Toàn Giới Giải Trí Đều Cho Rằng Tôi Thích Làm Nũng

Chương 91





Edit: SHERRY
Beta: Nhi Hồng Tửu
Tin tức Cố đại thiếu gia tìm “Tiểu tình nhân", ngày đầu tiên đã “mất hồn” ở chỗ tiểu tình nhân truyền ra, Cố gia, còn có quản lý cấp cao của Nguyên Cảnh đều bàn luận sôi nổi, nhưng mà cũng chỉ vỏn vẹn mấy người lén lút nghị luận.

Rốt cuộc thì đối với loại con ông cháu cha vừa có tiền vừa vô dụng như Cố Minh Cảnh mà nói, ở bên ngoài bao nuôi một “Tiểu tình nhân" cũng không phải là chuyện gì lớn, chẳng qua trong một gia đình gia giáo thì chuyện này quả thật hiếm thấy.

Đang lúc chuyện này sắp trôi qua, đột nhiên có một quả bom nặng ký rơi xuống
“Tiểu tình nhân” mà Cố Minh Cảnh bao dưỡng là một nữ minh tinh? Mỗi ngày chơi bời lêu lỏng còn chưa tính, Nguyên Cảnh cũng sắp chắp tay dâng cho người khác rồi còn không có chí tiến thủ.

Bây giờ đầu óc lại hoạt động như thế, một lần lại một lần đầu tư đến vài trăm triệu cho một nữ minh tinh không nổi tiếng đóng phim điện ảnh.
Không làm việc đàng hoàng thì cũng không đến mức chỉ số thông minh lại thấp như vậy chứ, tin này bị tung ra vốn có rất nhiều người đang không tin, kết quả không bao lâu, sau đó quả bom nặng ký này lập tức được chứng thực.
Bộ phim anh đầu tư bắt đầu tung poster ra, nhân vật nữ chính là do nữ minh tinh kia thủ vai, ảnh của cô được phóng to lên đặt ở vị trí chính giữa.
Nếu là lúc trước, mọi người chỉ âm thầm bàn tán, thì lần này lại bị truyền đi khắp, không riêng gì ở Cố gia và Nguyên Cảnh, mà mọi người trong showbiz đều đã biết.
Lúc tin đồn này lan rộng ra, mọi người đối với nữ minh tinh được Cố Minh Cảnh không tiếc đầu tư trăm triệu tràn ngập tò mò, tên là Sở Tích, tư liệu trên mạng về cô rất ít, thậm chí ngay cả ảnh cũng chỉ có mấy bức, còn tất cả đều là quảng cáo lúc chưa leo lên người Cố Minh Cảnh.

Nhưng mà từ ảnh chụp có thể nhìn thấy, xác thực lớn lên cũng có nét xinh đẹp thanh thuần.

Vừa thấy là biết loại người hay chơi bời lêu lỏng như Cố Minh Cảnh thích, mà cô ở trong mắt Cố Minh Cảnh là một đóa hoa trắng đơn thuần vô tội, nhưng ở trong mắt người ngoài thì chưa chắc.
Ra mắt chưa được nửa năm đã đến bên cạnh Cố đại thiếu gia, dùng tốc độ ánh sáng bò lên giường để củng cố địa vị, bò lên trên giường không bao lâu lại thành công thổi gió đầu giường khiến Cố Minh Cảnh đầu tư cho cô đóng một bộ phim điện ảnh.


Thủ đoạn này đúng là khiến cho nhiều người theo không kịp, mặt thì trông thanh thuần như đoá hoa trắng thế này mà tâm cơ quả thật sâu đến nỗi khiến người ta giận sôi.

