Toàn Giới Giải Trí Đều Cho Rằng Tôi Thích Làm Nũng

Chương 17




Chương 17
Ngày thứ mười bảy xem tiền như rác
 
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng nhưng các chiến sĩ tham gia đợt huấn luyện đạn dược thật đã chuẩn bị tốt hành trang, mọi người tập hợp lại với nhau.
 

Lúc đầu mỗi lần tập hợp huấn luyện sáu người bọn họ ai nấy cũng chậm chạp, hiện tại lại rời giường rất sớm, nhanh chóng chạy đi xếp hàng tập hợp, thậm chí so với thời quy định còn sớm hơn. Ống kính chuyển qua, sáu vị khách mời rất mong đợi buổi huấn luyện hôm nay, sớm như vậy mà đã tràn đầy năng lượng, đặc biệt là Sở Tích, ống kính phân giải cao quét qua gương mặt mộc của cô, làn da trắng nõn, đứng giữa một đám người khiến người ta chói mắt, so với khi trang điểm chỉ khác biệt giữa đẹp và vô cùng đẹp.
 
Thời gian vẫn còn rất sớm, người xem trực tiếp cũng không nhiều lắm, rõ ràng những tập ghi hình trước đó Sở Tích cũng để mặt mộc, nhưng giờ phút này khi cô xuất hiện trước màn hình vẫn khiến mọi người không nhịn được xuýt xoa:
 
[ Mặt mộc đẹp thật! ]
 
[ Nhìn Sở Tích có vẻ rất nhỏ nha, nói là vị thành niên tôi cũng tin. *icon cười ra nước mắt* ]
 
[ Cầu Sở Tích tiết lộ bí quyết dưỡng da! ]
 
[ Mỹ phẩm dưỡng da của cô ấy ngày đầu tiên đến đều bị tịch thu hết rồi còn dưỡng gì nữa, làn da này vừa nhìn đã biết do trời sinh. ]
 
………

 
Hiện trường, đại đội trưởng Vương đã giải thích xong các quy tắc của bài huấn luyện hôm nay. 

 
Nhiệm vụ huấn luyện hôm nay chính là chiến lược giải cứu con tin. Sẽ có một người đặc biệt đóng vai phần tử khủng bố trông coi con tin, vị trí của con tin đã xác định, chính là trong một xưởng bỏ hoang trên núi, sáu vị khách mời và các chiến sĩ có mặt ngày hôm nay sẽ cùng nhau chấp hành nhiệm vụ chống khủng bố giải cứu con tin, những người bị phần tử khủng bố hạ gục sẽ bị loại, những người còn sót lại cuối cùng sẽ được tính điểm dựa trên biểu hiện khi thực thi nhiệm vụ, lần diễn tập này sẽ chọn ra chiến sĩ ưu tú.
 
Trong bài diễn tập thì phần tử khủng bố có súng, rừng cây um tùm, đường lên núi còn có rải rác lính của địch và bom mìn, khảo nghiệm chặt chẽ năng lực dã chiến và phối hợp của các chiến sĩ.
 
Trong sáu khách mời tham gia huấn luyện sẽ có một người đảm nhiệm vai trò làm con tin.
 
Con tin, ý nghĩa như tên gọi, cũng chính là người hôm nay bị trói ngồi một chỗ, chờ đồng đội đến cứu viện.
 
Có điều làm con tin cũng không phải là không có chỗ phát huy, trong lúc bị bắt cóc cũng có thể đối phó với địch, nghĩ cách thoát đi.
 
Mặc dù đại đội trưởng Vương lần nữa nhấn mạnh rằng làm con tin cũng là một nhiệm vụ diễn tập rất tốt, nhưng thật sự không ai muốn đóng vai nhân vật mà đa số thời gian đều bị trói một chỗ này, tổ chương trình cũng biết đến khả năng không có khách mời nào nguyện ý đóng vai con tin nên dứt khoát chọn phương pháp công bằng nhất chính là rút thăm công khai.
 
Đến công đoạn rút thăm, bình luận liên tục trồi lên [ Hôm nay Sở Tích có tiếp tục bị vận mệnh lựa chọn không? ], [ Sở Tích muốn đóng góp công lao ], [ Sẽ không là Sở Tích bắt trúng nữa chứ? Chương trình này phát sóng lâu như vậy rồi mà mỗi lần xui xẻo đều là cô ấy ].
 
