Trong quán bar Sắc Đỏ lớn nhất và đắt đỏ nhất Thành phố Cổ Đông, bởi vì phim trường lớn nhất cả năm ở thành phố Cổ Đông, cho nên ở trong quán bar Sắc Đỏ nhìn thấy minh tinh là một việc hết sức bình thường, nhân viên phục vụ quán bar thuận miệng liền có thể nói ra minh tinh nào đến đây có yêu cầu rượu nào, bình thường nam minh tinh đang nổi đến đây ôm cô gái ăn mặc sexy họ cũng không thèm chớp mắt, không biết là bởi vì thấy nhiều đã quen hay là do sự chuyên nghiệp của nghề nghiệp mang lại.
Cho nên khi nhìn thấy đang nam minh tinh nổi tiếng ôm mấy cô gái trẻ non nớt con mắt cũng không chớp mắt, khi thấy đàn ông trung niên lại lôi kéo cô gái trẻ tuổi, cũng có thể nhắm mắt làm ngơ bưng thức ăn đi qua.
"Cứu tôi... Đừng đụng vào tôi!" Lương Yên hướng về phía nhân viên phục vụ cầu cứu nhưng lại không có kết quả, quay người cố gắng thoát khỏi tên đàn ông nắm lấy cánh tay cô.
"Tôi nói cho cô gái này làm sao lại không thức thời như thế" Người đàn ông nắm chặt cánh tay Lương Yên kéo cô vào căn phòng bao "Cùng anh trai đây có quan hệ tốt, muốn vai diễn gì mà không có, không phải muốn cùng đoàn phim Lục Lâm Thành sao? Chu đạo chỉ cần nói một câu thôi là được."
"Không muốn. Thả tôi ra." Lương Yên chóng mặt, không biết vì cái gì mình bây giờ toàn thân trên dưới không sử dụng được một chút sức lực, cô gấp đến muốn khóc "Các người là lừa đảo, ông thả tôi ra."
Cô hận lòng tham của mình muốn chết, biết rõ Chu Chí Sóng không phải dạng tốt lành gì, nhưng bởi vì anh khoe khoang khoác lắc nói có thể giúp cô vào đoàn phim cùng với Lục Lâm Thành đã khiến cô động tâm, chịu đựng không được dụ hoặc chạy tới, đến bây giờ mới phát hiện có chỗ không thích hợp.
Người đàn ông khịt mũi: "Lục Lâm Thành Lục Lâm Thành, anh ta có cầm con mắt nhìn qua cô sao, anh ta biết cô họ gì tên gì sao? Toàn bộ Cổ Đông phụ nữ thích anh ta rất nhiều, cô mẹ nó vừa chạy đến làm diễn viên quần chúng là cái thá gì? Ngoan ngoãn cùng chúng tôi đi, đêm nay đem mấy anh trai hầu hạ cho tốt bảo đảm tương lai cô muốn diễn gì thì diễn cái đó, đi nào!"
Ông ta một tay bắt lấy cánh tay Lương Yên, tay kia đưa qua chuẩn bị bắt tay còn lại của cô. Lương Yên toàn thân bất lực, chỉ biết mình nếu bị kéo đi vào thì sẽ xong đời, dưới tình thế cấp bách nhìn thấy cánh tay của người đàn ông ở trước mắt, há miệng cắn.
"A trời đụ!" Người đàn ông bị đau, trong nháy mắt hất Lương Yên ra, cơ thể Lương Yên đông một tiếng đập vào vách tường phía sau.
" Hôm nay ông không tin không giết chết cô được !" Người đàn giơ bàn tay giơ về hướng khuôn mặt nhỏ bị tóc đen che đậy, Lương Yên bụ dọa đến nhắm mắt lại, nhưng đau đớn theo dự liệu lại không có truyền đến.
Chuyện gì xảy ra?
Lương Yên đợi một lúc, con mắt cẩn thận híp mở một đường nhỏ, cô trông thấy, một người đàn ông mang mũ lưỡi trai, nửa gương mặt chìm trong bóng tối, môi mỏng nhếch lên, đưa tay ngăn bàn tay hướng về phía cô lại.
