Chương 715: Chiêu cuối
. . . . . .
Không thể tránh né, cơ hồ là Mạc Phàm chạy không kịp, quanh quẩn chốc lát thôi mà toàn bộ thời không đều bị đóng kín rồi, không gian chi nhãn đặc biệt vô dụng.
Hắn chỉ còn cách hướng bão táp loạn lưu kia, hai mắt phóng nhãn ma pháp đến cực hạn, nhìn chằm chằm Minh Nhạn tạo ra tinh thần phản kích.
Một tầng.
Hai tầng.
Ba tầng.
. . .
Sáu tầng.
Nhờ hỗn độn chiêm tinh cường đại, Mạc Phàm vẽ ra sáu tầng thời quang ngưng thị, đình trệ thời không.
Thời gian như là tại một thời khắc Mạc Phàm tập trung tinh thần ngóng nhìn lập tức bị làm chậm vô hạn rồi.
Hết thảy trước mắt từ không thể nhìn thấy quỹ tích thành ra có thể đoán trước quỹ tích, hỗn độn p·há h·oại đáng sợ kia vốn là cực nhanh, đều ở trong tầm nhìn của Mạc Phàm trở nên vô cùng chậm chạp, chậm chạp này thậm chí còn nhân cho sáu lần, tương đương sáu tầng gia trì đồ án hỗn độn cấm chú, mà bão táp loạn lưu màu đen cuồn cuộn kéo đến, càng tựa như một mảnh hố đen ngổn ngang không có thứ tự quay chậm lại. Bản thân Minh Nhạn bay trong thế giới tinh thần thẩm trắc này cũng vừa vặn bị chậm lại.
Nhưng chậm quy về chậm, Mạc Phàm không có phá hủy được những thứ này, bản thân hắn gánh chịu sức công phá là không đổi. Vẫn nhận vô số vết cắt kéo vào người. Chẳng qua là so với triệt để bị tan xác thì tốc độ v·ết t·hương đến chậm hơn tí thôi.
Đau.
Đau buốt đón nhận vết cắt, Mạc Phàm phải cố gắng nuốt vào, con ngươi tràn ngập lệ khí không ngừng mở rộng, tiêu cự cũng chỉ ở trên người một mình Minh Nhạn đang lao tới mình mà phản kích.
“Tách~”
“Tách tách~~”
Nhãn lực hoạt động tới cực hạn, nổi lên gân đỏ, Mạc Phàm không gian chi nhãn chảy nước mắt xuống, mà hỗn độn chiêm tinh dường như còn rỉ máu đi ra.
Trong hồng hải bọt nước cuốn lên, hình ảnh ngắt quãng từng viên một bọt nước lơ lửng có thể thấy rõ ràng ở giữa không trung, bụi bặm, bước sóng một bên lượn lờ phi thường huyền ảo. Ngoài những cái đó ra, máu của Mạc Phàm không ngừng chảy, một cánh tay bị loạn lưu cắt lìa ra ngoài.
Ác ma thần huyết trên thân Mạc Phàm đang tiếp tục sôi trào, đồng thời một luồng ý chí lạnh lẽo truyền vào đầu Mạc Phàm, cái này tựa hồ là báo động trước nguy hiểm của ám mạch, hắn sẽ đối mặt với t·ử v·ong.
Trên lưng Mạc Phàm, một luồng thống khổ to lớn truyền khắp toàn thân, một vệt dài kém chút bổ đôi thân thể quỷ đạo hỗn độn cắt sâu vào lưng hắn, sau đó vẫn lưu lại trọng não bộ, mang cho Mạc Phàm cảm giác sợ hãi không tên, như là đứng ở bờ vực Nại Hà.
Hắn bây giờ biết rõ, mình chắc chắn phải c·hết, coi như là bản thân sở hữu hỏa tâm, có trùng minh thần hỏa, có thể niết bàn một khắc sau. Ân, vô dụng.
Đứng trước hỗn độn tàn phá, dị nguyên bóp nghẹt; cái gì cũng sẽ không còn, cái gì cũng sẽ triệt để bị pháp tắc gạt bỏ, bao quát hỏa viêm.
“Linh~~~”
Hồng Ma Hữu Kiếm chĩa vào mắt Mạc Phàm.
Một đạo thương mang quang luân nhắm thẳng vào đôi mắt Hỗn Độn Chiêm Tinh của hắn, tốc độ nhanh hơn tất cả những loạn lưu phong bạo kia, một mực muốn phá hủy hỗn độn chiêm tinh.
Khi khoảng cách còn khoảng 10 cm giữa mũi kiếm và mắt Mạc Phàm, đã thấy hỗn độn chiêm tinh điên cuồng rỉ máu.