Sở Tích rút thăm, chậm chạp không dám mở ra xem.
 
Cô không muốn làm con tin đâu! Cô muốn cùng mọi người tham gia huấn luyện đánh người xấu!
 
Sở Tích không dám mở thăm, mặt khác, nhóm khách mời nam đã bắt đầu xem thăm của mình.
 
“Tôi giải cứu.” Vu Nhất Nguyên là người vui vẻ đầu tiên.
 
“Tôi cũng giải cứu.” Triệu Mẫn Thông mở thăm của anh ra.
 
Nhóm khách mời nam theo thứ tự đọc kết quả rút thăm của mình, đều không phải làm con tin, cuối cùng chỉ còn lại hai người Sở Tích và Nghiêm Chuẩn chưa công bố kết quả, là huấn luyện dã chiến hay xui xẻo làm con tin, kết quả nằm trong tay hai người.
 
Tim Sở Tích cũng sắp nhảy lên cổ họng rồi, nhìn Nghiêm Chuẩn bên cạnh cũng hồi hộp không thôi.
 
Thần sắc Nghiêm Chuẩn nhẹ nhàng, mở thăm trong tay anh ta ra, nhìn mấy chữ trên đó, bình tĩnh nói: “Tôi giải cứu.”

 
Nghiêm Chuẩn cũng giải cứu, nói như vậy thì con tin xui xẻo kia là…
 
Sở Tích run lên, môi cũng trắng bệch, vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp theo chậm rãi mở ra lá thăm mà cô vẫn luôn nắm chặt trong tay.
 
Hai chữ “Con tin” to đùng xuất hiện trước mắt cô.
 
Sở Tích: “………………”
 
Bình luận: 
 
[ Ha ha ha ha ha ha ha! Lại là Sở Tích. ] 
 
[ Thật sự là thảm quá đi, lúc nào cũng là cô ấy ha ha ha ha ha ha ha ]
 
[ Tuy là rất thảm nhưng tôi vẫn cứ muốn cười haha ]
 
Ngay cả nhóm khách mời nam ở hiện trường cũng không nhịn được mà hiện ý cười trên mặt.
 
Sở Tích cũng cười, nhưng so với khóc thì còn khó coi hơn.
 
Năm người còn lại vui tươi hớn hở vác súng lên vai chuẩn bị cho buổi tác chiến hôm nay.
 
Chỉ có Sở Tích là bị trói lại, đưa đến nhà xưởng trên núi.
 
Con tin đã vào vị trí, diễn tập chính thức bắt đầu.
 
Sở Tích bị đưa đến một ngôi nhà hoang nhỏ trong xưởng, bên cạnh là một tên khủng bố mang súng trông coi cô.
 
Sở Tích ngồi trên ghế, tay chân đều bị cột lại, nhìn thoáng qua tên khủng bố bên cạnh. Người được phân nhiệm vụ trông coi cô cũng không tệ, còn có hai lon Coca để uống, trước tiên hắn ta lấy ra một lon rồi nâng lên uống.
 
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Phần tử khủng bố phát hiện Sở Tích đang nhìn hắn ta, lạnh giọng quát.
 
Sở Tích bị quát nên giật mình, sau đó chẹp miệng: “Có thể cho tôi uống một ngụm Coca không? Tôi cũng muốn uống.”
 
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tên khủng bố gặp phải loại yêu cầu này của con tin, hắn ta ngạc nhiên một chút.
 
Sở Tích hướng đôi mắt trông mong về lon Coca của hắn, nhìn có vẻ rất muốn uống.
 
Tên khủng bố lập tức ngửa đầu, làm xong một lon Coca, sau đó bóp lon rỗng lại, cuối cùng ném sang chỗ khác: “Cô muốn uống? Không có cửa đâu! Ngoan ngoãn một chút cho ông!”
 
Sở Tích bị nạt liền bắt đầu nghi ngờ cách ăn ở của mình.
 
Cô rất khổ sở, cô rất thảm, tại sao mỗi lần bị lựa chọn đều là cô?!
 
Cô chỉ là muốn uống Coca thôi mà, cô đã làm gì sai?!!
 
