Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 168: Đã làm phải làm tới cùng!




Bởi vì hai chân Liễu Hàn Yên kẹp chặt lại, trên người chỉ mặc một cái áo ngắn tay rộng thùng thình, lại đột nhiên lộ ra hơn nửa mông, không nhúc nhích đứng trước mặt Tần Xuyên, không nói cũng có thể tưởng tượng hấp dẫn tới mức nào!

Tần Xuyên vốn là một tiểu xử nam, cảnh diện này đã thấy không ít lần trong phim, nhưng tận mắt chứng kiến thì lực trùng kích hoàn toàn không giống với, có thể nói khiến tinh thần vững như bàn đá của hắn phải lung lay, đứng ngơ ngác, rớt rãi chảy ròng ròng.

Trước đây dù có tiền lệ chữa bệnh cho Chu Phương Tinh, nhưng khi đó nhìn dưới tư cách bác sĩ, hơn nữa Chu Phương Tinh cũng không phải là người phụ nữ của hắn.

Hôm nay đứng trước mặt là vợ mình, ngoại trừ không thể xách súng bắn cung, còn lại thì Liễu Hàn Yên căn bản không phản đối hắn làm gì cả, cảm giác đương nhiên hoàn toàn khác.

- Khăn mặt ở trong bồn tắm, dùng nước ấm chừng 69 độ giặt qua, sau đó lau cho tôi.

Liễu Hàn Yên nói.

Lúc này Tần Xuyên mới hoàn hồn, khó hiểu nói:

- Làm sao anh có thể cảm giác được khi nào thì 69 độ?!

- Vậy thử cảm giác trước đi.

Liễu Hàn Yên nói.

Tần Xuyên im lặng, đành phải đi tới bật nước, đưa tay cảm nhận, thấy nhiệt độ đã không sai biệt lắm, giúp Liễu Hàn Yên giặt qua khăn mặt.

Đi tới sau lưng Liễu Hàn Yên, Tần Xuyên chậm rãi ngồi xổm xuống, một tay cầm khăn mặt nóng hầm hập, tay kia thì vô ý thức đặt lên đùi Liễu Hàn Yên.

Ánh mắt Tần Xuyên nhìn nhếch lên trên một chút, ánh mắt chăm chú nhìn vào, nhất thời không di dời đi nổi…

Yên chi tiên diễm hà tương loại

Hoa chi nhan sắc nhân chi mị...

Nhãn tiền đích nhất phiến vũ hậu đào hoa

Giản trực mỹ bất thắng thu.(1*)

PS: 2 câu thơ trên thuộc bài Đào hoa hành trong Hồng Lâu mộng, 2 câu dưới do thằng tác giả bịa ra, miêu tả ‘hoa đào’ của iẻm đang ướt át =)). Tạm dịch:

Này người đẹp hoa tươi là thế

Sao hoa tươi mà lệ vẫn rơi

Hoa đào trước mặt sau mưa gió

Quả thực đẹp không gì tả xiết

Thời gian trôi qua không biết bao lâu, Liễu Hàn Yên đã không kiên nhẫn nổi nữa, nhíu mày hỏi:

- Anh muốn nhìn tới khi nào?

Lúc này Tần Xuyên mới giật mình, ý thức được mình nhìn chỗ kín của Liễu Hàn Yên tới choáng váng, thật xấu hổ mà, tiểu xử nam đúng là xấu hổ tới chết người rồi. Nhưng theo lý thuyết Liễu Hàn Yên cũng là hoàng hoa khuê nữ, sao cô có thể bình tĩnh như vậy.

Tần Xuyên một bụng biệt khuất, bắt đầu dùng khăn mặt lau bờ mông cho Liễu Hàn Yên.

Nhưng vừa chạm phải da thịt Liễu Hàn Yên, cô liền bất mãn lên tiếng:

- Khăn mặt lạnh 23 độ, giặt lại một lần nữa.

Tần Xuyên sắc mặt cứng đờ:

- Như vậy mà em cũng cảm nhận được?

- Tôi tu luyện Thiên Huyễn Băng Ngưng, rất mẫn cảm với nhiệt độ.

Liễu Hàn Yên đáp.

Tần Xuyên ngạc nhiên, tuyệt học của Thủy Vân Tĩnh Trai còn có loại năng lực này, đúng là được mở rộng tầm mắt rồi.