Nếu cô mà mở lớp truyền kinh nghiệm, chắc chắn có không ít nữ minh tinh đến báo danh.
Trợ lý Cao báo cáo tin đồn gần đây, Cố Minh Cảnh nghe người ngoài nói để Sở Tích mở một lớp truyền đạt kinh nghiệm làm sao để phú nhị đại khăng khăng một mực với cô, cười một tiếng.
Trợ lý Cao biết Cố Minh Cảnh đang cười cái gì, khoé môi cũng cong lên một chút, sau đó hỏi: “Tổng giám đốc Cố, tiệc tối của Viên gia, ý của ngài là…?"
Cố Minh Cảnh thu nụ cười lại, ngồi trên ghế tổng giám đốc, mười ngón đan vào nhau, dường như đang híp mắt nghĩ đến cái gì đó , cuối cùng nói: “Đi, dẫn theo Sở Tích."
Trợ lý Cao tựa hồ đã sớm dự đoán được câu trả lời của anh: "Vâng, tổng giám đốc Cố."
Sở Tích mới vừa vào đoàn làm được hai tuần, đây là lần đầu cô đảm nhận vai chính trong một bộ phim, hết thảy đều phải tập luyện, vất vả lắm mới cảm thấy mình đối diễn có chút tiến bộ, vậy mà đột nhiên lại nhận được tin phải về thành phố B tham gia tiệc tối với cố Minh Cảnh.
Sở Tích do dự hỏi: "Chuyện đó… Có thể không đi được không?"
Trợ lý Cao nở nụ cười khéo léo: “Cô Sở cảm thấy sao?"
Sở Tích buồn bã cúi đầu.
Trợ lý Cao nói: "Chúng tôi đã thay cô xin phép đoàn làm phim, cô hoàn toàn không cần lo lắng.

Mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong hết, cô Sở chỉ cần đi theo tổng giám đốc Cố là được."
Sở Tích im lặng một lúc rồi trả lời: "Được rồi."
Cô ở đoàn làm phim vừa có chút tiến bộ lại gián đoạn xin nghỉ.

Đến khi về lại đoàn làm phim, chỉ sợ mọi người đã đối diễn với nhau tốt hết rồi, cô muốn tìm được lại trạng thái đối diễn, sợ là khó càng thêm khó.
Chỉ là hết thảy mọi chuyện của cô đều do Cố Minh Cảnh quyết định, ngay cả bộ phim này cũng là vì Cố Minh Cảnh đầu tư cho nên cô mới có thể công khai xin nghỉ như vậy, không cần nhìn sắc mặt của người nào trong đoàn phim.
Sở Tích vừa bay về thành phố B, lập tức bị kéo vào salon nào đó thoạt nhìn rất sang trọng thử lễ phục và làm tóc.

Trong salon, một người đàn ông gầy làm động tác lan hoa chỉ nâng mặt cô lên lật qua lật lại, lăn lộn trang điểm cho cô một hồi, sau đó bảo trợ lý đẩy ra một dàn lễ phục, bảo cô đi thử từng bộ.
Sở Tích thử một bộ, trợ lý Cao liền chụp một bức ảnh, sau đó Sở Tích nhìn thấy anh gửi những bức ảnh này qua cho người khác.
Không cần nghĩ cũng biết người đó là Cố Minh Cảnh.
Lúc đầu Sở Tích thử những chiếc váy xinh đẹp này cũng rất hứng thú, có cô gái nào không thích váy vóc xinh đẹp chứ.

Kết quả thử quá nhiều, hứng thú bừng bừng biến thành hoa mắt chóng mặt, lúc trợ lý Cao chụp ảnh còn bảo cô cười lên.
Sở Tích không cười, cô cười không nổi nữa, phồng má lên, vẻ mặt vô cùng u oán.
Trợ lý Cao thấy vẻ mặt u oán này cũng vô cùng đáng yêu, cũng gửi bức ảnh này qua cho Cố Minh Cảnh.
Cố Minh Cảnh nhìn bức ảnh Sở Tích mặc váy công chúa với vẻ mặt u oán cũng bị sự dễ thương này đâm vào trong tim, nghĩ cô hẳn là thử đồ mệt rồi, nụ cười cũng không giữ nổi nữa, vì vậy bảo trợ lý Cao nói không cần thử nữa, để Sở Tích tự chọn bộ cô thích là được.
Lúc Sở Tích nghe Cố Minh Cảnh bảo cô tự mình chọn mình chọn bộ cô thích, đầu tiên là sửng sốt một chút sau đó nổi giận.
Để cho cô tự chọn còn bảo cô thử váy rồi chụp ảnh gửi cho làm gì? Người đàn ông này thấy cô thử đồ như vậy thú vậy lắm sao? Đúng là có bệnh!
Chẳng qua bây giờ có giận cũng không dám nói ra, Sở Tích nhìn nhà tạo mẫu đang làm động tác lan hoa chỉ, hỏi cái váy đắt nhất là cái nào.

