Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 361: Anh không giận sao




Sau khi Liễu Hàn Yên nhìn thấy người đàn ông đó thì hơi kinh ngạc. Nhưng sau khi nhìn thấy cái hố to đầy xác người dân ở phía sau, cô kinh hãi khủng khiếp.

- Chuyện gì thế này?

Buổi sáng khi Liễu Hàn Yên đến đây, cũng chưa vào khu vực này, vì thế chưa nhìn thấy cảnh tượng ở đây.

Tần Xuyên đỡ người đàn ông đang hấp hối dậy, bắt mạch rồi chau mày nói:

- Không cứu được nữa rồi. Mất máu nhiều quá. Ở đây lại không truyền máu được, khí tạng không cứu được nữa rồi.

- Không....Không cần cứu nữa...

Người đàn ông run lẩy bẩy nói:

- Tôi đã tạo quá nhiều nghiệp chướng... nên ông trời trừng phạt tôi.

Tần Xuyên hỏi:

- Anh là ai?

- Tôi là Anastasia...là một phiên dịch, đến đây để giúp các anh nói chuyện với thổ dân...Họ nhận được tin rằng ở đây có một bảo bối, giấu trong bộ lạc, muốn tôi dẫn họ đến hỏi thổ dân.

Nhưng thổ dân coi thứ đó là ân điển mà thần linh ban cho, không muốn nói ra vị trí cụ thể của nó. Họ bèn bảo tôi hỏi từng người một, ai không nói thì giết...

Mặc dù lời của Anastasia đứt đoạn, tiếng Anh nói thều thào, nhưng Tần Xuyên vẫn nghe được đại ý.

Mười mấy ngày trước, tù trưởng thổ dân tại đây đã chết vì ốm, nhưng lại sống dậy. Sau đó nói là thần linh đã ban tặng một bảo vật trên đảo của họ.

Điều này làm cho cả bộ lạc đều sôi sùng sục, truyền tin tức trên đảo có “bảo vật thần linh ban tặng” ra ngoài, nên mới có những đồng minh của Tulip.

Thổ dân dũng cảm chống lại, không nói ra vị trí của bảo vât, nên bị đồng minh Tu lip giết hại, tù trưởng cũng chết.

Cuối cùng, họ đào được bảo vật bên trong “ngọn núi thần” trên đảo này.

Để giữ bí mật, họ cũng giết luôn cả người phiên dịch đã hoàn thành nhiệm vụ là Anastasia, và vất vào hố.

Nhưng Anastasia không chống cự như những người thổ dân, mà đã né tránh, nên chỉ bị trúng đạn, không chết ngay.

Người phiên dịch Anastasia là người dân sống ở vùng này, nên rất ân hận về việc thổ dân bị sát hại.

Trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, anh ta không ngừng cầu xin thượng đế, đến khi tắt thở.

Tần Xuyên đặt Anastasia lên mặt đất rồi đứng dậy, quay ra phía Liễu Hàn Yên, nhìn sắc mặt phức tạp của cô gái, nói:

- Thật ra em đã biết từ trước, rằng họ đã lừa em trong nhiệm vụ lần này đúng không?

Ánh mắt Liễu Hàn Yên lấp lánh, mang theo chút hoang mang, nhưng hơn thế nữa là sự đau khổ day dứt.

Thấy cô gái không nói gì, Tần Xuyên thở dài nói tiếp:

- Nếu anh đoán không nhầm, thì họ cũng nghe tin trên đảo này có bảo vật, lại biết được hành tung của hai binh đoàn Cuồng Triều, Nhiệt Phong Bạo, nên đã chắc chắn về việc này.

Họ muốn giấu em, là vì lần hành động này có thể liên quan đến “Thần Vật”. Mà họ phải cố gắng giấu những thông tin về thần vật, không thể để cho những binh sĩ bình thường biết.

Chỉ là họ không ngờ rằng, người kiếm tìm kho báu thực sự trên hòn đảo này, không phải là hai binh đoàn kia, mà là đồng minh Tu lip.

- Thần vật?

Liễu Hàn yên lúng túng nói:

- Anh nói là...Thứ họ tìm được là thần vật ư?

Tần Xuyên không giấu nữa, mà lấy hòn đá màu vàng kia từ trong túi ra.

- Đây chính là thứ họ tìm được, cũng chính là “Quốc Bảo” mà các em đang tìm đấy.

