Chương 6: Ta đến tìm người
...
Cánh cửa quang minh điện mở ra, mọi người ở trên đại đạo gạch vàng cất bước, lối đi bộ này phi thường cao quý, không tì bụi bẩn.
Hai nữ nhân gặp nhau trên đường ban nãy đã tiến vào tòa thành.
"Ngài đã trở về!” Tài giáo Moller nghiêng người.
Từ khi Saga bị đoạt đi quyền lực, tài giáo Moller lại phục hồi nguyên chức.
Hắn bây giờ, nhìn thấy Mạc Phàm như một cái phạm nhân tử hình sắp c·hết đi, tâm tình không cần nói là có bao nhiêu sung sướng rồi!
“Đừng đối với ta làm tư thế như vậy, việc thẩm phán tuyên án đã có kết quả chưa?” Farl hỏi.
Moller tuy căm ghét Mạc Phàm, bản thân vui vẻ là vậy những khi được nhắc hỏi về kết quả thẩm phán, vẫn là không biết nên tường thuật lại làm sao, hắn tiếp tục giữ nguyên tư thế cung kính hồi lâu, chưa dám ngẩng đầu lên kể rõ sự tình, đại khái hắn nhút nhát không dám nói rằng Thánh Thành vừa rồi đã lần đầu tiên thất bại, bị kháng cự chống đối của toàn bộ các tổ chức hiệp hội trên thế giới đi.
Nhìn ra sắc mặt có chút thất kinh của Moller, Farl nâng lên một tông âm điệu.
“Ngươi cho rằng, ta hình thiên sứ chức vị liền không thể được phép biết diễn biến bên trong?”
Hoảng sợ tột độ, Moller tài giáo có bao nhiêu ngôn từ che giấu đều bật hết cả ra, chi tiết nói lại đầu đuôi diễn biến một hồi cho Farl.
...
“Chuyện đã đi xa đến vậy, để ta vào bên trong”.
“Thưa ngài, việc đã có bốn đại thiên sứ trưởng ra mặt…” Moller rụt rè nói.
“Chấp pháp thánh ân, ta không quan tâm đại thiên sứ trưởng sự kiện định tội ai đó, suy cho cùng trên thế giới này nếu có một kẻ nào thần thông thoát ra được vòng vây chưởng khống của họ, phi thường sẽ là ác ma cực hạn, may mắn theo lời ngươi thì vẫn là đã sắp phải c·hết đi. Nhưng tồn tại phản kháng, tồn tại nội tình thánh tài viện đá thạch, ta nhất định sẽ không thể đứng nhìn". Hình thiên sứ Farl truyền đạt rõ ràng quan điểm.
Moller tài giáo không dám tiếp tục hỏi han, cản trở, hắn lùi người lại nhường đường cho Farl vào trong.
Nữ tử da trắng đứng bên cạnh không cùng vào, nàng đứng đó chờ đến khi thân ảnh thiên sứ Farl khuất đi thực sự.
Là nàng cũng từ đầu đến đuôi nghe ngóng hết thảy mọi việc xảy ra ở thánh đình thông qua cuộc đối thoại giữa Farl và Moller.
Là nàng trong dòng suy nghĩ bản thân cảm thấy khó chịu.
Mười một tổ chức…
Đá định tội…
Đại thiên sứ trưởng Michael,
Đại thiên sứ trưởng Ramiel,
Đại thiên sứ trưởng Raphael,
Đại thiên sứ trưởng Raguel,
Hình thiên sứ Farl,
Quang minh Thánh Thành…
Mạc Phàm đang chìm xuống hắc ám đầm lầy, ít thời gian nữa sẽ vĩnh viễn c·hết đi..
Rốt cuộc cũng dừng lại ở Mạc Phàm,
Tất cả vẫn là vì diễn biến có nhắc đến tên Mạc Phàm.
…
Moller tài giáo lúc này mới phát hiện nơi đang đứng còn có một cô gái thanh khiết tuyệt đẹp khác đi cùng.
“Vị này, ngươi đến tìm ai?” Moller tài giáo hỏi.
Cặp mắt sáng lên ngời ngợi, vốn không thể thoát khỏi cơ thể nữ nhân này.
Nhưng là nàng vẫn đang dồn nén cảm xúc lên cái tên Mạc Phàm, tâm tư còn lại có chăng chỉ là thật tỉ mỉ tính toán khoảng cách mình địa phương với hình thiên sứ Farl đã đủ xa hay chưa, hoàn toàn không coi Moller dạng tiểu nhân vật này trong mắt.
“Này, ngươi rốt cuộc là ai?” Moller tài giáo bắt đầu mất kiên nhẫn, hỏi lại lần nữa.
Sau khi phải hạ mình với Farl, liền không nghĩ đến cả nữ tử đi vào cùng cũng xem thường hắn.
