Chương 2: Độc Nhất Tính Chức Nghiệp
Đới hiệu trưởng giờ phút này là vô cùng phấn khích.
Mới cách đây vài phút hắn nhưng là đã dần mất hy vọng, ngay lập tức niềm vui đập thẳng vào mặt.
Lúc này các học sinh phía dưới cũng không ngừng òa lên hâm mộ.
“Trần Minh ra một cái rất cường đại Chiến Đấu loại chức nghiệp a, về sau nếu trưởng thành có thể nói là viết tiếp truyền kỳ của Vũ Đại Tướng!”
“Hắc Diệt Kiếm Sĩ, ta đọc qua sách có nói rằng đây là loại chức nghiệp lai giữa Chiến Binh và Pháp Sư, một cái kiếm sĩ, lại có sức sát thương khủng bố như ma pháp sư, lực công kích diện rộng thậm chí còn mạnh hơn một số các chức nghiệp pháp sư khác”
“Đúng vậy, có người còn truyền rằng nếu Vũ Đại Tướng ngày ấy không hy sinh, có thể bây giờ đi ra chiến trường một cái bổ kiếm liền chiến cục đều phải nghiêng về phía nhân loại một cái”
Trần Minh lúc này không phải nói, là vô cùng hưng phấn.
Hắn làm sao lại không biết chức nghiệp này là cường đại thế nào, dù sao cũng là thiên tài, tri thức lý luận trừ Chu Dương ra hắn nhưng là đè bẹp số còn lại.
Lúc này Trần Minh không nhịn được câu thông lấy vật nằm sâu trong cơ thể mình.
Ngay lập tức, trên lưng Trần Minh lóe lên một đạo hỏa diểm màu đen.
Hỏa diễm dần tan mất, sau đó xuất hiện chính là một thanh đại kiếm to lớn.
Lâm Minh lúc trước có nói qua, thể chất của Trần Minh là tốt hơn đồng bạn, nhưng nào chỉ là tốt hơn như thế.
Trần Minh thân cao đến hai mét hơn, thân hình có thể nói là không quá đồ sộ, nhưng cũng rất vạm vỡ.
Thanh đại kiếm phía sau lưng hắn lúc này chiều dài tổng thể cũng có thể nói là cực kì phù hợp với thân hình Trần Minh.
Ở nơi này, có một số chức nghiệp cường đại, tự thân liền đi kèm với v·ũ k·hí riêng biệt.
Giống như Hắc Diệt Kiếm Sĩ gọi như này, liền là vì thanh này gọi là Hắc Diệt Đại Kiếm.
Cán kiếm đen đục kết hợp với phần chuôi tạo thành một hình chữ thập, toàn thân kiếm được bao bọc bởi một màu xám đục khiến cho người ngoài nhìn vào không khỏi sinh ra cảm giác áp bách.
Xung quanh ánh mắt liền không thể đánh giá được thanh đại kiếm này, liền điều duy nhất có thể biết được, thanh đại kiếm này liền một chữ : Nặng.
Cầm lên đại kiếm, toàn thân Trần Minh lúc này vô thanh vô tức tỏa ra một luồng nho nhỏ sát ý, không phải bởi vì Trần Minh trên tay g·iết qua sinh linh nào, mà là vì bản chất của Hắc Diệt Kiếm Sĩ chính là như vậy.
Hắc Diệt Kiếm Sĩ, có thể nói là c·hiến t·ranh con đẻ. Vì c·hiến t·ranh mà sinh ra !
Lâm Minh lúc này không khỏi nói ra một câu. “Đứa trẻ này, rất tốt”.
Mà Đới hiệu trưởng lúc này ở bên cạnh càng là như hoa hướng dương gặp mặt trời.
Trần Minh cung kính hướng về phía Lâm Minh, trên mặt không giấu được phấn khích, “Cảm ơn tiền bối”
Trần Minh từ chuyển chức đài bước xuống, chưa kịp đi về phía Chu Dương, đã bị các bạn học phía dưới bu lại hỏi han không ngừng.
Phía dưới chân đài liền trở nên ồn ào.