Lương Yên chỉ cần nhìn nửa khuôn mặt kia liền có thể nhận ra là ai, mở to mắt, đẹp trai đến nỗi làm cô ngừng thở, cô nhìn gương mặt khó coi của người đàn ông kia, lại nhìn người đàn ông xuất hiện như chúa cứu thế này.
Lục Lâm Thành.
Người đàn ông trung: "Cái này chính là do cô ta."
"Tôi không có!" Lương Yên tranh thủ thời gian tỉnh táo lại, nếu không nắm lấy cơ hội này thì sẽ trễ mất, thêm phần bị cồn kích thích, vậy mà trực tiếp nhào tới trên cơ thể Lục Lâm Thành.
Người đàn ông trung niên giật nảy mình. Lục Lâm Thành cũng giật nảy mình.
Lương Yên đi cà nhắc ôm chặt lấy cổ Lục Lâm Thành, khóc lóc kể lể: "Cứu mạng ô ô ô, bọn họ khi dễ tôi, mau cứu tôi..."
Loại chuyện này người bình thường sẽ không quản, nhất là loại người giống như Lục Lâm Thành, chỉ cần hơi không chú ý sẽ dễ dàng bị người bắt được nhược điểm, người đàn ông kia thay đổi một khuôn mặt tươi cười, có ý muốn kéo Lương Yên đi: "Không có ý đồ gì không có ý đồ gì hết, chỉ là uống say, chờ tôi một lúc nữa sẽ đưa cô ta về nhà."
Lương Yên phát giác được cánh tay của người đàn ông lại giơ về phía cô, tiếng thét chói tai vang lên cô dính chặt vào cơ thể Lục Lâm Thành, gắt gao ôm lấy cổ anh.
Lục Lâm Thành ngăn tay của người đàn ông trung niên, lại cúi đầu nhìn thoáng qua Lương Yên đang say khướt, cau mày nói: "Lương Yên, ai bảo cô tới chỗ như thế?"
Lương Yên đem mặt chôn trong ngực anh: "Thật xin lỗi ô ô, em sai rồi, cầu anh, cầu anh mau cứu em."
Người đàn ông trung niên nam nghe được đoạn đối thoại của hai người kinh ngạc không thôi.
Bọn họ vậy mà biết nhau?
Diễn viên quần chúng xinh đẹp Lương Yên đã bị Chu Chí Sóng để mắt tới đồng thời thèm nhỏ dãi đã lâu, vậy mà lại quen biết vua màn ảnh mới Lục Lâm Thành?
Nhìn dáng vẻ ôm ấp này, có vẻ như quan hệ không đơn giản?
Lục Lâm Thành một tay ôm Lương Yên, nhìn người đàn ông trung niên một chút, trong ánh mắt khí lạnh cực nặng.
Người đàn ông trung niên bị ánh mắt này làm rùng mình, cúi đầu khom lưng lui lại: "Không có ý gì, thật không có ý gì, không biết hai vị quen biết nhau."
Lòng bàn chân của người đàn ông trung niên như bôi dầu chạy trốn.
Lục Lâm Thành nhìn người đàn ông trung niên đi khuất, lại đè mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu, buông Lương Yên luôn nằm sấp trong ngực anh ra: "Mình về nhà... Ài!"
Anh nhanh tay đẩy Lương Yên ra, Lương Yên lại giống như nắm bùn thuận thế dính chặt lên vai anh, Lục Lâm Thành nhìn thấy Lương Yên ở trong ngực đóng chặt con mắt, đưa tay đẩy mặt cô: "Tỉnh, tỉnh."
Lương Yên nhắm mắt ngủ rất an tâm.
Lục Lâm Thành khẽ nguyền rủa một tiếng.
"Tôi mặc kệ cô, cô thích thế nào thì thế đó đi." Lục Lâm Thành đem Lương Yên đẩy vào tường, sau đó thu tay lại, Lương Yên không có chỗ dựa, dán vào tường tuột xuống, nghiêng cổ ngủ.