“Ngươi rốt cuộc có phải tìm nhầm chỗ không, có định trả lời ta không?” Hắn tiếp tục hét lớn lên giận dữ.
Một số thánh tài giả, dị tài pháp sư xung quanh cổng cũng bắt đầu tụ lại đến khi âm thanh của Moller lớn hơn.
"Có." Đột nhiên, một thanh âm phi thường lành lạnh vang lên.
Lúc này, nữ tử chậm rãi bỏ xuống mũ, thoáng chốc một đầu tóc dài màu bạc mỹ lệ rơi lả tả xuống, một phần theo vai thon dài trượt về phía sau, một phần buông xuống trước ngực, trong lúc nhất thời tấm dung nhan đẹp đến mức tận cùng ở dưới mái tóc cuốn lấy tôn lên đến càng thêm làm người nghẹt thở!
Đại khái là vì sống trong cực nam băng địa thời gian rất lâu, hình dạng cùng khí chất của nàng đều dung hợp lại cùng nhau, hoàn toàn không nhiễm một hạt bụi, tinh linh sinh ra trong tuyết quốc...
“Ta là Mục Ninh Tuyết!”
Mục Ninh Tuyết trả lời với tài giáo Moller câu hỏi thứ hai.
Vừa dứt lời, một trận gió lành lạnh từ một đầu cầu dài khác kéo tới, xuyên qua Mục Ninh Tuyết áo bào cùng tóc bạc, xuyên qua cửa thành thánh thành này, cũng xuyên qua Thánh thành đại đạo thứ nhất rộng lớn!
Moller tài giáo, cùng với mấy chục tên thánh tài giả bảo vệ cửa thành, trên mặt bọn họ mang theo vẻ kinh ngạc, đang định vây nhốt Mục Ninh Tuyết tự chui đầu vào lưới, thân thể của bọn họ nhưng không cách nào nhúc nhích...
Loại không cách nào hành động này mới đầu chẳng qua là cảm thấy bắp thịt căng cứng, nhưng rất nhanh bọn họ cảm nhận được huyết mạch của mình đều giống như nghẽn lại, khớp xương, xương cốt không cách nào cử động nửa phần.
"Tách, tách, tách, tách."
Gạch đất bị nước mưa ướt nhẹp, trở nên càng thêm sạch sẽ bóng loáng, một đôi chân tinh xảo, gót giầy giẫm ở trên gạch phát ra âm thanh lanh lảnh.
Mấy chục tên thánh tài giả.
Dĩ nhiên không đỡ được một đòn như vậy.
Càng làm cho người ta không thể tin được chính là, ngay khi nữ tử đi ra khỏi cửa thành không đến mấy giây, phía sau nàng cái kia mấy chục tên thánh tài giả trực tiếp hóa thành một đống băng tượng thạch ngả nghiêng, rải rác ở phụ cận cửa thành!
Moller tài giáo là kẻ sau cùng sống sót, hắn la liệt cứng đờ cơ thể nằm đó, trên ánh mắt vẫn còn chưa dứt được sự sợ hãi nhìn đến chân Mục Ninh Tuyết.
“Ta đến tìm người yêu ta, hắn là Mạc Phàm!”
Âm thanh lạnh lẽo của nàng lần nữa trầm ngâm trong tai Moller.
Đó là câu đầu tiên Moller hỏi Mục Ninh Tuyết, cuối cùng nàng cũng trả lời cho hắn.
Chỉ là thực sự nghe mà nuốt không trôi được.
Moller vốn dĩ cách đó vài khắc còn cho rằng mình sẽ ung dung thấy giây phút khổ sở cuối cùng của Mạc Phàm trên thế giới này, nào ngờ tên kia còn chưa chính thức xuống hắc ám ngục đáng sợ, bản thân hắn Moller tính mạng đã không còn giữ vững.
Môi hắn bắt đầu đông cứng, đồng tử giãn nở ra dần dần..
Cuối cùng liền ngay cả b·iểu t·ình khuôn mặt, đều hoàn toàn dừng lại.
-----------------
Thánh Đình
Michael cau mày chăm chú nhìn vào Triệu Mãn Duyên, mãi một khắc mới tiếp tục lời nói.
“Đó là động lực khiến ngươi cả gan dám xuất hiện ngỗ nghịch Thánh Thành…"
"Xác thực, ta rất cảm tạ ngươi đã chỉ ra rằng, tên ma quỷ kia rốt cuộc làm thế nào khiến thế gian lún sâu vào vũng bùn. Nếu ta vui lòng để hắn ở đây đau đớn giãy dụa lâu hơn một thoáng, nhất định sẽ kéo theo vài tên dị tà bè lũ tới.”
Ánh mắt của hắn đã thay đổi, từ kiêu ngạo chất vấn, từ cao thượng hiên ngang, Michael chuyển hóa tâm tình của mình, bùng nổ không biết bao nhiêu thái độ thù địch.
