Chương 6: Chắc Chắn Vô Tiền, Chưa Chắc Khoáng Hậu
Phó bản bên ngoài lúc này, bầu trời đã bắt đầu chuyển chiều.
Đới hiệu trưởng cùng với mấy cái lão sư bên ngoài vẫn là đang ngồi, ăn uống đều là có người mang đến tại chỗ.
Để đề phòng có gì ngoài ý muốn cũng liền có thể phản ứng kịp thời, tuy rằng ngoài ý muốn loại chuyện này cực kì hiếm xảy ra, nhưng vẫn là đảm bảo chu toàn.
Dù sao cũng là học sinh mình dạy dỗ, lương tâm nghề nghiệp đều là phải có.
Lúc này, bổng nhiên phía cổng phó bản lần nữa phát sáng, thu hút lấy ánh mắt của toàn bộ giáo sư ở đây.
"Có người đi ra sao ? Mới chỉ có 6 giờ đồng hồ ?"
"Xảy ra tình huống gì sao?"
Vì lo lắng cho học sinh của mình, các giáo sư ở đây đều đồng loạt đứng dậy, tiến về phía cổng phó bản.
Trước thời gian đi ra sớm như vậy, tỉ lệ rất cao sẽ có học sinh xảy ra chuyện.
Đã nói qua trong tân phủ phó bản nhất định sẽ không có thương tổn xảy ra, nhưng đều bị ném ra khỏi phó bản, liền đại biểu bị quái đ·ánh c·hết.
Trải qua cảm giác tiến gần t·ử v·ong, không phải là cái gì tốt đẹp cảm giác, càng đừng nói đến là mấy cái chân ướt chân ráo mới chuyển chức học sinh.
Vài cái học sinh thậm chí bị sang chấn tâm lý cũng không phải là chưa từng có tiền lệ.
Bổng nhiên lúc này, một thanh trường kiếm sắc bén từ bên trong ánh sáng đâm ra.
"Cẩn thận !"
Không ít giáo sư nhìn thấy không khỏi giật mình, tự nhủ may mắn mình chưa đến quá gần.
Từ trên thanh kiếm tỏa ra một luồn khí tức làm cho người khác không khỏi cảm thấy sợ hãi, giống như t·ử v·ong đang ở ngay trước mắt họ.
Ở đây giáo sư đều là thuộc về Sinh Hoạt loại chức nghiệp, đứng trước luồng khí tức này khiến cho họ dường như không thể di chuyển được vì sợ hãi.
5 giây sau, thanh kiếm kia mới rút lại.
Ngay sau đó, một cái bàn chân chỉ bước có nửa bước qua cánh cổng.
Lúc này, Chu Dương chỉ đưa mỗi cái đầu qua, không ngừng nhìn ngó xung quanh.
"Chu Dương ?" Đới hiệu trưởng thấy vậy, đầu tiên lên tiếng.
"Đới hiệu trưởng ? Các vị lão sư ?" Chu Dương nhìn thấy Đới hiệu trưởng cùng các giáo sư khác đang đứng nhìn chằm chằm vào mình, mới thở phù nhẹ nhõm, bước qua cánh cổng.
Đới hiệu trưởng nhìn lấy Chu Dương, không khỏi hỏi, "Chu Dương, vì sao ngươi lại đi ra rồi ?"
Theo ý nghĩ của Đới hiệu trưởng, Chu Dương tuy rằng chức nghiệp Thích Khách xoát kinh nghiệm coi như rất khó, nhưng cũng không đến mức bị loại nhanh vậy chứ.
Dù sao Thích Khách là vô đối ở đối kháng, coi như Chu Dương có khó thăng cấp đến cỡ nào cũng không nên bị quái đến c·hết như vậy, càng đừng nói là thần thoại cấp Thích Khách.
"Ta đánh xong Boss lúc, cánh cổng liền xuất hiện, nên ta bước qua" Chu Dương thành thật đáp.
Ta đánh xong Boss.
Đới hiệu trưởng nghe Chu Dương nói, nhất thời cứng đờ người.
"Boss bị hạ gục rồi ?".
"Không thể nào!".
Rất nhiều giáo sư ở đây cũng cảm thấy khó tin, thế nhưng là nhìn vào nét mặt điềm đạm của Chu Dương, nhất thời trở nên không biết nên lý giải thế nào.
Đới hiệu trưởng lúc này mới nhìn thấy được Chu Dương đẳng cấp.
-Chu Dương ( Vong Linh Thích Khách)-
-Cấp bậc : 9-
Đới hiệu trưởng lại lần nữa há hốc mồm.
Không chỉ Đới hiệu trưởng mà các giáo sư xung quanh nhìn thấy Chu Dương lúc này cũng là tê dại ra.
