Chương 871: Hắn là nhân loại
. . . . . . .
Một màn như thế, để cho tất cả mọi người thấy cảnh này trong nội tâm cũng là run rẩy, ngay cả Lãnh Nguyên Thánh Hùng thấy long trảo phía dưới, thâm tâm vậy mà có chút trầm cảm xen lẫn bi ai.
Quá mạnh!
Nếu như nói, cái này long trảo là chụp về phía nó, một trảo này liền chưa chắc Lãnh Nguyên Thánh Hùng có thể cứng đối cứng chiến thắng, tất cả mọi thứ cơ hồ sẽ toàn bộ bị tiêu diệt, cái kia có thể trong nháy mắt đem bình nguyên rộng lớn phía phải nát bấy. Lãnh Nguyên Thánh Hùng thậm chí tín rằng lực lượng của Thanh Minh Long sẽ không nhất định thua Vạn Niên Ma Kiếm ở Vĩnh Dạ kia. Thậm chí, càng ở phía trên ! ! !
“Lão hồ ly, trình độ này ta và ngươi đều chơi không được, có hay không muốn bán nội tạng giao dịch với Chủ Thượng của ta?” Thủy Tinh không có nói ra lời, chỉ nghĩ một câu tùy tiện đặt ở trong thùy não.
Nó thừa biết, Nhật Ánh sẽ đọc được tâm trí nó, sau đó như thường lệ giao tiếp lại.
“Nội tạng của ta cũng được tính sao? Các ngươi Hải Thần có phải hay không ăn thịt người là sở thích?” Nhật Ánh ngây dại, mắt nhìn Thanh Long, đầu óc trống rỗng truyền niệm trả lời.
“Trước sau cũng c·hết, thử một lần chơi lớn biết đâu bất ngờ”. Thủy Tinh có gì nghĩ đó, nghĩ ở trong đầu.
Nhật Ánh: “. . .”
Thủy Tinh cùng Nhật Ánh trong quá khứ cũng là có quan hệ hợp tác giao dịch không ít lần, rất nhiều Đế Vương dưới trướng Thủy Tinh nay đều là lính đánh thuê cho Nhật Ánh. Mà một lần trao đổi tinh phách lẫn t·hi t·hể MaKaLa Ngư Tổ kia, Nhật Ánh bây giờ có tận 10 lần giúp đỡ từ Thủy Tinh, mà khế ước giao dịch của hai bên rất mạnh, đại khái, Thủy Tinh không có khả năng giữa đường bỏ chạy, vứt của chuồn lấy người.
Về phần Nhật Ánh, hắn hiếm có bày ra vẻ cười khổ cười khổ, không biết nên làm gì cho tốt. Cho dù trình độ cao như Lãnh Nguyên Thánh Hùng thì cũng là một phần nằm trong trù tính của Nhật Ánh, không đến mức bó tay không thể làm gì.
Mà cái này Thanh Minh Long, xác thực chính là không thể làm gì, hoàn toàn vượt quá dự liệu.
“Mạc Phàm, ngươi hộ pháp cho ta, ta cần một chút...” Nhật Ánh mở miệng nói.
Chẳng qua là Nhật Ánh còn chưa kịp nói hết câu, đã thấy Mạc Phàm ra hiệu ngắt quãng, hắn mở miệng nói:
“Lão sư, chúng ta đã đến hồi cuối, trận chiến này là của ta, Thanh Minh Long để cho ta đi. Ngài quản Thánh Hùng đã b·ị t·hương nặng liền được”.
Thân ảnh Chúa Tể Thanh Minh Long đã hoàn toàn hiển hiện, có thể nhìn thấy không trung càng cao hơn còn có một đoạn dài thân thể màu xanh đen, cảnh tượng kéo dài thực sự không giống sinh linh thế giới này.
Nó không còn uy nghiêm kiên nghị như trước, giờ khắc này Thanh Long, tựa như một ma thần tà hoàng, trong con ngươi màu đỏ bốc lên nộ hỏa lửa giận, long giác hóa thành vong đế sừng, phảng phất cả thế giới chúng sinh đều không còn đặt vào trong mắt của nó.