Nhà tạo mẫu với bàn tay kiểu lan hoa chỉ kích động nhanh chóng lấy một cái váy ra: "Đây là cái đắt nhất cửa hàng chúng tôi."
Sở Tích nhìn cũng không thèm nhìn: "Vậy lấy cái này đi.”
Không phải để mình chọn sao? Chọn cái đắt nhất cho anh xem!
Trợ lý Cao nghẹn cười, đúng là tính tình trẻ con.
Ngày hôm sau, Sở Tích mặc cái váy đắt nhất kia, chân mang giày cao gót cao mười phân, một tay vòng qua tay Cố Minh Cảnh, một tay cầm túi xách, đi tham dự tiệc tối trong miệng trợ lý Cao.
Váy trên người cô có màu xanh nhạt, làn váy đều được làm từ loại vải mềm mại, ở giữa một đám người mặc trang phục đỏ tím sặc sỡ đúng phá lệ tươi mát đẹp mắt.


Hơn nữa làn da cô rất trắng, mặc vào trông rất giống một tinh linh nhỏ.
Cố Minh Cảnh nhìn thấy cô mặc vậy mắt sáng rực lên một chút, sau đó rất có phong độ thân sĩ giúp cô mở cửa xe ra.
Sở Tích đột nhiên cảm thấy mình giống cô bé lọ lem ngồi trên cỗ xe ngựa hình bí ngô, nhưng mà cô đối với loại tiệc tối này không có cảm giác gì, chỉ đang suy nghĩ bên trong có đồ ăn không, cô có chút đói.

Nhưng mà khi cô xuống xe, khoác tay Cố Minh Cảnh, theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ đi thẳng vào phòng tiệc, lúc nhìn thấy một loạt nam nữ đang tụ tập ăn uống vui vẻ, cô mới bắt đầu có chút luống cuống.
Trên trần nhà là giá đèn bằng thủy tinh lấp lánh, bàn ăn tự phục vụ được bày biện gọn gàng, cả nam lẫn nữ mặc trang phục lộng lẫy nâng ly rượu trò chuyện với nhau, trong góc còn có một dàn nhạc.
Lúc Cố Minh Cảnh và Sở Tích xuất hiện ở cửa phòng tiệc, Sở Tích nhìn người bên trong, cũng không biết là ai trước phát hiện ra hai người trước nhìn sang, sau đó cơ hồ mọi người dù trong sáng hay ngoài tối đều quay ra nhìn.
Đầu tiên là họ nhìn Cố Minh Cảnh, sau đó ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía cô gái đang khoác tay anh ở bên cạnh, đánh giá từ đầu đến chân.
Đây là nữ minh tinh bên cạnh Cố Minh Cảnh? Không chỉ khiến Cố Minh Cảnh đầu tư vào phim cô đóng mà còn làm cho Cố Minh Cảnh đưa cô đến loại tiệc tư nhân này?
Đầu tư vào phim thì không nói, chẳng qua chỉ là tiền mà thôi, bây giờ từ không thể lộ ra ngoài ánh sáng thành có thể lộ ra ngoài ánh sáng, đây không phải là triệt tuyên bố thân phận của mình bên cạnh Cố Minh Cảnh sao?
Trên đời này có rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng mà loại vừa tâm cơ vừa xinh đẹp đơn thuần thế này thì không nhiều lắm.

Loại dùng thủ đoạn đi câu dẫn đàn ông này không đi truyền đạt kinh nghiệm thì quả thật là phí phạm của trời!
Sở Tích cảm nhận được những ánh mắt kia phóng lên người mình, lưng giống như bị kim chích, giống như cô là hàng triển lãm hiếm lạ mà người nào cũng muốn gặp.
Cố Minh Cảnh tất nhiên cũng nhận ra những ánh mắt kia, nhưng mà anh tựa hồ cũng không để ý lắm, dẫn theo cô gái bên cạnh đến gần phòng tiệc chào hỏi chủ nhân của bữa tiệc tối này, bắt chuyện với người nọ, phảng phất như vừa nãy chẳng có gì phát sinh.