Chiến Đấu loại chức nghiệp, thật sự là khó gặp. Nếu không phải đại đa số chức nghiệp đều là sinh hoạt loại, từ đó giúp văn minh nhân loại đủ phát triển. Thiên Nam quốc liền đưa ra một vài chính sách khuyến khích người dân sinh nhiều, sợ rằng tiền tuyến đều muốn thiếu đi nhân lực trầm trọng.
Mà Hắc Diệt Kiếm Sĩ lại còn thuộc loại chức nghiệp đặc thù càng thêm đặc biệt.
Chiến Đấu loại chức nghiệp có thang đo riêng, chia làm hạ cấp, trung cấp, thượng cấp, ưu tú, thần thoại.
Bây giờ trong miệng Đới hiệu trưởng Chu Thái Phần Thiên Pháp Sư, hiện tại Hắc Diệt Kiếm Sĩ Trần Minh, chính là Thần Thoại cấp bậc chức nghiệp.
Hạ, trung, thượng cấp, thường thường ở mỗi tỉnh mọi năm đều sẽ ra hơn trăm cái.
Ưu tú liền khó khăn hơn, trung bình mỗi tỉnh chỉ có bốn năm mươi cái, mà thần thoại cấp mỗi năm chỉ xấp xỉ năm mươi người.
Nói rằng năm mươi người nghe có thể là một số lượng không tồi. Nhưng lấy dân số trên dưới một tỷ dân số phân chia ở khắp sáu mươi tư tỉnh thành trên toàn bộ Thiên Nam quốc, đây lại là con số nhỏ đến mức đáng thương.
0.00000005% tỉ lệ xuất hiện mỗi năm, ai dám bảo đây là nhiều.
Sáu mươi tư tỉnh thành, mỗi năm đều chỉ xuất hiện trên dưới năm mươi người, đồng nghĩa với việc có nơi thậm chí còn không ra được một cái.
Đó là chưa tính đến liệu những thần thoại cấp chức nghiệp người có thể sinh tồn đến khi trưởng thành không vẫn là câu chuyện khác.
Liền giống như Vũ Đại Tướng, vì chiến đấu mà hy sinh trước khi toàn diện trưởng thành loại này thiên tài, không có năm nào là không có.
Ngàn năm huyết chiến, vì dân tộc mà liều mạng. Dù cho quốc gia ra sức bảo hộ, hy sinh mất mát là không thể tránh khỏi.
“Chu Dương!”
Chu Dương nghe thấy tên mình, bước ra tiến về chuyển chức đài.
Các học sinh khác lúc này đang vây xung quanh Trần Minh nghe thấy vậy, liền nhìn về phía Chu Dương.
Trong vô thức, bọn họ đều né ra thành một đường.
Không phải vì sợ, chỉ đơn giản là vì Chu Dương dị biệt, ở đây không học sinh nào là không biết.
Không giống Trần Minh, là thiên tài, nhưng cũng rất hòa đồng, thoải mái thẳng thắn.
Chu Dương thành tích trên thực tế mà nói làm rất nhiều người bái phục. Thế nhưng là hắn vẫn luôn là như vậy.
Cao lạnh, trầm mặc, lãnh tĩnh. Không chỉ là về tính cách, mà bản thân Chu Dương luôn toát ra sự khó gần kì lạ.
Khi ở cao trung, nhiều giáo sư còn thắc mắc không biết cái tên Chu Dương này có phải hay không đặt nhầm ?
Đới hiệu trưởng nhìn lấy Chu Dương, quay qua hướng về phía Lâm Minh, “Lâm thiếu tá thấy đứa trẻ này thế nào ?”
Lâm Minh nghe vậy, cũng đưa mắt nhìn về phía Chu Dương, “Lãnh tĩnh, khó gần, còn lại không có gì quá đặc biệt”
“Ở trường chúng ta, Trần Minh là cái vạn niên lão nhị, mà đè trên đầu hắn chính là cái này Chu Dương”
“Ngươi có thể đã biết, thành tích học tập cùng chức nghiệp cường đại, có thể là không có tí quan hệ nào”
“Không giấu gì ngài, Chu Dương nhưng là tiểu đệ của Chu Thái”
“Ồ”
Lâm Minh không khỏi ngạc nhiên một chút, dù sao ba năm trước lòi ra một cái tân sinh quật khởi Chu Thái, hắn cũng thấy được thành đó.
