Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 65: “Nhân sinh nhược chích như sơ kiến…”




Ngửi thấy mùi khai thoang thoảng trong phòng làm việc, hai tên học Trần và Mã chỉ muốn đập đầu chết luôn cho rồi.

Bọn họ không hề phát hiện ra rằng mình đã tè ra quần, lẽ nào lại căng thẳng đến mức vậy?

Y Phi đứng bên cạnh, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, hừ lạnh một tiếng:

-Đúng là phế vật!

Bị một người đàn bà mắng là phế vật, hai kẻ mới tè ra quần kia mặt đỏ tía tai

Tần Xuyên bình tĩnh lấy điện thoại ra, còn chụp lại một bức ảnh, cười ha ha:

-Tôi nhất định sẽ lưu lại bức ảnh này!

Trần Hạo Bân và Mã Kim Bằng muốn ngăn lại nhưng vừa cử động thì nước tiểu đã lênh láng ra sàn nhà, khiến

Ở đây cũng chỉ có hai nhà con nhà họ Chu, đại khái cũng đoán được, Tần Xuyên chắc cũng không có mưu đồ gì, chẳng qua bọn họ cũng chỉ cười trộm bên cạnh, thầm tự sướng mà thôi.

Thật ra, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì hai đại thiếu gia đáng thương này nhất định là không dám ra khỏi cửa một thờigi an rồi.

Xả được cơn tức này, Tần Xuyên cảm thấy tinh thần vô cùng sảng kháo, vội theo Y Phi đi khỏi Cục cảnh sát, một chiếc xa Jeep bọc thép của quân đội đang đậu ở bên ngoài.

Diệp Tiểu Nhu đang đứng đợi bên cạnh xe, vẻ mặt rất nôn nóng. Nhìn thấy Tần Xuyên đi ra, cô xúc động chạy đến, nước mắt lưng tròng hỏi:

-Tần Xuyên, anh không chứ? Bọn họ có đánh anh không?

-Câu này phải là anh hỏi em mới đúng, Tiểu Nhu, em có bị ức hiếp không? – Tần Xuyên lo lắng hỏi.

Y Phi đứng bên thấy Tần Xuyên đối với Diệp Tiểu Nhu ôn hòa như vậy, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.

Người đàn ông này không hề có chút kiên nhân nào với Liễu Hàn Yên, vậy mà lại ân cần hỏi han với một người con gái bình thường, đúng là có tật mà!

Diệp Tiểu Nhu lắc đầu:

-Em không sao cả, có hai anh lính dẫn em ra ngoài, em ở ngoài đợi anh hơn 10 phút rồi.

-Cái gì? Hơn 10 phút cơ à!

Tần Xuyên buồn bực ra mặt, thì ra Diệp Tiểu Nhu đã bị dẫn ra ngoài từ lâu rồi, Liễu Hàn Yên cố ý lừa

Tần Xuyên không khỏi có suy nghĩ, khó trách tiểu nha đầu Liễu Thiển Thiển kia lại tinh nghịch như vậy, thì ra là bị chị mình dạy hư!

Dù sao thì Tần Xuyên đã có thể yên lòng để Diệp Tiểu Nhu về trước còn hắn thì lên xe Jeep, đến gặp Liễu Hàn Yên trước.

Hơn 10 phút sau, chiếc xe Jeep dừng lại dưới một quán trà cạnh ở Nam Hồ

Quân trà đã bị bao vây, bốn người lính như 4 vị hộ pháp, toát lên vẻ nhanh nhẹn dũng mãnh, đứng canh ở 4 góc khuất.

Dưới lầu, một chiếc Hummer h2 quân đội bản số lượng có hạn đã sửa lại bên ngoài. Chiếc xe này vốn đã rất kiên cố lại được thêm một lớp bọc thép chống đạn dày bên ngoài, trục bánh xe cũng được thiết kế dể ngừa bạo lực, thật không biết là xe này được dùng để đi ở nơi nguy hiểm đến độ nào.