Có vị giáo sư không nhịn được hỏi, "Chu...Chu bạn học, ngươi có thể nói ta biết Boss là loại quái gì sao?"
"Hình Nhân Trư" Chu Dương vẫn rất nhẹ nhàng đáp.
Tin rồi, tất cả mọi người ở đây thật sự là đã tin Chu Dương thật sự đánh xong Boss mà đi ra.
Nói không tin cũng không thể, bởi vì Boss phó bản tất cả giáo sư ở đây đều biết đó là Hình Nhân Trư, hơn thế nữa, ở đây ai cũng có thể nhìn được đẳng cấp hiện tại của Chu Dương.
Thế nhưng là như cũ vẫn không thể giữ được bình tĩnh.
Dù sao ngay từ ban đầu, Boss tân thủ phó bản thế nhưng là được thiết kế để không thể b·ị đ·ánh bại bởi học sinh, mà chỉ được đưa vào để giúp các học sinh thiên tài làm quen với đẳng cấp cao hơn bản thân chiến trường là như thế nào.
Đánh bại Boss mà đi ra, chuyện này là chưa từng xảy ra !
Mà đây còn là chỉ sử dụng vẻn vẹn một nửa thời gian, liền mang cái cấp bậc 9 đi ra.
Phải biết rằng, kỷ lục cao nhất lịch sử từ trước đến nay là của ba năm trước Chu Thái, đi ra là cấp bậc 8.
Thế nhưng đó là về mặt cấp bậc chứ không phải thời gian a.
Hơn nữa, Chu Thái năm đó nhưng là đi phóng lửa hơn nửa cái phó bản chứ chưa từng đụng qua mặt Boss.
Vậy mà bây giờ Chu Dương lại đánh ra thêm một cái mới kỷ lục.
Không đúng, là bốn cái kỷ lục !
Học sinh đầu tiên đánh bại Boss
Học sinh đầu tiên thật sự hoàn thành phó bản, với chỉ một nửa thời gian, chính xác là dùng 6 giờ 07 phút 32 giây.
Học sinh có đẳng cấp cao nhất từ tân thủ phó bản bước ra.
Học sinh đầu tiên... đơn xoát Boss.
Không có một vị giáo sư nào ở đây có thể nghĩ được rằng sẽ có một ngày có học sinh hoàn thành phó bản như Chu Dương.
Dù gì đi nữa, đây là tân thủ phó bản, là Tân Thủ phó bản !.
Bước vào đây có ai không phải là một cái ma mới ?
Quái thì nhiều, kinh nghiệm thì thiếu, sức chiến đấu thì không có bao nhiêu.
Đừng nói là trong ngày đầu, coi như cho học sinh bình thường chọn đầy đủ tổ đội đi vào phó bản đủ bảy ngày, cũng chưa chắc đã đánh nổi Boss.
Quái cấp 10 và Boss cấp 10 là không hề đồng dạng nhau.
Hơn nữa cái này Boss lại còn là Hình Nhân Trư, ở đây có giáo sư nào lại không biết.
Bổn cũ soạn lại, dùng đi dùng lại đúng một bài, -Ẩn Thân- rồi -Tàn Phá- nhưng đối với ma mới mà nói là vô pháp khắc chế.
Thế nhưng là họ cũng không nghĩ đến việc hỏi Chu Dương là làm sao đánh bại Boss, ai cũng có bí mật của riêng mình, đối với chuyển chức giả càng là như vậy, vì thế các giáo sư cũng không biết là Chu Dương cũng là may mắn thoát được một đòn mới tiến hành phản sát.
Lúc này, có vị giáo sư như nhớ lại điều gì, "Đúng rồi Chu bạn học, ngươi vì sao trước khi bước ra lại đâm v·ũ k·hí qua trước ?"
Nghe đến đây, các giáo sư khác không lời một lòng đều nhìn về phí Chu Dương.
Chu Dương tròng mắt đảo hết một vòng, "Ta vốn dĩ nghĩ rằng đó là cánh cổng phó bản ẩn khi đánh bại Boss, vì muốn thử trước nên mới làm vậy"
Đới hiệu trưởng nghe thấy vậy, âm thầm gật đầu.
Ý thức tự vệ rất tốt !.
Nhưng mọi người làm sao biết được đây là do Chu Dương rút kinh nghiệm từ Hình Nhân Trư.
Sống qua một lần c·hết, cái gì cần tiếp thu đều nên tiếp thu.
Lúc này, các giáo sư khác tản đi, Chu Dương mới nói với Đới hiệu trưởng, "Đới hiệu trưởng, ta muốn ra Quan Bình thành phố dã ngoại phó bản".
"Tốt, ta thay ngươi đi làm chứng minh ra khỏi thành" Đới hiệu trưởng rất nhanh liền đồng ý.