Cô cũng rất muốn ra ngoài đối mặt với những tên khủng bố mà không phải giống như hiện tại, đã bị trói giống như cua rồi mà còn bị người xấu nạt nọ.
 
Màn hình đang hiện lên hình ảnh các chiến sĩ đang chấp hành nhiệm vụ bên ngoài, góc phải có một cửa sổ nhỏ, là cảnh Sở Tích bị trói lại.
 
Trên màn hình chính là hình ảnh các khách mời nam đang tháo mìn và đánh lén lính gác, từng cảnh đều căng thẳng mạo hiểm cùng kích thích, góc phải bên dưới là Sở Tích nằm ngửa trên ghế, vẻ mặt rất ư là chán đời.

 
Bình luận:
 
[ Ha ha ha ha ha ha ha! Xử tử công khai ]
 
[ Tôi đang lo là Sở Tích sắp ngủ rồi! ]
 
[ Vừa rồi còn bị người trông coi nạt một cái, chắc là rất ủy khuất đây, ha ha ha ha ]
 
[ Còn muốn uống Coca, Sở Tích sao lại đáng yêu như vậy chứ! ]
 
Người xem trực tiếp cảm thấy thật buồn cười, sau khi cười xong cũng tập trung tinh thần lại mà nhìn vào màn hình lớn, ít ai chú ý đến Sở Tích ở góc phải.
 
Sở Tích nhìn trộm tên khủng bố, tiếp tục muốn lôi kéo làm quen hắn thêm vài lần nữa, kết quả mỗi lần còn chưa kịp mở miệng làm quen thì đã bị hắn quát mắng.
 
Sở Tích nhìn ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu rọi vào, từ từ cảm nhận thời gian trôi qua.
 
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, xa xa bên ngoài truyền đến tiếng súng cùng tiếng nổ mạnh.
 
Sở Tích còn đang cảm thấy nhàm chán, sau khi nghe được âm thanh thì lập tức giật mình: “Bọn họ tấn công lên đây?”
 
“Ngoan ngoãn một chút!” Tên khủng bố quát.
 
Sở Tích chu miệng.
 
Tiếng vang sau đó cũng dần yên lại.
 
Trong căn phòng nhỏ chỉ có cô cùng tên khủng bố, Sở Tích lại tiếp tục chờ đợi, không biết chờ đến bao lâu, rốt cuộc cũng chờ được đến lúc tên khủng bố có việc: Tiểu tiện.
 
Sở Tích khinh thường nhìn biểu tình lo lắng trên khuôn mặt hắn ta.
 
Ai bảo anh uống đến hai lon Coca mà không cho tôi uống ngụm nào.
 
Nội tâm Sở Tích chửi thề nhưng ngoài mặt vẫn cười hì hì: “Có phải anh muốn đi vệ sinh không?”
 
Hắn ta bị chọc trúng tâm sự nên trừng mắt liếc cô một cái.
 
Hiện tại hắn ta rất rối, nếu hắn ta đi vệ sinh thì ai trông con tin này.
 
Sở Tích không quan tâm nói: “Tôi biết anh sợ sau khi anh đi tôi sẽ chạy trốn, nhưng các người trói tôi chặt như vậy tôi có thể chạy sao?”
 
Tên khủng bố hừ một tiếng.
 
Sở Tích: “Cùng lắm thì anh ở trong phòng này, ngay trước mặt tôi đi tiểu đi, anh đi tiểu, tôi nhìn nước tiểu anh, dù sao tôi cũng không ngại, đàn ông như anh chắc cũng không ngại đâu nhỉ? Haha.” Cô nói xong còn cố ý huýt sao hai tiếng.
 
“Cô!” Tên khủng bố bị chọc cho tức giận, sau khi nghe tiếng huýt sáo thì bàng quang càng căng hơn, dứt khoát muốn giải quyết trong phòng, hắn chậm chạp đi đến phòng góc, đang muốn cởi quần thì xoay người, phát hiện Sở Tích đang nhìn chằm chằm vào hắn ta, một chút ý tứ thẹn thùng lảng tránh cũng không có.
 
Tên khủng bố: “………………”
 

Nước tiểu của hắn ta không ra được.
 
Tại sao có đến sáu khách mời nhưng lại chọn con tin là nữ chứ!!!
 
