Chương 686: Từng là năm hệ cấm chú pháp sư
. . . . .
Mạc Phàm tuyệt nhiên sẽ không muốn thuấn di lên trời.
Ân, dưới đại địa, chập trùng hiểm trở có lẽ nhẹ hơn một chút.
Tránh trời, đất vả.
Thánh Thổ là thổ mẫu, Nham Vương là thổ phụ, bọn hắn nhe nanh múa vuốt, đất sỏi không hiểu biến thành cát lửa, đá rắn không hiểu hóa thành đống bùn đen b·ốc k·hói, triệt để đem đại đại chuyển động di dời theo, không ngừng khóa chặt Mạc Phàm tọa độ, huy động vô ngần bình nguyên chế tài quản giáo hắn, trực tiếp giống như thủy triều, giống như ức vạn Địa Kiếp nhắm vào Mạc Phàm đám người t·ruy s·át.
Mạc Phàm không phải là không có chống trả, hắn thử nghiệm đem hỏa vũ chu tước đều phóng thích đi ra, lấy bạch lôi kịch liệt chống trả, lấy không gian hộ thuẫn, lấy hỗn độn chi đao, đao to ngang trời, rọc trời chém xuống, điên cuồng đánh tan mấy bộ phận Nông Tiên, Vân Long, Linh Uyên.
Một bên Viêm Cơ Quốc Mẫu, Tử Linh Hỏa Long, Băng Thần Minh Lang cùng không do dự phóng thích yêu thuật, đương đầu Thần Rừng, Nham Vương các thể loại.
Đáng tiếc, bọn chúng là thực thể.
Căn bản không thể dùng phương pháp thông thường đánh g·iết.
Giết lại hòa hợp, để cho Mạc Phàm một trận đau đầu vô cùng.
Tử Linh Hỏa Long thậm chí kém một chút chậm chạp, bị Phạm Quỳ quấn vào chân siết chặt, suýt chút đã bị kéo vào một khoả Phụng Sơn đầu lâu nằm ngửa trên mặt đất bất thình lình nhô lên táp một phát rồi, may là Băng Thần Minh Lang cứu kịp.
Đây là ma pháp nhân loại đối kháng, Mạc Phàm không muốn đem thiên địa bát hồn ra chút nào.
Huống chi, Hắc Long, Lonna, Lãnh Liệp Vương, Tô Lộc đều đang tịnh dưỡng chờ phục hồi sau trận chiến với đám Minh Nhạn. Mà ngay cả khi bọn hắn toàn thịnh bước ra, cũng chưa chắc đã xoay chuyển được càn khôn.
Mạc Phàm bây giờ muốn đối kháng, chỉ có thể bằng chân chính ma pháp nhân loại đến đối kháng.
"Hô hô hô hô hô ~~~~~~~~~~~~~~ "
Đột nhiên, hàn phong nổi lên bốn phía, toàn bộ đại địa bỗng nhiên hạ xuống, Ngàn Năm Lân Uyên nhánh sông thậm chí nổi lên từng tia sương trắng, những này sương trắng rõ ràng là tập hợp băng không tinh linh đang thuế biến, lại thời gian dần trôi qua như nhánh đồng dạng trải rộng mặt hồ, cuối cùng tất cả sương trắng đan xen vào với nhau, để mặt hồ đông kết thành một tầng tái nhợt băng, hình thành một đầu khủng bố Băng Xà.
Băng Xà vừa xuất hiện, mặt đất dường như không còn bất cứ địa phương nào chỗ trốn.
Mạc Phàm lưu ý đến vân không bầu trời nhiệt độ tương đối thấp, rất dễ dàng để một ít băng tinh linh du hồn từ thuở hồng hoang nhập vào chưởng khống.
“Thủy sinh băng, băng hồn nhập thủy?” Mạc Phàm lóe lên một tia ý nghĩ.