Trái lại là Mạc Phàm nắm trong tay Hồng Ma Hữu Kiếm nhìn về phía bầu trời Thanh Minh Long, hắn kì thật càng giống với một vị Thần Minh, kiên nghị, cương trực, không chút gian tà.
Thanh Minh Long vạn dặm thiên không khổng lồ, thân thể nó che phủ băng ngang một số quốc gia Nam Á, Đông Nam Á.
Mà dân chúng ở những quốc gia này, dĩ nhiên có không ít người biết đến đại danh đỉnh đỉnh Thánh Đồ Đằng Thanh Long, một số bọn hắn thậm chí còn thờ phụng Thần Long như một loại tín ngưỡng cầu an cho chính mình.
Vậy mà giờ khắc này, vị Thần Minh phù hộ trong mắt bọn hắn, lại chính là cực ác, chí tà, oán cừu Thanh Minh Long.
Chấp pháp bầu trời, trở thành vong đế đáy biển, dĩ nhiên tỏa ra sát khí trùng thiên, muốn mang toàn bộ nhân loại xuống làm con dân, nô lệ cho mình. Thật giống như truyền thuyết Khufu ở Ai Cập kia, Minh Vương Khufu muốn toàn bộ dân chúng trong Cairo thành tự cắt cổ để làm vong linh, mà Thanh Long một khắc này cũng là như vậy, phất phơ long tức muốn đồ sát thế nhân.
Chỉ có cái Tà Ảnh cường tráng kia, thân thể màu đen trăm trượng ác ma đứng từ đại địa bên dưới nhìn lên, chỉ có hắn mới có thể chống lại thần linh như vậy.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không biết nên làm sao đi nhận biết thần cùng ma rồi!
Thần trong mắt bọn hắn, cuối cùng sa đọa, muốn bọn hắn biến thành tro bụi, tạo ra thế giới vô nhân. Mà ác ma khổng lồ đáng sợ kia, ngược lại đang đứng trước lợi trảo của của Đọa Thần, dĩ nhiên muốn lấy sinh mệnh bản thân ra để giành về tân sinh cho bọn hắn.
.....................................
.....................................
Rì rào rì rào rì rào ~~~~~~~~~~~~~~!
“Hắn không phải ác ma, hắn là nhân loại”. Đột nhiên, trên đường phố Tamilnadu Ấn Độ lúc này có một cái nam nhân ăn mặc giản dị, trùm nón đi dưới mưa.
Cơn mưa bụi nặng hạt bên dưới cũng không thể giảm được khí chất bất phàm trên người hắn.
“Đùa cái gì, ngươi có thấy nhân loại nào to lớn khổng lồ giống như Titan Hy Lạp là nhân loại?” Một cái khác nam nhân quấn khăn trên đầu, ăn mặc theo trang phục truyền thống Ấn Độ, ngược lại tỏ ra bất ngờ hỏi.
Giờ khắc này, cho dù là đứng ở tận Tamilnadu, bọn hắn vẫn có thể thấy thân ảnh khổng lồ Thanh Minh Long đang tọa lạc thống trị ở trên bầu trời.
Mà cũng chỉ có bầu trời mới chứa đựng nổi thân thể dài dòng của nó.
Bên dưới Thanh Long, lơ lửng lơ lửng có một cái chấm đen nho nhỏ, đó là Titan khổng lồ Mạc Phàm.
Nam Trác cởi xuống mũ trùm đầu, thật lâu không có lại lộ ra mặt mộc, nhãn quan màu nâu đục của hắn nhìn lên bầu trời, tự nhiên có chút buồn cười bật cười ra trên miệng, hắn nói: “Ta đã từng gặp hắn một lần, khà khà... tình huống khi đó cũng không dễ dàng gì chào hỏi nhau, chúng ta ở ngược chiến tuyến. Cái kia, chính là ma pháp của hắn”.
Bồi thổ đắp người, đại địa trọng trang, trùng minh thần hỏa, thế giới này có mấy người lại trùng hợp đến vậy giống nhau !?
Kể từ ngày đó, Nam Trác vẫn thỉnh thoảng theo dõi động thái của Mạc Phàm, này phần lớn bởi vì liên quan đến em gái của mình đi, hắn biết rõ cái kia sự kiện ở Dubai Mạc Phàm khủng bố thế nào.