“Ch·iếp ch·iếp ch·iếp ~~~~~~~~~~~”
Đột nhiên khó hiểu thấy một màn này diễn ra trước mắt, Minh Nhạn thần trí ngây dại, từ ngây dại cho đến vội vàng sợ hãi gáy to lên, khẩn trương hủy pháp ngâm xướng.
Tốc độ của nó nhanh hơn nữa cũng không có khả năng tạo nghệ ở thế trận mình đang bị thời gian ngưng thị kia o bế. Nó căn bản không thể hoàn thành công kích g·iết c·hết đối phương trước khi Hồng Ma Hữu Kiếm đâm thủng Hỗn Độn Chiêm Tinh được...
Đối phương muốn chơi nhược chiêu với mình.
Đáng hận.
“Ào ào ào ào ào ào ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”
Hỗn độn phút chốc tan thành mây khói, gió lưu lại một lần nữa bừa bãi tàn phá quất vào hải dương và mặt đất, dĩ nhiên không ảnh hưởng Mạc Phàm.
“Ch·iếp~”
Minh Nhạn ngông cuồng tự đại nổi giận gầm lên một tiếng, tiết khí muốn vỡ trời, đang muốn trảm sát Mạc Phàm tại trong nháy mắt này, nhưng không ngờ đối phương muốn đem quang kiếm đâm hủy hỗn độn chiêm tinh.
Hắn đang nắm giữ một con mắt Hỗn Độn Chiêm Tinh, mắt có lực lượng tương thông, ngang bằng. Dùng chung thì không sao, nhưng nếu một trong hai bị hủy đi, như vậy khả năng rất cao Thần Nhãn sẽ tổn thương nghiêm trọng, thậm chí c·hết hồn, khả năng còn sử dụng tiếp được hay không thì khó nói rồi.
Minh Nhạn tuyệt đối không muốn để trường hợp này xảy ra. Nó không thể vì g·iết Mạc Phàm mà đánh đổi cái cơ giới lớn như thế, tuyệt đối không.
Không có hỗn độn chiêm tinh, liền Minh Nhạn thực lực sẽ giảm trên diện rộng, tụt xuống hẳn thượng vị quân vương, không khéo càng là yếu ớt trung vị quân vương. Phải nói Hỗn Độn Chiêm Tinh chính là hắn chủ lưu công kích, chủ lưu phòng thủ, chủ lưu ma pháp, là thần vật toàn diện nhất trên thế gian này. Minh Nhạn trân quý nó như sinh mệnh mình vậy.
Mạc Phàm hai mắt căng cứng, nước mắt, máu lệ đều trộn lẫn từ mắt chảy ra rồi.
Nhưng hắn vẫn không đình trệ Hồng Ma Hữu Kiếm, kiên quyết cứng đối cứng với Minh Nhạn.
“Nhào vô, lão tử liều c·hết với ngươi, nhào vô!” Mạc Phàm khẩu khí ngút trời phun ra.
Vừa nói, Hồng Ma Hữu Kiếm càng thêm hào quang sát khí nhắm vào con mắt chính mình.
“Ch·iếp ch·iếp ~~~~”
Bị đối phương đe dọa, Minh Nhạn trái tim chìm xuống đáy cốc, sợ hãi lùi lại, tận lực vỗ cánh bay lên cao bầu trời, thoát ly xa xa Mạc Phàm.
Nó không quên gáy lên mấy tiếng, yêu cầu Mạc Phàm giữ bình tĩnh.
“Lùi cái gì, ngươi suýt chút đều muốn g·iết ta cơ mà”. Mạc Phàm không khách khí, hùng hổ bước về phía trước, ngữ điệu càng thêm nghiêm túc.
“Ch·iếp ~~~~~~~~~”
Minh Nhạn thấy mũi kiếm càng gần hơn con mắt Mạc Phàm, kém chút sùi bọt mép giật kinh phong c·hết t·ại c·hỗ. Nó rất là khẩn trương truyền đạt lời lẽ cầu xin Mạc Phàm đứng làm điều dại dột.
Xác nhận đối phương hoảng hốt muốn giảng đạo về sau, Mạc Phàm lúc này mới buông thả hơi thở gồng sức, điều hòa lại nhịp tim của mình.
Thật con mẹ nó kinh khủng t·ra t·ấn trái tim nhỏ bé ! ! !
Suýt chút nếu không phải Vũ Ngang nghĩ ra một chiêu này, Mạc Phàm liền sống uổng kiếp người rồi.
Đúng như Vĩ Linh Hoàng nói, ở Đỉnh vị Quân Vương, cấp độ rất chênh lệch, chênh lệch thậm chí trong cùng một cấp độ nhưng còn muốn xa hơn từ Hạ Vị tới Thượng Vị Quân Vương. Đây chính là khoảng cách tương đương đại cảnh giới đấy ! ! !
