là đã lâu không gặp cùng anh tán gẫu. Tôi cũng không phải có ý châm chọc anh, nhưng lại càng không ủng hộ anh."
Cô ấy nghe thấy Chung Chấp chế nhạo khinh thường trong điện thoại, lạnh nhạt lên tiếng: "Nghe nói anh chưa từng kết hôn, nguyên nhân bởi vì cô con gái này sao?"
Nghe cô ấy nói "cô con gái", nói cho cùng giống như Toàn Minh không có một chút quan hệ gì với cô ấy, mặc dù cách nói không cố ý phân rõ giới hạn nhưng vẫn khiến Chung Chấp cảm thấy không thoải mái- tuy rằng hiện giờ hai người họ cũng không có nhiều quan hệ, chẳng qua là cô ấy không đếm xỉa đến người xa lạ mà thôi.
Sau khi cô ấy nói xong, Chung Chấp trầm mặc một hồi, bầu không khí im lặng này khiến người ta cảm thấy lúng túng, dường như khoảng cách dài đột nhiên bị thu nhỏ lại thành mặt đối mặt, khi đối phương bắt đầu nghi ngờ không biết anh còn đang nghe điện thoại hay không, Chung Chấp lại đột nhiên bật cười thành tiếng, trong giọng nói ôn hòa còn mang theo cái lạnh thấu xương: "Cô có tư cách gì mà nhắc đến cô ấy."
"Anh đừng kích động, năm đó bỏ hai người lại là tôi không đúng, hiện tại đã xảy ra loại chuyện này, tôi cũng rất áy náy, thật sự."
"Cho nên tôi chỉ muốn quan tâm một chút. Giống như anh chưa từng quấy rầy tới cuộc sống của tôi, tôi cũng không muốn quấy rầy tới cuộc sống của hai người."
Từ tận đáy lòng, Chung Chấp không biết người phụ nữ này đang hư tình giả ý hay là đang thật lòng, người phụ nữ máu lạnh này, thực ra hơn anh hai tuổi, cũng đã bỏ sơi hai người họ được hơn hai mươi năm, bởi vì hiện tại giữa hai người có một đứa con, cho nên mới khiến lương tâm của cô ấy thức tỉnh?
“Một cuộc điện thoại nữa của cô không bị coi là làm phiền.” Chung Chấp không chút để ý trả lời cô, khi bản thân đã trải qua nhiều chuyện, sự kiên nhẫn cũng như tôn trọng có giới hạn của anh cũng chỉ giữ lại cho những người đáng được nhận.
"Bây giờ tôi cũng đã là mẹ, tôi cũng tin vào con người anh. Anh có thực sự yêu cô ấy không? Yêu theo mọi nghĩa".
“Yêu."
"Vậy anh không tính buông tay sao?"
Vấn đề này Chung Chấp đã bị hỏi qua rất nhiều lần, nói bóng nói gió, có ý tốt cũng có ác ý, tất cả mọi người đều nhất trí, thật ra sự thật cùng lý trí đều chỉ hướng tới một đáp án duy nhất, với anh mà nói, mọi chuyện đều đã xảy ra, tình cảm cũng đã lộ ra ngoài, tất cả đã sớm không còn đơn giản là vấn đề nặng hay nhẹ nữa.
“Chẳng lẽ anh có cao kiến gì sao?” Chung Chấp không thể đoán ra mục đích gọi cuộc điện thoại này của đối phương, nói ra một câu sắc bén không chút lưu tình.
Đã rất nhiều lần anh dùng câu hỏi để trả lời vấn đề của đối phương, trong lời nói không chỉ mang theo gai góc, mà ngay cả ngữ khí cũng mang theo châm chọc khiêu khích, sớm đã không còn thấy được dịu dàng năm đó nữa.
Chung Chấp giống như đang cố ý đối đầu với cô ấy, người ở đầu dây bên kia rốt cuộc không thể cười nổi, im lặng suy tư, sau đó mới tiếc hận nói: "Chung Chấp, anh thay đổi rồi."
Thật ra anh có thay đổi hay không, Chung Chấp đều biết quá rõ, nhưng bây giờ hai người không còn nợ nhau, đối với những người không muốn quan tâm nữa, Chung Chấp cảm thấy nói thêm một câu cũng thật lãng phí, nhưng đối với những người thực sự quan tâm, anh sẽ cố gắng hết sức chăm sóc cho cô ấy.
“Ba?” Lúc này, Toàn Minh đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng làm việc, tò mò nhìn anh.
Chung Chấp ảo não, lúc ở trong thư phòng nhận được điện thoại quên đóng cửa.
"Đó là con gái của anh à? Đã lâu như vậy rồi, lần đầu tiên tôi được nghe giọng nói của con bé." Người đầu bên kia điện thoại có chút vội vàng hỏi.