Khả năng không thể nhầm lẫn được ! ! !
“Hừ, nhất định là Yêu Ma, Thanh Long đã bị Yêu Ma làm hại, cái kia chính một cái khác Yêu Ma diễn tuồng kịch, muốn nhân lúc chúng ta yếu mềm mà lấy đi chúng ta tín ngưỡng”. Một vị Ấn Độ nữ nhân tình cờ nghe được đoạn hội thoại của hai người, mở miệng chen vào.
Chỉ là, Nam Trác không quan tâm đến nàng.
Hắn một mực đứng đó tưởng niệm, liền có chút chột dạ, bồi hồi nhớ về em gái mình.
“Ài, dường như cũng thật lâu kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau. Nhìn thấy ngươi, ta lại nhớ tiểu muội muội”. Nam Trác nghĩ trong lòng.
Một lúc trầm mặc sau, hắn mới khặc một tiếng, nhàn nhạt mở miệng nói: “Được rồi, dẹp tượng Thanh Long đi, đến lúc nên cất truyền thuyết Đồ Đằng vào tủ rồi. Người kia chính là Hộ Quốc Thần Long mà ở Hoa Hạ vẫn đồn đại, giờ khắc này hắn chỉ còn là ‘Hộ Quốc’ xóa hai chữ ‘Thần Long’ đi. Ta ngược lại bây giờ rất thích hắn, làm người, chính là phải đi trên đôi chân của mình”.
Nam Trác đồng dạng chẳng bận tâm người khác có hay không nghe mình nói, hắn đơn giản là nói những gì mình nghĩ.
Nói xong, hắn trùm mũ lại, phiêu tán xoay người rời đi, cứ thế tản mạn hòa vào trong làn mưa, mặc đám người vẫn còn đang ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Nữ nhân Ấn Độ đột nhiên thấy Nam Trác bỏ đi, bức xúc mắng to: “Này, cái gì mà Hộ Quốc Thần Long lại muốn đánh với Thần Long? Cái người điên kia, ngươi nói nhăng nói cuội cái gì, mau đứng lại cho ta!"
Ngữ khí của nàng để cho quảng trường có thật nhiều người chú ý tới, nhưng dù sao đi nữa Nam Trác đã rời đi rồi, thực sự không có quay đầu đáp lại.
Mà một lúc sau, có một vị đại thúc nào đó ăn mặc trang phục q·uân đ·ội Nam Mỹ, tựa như đã giải ngũ đồng dạng, lão đại khái nhìn ra được thân phận Nam Trác, liền tiến tới dặn dò cái nữ nhân điên cuồng kia: “Ngươi còn không câm miệng, họa sát thân đấy”.
Nữ nhân xoay đầu nhìn về phía đại thúc, tức tưởi chất vấn ngược lại: “Sát thân? Ta làm sao phải gặp họa? Hừ hừ, cha ta là thành chủ của tòa thành này, ta có cái gì phải sợ hắn”.
Đại thúc cười cười đáp: “Chính vì cha ngươi là thành chủ của tòa thành này cho nên ta mới nhắc nhở ngươi liệu hồn mà giữ lấy miệng. Ta không muốn vừa phải di cư đến đây liền một lần nữa sống trong tòa thành loạn lạc không chính quyền. Hắn là thủ lĩnh thế lực phản quân đang mở rộng ở Nam Mỹ, hắn một ngón tay cũng có thể tạo ra xác suất để cha ngươi đầu thai vào bụng ngươi đấy”. Lão đại thúc thấp giọng nói.
“A! ! !” Nữ nhân kia run lẩy bẩy, cảm giác vừa mới nghe tiếng sét đánh ngang tai, nhất thời không biết phải phản ứng với tình huống này sao cho tốt.
Vị đại thúc liếc mắt nhìn chung quanh, thấy mọi người vì ồn ào mà tụ tập lại mỗi lúc một nhiều, thế là xua tay, nhan nhản cười đùa đưa câu chuyện sang một ý khác: “Được rồi, được rồi, không có chuyện gì, mọi người mau tản ra đi, theo lệnh thành chủ, rút về phía Bắc càng xa càng tốt”.
....................