Mạc Phàm bây giờ đứng trước mặt Minh Nhạn, nhỏ bé đến đáng thương, liền chạm vào cũng không chạm nổi. Đó là chưa kể đến việc Minh Nhạn rõ ràng là không có toàn thịnh như trước đây, nó cần thêm thời gian để phục hồi. Mà mặt khác, cho dù là phục hồi rồi đi nữa, Minh Nhạn cũng có vẻ yếu hơn Vĩ Linh Hoàng nhiều lắm. Rốt cuộc để cho hắn hắn hoàn toàn mông lung không nhận thức được vị nương tử hờ của mình là cái chủng loại yêu nghiệt gì nữa.
Có lẽ nàng đứng ở tối cường hàng ngũ Đỉnh Vị Quân Vương đi, là Chí Tôn giả trong Quân Vương. Nhưng từ khoảng cách của nàng cho đến Đế Hoàng, còn khủng bố nhường nào thì hắn không mấy bận tâm. Đây chính là Thần cấp, dùng thang thần để đo rồi.
Tạm gác cái suy nghĩ này lại.
“Vĩnh Yên Vương có phải bị ngươi giấu xác bên trong Kim Tự Tháp Khufu hay không?” Mạc Phàm chất vấn.
“Ch·iếp!”
“Quả nhiên”. Mạc Phàm suy tư một chút.
Minh Nhạn sau đó nói cho Mạc Phàm biết, nó vốn dĩ dùng một bản thể rất yếu ớt của Kim Sắc Điểu Vương, chỉ là chí tôn quân chủ thôi, sau đó lén lút giấu xác Vĩnh Yên Vương ở một tầng mật thất bí mật, rồi để cho tiểu Kim Sắc Bích Điểu ở đó trông coi.
Sở dĩ Khufu từ đầu chí cuối đều không biết được, đó là bởi vì Khufu không cảm thấy một chút khí tức nào uy h·iếp mình bên trong Kim Tự Tháp. Sinh vật quân chủ cơ hồ sẽ không thể bị một Đế Vương như Khufu chú ý quá nhiều. Huống chi căn hầm mật thất kia vốn vẫn thường xuyên hiến tế một ít hủ thực vong linh nguyện lực cho Khufu, điều này hoàn toàn là trên áo nghĩa che giấu thành công.
Về sau, Kim Sắc Bích Điểu bị phát hiện, vận khí xui xẻo thế nào gặp một nhóm người có cấm chú dẫn đoàn từ Tự Do Thần Điện phái tới khảo sát Khufu Kim Tự Tháp, rốt cuộc đánh chiến kịch liệt với Kim Sắc Bích Điểu, đem nó g·iết đi, đồng thời động thái này để Khufu ý thức được, liền lập tức ra tay tiêu diệt đám người này. Cho nên Khufu mới biết Vĩnh Yên Vương tồn tại trong Kim Tự Tháp.
“Dù sao căn mật thất đó cũng không dễ tìm”. Mạc Phàm nhớ lại.
Căn hầm kia xác thực nằm ở vị trí rất không bình thường, hoàn toàn ở mảnh không gian không ai để ý tới.
Nếu đám người Ngạn Thánh Giáo tìm tới, căn bản cũng không thể vài ngày là tìm được thân xác Vĩnh Yên Vương. Có khi còn vướng phải cấm chế của Minh Nhạn an bài, cấm chế của Khufu an bài.
Nhưng mặt khác, bây giờ mình tới đó có lẽ không kịp.
“Minh Nhạn, ngươi thiếu ta một cái nhân tình khá lớn, bây giờ ta cần ngươi trợ giúp. Ta có một kế hoạch”. Mạc Phàm ngẩng đầu lên nói rằng.
“Ch·iếp ~~~~~~~”
Minh Nhạn cất tiếng gáy lanh lảnh phẫn nộ.
Vì cái gì một gã miệng còn hôi sữa tiểu nhân loại lại dám đi sai khiến nó ? ? ?
Mạc Phàm cười gằn, gõ cong cong vào thanh kiếm; cố ý nhắn nhủ nó cẩn thận con mắt.
“Ch·iếp ~~~”
Tiết khí Minh Nhạn b·ị đ·ánh gãy trong nháy mắt, nó u oán, uất hận, thật muốn nguyền rủa c·hết cái tên khốn kiếp đểu giả này.
“Nghe, ngươi có biết ta và ngươi lưỡng bại câu thương với nhau, vốn dĩ xuất phát từ một cái tên đứng ở sau hắc màn ám toán không? Chúng ta đều suýt bị hại c·hết, chẳng lẽ không muốn trả thù hắn?” Mạc Phàm cười cười cực kỳ đắc ý, lau nước mắt trên mặt.
. . . . . .