Hắn đành phải làm nóng khăn mặt, khẽ lau cho Liễu Hàn Yên. Lúc này Liễu Hàn Yên tuy không cảm thấy hài lòng lắm, nhưng cũng không bảo ngừng lại.

Lau những vị trí phía ngoài mông đã xong, tiếp theo cần đến giữa hai chân rồi.

Tần Xuyên biết rõ nếu lau nơi này, bất kể như nào đều sẽ chạm vào nơi mẫn cảm nhất của Liễu Hàn Yên. Hắn nên trực tiếp tiến vào hay là hỏi ý kiến của cô đây?

Liễu Hàn Yên từ đầu tới cuối mặt cũng không đỏ lên dù là một chút, quay đầu nhìn Tần Xuyên, phát hiện hắn đang chần chừ, nói:

- Không phải anh là bác sĩ sao? Coi tôi như người bệnh của anh, như vậy sẽ không thẹn thùng nữa chứ?

Tần Xuyên nghe xong, không vui:

- Anh thẹn thùng? Anh đang lo rằng em mất hứng. Có cô gái nào như em không, bị người chạm vào chỗ kín mà mặt không đỏ lên một chút?!

- Đã không thẹn thùng vậy thì lau nhanh nên, tôi còn phải tự lau chỗ khác.

Liễu Hàn Yên cảm thấy đã quá lãng phí thời gian.

Tần Xuyên không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng, nếu Liễu Hàn Yên đã hào phòng như vậy thì hắn cũng không thể rụt rè chứ.

Kết quả là lại hâm nóng khăn mặt, sau đó đưa tay tiến vào giữa hai chân Liễu Hàn Yên,bất kể có phải lau vị trí mấu chốt kia không, cứ phải lau trước lau sau cái đã.

Không chỉ như vậy, thậm chí Tần Xuyên có đưa tay ra mở rộng khe mông của cô, lau mỗi vị trí đều sạch bong sáng bóng.

- Anh…

Liễu Hàn Yên không ngờ tới Tần Xuyên lau cả trong khe! Thậm chí còn đưa tay mở rộng ra!

Rốt cục cô cũng theo bản năng mà đỏ mặt, tuy rằng không ngăn cản nhưng tim cũng đập rộn ràng hơn.

Tần Xuyên đắc ý nhếch miệng cười, chính mình không chỉ nhìn thấy mà còn chạm vào bông hoa cúc non mềm kia của vợ, khiến cho sự lãnh nhược băng thanh của cô tan rã.

Đúng vậy, làm sao có cô gái nào lạnh tới độ không tuyệt đối, chẳng phải cuối cùng Liễu Hàn Yên cũng thẹn thùng sao.

Chiếm được thượng phong, cũng hoàn thành nhiệm vụ, Tần Xuyên nhanh chóng rời khỏi phòng tắm, để Liễu Hàn Yên tự mình lau nốt.

Mãi cho tới khi Tần Xuyên đi ra ngoài, hai chân Liễu Hàn Yên có chút nhũn ra, hai tay tựa lên bồn tắm ở cạnh, nhìn vẻ mặt đỏ hồng của mình trong gương, ánh mắt phức tạp cắn môi dưới.

Hai ngày sau, vẫn không tìm được Atula.

Tần Xuyên cũng không quan tâm quá nhiều, hắn tìm thuê thêm một người làm việc ở tiệm Net cho tiện việc trông nom. Hiện giờ hắn đã phải tới đại học Đông Hoa báo danh, e chừng rất khó tới tiệm Net để trông rồi.

Kiếp sống trông Net dần rời xa, Tần Xuyên cũng có chút không nỡ, nhưng biết đây là quá trình sớm muộn gì cũng tới. Dù sao hắn phải tham gia khảo hạch gia tộc, còn cả thế gia thi đấu nữa.

Quá trình báo danh chương trình học MBA của đại học Đông Hoa rất đơn giản, dù sao đều là con em nhà giàu mới có thể vào, rất nhiều người còn không phải tự mình báo danh nữa.

Chương trình học lần này chia ra làm hai lớp, a và b. Lớp b của Tần Xuyên ở tầng hai tòa nhà dạy học, Tần Xuyên cảm thấy khẳng định đây là trò đùa ác ý của ai đó.