Mấy năm trước Chu Thái chỉ mới cấp 8, hắn đều đồng ý qua, năm nay Chu Dương cấp bậc đã là 9, đều Hình Nhân Trư Boss cũng g·iết qua, cũng không có lý do gì hắn lại không đồng ý.
Biết tỉ lệ nguy hiểm đều sẽ cao hơn rất nhiều, nhưng Đới hiệu trưởng cũng hiểu được, Chiến Thần từ ấu kì cho đến khi trưởng thành, từng bước đi đều là tay cầm mạng mình, chân đạp xác người.
Dù sao Chu Dương đều đã dùng hành động của mình để chứng minh thực lực, ở đây giáo sư không ai không thấy.
"Bây giờ ngươi liền ngồi đây nghỉ ngơi, chờ các bạn học đều ra hết lại đưa các ngươi cùng nhau trở về"
Chu Dương không phản đối gì, đi qua một ngồi xuống minh tưởng.
Minh tưởng loại phương pháp này, lúc đi học đều đã được dạy qua, là một cách rất hiệu quả để hồi phục thể lục và tinh thần lực.
Tuy Chu Dương kĩ năng không biết vì sao không tiêu tốn tinh thần lực như trong lý thuyết, nhưng chiến đấu lúc tinh thần đều là kéo căng như dây đàn, mệt mỏi cũng là điều hiển nhiên.
1 giờ đồng hồ trôi qua, cánh cổng phó bản lần nữa giao động.
Chỉ thấy Trần Minh lưng đeo đại đao, sắc mặt nồng đậm chiến ý, đi ra như một tôn mới vừa từ chiến trường về Chiến Thần.
Trần Minh xuất hiện dẫn đến không ít sự chú ý của các giáo sư xung quanh, thế nhưng cũng không quá kích động.
Dù sao họ đều thấy qua Chu Dương như vậy, liền Trần Minh đều ra muộn hơn 1 giờ đồng hồ, cũng là không có như trước ngạc nhiên.
Trần Minh đi ra, Đới hiệu trưởng cũng là đi qua hỏi thăm một chút.
Không ngoài dự đoán, Trần Minh thế nhưng cũng là xin phép được đi ra dã ngoại phó bản, Đới hiệu trưởng cũng không có cự tuyệt, cũng là cấp 7, cách cấp 8 chỉ có một cái ranh giới nhỏ.
Trần Minh cũng giống vậy, đi qua một bên tiến hành minh tưởng.
Bước đến nhìn thấy Chu Dương đang ngồi một minh tưởng từ lúc nào, nét mặt đang từ hầm hầm chiến ý liền chuyển thành đùa cợt tiếu ý.
Người không biết nhìn vào có lẽ còn tưởng Trần Minh bị r·ối l·oạn đa nhân cách.
Chu Dương lúc này cũng là mở mắt ra nhìn lại Trần Minh, khó gặp cũng lộ ra hơi chút cười nhạt.
Cả hai trong mắt đều không có chút bất ngờ nào nhìn lấy đối phương.
Lúc đi đến khu vực Boss, Trần Minh đều đã thấy qua xác Hình Nhân Trư nằm đấy.
Tuy là không biết qua dấu vết chiến đấu của Chu Dương, nhưng Trần Minh cũng không phải kẻ ngốc.
Rất nhiều đạo v·ết t·hương dài nhưng cắt khá sâu, đủ để nhận ra thứ tạo nên không thể nào là v·ũ k·hí thông thường nhà trường cấp cho.
Ở nơi này hôm nay trừ hắn với Chu Dương ra, làm gì còn có ai khác là thần thoại cấp chức nghiệp, làm sao có thể có cái khác v·ũ k·hí.
Hơn nữa vị trí các v·ết t·hương lại vô cùng đặc thù, một là cắt qua thần kinh mạch chủ, hai liền là vị trí chí mạng.
Đều đến mức này còn không thể nhìn ra đây là thủ đoạn của Thích Khách, cái danh đệ nhị thiên tài của Quan Bình thành phố này Trần Minh cũng không dám nhận lấy.
Thành tích tốt chưa chắc đầu óc đã linh hoạt, nhưng đầu óc linh hoạt thành tích chắc chắn không tồi.
Mà trong mắt Chu Dương thì lại là niềm tin.
Trần Minh bấy lâu nay đều chỉ thua hắn một hai, gần như là bá·m s·át phía sau, nhiều lần Chu Dương thật thắc mắc không biết có phải Trần Minh là đang nhường hắn không.
Chính vì thế mà Chu Dương tin rằng, điều mà hắn làm được, Trần Minh chắc chắn sẽ không kém.
Coi như thua cũng chỉ thua 1 thua 2, tuyệt không thua đến 2.01.