Không cần hỏi cũng biết, chiếc xe này là của Liễu Hàn Yên, bởi biển số xe là năm con 1, vô cùng nổi bật

Tần Xuyên tặc lưỡi, chỉ nguyên lái các xe này ra đường thôi cũng hù chết được cả đám người rồi, người đàn bà này đúng làk o tầm thường mà!

-Tướng quân đang đợi anh trên lầu, anh tự đi vào đi!

Y Phi lạnh lùng nói, dường như không có ý định đi vào cùng hắn.

Lúc này, Tần Xuyên cũng thấy có hơi căng thẳng, hắn mới chỉ được biết đến người này, nhưng chưa từng gặp mặt. Rốt cuộc, người đàn bà mà từ nhỏ hắn đã có một mối liên hệ vô hình này trông như thế nào?

Hắn đi vào trong quán trà, bước lên chiếc cầu thang gỗ, đi lên lầu hai.

Cuối cùng, trong căn phòng mở rộng cửa trên lầu hai, hắn nhìn thấy một người đàn bà đang tựa vào cửa sổ, nhìn ra cảnh hồ gió mát bên ngoài.

Bộ quân phục chất phác tự nhiên, mái tóc bồng bềnh thả xuống ngang hông.

Dù chỉ đi giày thể thao thôi nhưng cũng đã cao hơn 1m7, dáng người rất cao ngạo, thân hình không chê vào đâu được.

Con gió nhẹ từ từ thổi qua lớp tóc mái trước trán người phụ nữ, để lộ ra dung nhan như ngọc cùng những đường nét thanh nhã trên gương mặt cô.

Cô lặng yên nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ không biết là ánh sáng từ hồ đã chiếu sáng cặp mắt cô hay là đôi mắt kia vốn đã chứa đựng cả non sông tươi đẹp trong đó rồi.

Tần Xuyên chỉ mới nhìn có một chút như vậy thôi cũng đã ngây người trước cửa đến mười mấy giây mới hoàn hồn.

Thậm chí, hắn còn không muốn lên tiếng, không muốn phá vỡ bắc tranh an yên, vô cùng hoàn mỹ trước mắt mình.

Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự tây phong bi họa phiến…..

Tần Xuyên đang thầm lẩm bẩm mấy câu chữ này trong đầu, cũng không biết là cảm khái hay là có cảm xúc gì khác.

Không biết Liễu Hàn Yên đã xoay người lại từ lúc nào, thấy dáng vẻ đờ đẫn của Tần Xuyên, cô không có cảm giác gì, có rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy cô đều lộ vẻ thất thần, hồn siêu phách lạc giống vậy.

-Ngồi đi!

Liễu Hàn Yên rất tự nhiên đưa tay ra, bảo Tần Xuyên ngồi xuống.

Giống như bọn họ không phải lần đầu tiên gặp mà là bạn bè đã quen biết nhiều năm.

Tần Xuyên sực tỉnh lại, chợt nhớ ra, mới vừa rồi, hắn còn bị người phụ nữ này trêu đùa một trận, không thể vì dáng vẻ xinh đẹp của người, như vậy thật có chí khí!

Điều quan trọng là vẻ bề ngoài và khí chất của Liễu Hàn Yên này thật không hợp với hành vi trả thù kiểu “trẻ con” kia của cô!

Ừm… người phụ nữ này thật phức tạp, Tần Xuyên thầm đưa ra lời bình phẩm.

Thế nên, vừa đặt mông xuống ghế, hắn liền tự rót một chén trà, uống một hơi cạn sạch, ung dung nói:

-Liễu đại tiểu thư, cô tốn sức gọi điện kêu tôi đến đây, có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi còn phải về làm việc!

Liễu Hàn Yên ngồi rất ngay ngắn trên ghế, lạnh lùng nhìn Tần Xuyên, giống như đang suy xét điều gì đó.

Tần Xuyên cảm thấy ánh mắt người phụ này càng ngày càng không đúng, đây giống như đang thẩm tra một món hàng, chứ không hề giống đang nhìn người.