Lục Lâm Thành nghiêng mắt, không thèm nhìn tới dáng ngủ cạnh tường của cô, quyết tâm hung ác đi ra ngoài.
Chỉ là anh một bên đi, một bên lại suy nghĩ để Lương Yên ở đó sẽ xảy ra hậu quả gì.
Sẽ bị người đàn ông trung niên kia mang đi? Hay là bị một người đàn ông lạ mặt trong quán bar tùy ý mang đi, sau đó...
Lục Lâm Thành đi đến cửa quán bar, nghĩ đến các loại khả năng xảy ra, thầm mắng một câu, quay trở về.
Anh trông thấy Lương Yên vẫn yên lặng dựa vào tường ngồi dưới đất, thở dài một hơi.
Sau đó đi qua, như nhận mệnh lệnh ôm ngang cô lên, đưa cô đến ga ra tầng ngầm, bỏ vào ghế sau xe.
Lục Lâm Thành đem cô giấu kỹ, sau đó quay về ghế lái, đeo dây an toàn lên, khởi động động cơ.
Lương Yên vẫn như cũ từ từ nhắm hai mắt, nghe được tiếng động cơ vang lên, môi cong cười cười.
Cô nghĩ Lục Lâm Thành sẽ không phát hiện, nhưng không ngờ Lục Lâm Thành vẫn luôn nhìn vào kính để xem cô, trùng hợp là đã thấy được nụ cười của cô.
"Lương Yên!" Lục Lâm Thành tay khoác lên tay lái, "Cô sao có thể cười đến xán lạn thế chứ!"
Lương Yên: "... ... ..."
Bị bắt rồi.
Cô vốn định tiếp tục giả vờ từ từ nhắm hai mắt, Lục Lâm Thành lại trực tiếp tắt động cơ, là kiểu người nếu cô tiếp tục giả vờ tôi cũng không rảnh cùng cô chơi.
Lương Yên lại diễn thêm hai phút, vẫn là không chống đỡ được, lặng lẽ mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của Lục Lâm Thành qua kính chiếu hậu, cô xấu hổ cực kỳ, nuốt ngụm nước miếng, chậm rãi ngồi dậy.
Cô ngồi ở ghế phía sau, cúi đầu không ngừng móc ngón tay: "Thật xin lỗi, tôi..."
"Xuống xe." Lục Lâm Thành không cho cô một cơ hội nói xong nguyên câu, Lương Yên nghe được tiếng răng rắc, anh mở khóa cửa xe.
Lương Yên bị dọa đến trực tiếp ôm lấy chỗ ngồi ghế phụ lái: "Đã trễ thế này, anh không đuổi tôi đi có được hay không?"
Lục Lâm Thành cười lạnh một tiếng: "Thì ra cô cũng biết đã rất muộn."
Lương Yên im lặng, biết anh đang trào phúng cô đã trễ nhue vậy còn đi quán bar.
Cô ôm ghế phụ, lấy hết dũng khí: "Lục Lâm Thành, anh cho tôi ở cùng một đêm có được hay không."
"Van anh đó."
Lục Lâm Thành: "Cô mướn phòng ở đâu?"
Lương Yên nói thật nhỏ: "Tiền thuê nhà đến kỳ trả rồi."
Lục Lâm Thành: "Ở khách sạn."
Lương Yên cúi phía dưới: "Tôi không mang thẻ căn cước, không ở được khách sạn."
Lục Lâm Thành hừ một tiếng, không động đậy gì, nắm lấy tay lái, ánh mắt hờ hững: "Xuống xe."
Lương Yên cắn môi, thút tha thút thít một tiếng: "Van xin anh, chỉ một đêm thôi."
Cô sợ Lục Lâm Thành không đáp ứng, trong lòng xoắn xuýt liên tục, vẫn là nói ra câu nói kia, âm thanh cô rất nhẹ, nhưng từng chữ rõ ràng:
"Tôi cùng anh cam đoan, qua đêm nay, tôi sẽ không dây dưa gì với anh."
Lục Lâm Thành nghe được câu kia "sẽ không dây dưa", không biết tại sao, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ bực bội không hiểu được.