Hơn thế nữa, có một điều mà Đới hiệu trưởng không biết nhưng Lâm Minh thân là người phục vụ q·uân đ·ội lại biết.
Ba năm trước Chu Thái, ngày nay đã có thể cùng hắn bình khởi bình tọa !
Điều này cũng khiến Lâm Minh không khỏi chú ý Chu Dương nhiều hơn chút.
Dù sao đều là máu mủ ruột thịt, hẳn là cũng không kém bao nhiêu.
Chu Dương bước lên đài, đặt tay lên chuyển chức cầu.
“Ta chọn Thích Khách”
Thích Khách, đây đã là thông qua quá trình suy xét kĩ lưỡng, Chu Dương làm ra quyết định cuối cùng.
Không giống các chức nghiệp khác, Thích Khách không phù hợp với môi trường c·hiến t·ranh tổng lực, khắp nơi đều là quần ẩu, muốn một chọi một là điều không thể.
Mặt trận của Thích Khách, một là nằm sâu trong lòng địch, thực hiện tình báo, mà cái thứ hai là cấp bậc cao chiến trường. Nơi các chiến lực cao tầng đấu đá với nhau.
Thích Khách dù là tình báo viên hay chủ chiến đều mang tính định cục rất mạnh.
Trước khi c·hiến t·ranh bắt đầu, địch nhân liền biết từng đường đi nước bước, quân số bao nhiêu, chiến lực thế nào, chưa tiến quân đã bị định trước chuyến này đi thảm, mặc kệ là thắng hay thua.
Mà Thích Khách chủ chiến thì lại càng không phải nói, hai bên q·uân đ·ội còn chưa chạm mặt nhau, cao tầng chủ tướng một bên liền ngã xuống, còn làm sao đánh ?
Sống qua kiếp trước, Chu Dương liền có qua kinh nghiệm, chỉ có chiến lực cấp cao mới có thể tạo ra cơ hội chấm dứt c·hiến t·ranh.
Ở đâu ra kinh nghiệm ?
Đệ nhị Thế Chiến. Cuộc chiến thảm khốc kéo dài hàng năm trời bị một tên béo và một đứa nhỏ định đoạt.
Chuyển chức cầu lúc này một lần nữa vận chuyển, quang mang phát ra.
Bổng nhiên, bầu trời sáng sớm trong vắt không mây, lúc này lại đột nhiên sụp tối.
Ngày đêm đảo lộn.
Không một cơn gió thổi qua, thế nhưng toàn trường nơi đây bỗng nhiên không khỏi cảm thấy rét run.
“Gặp quỷ ? Làm sao đang đầu hạ thời tiết liền chuyển lạnh ?”
“Trên trời làm sao như thế nhiều mây ? Mưa này đến cũng quá đột ngột đi ?”
Đới hiệu trưởng một mặt mộng bức, “Đây là chuyện gì ?”
Mà Lâm Minh lúc này mặt hướng về bầu trời, không nhanh không chậm ngắn gọn nói, “Dị tượng”
Dị tượng !
Thần thoại cấp !
Đới hiệu trưởng lúc này miệng coi như có thể nhét vừa hai quả trứng gà. Dị tượng này quá lớn đi, liền thiên đều muốn chuyển.
Mà đồng thời hắn cũng không khỏi nhớ về năm đó Chu Thái.
Chu Thái năm đó chuyển chức tuy rằng dị tượng không khoa trương thế này, nhưng lúc đó dị tượng sinh ra khiến cho toàn trường xung quanh bán kính một trăm mét đều tăng lên nhiệt độ.
Năm đó bởi vì dị tượng Chu Thái mà có không ít học sinh say nắng ngất xỉu tại chỗ.
Năm nay tiểu đệ Chu Dương lại là hạ nhiệt độ đi.
Cũng không biết là cái dạng gì chức nghiệp, chỉ biết rằng cấp bậc sẽ không so năm đó Chu Thái thấp, thậm chí có thể càng cao. Dù sao liền ngày đêm còn muốn đảo lộn.