Vẻ mặt Sở Tích vô tội: “Sao anh lại không tiểu?”
 
Bên ngoài lại truyền đến tiếng súng, không chỉ vậy so với tiếng súng vừa rồi gần hơn rất nhiều.
 
Trên màn hình lớn, các chiến sĩ đã tập kích dần dần đến đỉnh núi, phần tử khủng bố cũng đã dàn sẵn trận địa, sẵn sàng đón quân địch, tử thủ đỉnh núi, mỗi lần các chiến sĩ tấn công thì phần tử khủng bố liền nổ súng từ trên cao xuống, dùng hỏa lực buộc các chiến sĩ lùi về.
 
Trong nhất thời, tình hình chiến đấu tiến vào trạng thái giằng co.
 
Người xem phát trực tiếp dường như đều đặt mình trong hiện trường, hồi hộp kích động không thôi:
 
[ A a a a a mau! Xông lên đi! ]
 
[ Hôm nay Nghiêm Chuẩn Triple Kill* luôn, quá đẹp trai rồi!! ]
 
*Giết ba người liên tiếp.
 
[ Có thể đi vòng từ phía sau không? ]
 
[ Mẹ nó mấy tên khủng bố kia đã đánh trúng vài người rồi, làm sao bây giờ? ]
 
[ Cũng may là hôm nay Sở Tích làm con tin, vẫn mê xem đàn ông đánh trận hơn! ]
 
[ Đúng vậy đúng vậy, Sở Tích đi theo thì còn phải bảo vệ cô ấy. ]
 
Rất ít người chú ý đến góc phải bên dưới, Sở Tích không màng sống chết và tên khủng bố trông coi cô lại có tiến triển mới.
 
Tên khủng bố trông coi Sở đã thử rất nhiều lần, hắn ta thật sự rất ngại phải cởi quần đi tiểu trước ánh nhìn chằm chằm của Sở Tích, vừa hung hăng mắng con gái như cô mà không rụt rè vừa tính toán ra ngoài đi tiểu.
 
Tên khủng bố đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Sở Tích.
 
Sở Tích thầm đếm số trong lòng.
 
Quả nhiên, lúc cô đếm đến hai mươi, tên khủng bố đột nhiên xông vào, chĩa súng vào cô, vừa nhìn là biết hắn ta không có đi mà chỉ thủ ở cửa, sau đó bất ngờ quay lại xem cô có ý định chạy trốn hay không.
 
Hắn ta thấy Sở Tích ngoan ngoãn ngồi trên ghế, một chút dấu hiệu chạy trốn cũng không có.
 
Vẻ mặt Sở Tích nghi hoặc: “Anh... nhanh như vậy mà anh đã tiểu xong rồi?”
 
“Hừ! Ngoan ngoãn một chút!” Tên khủng bố buông súng, lại đi ra ngoài.
 
Chờ hắn ta ra ngoài lần nữa Sở Tích mới hành động.
 
Thì ra ban nãy không phải cô không làm gì chỉ lo đấu võ mồm cùng tên khủng bố, tay cô vẫn luôn bị dây thừng trói sau lưng, Sở Tích vẫn luôn lén lút cà vào chỗ nhô lên của ghế dựa, thời gian trôi qua, nước chảy đá cũng mòn, dây thừng đã bị cô cà sắp đứt.
 
Quả nhiên, sau khi tên khủng bố ra ngoài lần thứ hai, Sở Tích hơi dùng lực một chút thì dây thừng trên tay lập tức tách ra.
 
Tay cô được tự do, lập tức giành giật từng giây cúi xuống cởi dây trói ở cổ chân mình.
 
Sau khi cởi bỏ toàn bộ dây trói trên người mình, Sở Tích liền đứng lên.
 
Khán giả vẫn luôn dồn lực chú ý vào màn hình chính, mãi cho đến khi Sở Tích đứng lên mới phát hiện góc phải bên dưới màn hình có chỗ khác thường.
 
[ Mẹ nó sao Sở Tích lại đứng lên?! ]
 
[ Dây thừng trên người cô mở thế nào?! ]
 

[ Sao lại thế này? A a a tôi đã bỏ lỡ cái gì? ]
 
Không ít người chuyển lực chú ý sang góc phải bên dưới.
 
