Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 752: Diệt Thế Chi Nhãn




Chương 752: Diệt Thế Chi Nhãn

. . . . .

“Sáng tạo cảnh, chủ thần, ngài Tà Nhãn muốn tiến hóa, khả năng muốn thăng cấp thành thế gian chuẩn thần vật”. Thế giới tinh thần bên trong, Tô Lộc sau khi dung hợp ma pháp với Mạc Phàm hoàn thành một màn này, có chút không thể kìm chế được kích động.

Nghe Tô Lộc nói thế, Mạc Phàm cũng là giật nảy mình, có chút ngoài ý muốn thăng hoa.

Bất quá, thăng hoa về thăng hoa, thần nhãn cái gì đó tính sau.

Tình thế bây giờ là hai con mắt của hắn đều không nhìn thấy gì cả, triệt để trở thành người mù.

“Chủ thần, lực lượng tà năng của Thần Nhãn đản sinh quá cường đại, cần phải khẩn trương tìm một thứ gì đó đến xoa dịu”. Lãnh Liệp Vương là cái kho tàng tri thức giả, lúc này bắt đầu mở lớp bổ túc kiến thức.

“Aii, thứ gì đó là thứ gì, ngươi nói nhanh a!” Mạc Phàm gấp gáp nói.

“Là linh. Thần vật cần có linh hồn đến dẫn dắt”. Lãnh Liệp Vương khai sáng cho hắn.

Linh hồn ? ? ?

Đúng rồi, thần vật cần có linh.

Tà Nhãn rốt cuộc muốn thăng cấp trở thành ‘chuẩn thần’ đồ vật, vậy thì nó bắt buộc cần phải có linh hồn đến điều huấn. Thật giống như Bạch Thiểm Phượng Hoàng không có linh hồn chân chính, Mạc Phàm trước đây phải tạm thời phân tách tâm thức, dùng chính mình tinh thần lực cường đại đến chưởng khống cho nó, nó mới có ý thức hoạt động.

Nhưng Bạch Phượng Hoàng là Bạch Phượng Hoàng, Cửu U Tà Nhãn là Cửu U Tà Nhãn a.

Khác biệt lớn nhất chính là, Mạc Phàm không thể áp dụng cách tương tự với Cửu U Tà Nhãn, cái này Thần Nhãn thậm chí nằm ở trong thân thể của chính hắn một bộ phận là đôi mắt. Nếu hắn muốn làm linh hồn cho nó, vậy khác gì bị nó thôn phệ đâu ? ? ?

Lẽ nào bây giờ muốn mở mắt cũng phải dùng phân tách tinh thần lực đến tiêu hao. Định nghĩa pháp môn này có chút ngu xuẩn.

Nhưng nếu không làm vậy, vậy thì đào đâu ra linh hồn phù hợp bây giờ !?

( ✧Д✧)! Lóe sáng

Đúng lúc này, thần trí tuệ đột nhiên gõ cửa.

“Vũ Ngang, mau vào vị trí tiếp nhận thần nhãn!” Mạc Phàm phấn khích hô lên.



Tên ngáo ngơ ăn hoài không lớn này, thích hợp, rất thích hợp.

Để cho Vũ Ngang tiếp nhận Thần Nhãn, chính xác là một công đôi việc, Mạc Phàm sẽ đỡ phiền hà hơn rất nhiều.

“Không được, chủ thần, Vũ Ngang không được. Vũ Ngang hồn cách còn không quá mạnh, hơn nữa không có phù hợp lĩnh vực, rất có thể bị thần nhãn thôn phệ. Ngài để cho ta tới đi”. Đột nhiên cuồng hồn Lục Niên lên tiếng cản trở

Mạc Phàm nhíu mày, không có tính tới trường hợp này.

Mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ, Mạc Phàm nói với Lục Niên: “Ngươi cũng chưa hoàn toàn trở thành thần hồn. Ngươi chịu được không?”

Phải biết cuồng hồn Lục Niên còn thiếu một đoạn ngắn thời gian nữa mới trở thành Thần Hồn được.