Liễu Hàn yên run run, lấy hòn đá từ tay Tần Xuyên, nhìn nó một lúc, không thấy có gì đặc biệt cả.

Mắt cô đầy tia máu, mái tóc ướt che đi một nửa gương mặt xinh đẹp, trông rất tiều tụy.

- Chỉ vì thứ này...mà phải khiến nhiều chiến sĩ phải chết như vậy, nhiều sinh mạng vô tội phải chết như vậy ư?

Tần Xuyên cúi đầu cười nhẹ:

- Em vẫn chưa hiểu ư? Đừng nói là những chiến sĩ Hàn Thứ bình thường đó, dù là em, người đã trở thành Thất tướng quân, họ cũng sẵn sàng vất bỏ em chỉ vì thứ này.

Họ muốn sở hữu thứ này trogn bí mật, không bị người ngoài biết và đoạt mất. Còn về việc hành động bí mật đó phải khiến bao nhiêu người chết, đều là thứ yếu thôi.

Liễu Hàn Yên trầm lặng hồi lâu, không lên tiếng.

Cuối cùng, cô đặt hòn đá vào túi quần mình, lau máu và nước mắt trên mặt rồi nói:

- Em sẽ giữ thứ này.

Tần Xuyên ngớ ra, nhìn cô gái đã bình tĩnh lại, trên mặt không có chút cảm xúc nào, nói khó hiểu:

- Liễu Hàn Yên, chẳng lẽ em muốn nộp thứ này cho cấp trên sao?

Họ coi em và những chiến sĩ của em như những quân cờ, có thể vất bỏ bất cứ lúc nào. Những chiến sĩ đó, đến tận lúc chết cũng không biết nhiệm vụ thật sự của mình là gì, tại sao mình phải chết. Em làm như vậy, liệu có xứng đáng với họ không?

Liễu Hàn Yên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn người con trai đó:

- Em biết rõ mình đang làm gì! Em là một quân nhân, em chỉ làm những việc có ích cho quốc gia và nhân dân!

- Em...Anh...

Tần Xuyên tức đến độ chỉ muốn đánh cho cô gái này một trận. Nhưng đó lại là vợ mình, không thể làm được, hắn tức tội nói:

- Dù là nộp lên trên, thì anh phải là người nộp mới phải chứ!? Anh cướp nó về cơ mà!

Mặc dù Tần Xuyên không chắc đây có phải là thần vật không, nhưng hắn còn chưa nghiên cứu tỉ mỉ, sao đã nộp cho nhà nước được?

Hơn nữa, thứ này có thể liên quan đến thân thế của hắn, sao hắn có thể đưa cho người khác? Hắn không đi cướp huy chương Hải Thần và vẩy Viêm Long về đã tốt lắm rồi!

Liễu Hàn Yên thì ra vẻ dù có đánh chết cũng không trả hắn, cô ngẩng cao đầu nói:

- Trừ phi anh giết em, nếu không em sẽ không trả cho anh.

Tần Xuyên không nói được gì nữa, đành trơ mắt nhìn Liễu Hàn Yên quay đầu đi vào rừng.

Đang suy nghĩ xem có nên dùng thủ đoạn để cướp hòn đá về không, thì hắn bỗng nghe thấy tiếng Liễu Hàn Yên vang lên:

- Nếu anh dám ra tay cướp nó, em sẽ tự sát.

...

Tần Xuyên không làm gì được nữa. Vợ người ta đều nghĩ cho chồng, còn hắn thì hay rồi, lấy phải cô vợ chuyên nghĩ cho nhà nước, đúng là “có phúc”.

Với tính cách cứng rắn của Liễu Hàn Yên, nếu hắn ra tay cướp lại, cô gái đó sẽ tự sát thật. Tần Xuyên không hề nghi ngờ về điều này.

Lắc đầu, hắn chỉ đành hi vọng thứ này không phải là thần vật. Nếu không, về sau nếu hắn lấy lại thì sẽ phiền to.

Đi theo cô gái, Tần Xuyên gạt đi cuộc cãi cọ vừa rồi, hỏi:

- Em muốn đến bờ biển sao?

Liễu Hàn Yên lắc đầu:

- Em muốn tìm được những chiến sĩ đã chết, chờ trời sáng đưa họ về nhà...

Tần Xuyên thầm thở dài, thật ra, Liễu Hàn Yên rất tốt, chỉ là một vài suy nghĩ của cô quá bảo thủ.