-Này, Liễu Hàn Yên, đừng tưởng cô là thiếu tướng thì có thể nhìn đàn ông một cách bừa bãi nhé! Tôi … tôi có thể tố cáo cô quấy rối tình dục đó!

Tần Xuyên không hiểu sao, khi bị Lý Hàm Yên nhìn chằm chằm lại nổi hết da gà.

Một lúc lâu sau, Lý Hàm Yên mới khẽ hé đôi môi mọng đỏ, hỏi một câu khiến cho Tần Xuyên rụng rời…

-Khi nào chúng ta đi lấy giấy chúng nhận

-Phụt!

Tần Xuyên vừa nhấp một ngụm trà liền phun thẳng ra.

Lý Hàm Yên phản ứng rất nhanh, trong chốc lát đã rời khỏi chỗ ngồi, né sang một bên, giống như một bóng ma.

Nhìn chiếc ghế đã bị phun ướt nhẹp, cô bình tĩnh ngồi xuống một chiếc ghế khác.

Tần Xuyên chú ý đến thân pháp và tốc độ phản ứng của cô, mới đột nhiên phát giác được, thực lực của Lý Hàm Yên vô cùng cao, vừa rồi, hắn chỉ chăm chăm chú ý đến dung mạo của cô mà không để ý đến tu vi.

Người phụ nữ này có thể trở thành tướng quân bộ đội đặc chủng khi còn trẻ tuổi như vậy, quả nhiên là có đầy đủ nguyên cớ cả.

-Lấy chứng nhận? Chứng nhận gì? - Tần Xuyên cười cứng đơ

-Tất nhiên là giấy đăng ký kết hôn rồi!

Liễu Hàn Yên nói rõ từng chữ, không hề có chút ý tứ thẹn thùng nào cả.

Tần Xuyên dở khóc dở cười:

-Chị hai à, cô thật sự muốn thực hiện hôn ước từ khi còn nhỏ của chúng ta sao?

-Trước hết, tôi sinh sau anh 3 ngày, cho nên anh không thể gọi tôi là “chị hai” được.

Tiếp đến, đây là ước định của ông nội hai chúng ta, có hôn thư làm chúng, anh là trưởng tử, trưởng tôn của Tần gia, tôi là trưởng tôn nữa của Liễu gia, tôi và anh có trách nhiệm thực hiện hôn thư ước hẹn này.

-Hứa hẹn cái mẹ gì! -Tần Xuyên trợn trừng mắt quát, nghĩ đến chuyện năm đó, cục tức lại trào lên.

-Ông đây chỉ biết, hơn 20 năm trước tôi bị bỏ lại trong rừng sâu núi thẳm! Đám người đó chỉ để lại một bức thư cho tôi, nói rằng tôi có một vị hôn thê tên là Liễu Hàn Yên, về sau không còn quan tâm gì nữa!

Hơn 20 năm nay, ngoài trừ việc vẫn mang họ Tần, tôi có quan hệ mẹ gì với Tần gia? Bọn họ có công ơn gì với tôi, có chăm lo gì cho tôi? Dựa vào đâu bắt tôi thực hiện hôn thư ước hẹn của họ?

Liễu Hàn Yên vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên:

-Không cần biết anh có lớn lên ở Tần gia hay không, trong người anh đang chảy dòng máu của Tần gia, hơn nữa Tần gia cũng chưa từng trục xuất anh, anh vẫn là con cháu Tần gia, vẫn phải thục hiện nghĩa vụ của con cháu Tần gia!

-Ôi, Liễu đại tiểu thư, cô nghe lời như vậy sao? Cô nhìn tôi xem, tôi chỉ là một tên trông quán net, một người dân bình thường. Còn cô? Thiên kim của Liễu gia, lại là thiếu tướng của

Địa vị của chúng ta chênh lệch như vậy, từ nhỏ lại sống trong hai hoàn cảnh khác nhau, cô thấy chúng ta thích hợp để kết hôn hay sao?

Tần Xuyên quả thật đã không còn lời nào nữa