“Ngài ban cho ta nắm giữ huyết văn sát lục chi lực của Tà Thần, vừa vặn lĩnh vực này có thể làm xoa dịu thần nhãn. Hơn nữa, ta là ác ma nghiên cứu giả, ác ma thần phú của ngài phải nên là ta đến tiếp nhận”. Lục Niên quyết đoán nói ra.

Vũ Ngang được cứu một mạng, hiển nhiên cái miệng đều tự động khóa chặt, nửa chữ cũng không dám phun ra. Mà mấy tòa thần hồn khác đồng dạng không có cản lại Lục Niên, không ý kiến gì, bọn hắn đứng ở tư thế trung lập.

Mạc Phàm tỏ ra hơi đắn đo một chút.

Trong lúc thẩn thờ, hắn chợt liếc thấy Lãnh Nguyệt Mâu Thần đã bắt đầu di chuyển ra quá xa, thâm tâm càng trở nên gấp gáp.

Bất quá, cũng không thể vì vậy mà liều mạng hi sinh một hồn cách được, lỡ như mọi chuyện không theo ý muốn...

“Chủ thần, xin tin tưởng ta, ta có lòng tin nắm chắc”. Lục Niên kiên nhẫn nói tiếp.

Nghe cuồng hồn của mình thành khẩn như vậy, Mạc Phàm lần nữa một trái tim nặng nề chìm xuống đáy cốc.

Hắn an thần yên lặng suy tư trong giây lát.

Trôi qua mấy giây, Mạc Phàm mới thở ra một hơi dài, trút xuống gồng xiềng.

Đúng như mong đợi, hắn gật đầu, lựa chọn tin tưởng Lục Niên.

Thiên địa bát hồn của mình, chính mình liền phải đặt tin tưởng lên bọn hắn, không cần thiết quá nghi ngờ.

Lục Niên, ta gọi ngươi là Cuồng Hồn Lục Niên.

Một chữ cuồng tặng cho ngươi.



Ác ma vật này ngươi đều dám cuồng vọng ở sau lưng hào quang Thánh Thành mà nghiên cứu. Cuối cùng thành công.

Hai chữ cuồng tặng cho ngươi.

Tà nhãn thần vật này ngươi đều cuồng vọng muốn chiếm đoạt chưởng khống. Hi vọng ngươi lần này cũng có thể thành công, trở thành Tà Nhãn của ta.

Lục Niên không phải cuồng si như Quỷ Đao Nhân, mà hắn là ngông cuồng, cuồng huyết, điểm này trái lại càng thích hợp với tính cách Mạc Phàm.

Có lẽ Mạc Phàm đã từng luyến tiếc một Quỷ Đao Nhân cái kia, nhưng chắc chắn nếu phải đặt lên bàn cân với Lục Niên, Mạc Phàm vẫn như cũ chắc chắn trăm phần trăm lựa chọn Lục Niên.

Lục Niên, mới chính là hắn một chữ Cuồng.

Mạc Phàm không hướng bất cứ nơi nào khác tìm linh hồn cho thần nhãn, cuồng hồn Lục Niên đã vì hắn chuẩn bị xong.

Lục Niên đang bắt đầu dẫn dắt huyết văn lĩnh vực để dung hợp Cửu U Tà Đồng.

Năng lượng tà ác của Cửu U Tà Đồng đang càng ngày càng dữ dội, nó ngược lại t·ấn c·ông thế giới tinh thần Mạc Phàm. Mạc Phàm quá kinh hoàng, bắt buộc phải đem không gian lẫn hỗn độn ma pháp đến trấn áp nó, liền anh cả Lôi Hệ đều bắt đầu phát tiết với đứa con hoang này.

Ong ong ong!!!

Mạc Phàm nghiến răng nghiến lợi, trán nổi gân xanh lên, tử sắc âm ti cùng tinh hồng hai loại tia sáng một mực chạy vòng vòng lên khắp mạch máu trên da mặt của hắn.

Đau đớn chịu không nổi, Mạc Phàm bắt đầu thử nghiệm bỏ ra đại giới hỗn độn pháp tắc để điều tiết lại thế giới tinh thần của bản thân.

Hắn nín thở ngưng tâm, nhắm mắt lại, cố gắng vận động áp chế để thay đổi trật tự năng lượng từ Tà Nhãn di dời khỏi hai con mắt.