Nếu như mỗi vị lãnh đạo đều có suy nghĩ giống cô ấy thì không sao. Nhưng thật ra, chỉ mình cô ngốc này ở đó tuân thủ nguyên tắc.

Người được đưa lên đầu tiên là Lưu Lị ở gần nhất. Mới chết không lâu, mà xác Lưu Lỵ đã nhẹ bẫng, như bị rút sạch mọi thứ bên trong vậy.

Khẩu súng cô ấy dùng để tự sát cũng rơi trên mặt đất.

Liễu Hàn Yên cúi đầu nhìn khẩu súng, mắt đầy sự tự trách và không cam tâm.

Tần Xuyên bèn nghĩ, nếu như đám người đó cắt hết gân tay Lưu Lỵ thì còn đỡ. Đằng này, để lại cho cô ấy hai ngón tay cử động được, đây chẳng phải là muốn để cô ấy tự sát sao.

Nhưng xét cho cùng thì, đám người này cũng chỉ muốn Lưu Lỵ không phản kháng được. Nếu chặt hết tay chân của cô ấy, chết nhanh quá thì chúng cũng chẳng chơi được lâu như vậy.

- Em đến bờ biển đi. Em cũng vẫn chưa hồi phục. Anh sẽ tìm những người khác rồi bê đến bờ biển cho em.

Tần Xuyên nhìn vẻ mặt thất thần của vợ, cũng không nhẫn tâm.

Hơn một tiếng sau, bên bờ biển.

Tần Xuyên đã mang hết tất cả các chiến sĩ Hàn Thứ về bờ biển. [T-R-U-Y-E-N-F-U-L-L-.-V-N] Không ít người đã không còn cơ thể nguyên vẹn, nhưng Tần Xuyên cũng tìm về.

Sau khi nhóm một đống lửa, Tần Xuyên để Liễu Hàn Yên ngồi cạnh đống lửa cho ấm, tiện thể hong khô quần áo ướt trên người cô.

Liễu Hàn Yên thấy chồng bận túi bụi, cũng không nói gì. May mà Tần Xuyên đã quen với sự yên lặng này của cô.

Không lâu sau, Tần Xuyên lại đi quanh bờ biển một vòng, khi trở về, tay hắn cầm hai quả dừa, và một chút trai.

- Hì hì, vợ à, từ sáng giờ em chưa ăn gì, đói rồi phải không. Chỗ này chẳng có gì ngon cả, nướng trai có lẽ còn ăn được.

Tần Xuyên dùng ngón tay đục vỡ quả dừa, lấy một cái cây rỗng ruột làm ống hút, cắm vào rồi đưa cho cô.

Liễu Hàn Yên ngạc nhiên nhìn chồng. Vừa rồi cô lấy mất thần vật, vốn tưởng rằng Tần Xuyên sẽ tức giận, nhưng không ngờ, Tần Xuyên không những tìm thi thể các chiến sĩ cho cô, còn đi tìm đồ ăn thức uống.

Cầm quả dừa đã cắm “ống hút”, nhìn đống trai đang nướng trên đám lửa, Liễu Hàn Yên ngây người, nhìn chồng không nói nên lời.

Tần Xuyên cầm một quả dừa, hít sâu bầu không khí trong lành bên bờ biển, hút “chùn chụt”. Thấy vợ nhìn hắn ngây người, bèn buồn bực nói:

- Này vợ, em sao thế? Không uống nước dừa à? Hay anh lên đảo tìm nước ngọt cho em uống nhé?

Liễu Hàn Yên giờ mới tỉnh ra, chớp chớp đôi mắt, tò mò hỏi:

- Anh...Không giận sao?

- Giận? Giận gì?

Tần Xuyên nghĩ một lúc, rồi đột nhiên cười nói:

- Em muốn nói việc nộp cho nhà nước à? Hì hì, đương nhiên là giận chứ. Nhưng nộp cho nhà nước là lựa chọn của em, anh còn làm gì được đâu?

Anh đâu có thể để vợ mình chết vì một thứ lạ hoắc lạ huơ chứ. Dù sao, sau này anh trở nên mạnh mẽ rồi, nếu cần có thể lấy về mà.

Liễu Hàn Yên vuốt sợi tóc bị gió thôi bay, nhìn đống lửa và người đàn ông đang ngồi hưởng thụ trên bờ biển, lòng chợt xúc động.