“Các ngươi nhìn trên bầu trời có điểm gì lấp lánh”
Một học sinh đột nhiên kêu to dẫn đến toàn trường chú ý.
Lúc này trong mây đen, xuất hiện một vật gì đó không thể thấy rõ, chỉ có thể thấy một chút lóe lên ánh sáng nhỏ.
Từ vật thể lạ lúc này phát ra một luồng khí tức khiến cho các học sinh khác không thể chịu được run lên sợ hãi.
Đừng nói là học sinh, liền Lâm Minh lúc này cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Mồ hôi hột chảy như mưa.
Hắn cảm thấy nguy hiểm !
Lấy cấp bậc hiện tại, Lâm Minh vậy mà lại cảm thấy bản thân bị đe dọa.
Không phải là đơn giản sợ. Là phát sinh ra từ bản năng sợ hãi.
Lâm Minh lúc này có thể cảm nhận được, cảm giác của t·ử v·ong tiến đến, giống như Tử Thần đang từ trên cao nhìn xuống phía dưới.
Bỗng nhiên lúc này, vật thể kia từ trên cao đâm thẳng xuống đài chuyển chức.
“Nó hướng về ta”
“Không phải, là hướng về phía Chu Dương!”
Lúc này Lâm Minh nghĩ rằng đây là Ác Ma vì tập kích nhân tộc thiên tài, hướng về phía Chu Dương đánh tới.
“Không được, ta phải bảo vệ hắn, để hắn c·hết ở đây làm sao ta còn mặt mũi về q·uân đ·ội được nữa !”
Quân đội chính là vì nhân dân mà bán mạng, bây giờ lại bất lực nhìn lấy một cái mới lớn hài tử bị Ác Ma g·iết c·hết trước mắt. Đây là đối với q·uân đ·ội sỉ nhục, là đối với từng cái quân nhân sỉ nhục.
Lâm Minh như dùng hết sức bình sinh để vùng vẫy, cố gắng phát động lực lượng che chắn cho Chu Dương, nhưng mặc kệ hắn cố gắng cách mấy đều không thể di chuyển dù chỉ một chút.
Dường như có một áp lực to lớn đè nặng lên Lâm Minh, khiến hắn không cách nào di chuyển. Đừng nói đến là Đới hiệu trưởng một bên lúc này sắc mặt đã tái xanh.
Thế nhưng là, Chu Dương giờ đây lại rất bình tĩnh, hắn cảm giác được thứ kia đang là vì mình mà tiến đến.
Oanh!
Tiếng va đập nổ to, khu vực xung quanh đài đều muốn lung lắc dữ dội.
Lâm Minh lúc này mới nhìn Chu Dương trước mắt, không khỏi toát ra vẻ kinh ngạc.
Vật thể kia lại là một thanh trường kiếm !
Chuôi kiếm thon dài, mang một màu đen khiến người ngoài nhìn không thấu.
Lưỡi kiếm cong mượt, gọn gàng mà sắc bén tỏa ra luồn khí tức lạnh lùng.
Phần chuôi kiếm lúc này là một viên lục bảo tinh khiết.
Thanh kiếm kia lúc này đang cắm trước mặt Chu Dương, như thể đang chờ lấy Chu Dương tiếp nhận.
Lúc Chu Dương cầm lấy thanh kiếm rút ra khỏi mặt đất, dị tượng mới kết thúc, bầu trời lại trở về nguyên dạng.
Chuyển chức cầu mới đưa ra một đạo thông tin.
-Độc nhất tính chức nghiệp: Vong Linh Thích Khách-
Độc nhất tính chức nghiệp !
Một tràng các thông tin tổ hợp lại, chỉ cần là người nhạy bén đều có thể nhận ra.
Vong Linh Thích Khách, chưa từng xuất hiện trong sử sách, trước Chu Dương liền không có Vong Linh Thích Khách.
Độc nhất tính chức nghiệp, so thần thoại chức nghiệp còn muốn hiếm, cho đến khi Chu Dương c·hết, thế giới liền không có cái thứ hai Vong Linh Thích Khách.