Lương Yên nói thật nhỏ: "Ngươig kia nói với tôi có thể giúp tôi lấy được một vai diễn nhỏ trong đoàn phim của anh, tôi liền đi, tôu biết mình rất ngu, cảm ơn anh buổi tối hôm nay bỏ qua hiềm khích lúc trước xuất hiện cứu tôi, thật cám ơn anh."
Lục Lâm Thành: "Cô sẽ không cho là tôi đêm nay cứu cô là tôi đối với cô có mục đích chứ?"
Lương Yên ngẩng đầu: "Hả?"
Lục Lâm Thành cười lạnh: "Cô cảm thấy thế nào."
Lương Yên cắn chặt môi dưới, cúi đầu xuống.
Cô đột nhiên nhớ tới lời nói vừa rồi của người đàn ông trong quán bar.
Đúng vậy a, cho dù anh biết tên cô thì thế nào? Anh chưa hề thèm nhìn tới cô? Anh có thể hiện thích cô chút nào không? Phụ nữ bên cạnh anh rất nhiều, Lương Yên là cái thá gì đâu?
Chỉ là những người đó không giống cô theo đuổi một cách trắng trợn oanh oanh liệt liệt.
Thế nhưng cô tự cho mình anh dũng, rốt cuộc chỉ có thể làm anh tăng thêm phiền chán thôi.
"Lương Yên cô có thôi đi hay không?"
"Xin cô đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa."
Đây là những câu anh nói gần đây với cô, "Lương Yên cô tốt xấu là con gái, cô thật không mệt mỏi sao, cô chẳng lẽ không biết cô càng như vậy, tôi càng... chán ghét cô."
Lương Yên không nghĩ tới mình bận trước bận sau cuối cùng thu hoạch được chỉ hai chữ "Buồn nôn".
Cô làm tất cả chỉ để được nhận xét hai chữ vô cùng khó chịu kia, đang chuẩn bị rời đi, lại nhận được tin Chu Chí Sóng nói có thể giúp cô có vai diễn.
Cô nghe được tin có thể đi vào cùng một đoàn phim rất kích động, trong nháy mắt phục hồi đầy sinh lực, nghĩ chỉ thử lại một lần cuối cùng.
Một lần cuối cùng, nếu anh còn chán ghét cô như vậy, cô liền buông tay.
Cho đến đêm nay...
Lương Yên lặng lẽ nhìn một bên mặt mê người của Lục Lâm Thành.
Cô nghĩ Lục Lâm Thành rất ghét cô nhìn thấy cô đều hận không thể đá cô đi thật xa, lại không nghĩ rằng đêm nay anh vậy mà ra tay cứu cô.
Anh chán ghét cô như vậy cũng có thể ra tay cứu cô, nếu như anh không quen biết cô, càng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ a.
Thật ra anh là một người tốt, Lương Yên yên lặng nghĩ.
Nếu như không phải có sự xuất hiện của anh, cô không dám nghĩ đêm nay sẽ ra sao.
Anh bỏ qua hiềm khích lúc trước cứu cô, cô không thể không báo đáp, nhưng thật ra không nên tiếp tục dây dưa nữa, không nên để anh tăng thêm mệt mỏi.
Thích một người không phải là muốn cho họ được vui vẻ sao? Nếu như anh không nhìn thấy cô sẽ vui vẻ, thì cô không cần xuất hiện trước mặt anh thi sẽ tốt rồi.
Về sau coi như làm fan hâm mộ mua vé xem phim, cày rank siêu thoại, cô chỉ là diễn viên quần chúng muốn ăn thịt thiên nga gì chứ mơ đi.
Lương Yên đột nhiên nghĩ thông suốt điểm này, trải qua mấy ngày nay vấn đề bối rối cũng có đáp án rồi, cô thoải mái thở dài một hơi, toàn thân nhẹ nhõm không thôi.
Cùng lắm thì đi cửa hàng 24 giờ ngồi một đêm, đêm nay không cần làm phiền anh.
"Cám ơn anh." Lương Yên đột nhiên cười, "Vậy tôi đi trước."