Sát ý ! ! !
Đại thiên sứ trưởng Michael sẽ không bình yên như vậy kết thúc màn hội thoại.
Triệu Mãn Duyên cảm nhận được từng tia sát ý tuông ra từ trên người của Michael, nhưng bất quá hắn sẽ không có dự định thoái lui.
Hắn vẫn đứng ngạo nghễ nơi đó, không né tránh ánh mắt của Michael, đặt tính mạng mình vào vành đai nguy hiểm.
"Ngươi cũng đừng tưởng rằng mình vừa rồi sống sót là có chút bản lĩnh, ta dưới xảo màn đoạt lại hồn chi ma pháp từ những tổ chức hiệp hội, khẳng định cũng sẽ bỏ sót một số người như ngươi đi." Michael chầm chậm hiện lên một nụ cười không có nhiệt độ.
Trên thân thể hắn, từng nếp gấp mười sáu cánh đang dần dần xòe ra trở lại, có không ít rủ xuống tới trên mặt đất, lông vũ trắng noãn thần thánh chậm rãi trải ra.
Michael một nữa lơ lửng trên khoảng không quang minh đại điện.
Này là uy phong của lãnh tụ Thánh Thành phô trương thanh thế muốn nghẹt thở.
Chung quy vẫn không thể cùng nhân loại so sánh.
Mà Triệu Mãn Duyên đang đứng bên dưới trông lên, bất đắc dĩ cũng như một sinh vật yếu ớt trước hừng đông đại ưng.
Nhưng vấn đề là Triệu Mãn Duyên chưa từng lựa chọn mình có thể tiếp đãi cùng thứ bậc của người chấp quản thế gian cường đại này.
Ý tứ của hắn đặt vào một chùm sáng nở rộ phía sau lưng Michael.
Một chùm sáng chói lòa, thoát ra từ nụ kén như một đóa hoa oải sắc….
"Ào ào ào ào ào ào ~~~~~~~~~~~~~~~~ "
Một trận cuồng phong kịch liệt đột nhiên kéo tới, là từ phía trên Thánh đình.
Thánh đình kiến trúc hiện ra hình vương miện, khung đỉnh là do đá màu đúc thành, tạo thành một cái mái vòm.
Chẳng biết lúc nào mái vòm đá màu biến mất rồi, từ Thánh đình nhìn lên, có thể nhìn thấy một quyển sách hoàn toàn màu vàng hiện lên ở giữa không trung.
Bên trên kim thư, một người đứng, kim thư khổng lồ có thể bao phủ cả Thánh đình đột nhiên mở ra, lật đến một trang có phác hoạ thác nước bên cạnh thánh đường màu vàng!
"Oanh! ! ! ! ! !"
Đột nhiên, thác nước màu vàng từ quyển sách nóng rực như từ trên trời rơi xuống, gợn sóng Thánh Quang xông ra càng là phá hủy toàn bộ Thánh đình vững như thành đồng vách sắt rồi!
Michael vừa mới ngẩng đầu, liền nhìn thấy thánh thư đánh xuống đầu, hắn chưa kịp né tránh, chỉ có thể dùng tầng tầng lớp lớp cánh lông vũ bạch kim hoàn toàn bọc hắn lại, giống như một nhánh hoa hồng bạch kim được thánh dực bảo vệ.
Thánh thư lực p·há h·oại kinh người, liền ngay cả ba vị đại thiên sứ còn lại cùng lão thần quan khác đều chịu đến một ít chấn động, nhưng rõ ràng quang thác thánh thư cũng không phải nhằm vào tất cả mọi người, những người bị Michael đánh ngất không hề có một điểm tổn thương.
Sau khi thác nước đã khiến Thánh đình triệt để san thành bình địa, bản thánh thư kia lúc này mới chậm rãi khép lại. Khi nó vừa đóng, trong nháy mắt thật giống như xuyên qua không gian, đột nhiên biến mất...
Michael từng đám cánh chậm rãi mở ra, dưới cánh bảo vệ hắn không có thương tổn chút nào, chỉ là ánh sáng quá chói làm hắn có chút khó khăn mở mắt.
Khi tầm mắt Michael từ từ khôi phục như cũ, xung quanh đã hóa thành một vùng phế tích, hắn lại phát hiện người trước mắt kia cũng đã biến mất rồi.
Trên gương mặt Michael xuất hiện một ít gân xanh.
Rõ ràng có người ở ngay trước mặt mình cứu đi Triệu Mãn Duyên và đồng bọn, hơn nữa người này Michael hết sức quen thuộc.
"Michael, ngươi cho rằng ta ăn gan hùm, không phải ngu ngốc tới mức đi đối chất với hạng ngươi chó điên như ngươi đi?"
Nói gì thì nói, làm gì thì làm, Triệu Mãn Duyên ta trời đánh cũng không muốn liều c·hết vì dại miệng.
. . . . .