Trần Minh ngồi xuống cạnh Chu Dương, lập tức mở miệng ra bắt đầu nói chuyện, "Huynh đệ, ngươi là làm sao đánh bại Boss vậy ?"
Chu Dương vẫn như cũ dùng ánh mắt nhìn tên ngốc nhìn hắn, ý nghĩa liền là, "Ngươi đoán xem ta nói không ?"
Trần Minh một tay gãi đầu, miệng cười ha ha, "Không nói không quan hệ, nhưng là ta lại muốn kể chiến tích của ta nha".
Lúc đi một dạng, về đến cũng là một dạng, một bên Trần Minh nói xong liền kiếm chuyện khác nói tiếp, mồm hoạt động không ngừng nghỉ, mà Chu Dương vẫn là một bên im lặng nghe lấy, đôi khi đáp lại chỉ một hai câu cụt ngủn.
Thế nhưng hai người bọn hắn chính là như vậy, hai cái tính cách đối lập nhau không biết vì cái gì lại trở thành đôi bạn chí cốt.
Thời gian lại trôi, 8 giờ tối thời điểm, cuối cùng phó bản cũng đã hết thời gian, các học sinh khác đồng thời đều là truyền tống ra.
Chiến đấu liên tục, từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, mệt mỏi là không thể tránh khỏi, nhiều học sinh được truyền tống ra trong trạng thái nằm dưới đất hít thở.
Nhưng đồng thời cũng không giấu được nét phấn khích.
Dù sao cũng là vừa mới trải nghiệm cảm giác chiến đấu hoàn toàn mới, c ùng với đó là cảm thụ bản thân mạnh lên, làm sao có thể nói là không hưng phấn.
Các giáo sư lúc này tiến tới, nhanh chóng tiến hành gọi học sinh của mình tập trung, bắt đầu kiểm tra.
Nhân số có gì thay đổi không, có ai có cảm giác gì không tốt không, cấp độ như thế nào.
Số lượng học sinh rất đông, nhưng cũng rất nhanh liền kiểm tra xong.
Tỉ lệ lớn học sinh đều đã đạt đến cấp 4, một số còn bước đến cấp 5.
Không quá mất thời gian, các vị giáo sư đưa học sinh mình lên xe, lúc này bắt đầu trở về.
Mà Chu Dương cùng Trần Minh từ lâu đã ở trên xe.
Lúc này có học sinh trên xe đi ngang qua nhìn vào, không khỏi giật mình.
"Chu Dương cấp 9 rồi ! Mà Trần Minh đều đã cấp 7 ! Các ngươi đây là thế nào luyện ".
Thanh âm bạn học này không lớn, nhưng lại vừa đủ để toàn bộ các học sinh trên xe đều nghe được.
Mọi người lúc này đều chú ý đến hai người, xe buýt liền trở nên náo nhiệt.
Đa số mọi người đều đang ở cấp 4, cấp 5, mà hai người Chu Dương vậy mà vượt lên tới cấp 7, cấp 9.
Cái này nghĩa là sao ?
Nhiêu đây đã đủ để thể hiện rằng, Chu Dơng và Trần Minh cường đại đã vượt xa bọn họ không biết bao nhiêu.
Đừng nói chỉ chênh lệch một, hai cấp, ai mà không biết càng thăng cấp cao tốc độ thăng cấp càng chậm đi.
Thực lực không chỉ thể hiện qua cấp bậc, còn có thể thấy được ở tốc độ thăng cấp.
Một cái cấp 9 một cái cấp 7, liền không tính đến Chu Dương, chỉ bằng một mình Trần Minh ở đây toàn bộ học sinh trên xe cùng tổ đội với nhau may ra mới có cơ hội thắng được.
Chu Dương như cũ trầm mặc không nói gì, mà Trần Minh thì ngay lập tức chui vào đám người, mồm mép nhảy múa, càng khiến cho cả xe buýt càng thêm náo động
"Im lặng!" Đới hiệu trưởng lên xe thấy vậy liền quát kẽ, cả xe lúc này mới bắt đầu yên tĩnh xuống.
Sau đó nói tiếp "Hôm nay các ngươi đã mệt mỏi rồi, về nhà dưỡng sức, sau đó nghĩ lại lấy những kinh nghiệm từ hôm nay chiến đấu, cái gì sai sót đều nên tiếp thu sửa chữa, cái gì tốt đều nên phát huy"
Nói rồi Đới hiệu trưởng lúc này tiến về phí Chu Dương và Trần Minh chỗ ngồi, đưa ra hai cái tấm thẻ.
"Đây là chứng minh thân phận của hai người các ngươi, trên đó đã được ta mời bộ trưởng thành phố xác nhận cho phép tiến ra ngoài dã ngoại phó bản".