Ngày học đầu tiên cũng chính là tiết học đầu tiên lại để hai mươi mấy người trong lớp làm quen với nhau, đồng thời cũng gặp chỉ đạo viên, cũng chính là giảng viên chính của họ.

Điều Tần Xuyên buồn bực chính là theo như lời Tần Minh thì em họ hắn Tần Cầm cũng học, nhưng vẫn luôn không thấy lộ diện, ngay cả bảo tiêu tới bảo vệ hai người cũng không có tin tức.

Chỉ có điều Tần Xuyên cũng không sao cả, một mình một người tit tới căn phòng học lớn như vậy, tìm vị trí sau cùng, ngồi xuống.

Trong phòng học đã có không ít người đang chuyện trò vui vẻ, cả đám đều chừng 25 26 cho tới 35 36 gì đó, nam quần áo chỉnh tề, nữ mặc rất thời thượng, ít nhất về biểu hiện bề ngoài thì đều là những con em nhà giàu có tu dưỡng rất tốt.

Những người này thấy Tần Xuyên mặc áo T-shirt cùng quần lửng, còn đi một đôi tông Thái gia truyền, dáng vẻ rất lạ lẫm, không ai xem trọng cả.

Tần Xuyên cũng thích được như vậy, hắn bị ép tới đây, chỉ muốn thi xong cầm lấy tấm bằng, không có hứng thú liên hệ gì với đám cùi bắp này.

Đang khi Tần Xuyên buồn ngủ, suy nghĩ có nên lấy điện thoại ra chơi game hay không thì đột nhiên có một bóng dáng xinh đẹp đi tới bên cạnh hắn.

- Xin… xin hỏi, tôi… tôi có thể ngồi ở đây không?

Tần Xuyên ngửi được mùi vị dược thảo từ trên người cô gái này truyền ra, hình như là do quanh năm sử dụng thuốc Đông y.

Hắn quay đầu nhìn, phát hiện đó là một cô gái rất xinh đẹp, tuy nhiên sắc mặt có phần tái nhợt, khuôn mặt rất nhỏ nhắn, dường như một tay là có thể che lấy, nhưng lông mày như vẽ, con mắt như ngôi sao, mũi ngọc không coi, môi đỏ như son.

Mấu chốt chính là ngũ quan cô gái này rất thanh tú, thanh tú khiến người khác cảm thấy đây không giống một người trưởng thành mà giống một học sinh trung học. Đương nhiên không phải nói về tướng mạo mà nói tới khí chất yếu ớt, dịu dàng kia.

Cô gái mặc một chiếc váy liền áo màu xanh biếc, làm nổi bật làn da trắng hơn tuyết của cô, hơn nữa còn rất mịn màng.

Thấy Tần Xuyên không trả lời, hắn chỉ quay lại nhìn mình, khuôn mặt cô bé đỏ bừng lên, còn cúi đầu.

Nếu không phải cô gái này có sân bay trước ngực, cằm của cô nhất định có thể chạm tới.

- Vị trí ở đây không ghi tên ai, đương nhiên cô có thể ngồi, chỉ có điều tôi vừa nhìn cô, cô không cần thẹn thùng như vậy chứ?

Tần Xuyên mỉm cười nói.

Cô bé nghe xong, trong mắt hiện vẻ bối rối, vội vàng cúi đầu:

- Thực… thực xin lỗi, tôi… tôi không cố ý!

Tần Xuyên càng thấy khó hiểu, cau mày nói:

- Cô đang nói gì vậy? Có gì cần xin lỗi hay sao?

Cô gái thấy Tần Xuyên nhíu mày, quả thực muốn phát khóc, trong mắt đã dần xuất hiện nước rồi:

- Thật… thật xin lỗi… tôi biết sai rồi…

Tần Xuyên ngây ra như phỗng, hắn chưa từng gặp qua cô gái nào khó trò chuyện như này. Chẳng lẽ hắn mang vẻ mặt xấu xa dâm tà, cho nên dọa em gái này sợ sao?

Không thể nào! Từ trước đến nay hắn là mỹ nam người gặp người thích, hoa gặp hoa nở nha!

Đúng vào lúc này, một cánh tay thon dài từ phía sau tới, ôm lấy ngực cô gái này, còn nhéo vài cái vị trí gần như cứng nhắc kia.

- Nha đầu thối! Sao lại muốn khóc! Khóc nữa lão nương sẽ cho tay em chạm ngực lớn, tin hay không hả?!