Địa điểm di dời tới chính là giữa trán.

Mà lúc này, đã rời xa Hoàng Phố hơn 50 km, Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần mới cảm ứng được khí tức trên người Mạc Phàm đang phi thường hỗn loạn, mặt mũi nó có tà quang quỷ dị bao phủ, tím tái vặn vẹo vô cùng, tựa như thống khổ lắm.

Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần không phải là não cỏ, nó lập tức biết được Mạc Phàm đang tìm cách sáng tạo ra Thần Vật.

Trong lòng bất tri bất giác không khỏi cười khanh khảnh lên một cái, phát ra tiếng kêu ô ô ô ô từ biển sâu. Ý nói: “Hô hô hô, hảo vọng ngu ngốc, cuồng si hoang tưởng, thật cho rằng Thần Nhãn là đồ trang trí sao, muốn tạo ra là tạo ra được”.



Thần vật cái chuyện này, vậy mà cũng dám sáng tạo !?

Nó thậm chí còn lộ ra nửa điểm tiếu dung, có lẽ không cần phải chờ đợi ức vạn hải yêu ăn mòn dần dần, trong vòng 10 giây kế tiếp, tên nhân loại đó sẽ tự bạo thể mà c·hết.

Long long long long ~~~~ ! ! ! !

Đắc ý còn chưa dứt, đột nhiên toàn bộ Phố Đông bao nhiêu luồng ngũ thải tà quang trước đó đều biến mất, đem cả mặt biển trở về khung cảnh u ám thê lương.

“Lục Niên, tỉnh giấc!"

Một giọng khàn khàn lầm bầm như tiếng oan hồn nguyền rủa vang trầm cả Phố Đông, để cho vô số hải yêu không rét mà run lên bần bật.

Ong một tiếng, thân thể vẫn như cũ an tọa trên ngó sen, Mạc Phàm ở chính giữa trán đột nhiên xuất hiện một cái đường chỉ dọc dài tầm 4 cm, đường chỉ màu hồng ám, chung quanh nổi lên những đường gần huyết mực thêu dệt với nhau, phảng phất giống như một bức bích họa con mắt vậy.

Con mắt thứ ba.

Thuộc về Tà Thần Thần Nhãn, thuộc về nhân loại nắm giữ, thế giới ma pháp vị diện thai nghén ra cái thứ bảy Thần Nhãn.

Đệ Thất Thần Nhãn: Cửu U Tà Đồng ! ! !

Cũng không biết có nên gọi Cửu U Tà Đồng là Thần Nhãn hay không. Nó nằm ở hướng đối nghịch lục nhãn còn lại, không phải Thần, mà là mặt trái của Thần.

Nó đại biểu cho Quỷ Vương, cho Ma Thần, cho Dạ Hoàng, cho Ác Ma.

Tinh hồng tự tà nguyệt, tử ám tự thần minh.

Mắt trái kim ngân không gian đồng tử, mắt phải ám kim hỗn độn sao chép đồng tử, giữa trán thần nhãn Cửu U Tà Đồng.

Khi Mạc Phàm đồng thời mở ra ba cái đồng tử này trong nháy mắt, toàn bộ thế giới giống như là bị tạm ngừng, liền Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần đều có cảm giác giống như cây tằm đứng trước mưa mùa hạ.

Mạc Phàm trên miệng mang theo nụ cười đầy thâm ý.

Hắn nhìn chằm chằm cái kia Thập Uyên Chúa Tể Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần, tay phải chậm rãi giương lên ngón giữa, rồi phun ra một câu chế giễu: “Dung hợp pháp tắc loại đồ vật đỉnh của chóp này ngươi cái con mực già nua làm sao hiểu nổi”.

Mà Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần toàn bộ thân thể đều đã run lẩy bẩy rồi, sống cả vạn năm cũng chưa từng chứng kiến qua một màn chấn động kinh tâm này.

Vẻn vẹn là một khoảnh khắc, nó đã biết Mạc Phàm nắm trong tay cực ác chí tà Thần Nhãn, một trong Thất Đại Thần Nhãn phảng phất tàn nhẫn nhất đồ vật.

Hậu thế xưng...

Diệt Thế Chi Nhãn.

. . . . .