Cố Minh Cảnh nói chuyện với chủ nhân bữa tiệc, Sở Tích ở một bên yên lặng lắng nghe Cố Minh Cảnh bắt chuyện với chủ nhân bữa tiệc là một người họ Viên.
Cô cảm thấy Cố Minh Cảnh bây giờ và Cố Minh Cảnh mà cô biết hoàn toàn không giống nhau.
Ở trong ấn tượng của cô, Cố Minh Cảnh là người đàn ông đầy khí chất, lần đầu tiên gặp mặt, lúc ngồi ở chỗ kia khiến cho người ta có cảm giác áp bách ngột ngạt, ít khi nói cười.

Là người luôn bận rộn, trợ lý Cao và một ít người thân cận đều kinh sợ anh, ngay cả ở trên giường cũng như thế, rõ ràng động tác rất dịu dàng nhưng lại khiến cô sợ hãi.


Nhưng mà giờ đây, Sở Tích nghe thấy tiếng cười của Cố Minh Cảnh, nhíu mày.
Khí tràng trên người anh đều được thu liễm lại, không biết nói gì với chủ nhân bữa tiệc mà cả hai người đều cười ha ha, Sở Tích nghe đại loại được cuộc đối thoại giữa hai người, cô có thể cảm giác được bây giờ Cố Minh Cảnh nói chuyện rất không trình độ, vừa nông cạn vừa thô bỉ, chủ nhân bữa tiệc ở đối diện thoạt nhìn như đang cười, kỳ thật chỉ sợ là đang cười nhạo anh.
Thế này cũng tốt, Sở Tích không quan tâm bọn họ hàn huyên cái gì, không quan tâm vì sao Cố Minh Cảnh lại giống như đổi thành một người khác.

Chỉ là có cô có chút không chịu được đó chính là…
Tay Cố Minh Cảnh đang đặt trên mông cô!
Anh vốn dĩ đang đứng yên ôm lấy eo cô, nói chuyện với người đối diện, nhưng bàn tay đặt trên eo cô lại từ từ đi xuống, không biết cố ý hay vô ý mà di chuyển xuống mông cô.
Sở Tích vốn cảm thấy có thể là vô tình, chỉ là sau khi Cố Minh Cảnh bắt đầu không ngừng vuốt ve mông cô, thậm chí không nhẹ không nặng mà nhéo một phen, cô liền không bao giờ cảm thấy đây là vô tình.
Anh điên rồi sao!
Anh không biết sẽ có người nhìn về hướng này à!
Thân phận cô có chút mất mặt, chẳng lẽ anh cũng muốn bị mất mặt theo?
Sở Tích không nhịn nổi nữa, ý đồ muốn thoát khỏi, Cố Minh Cảnh lại lập tức giữ chặt lấy eo cô, chủ bữa tiệc dường như nhận thấy được hành động khác thường của hai người, cười kết thúc cuộc trò chuyện với Cố Minh Cảnh.
Sở Tích lập tức xoay người.
Mấy người đằng sau còn đang uống rượu nói chuyện phiếm, tựa hồ không có người nào nhìn về phía hai người bọn họ.

Nhưng mà từ khi bước vào, Sở Tích liền biết, có bao nhiêu người đang nhìn cô chê cười.
Thân phận cô có chút khó nói, nhưng ở bên ngoài tốt xấu phải giữ mặt mũi, Cố Minh Cảnh như vậy không chỉ khiến anh mất mạt mà cũng khiến cô nhục nhã.

Sở Tích hít mũi, vành mắt đỏ lên.
Cố Minh Cảnh đương nhiên biết Sở Tích không dễ chịu, để tay lại lên eo cô, vị trí vô cùng có quy củ.
Có nhân viên phục vụ bưng khay thức ăn đi qua, anh cầm lấy một hộp bánh kem nhỏ tinh xảo, xé vỏ đưa đến bên miệng Sở Tích.
"Được rồi." Anh thấp giọng nói, như an ủi một cô gái đang tủi thân, lại như khuyên cô diễn xong rồi, có thể ăn.