Sở Tích đứng lên, nhìn thoáng qua cửa.
 
Nếu cô chạy trốn từ cửa chính, nói không chừng sẽ đụng phải tên khủng bố, huống hồ chắc chắn còn những tên khủng bố khác đang mai phục trong nhà xưởng này, thật sự quá nguy hiểm.
 
Sở Tích chuyển mắt qua cửa sổ.
 
Cô chạy nhanh qua đó nhìn xuống, cũng tốt, chỉ là lầu hai.
 
Thế nhưng lầu hai… Tuy rằng nhảy xuống không chết nhưng cũng rất có thể bị thương.
 
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
 
Sở Tích vô cùng gấp gáp, tên khủng bố sau khi đi tiểu xong rất nhanh sẽ trở lại.
 
Sở Tích nhìn xung quanh phòng, đột nhiên nhìn thấy sợi dây thừng vừa trói cô.
 
Dây thừng!
 
Sở Tích giống như thấy được cọng rơm cứu mạng, cầm lấy dây thừng, đem một đầu cột chặt vào giá đỡ máy điều hòa, một đầu thả xuống dưới.
 
Sở Tích bò lên trên cửa sổ, lại nhìn xuống độ cao phía dưới.
 
Sau đó nuốt một ngụm nước miếng.
 
Trước đó cô đã từng tham gia bài huấn luyện đu dây thừng, cô đã làm hai lần dưới sự quan sát của tiểu đội trưởng, hoàn thành cũng không tệ lắm, thế nhưng hiện tại không có tiểu đội trưởng quan sát chỉ đạo, bên dưới cũng không có đệm mềm chống ngã.
 
Tiếng súng lại vang lên không ngừng, hiển nhiên tình hình chiến đấu của bên ta và phần tử khủng bố đã đi vào khốc liệt.
 
Sở Tích nghe thấy tiếng súng dồn dập, nắm lấy dây thừng, tim đập thình thịch, chân dẫm lên tường thả người dọc theo sợi dây, trượt xuống từng bước một, cuối cùng vững vàng đạp lên mặt đất.
 
Sau khi Sở Tích xuống đất liền nhìn xung quanh, chạy về hướng xa tiếng súng.
 
Khán giả xem Sở Tích bất ngờ cởi dây thừng đứng lên, nhìn cô nắm chặt dây thừng trượt xuống mặt đất rồi nhanh chóng chạy đi.
 
Bọn họ đều kinh ngạc trợn mắt há mồm.
 
Sở Tích chạy thoát vô cùng thuận lợi.
 
Các chiến sĩ bên ta tấn công từ phía nam, tất cả trọng tâm của phần tử khủng bố đều đặt ở phía nam để chống đỡ lực lượng bên ta, nơi còn lại không có người trông coi liền bị Sở Tích đánh lén từ phía sau, xử lý tên lính gác duy nhất đứng ở cửa sau, đoạt súng của hắn ta rồi chạy trốn.
 
Hiện trường bên kia, các chiến sĩ bên ta vẫn còn giằng co với phần tử khủng bố.
 
Mọi người đang thảo luận chiến dịch giải cứu con tin, thề đem con tin cứu ra từ trong tay phần tử khủng bố.
 
Kế hoạch tác chiến đã bàn bạc xong, lần này không thành công quyết không lui về, muốn tử chiến một trận với phần tử khủng bố, lần này có khả năng một đi không trở về, biểu tình trên mặt mỗi người đều hiên ngang lẫm liệt, thấy chết không sờn.
 
Tiểu đội trưởng Lưu động viên lần cuối với các chiến sĩ: “Các đồng chí, tiêu diệt bọn khủng bố, giải cứu con tin, đã sẵn sàng chưa?”
 
“Sẵn sàng!” Mọi người trăm miệng một lời.
 
Mọi người tuyên thệ xong, đang chuẩn bị một cuộc tổng tấn công thì đột nhiên nghe thấy phía sau có động tĩnh.
 
Sở Tích vác cây súng vừa đoạt được chạy liên tục, vừa chạy vừa thở hồng hộc, rốt cuộc cũng đến nơi, đứng sau lưng nhóm người vừa mới nghĩ cách giải cứu cô: 
 
“Cái đó... hộc… hộc... tôi đã trở lại.”