Lục Lâm Thành nghe được giọng nói của cô nhẹ nhõm, trong lòng vậy mà lại hoảng hốt.
Lương Yên nói cảm ơn với Lục Lâm Thành xong, đang chuẩn bị mở cửa xe rời đi, đột nhiên lại nghe được một tiếng két, cửa xe lại bị anh khóa lại.
"Ừm?" Lương Yên không hiểu, nhìn về phía anh.
Lục Lâm Thành đột nhiên không dám đối mặt với ánh mắt phía sau, trực tiếp nổ máy, lái đi.
... ... . . . . .
Lương Yên đứng trước cửa, há mồm đánh giá nhà Lục Lâm Thành.
Nhà của ảnh đế quả nhiên không tầm thường.
Anh hẳn là ở đây, bên trong phòng có rất nhiều đồ vật của anh, Lương Yên nhìn thấy áo sơmi anh khoác lên lan can ghế sô pha, mặt đỏ lên.
Lục Lâm Thành tựa hồ có chút không được tự nhiên, chỉ chỉ ghế sô pha: "Đêm nay cô ngủ ở đây"
"Ừm, cảm ơn!" Lương Yên đối với việc ngủ ghế sô pha không có nửa điểm bất mãn, liên tục không ngừng gật đầu, cái sô pha lớn này so với giường mềm không thua gì, có cái ghế sô pha ngủ đã tốt hơn ngồi ở cửa hàng 24h một đêm.
Lương Yên trong lòng cảm động cực kỳ.
Lục Lâm Thành thật ra là một cái người tốt, không uổng công cô thích anh như vậy, việc cứu cô không nói, ngoài miệng nói để cô xuống xe, cuối cùng vẫn là không đành lòng mang cô đến đây.
Cô thật sự không thể làm anh thêm phiền, cũng đừng để tâm đi làm phiền anh.
Chỉ là Lương Yên cuối cùng cũng nhịn không được có một cái yêu cầu nho nhỏ: "Tôi có thể, tắm rửa không?"
Nàng hiện tại người toàn mùi rượu, mùi mồ hôi còn có các loại hương vị loạn thất bát tao khác, rất khó chịu.
Còn có, Lương Yên vẫn luôn xem nhẹ mình, lại không phát hiện trong lòng cô như đang có một ngọn lửa nhỏ yếu ớt thiêu đốt.
Cô thấy hơi nóng, cơ thể có chút kỳ quái, giống như đang chờ đón cái gì đó, lúc Lục Lâm Thành gần cô một chút, dường như phát sinh một ít dục vọng.
Cô muốn tắm một chút, dùng sự mát lạnh, để cho mình tỉnh táo một chút.
Lục Lâm Thành chỉ chỗ cho cô: "Đi tắm đi."
Lương Yên tiến vào.
Lục Lâm Thành đợi trong phòng ngủ, chẳng có mục đích gì chơi điện thoại lực chú ý lại không tự giác tập trung hướng về phía phòng tắm.
Động tác của cô rất nhẹ, lúc đi vào rón rén, cô đang cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống, ngoại trừ tiếng nước yếu ớt, âm thanh gì cũng không có.
Chẳng lẽ abg còn muốn nghe cái gì? Lục Lâm Thành ép mình tĩnh tâm, anh ném đi điện thoại đi, lấy kịch bản ra xem, chữ in trên kịch bản, lại liếc qua chữ viết của anh. Quả nhiên, làm chuyện này tâm tĩnh đi không ít.
Lục Lâm Thành xem hết một tờ, đang chuẩn bị lật giấy, đột nhiên, trước mắt tối sầm.
Đèn trong phòng tất cả đều tắt, ngay cả chấm đỏ của TV cũng mất đi.
Bị cúp điện?
Lục Lâm Thành buông kịch bản xuống, tìm kiếm điện thoại ở trên giường để chiếu sáng.
Anh vừa sờ được điện thoại, còn chưa kịp mở, chỉ nghe thấy trong phòng tắm luôn yên tĩnh, bịch một tiếng.