Hắn nhìn thoáng qua mặt hồ, lại lập tức ngẩng đầu lên nhìn lên trong bầu trời nổi lơ lửng Vân Long, nhìn xem Vân Long cũng bị băng không tinh linh vọt xuống tới một tầng lại một tầng băng không bụi trời chi sương, lực phá toái gia tăng đến cực hạn.
Vân Long ngự thiên, băng trảo càng thêm hiệu ứng hàn băng r·úng đ·ộng, có thể là một tình huống không kém chút nào với Băng Thần Minh Lang.
Mà Băng Xà tọa địa, dĩ nhiên càng thêm một dạng thuyết pháp đè ép Băng Thần Minh Lang, Tử Linh Hỏa Long ra tạo lợi thế.
Ngoài thành quảng trường lớn, nhìn toàn cảnh Phượng Hoàng thiên tích thần đảo lúc này, tất cả mọi người nhìn thấy thế giới chuyển biến, hết thảy là thánh linh thực thể, như quái vật chui ra từ vực sâu như vậy, nhiều lúc để người ta hình dùng đến một chiến trường sử thi thời hoang cổ.
Trái tim ai nấy đều nguội lạnh, không biết nên diễn tả như thế nào nữa, càng nhìn kĩ, chỉ càng thấy xa xôi đại địa chẳng biết tại sao vậy mà lưu động.
Đông Dương quân bài, thế mà nương tựa theo sức một mình đem chung quanh đại địa cho hóa thành thần linh, càng làm cho lớn như vậy Thánh Nguyên không gian thuộc về hắn quyền sở hữu một người...
Mọi người rõ ràng, vì sao Đông Dương cái kia gọi là thánh địa t·hiên t·ai hung hiểm nhất thế giới một trong, nhưng mấy chục năm qua đều chưa từng thất thủ.
Không, đã từng có lúc hải yêu đánh đến thất thủ, nhưng chưa từng một lần nào bọn hắn cam chịu đầu hàng, kiên cường bất khuất công ngược trở lại.
Mục Bạch đứng tại một tòa hoàng cung đỉnh tháp trên mái hiên, hắn mặt mũi tràn đầy khâm phục nhìn qua vị này Đông Dương pháp sư người, trong lòng tôn kính là Thiên Nhân.
"Dồn ép Mạc Phàm ra nông nỗi này. . ." Mục Bạch trong lòng cảm thán.
"Xác thực, thế giới này rộng lớn"
Đáng tiếc...
. . . .
“Ta cần một chút không gian, tách ra!” Mạc Phàm mở miệng nói.
Hắn vận kình ngân quang đồng tử, mở ra la bàn không gian, đem Viêm Cơ Quốc Mẫu, Tử Linh Hỏa Long, Băng Thần Minh Lang đặt ở những địa phương khác nhau, xa nhau.
Đồng thời tách ra chính mình.
Tự mình quay trở lại tòa Phụng Sơn quái vật Thánh Thổ, Mạc Phàm vẫn như cũ ngồi trên xe lăn, yên vị thở dốc một hồi, nhắm mắt lại.
Hắn chuẩn bị xong đồ án đi ra rồi.
Trên tay hắn, sớm chuẩn bị một tòa cực kỳ phức tạp cấm chú đồ án.
“Tê tê tê tê tê ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”
Mọi người thuận tầm mắt nhìn đến hắn lúc này, thấy được cái kia tràn ngập bầu trời tái nhợt chi sương bên trong có một đầu băng không Vân Long ồ ạt vung long trảo đập xuống, kéo ra không gian đông cứng từng điểm từng điểm hạ thấp xuống, trong không gian, vô số lượn lờ chi sương, bụi mây, cũng hết thảy như sụp đổ đồng dạng.
Địa điểm đáp xuống là đỉnh đầu Mạc Phàm.
Mà dưới mặt đất, Phụng Sơn thuế biến thành một cái đầu lâu Ma Sơn Thánh Thổ há to cái miệng rộng mấy chục ngàn mét ngẩng lên, mang theo bao nhiêu tro tàn cát chảy, khè ra khói, còn có lít nhít răng nham thạch, từ trong cổ họng bên dưới xuất hiện vô số Thiên Cổ Đằng, Phạm Quỳ leo lên, một mực hướng về Mạc Phàm cho chụp.