Trong khoảng thời gian này, Toàn Minh luôn sống trong lo lắng, khi cáu kỉnh sẽ đi tìm Chung Chấp vì sợ hãi khi không thấy anh. Thấy anh đang nghe điện thoại, cô cũng không làm phiền anh, chỉ lẳng lặng bước đến, ôm lấy anh, dụi dụi vào ngực anh vài cái, giống như làm như vậy mới có thể cảm thấy yên tâm.
Chung Chấp sờ lên cái đầu như nấm của cô, cúi đầu xuống đặt lên môi cô một nụ hôn quen thuộc, sau đó lơ đễnh nói với người đầu bên kia điện thoại: "Được rồi, trước tiên cứ như vậy đi, con bé tới tìm tôi, có chuyện gì sau này rồi nói."
“Được rồi.” Chung Chấp của hiện tại khác với Chung Chấp mà cô ấy từng biết, sự xa lánh và thờ ơ của anh khiến người ở đầu dây bên kia đụng phải một bức tường, cô ấy ngượng ngùng cúp máy.
“Ba là ai vậy?” Toàn Minh ngẩng đầu hỏi: “Hình như con có nghe thấy hai người nhắc tới con.”
"Một người bạn cũ trước kia của ba."
Toàn Minh không để ý tới chữ "Trước kia", túm lấy góc áo của anh, "Ta vừa rồi lên mạng xem lại..."
“Không phải đã nói con không nên nhìn sao!” Chung Chấp tức giận nhảy dựng lên, vừa nhìn thấy vẻ mặt mở to mắt giật mình vì sợ của cô, anh mới nhận ra mình đã lỡ lời, anh cáu kỉnh cau mày, “Ba xin lỗi, vừa rồi hơi tức một chút."
Toàn Minh hoảng hốt một hồi, thiếu chút nữa đứng không vững, cô nuốt nước bọt, định nói lần nữa, trong lúc nhất thời mất cảnh giác liền bị Chung Chấp đặt lên giường.
Anh đứng ở trên cao cúi xuống nhìn cô, như thể chỉ bằng cách này mới có thể cảm nhận được tình cảm của cô, nhưng con ngươi như mực của anh giống như mặt hồ phẳng lặng, nhưng có cái gì đó đang lùi xa.
Chung Chấp dường như rất mệt mỏi, định lên tiếng khi lời đến bên miệng lại thành thở dài: "Ở lại với ba một lát."
Toàn Minh đau lòng nắm tay anh, cô mơ hồ có thể cảm nhận được Chung Chấp đang làm những gì, nhưng cho dù thế nào anh cũng không chịu nói cho cô biết, mỗi lần hỏi anh đều lảng tránh, chỉ bảo cô đừng lo lắng, cứ yên tâm ở nhà là được rồi...
Một người có tính cách giống như Chung Chấp này khiến Toàn Minh nhớ tới cảm giác như thủy tinh, tuy rằng trong suốt như pha lê, mặc dù vẫn có thể che chắn mưa gió, bề mặt âm thầm bao phủ vết nứt, chỉ cần một đòn nặng là sẽ hoàn toàn vỡ vụn.
Chung Chấp lặng lẽ nhìn Toàn Minh. Đôi mắt cô ươn ướt động lòng người, đôi môi mềm mại khẽ cong lên, làn da trắng nõn nà ở cổ có một vết đỏ mờ mờ, đập thẳng vào trong lòng anh, nhưng lại đẹp đến mức anh phải lo lắng, đẹp đến mức làm anh phải đau lòng.
Chung Chấp chưa từng hỏi qua suy nghĩ của Toàn Minh, anh cố ý tránh ánh mắt dò hỏi của cô, ngón tay anh nắm lấy cổ tay cô, ấn xuống giường, dùng sức bóp chặt, sau đó cúi người phủ lên môi cô, muốn cùng cô trầm luân bên trong cảm giác lúc này.
Mỗi một giọt nước mắt của Toàn Minh đều khiến anh tổn thương, là vết sẹo trên da thịt mềm mại nơi tận cùng trái tim, là tai họa một đời không thể tránh khỏi.
Rốt cuộc anh cũng chỉ là một người bình thường, không cách nào nghịch thiên sửa mệnh, giữa hai người cũng quá nhiều chuyện, không thể làm gì được.
Chung Chấp vốn là người đã quen với việc giữ hình tượng của mình trước mặt người khác, chưa bao giờ phàn nàn với cô dù chỉ một câu, nhưng lần này, ngay cả sự yếu ớt của bản thân anh cũng lười phải che giấu.
Một Chung Chấp như vậy khiến trong đầu Toàn Minh đột nhiên hiện lên một cơn ác mộng.
Yêu nhau không lâu, trí tuệ sẽ tổn thương.