Vũ khí riêng biệt, có thể coi là ngang ngửa thần thoại cấp.
Dị tượng khủng bố, so thần thoại cấp càng muốn mạnh.
“Chu Dương vậy mà ra một cái khủng bố như vậy chức nghiệp, hắn là con rơi lão Thiên à ?”
“Một cái chưa từng xuất hiện qua chức nghiệp, chưa biết mạnh như thế nào, nhưng nhìn qua dị tượng có thể khẳng định là không yếu”
“Nói nhảm, sinh ra dị tượng chức nghiệp đều có thể là thần thoại cấp, ngươi thấy qua cái nào thần thoại cấp chức nghiệp yếu gà rồi ?”
“Khoan đã, Chu Dương trong mồm các ngươi có phải hay không cùng họ với ba năm trước cùng trường chúng ta Chu Thái!”
“Đúng rồi, sao ta lại quên mất, Chu Thái năm đó có thể nói là mười năm qua mạnh mẽ nhất một cái thiên tài, theo như ta biết trường chúng ta mấy cái khóa liên tục gần đây, chỉ có hai cái họ Chu ”
“Sẽ không thật sự như vậy a, một nhà hai cái thiên tài, thật là hâm mộ”
Toàn bộ học sinh lúc này bắt đầu nháo trở lên, Chu Dương chuyển chức tạo ra dị tượng để lại trong mắt bọn họ ấn tượng quá sâu sắc.
Dù sao tất cả đều có cảm giác đi dạo một vòng Quỷ Môn Quan trở ra, bảo quên cũng không quên nổi.
Chu Dương lúc này đang tiến xuống phía dưới đài, trên mặt không có một tia gợn sóng.
Thế nhưng ngoài mặt là vậy, bên trong lại là chuyện khác.
“Chuyển sinh mười tám năm không có cái gì xảy ra, đến giờ phút này dị biến xuất hiện, đây chắc là kiện phẩm thường thấy của chuyển sinh giả đi”
Chu Dương nói không phấn khích chính là nói dối, dù sao hắn vốn là một người bình thường, chuyển sinh qua cũng thành một cái người bình thường, giờ này khắc này lại chuyển biến thành bất thường. Người nào dám khẳng định được tâm lý hắn sẽ vững vàng.
Hắn không có biểu hiện ra bên ngoài, đơn giản chỉ là bởi vì quen rồi.
“Đợi chút đã” Lâm Minh lúc này gọi lại Chu Dương
Chu Dương quay lại, hướng về phía Lâm Minh, hơi cúi người nói, “Tiến bối có gì chỉ bảo sao?”
Đừng nhìn bề ngoài Chu Dương cao lạnh, chỉ đơn giản là không hay nói chuyện.
Đối với ai, cần lễ nghĩa thế nào vẫn là rất rõ ràng.
“Chức nghiệp của ngươi là một cái lần đầu xuất hiện, có thể nào cho ta xem qua cái kĩ năng sao ?”
Chu Dương nghe vậy cũng không từ chối.
Lúc này nhìn vào thuộc tính bản thân.
-Tên: Chu Dương-
-Cấp bậc: 1-
-Lực lượng: 25-
-Tinh thần: 10-
-Tốc độ: 20-
-Thế chất: 10-
-Trang bị: Tử Linh Huyền Kiếm-
-Kỹ năng: Linh Hồn Tập Kích Tam Hợp Kích-
-Tử Linh Huyền Kiếm : x1.5 lực lượng, x2 tốc độ.
Tử Vong chi khí : mang theo Tử Vong khí tức, ngăn chặn khả năng hồi phục của đối thủ-
-Linh Hồn Tập Kích : Tiến vào trạng thái ẩn thân, x2 tốc độ, đòn công kích tiếp theo chắc chắn gây tổn thương linh hồn, không tiêu hao, CD: 5p-
-Tam Hợp Kích : Đòn t·ấn c·ông tiếp tăng gấp ba lần hiệu ứng, không tiêu hao, CD: 10s-
Nhìn đến đây, Chu Dương không nhịn được có chút cau mày,
“Cái này… muốn cho Lâm tiền bối xem thế nào a”