Chưa hết, theo Mạc Phàm các mặt Đông Tây Nam Bắc, bát phương tứ hướng chung quanh, cứ việc đã bị Băng Thần Minh Lang, Viêm Cơ Quốc Mẫu, Tử Linh Hỏa Long kéo giãn ra bớt, nhưng kì thật vẫn còn rất nhiều vạn linh hiểm họa. Nhìn thấy đếm không hết mấy cánh tay đại lục như trường sơn vươn tới Mạc Phàm chỗ này đang ngồi yên bất động, gần như là một hồi thiên la địa võng khóa chặt, bàn tay Nham Vương mở to ra cho đè bắt, không kẽ hở, không đường nào chạy thoát nổi nữa.
Mạc Phàm không có mở mắt, hắn đang ở trong thế giới tinh thần chính mình, nhưng hắn lại rõ ràng cảm nhận được một cỗ lại một cỗ thượng hạng lực lượng, đến nỗi mang cho người ta một loại thiên địa đổ sập cảm giác, nồng đậm khống chế chi lực hướng phía mình khuếch tán đi vào.
“Linh~”
Mạc Phàm mở mắt đi ra.
Đồng tử của hắn bàng bạc ánh sáng màu trắng.
Đột nhiên, cả khối trời cao móng vuốt Vân Long không có dấu hiệu nào rơi xuống lại dừng lại.
Che khuất giang hải đại lục cánh tay hướng hắn đều dừng lại.
Băng Xà cuộn tròn cuộn tròn, cái lưỡi chưa kịp thè ra đã giống như ngưng thị một dạng, tuyệt đối không có nửa điểm nhúc nhích.
Phụng Sơn Thánh Thổ vị kia đang lao lên điên cuồng cho cắn mình, giờ phút này triệt để lắng động, triệt để bị giống như đóng băng trong không gian, cát chảy nghiêng trời đổ xuống đang từng hạt từng hạt khựng lại, giống như sợi chỉ treo viên sỏi lăn tăn vậy.
Phạm Quỳ, Thiên Cổ Đằng vừa kịp chạm tới cái xe lăn Mạc Phàm, nhưng hết thảy chỉ là nâng xe lăn đi lên một đoạn, biểu hiện mười phần y hệt nâng niu Hoàng Vương Thượng Thương của thế giới này.
Ngưng thị.
Đóng băng thời không.
Không tới mức gọi là đóng băng, nhưng có thể đem thời không chuyển động chậm tới mức dường như cùng đóng băng là không thể phân biệt bởi thị giác thông thường.
Mạc Phàm nhàn nhã lướt xe lăn đi trên Phạm Quỳ hết thảy, lướt ngang ngang dọc dọc hướng trên đầu Vân Long bất động mà leo lên trời.
Vân Long có du hồn ánh mắt, vạn linh ánh mắt nhìn theo Mạc Phàm bóng lưng vô cùng cao ngạo, phẫn nộ điên cuồng không thôi.
Mạc Phàm cư nhiên bất tiện nhìn qua khuôn mặt trắng bệch của bốn vị cấm chú pháp sư kia, thản nhiên phun ra một câu: “Nhìn đi, các ngươi biết các ngươi nói sai điểm gì sao?”
“? ? ? ?” Lão Cừu Quốc Hưng đang rất là sốt sắng nhìn theo Mạc Phàm.
Lời này, dĩ nhiên không hiểu.
“Ngươi bảo ta vừa mới đột phá cấm chú, làm sao mau quên?”
Mạc Phàm sau đó lại cười khổ, có chút thất sách: “Ân, bất quá, ngươi không hẳn là nói sai hoàn toàn. Bản thân ta làm siêu giai pháp sư thời gian lâu, kì thật, chính ta cũng có lúc suýt quên mất, ta từng là năm hệ cấm chú pháp sư”.
. . . . .