Chương 576: Gặp lại Nhã Tràm
. . . . . . .
"Nhã Tràm..." Mạc Phàm vô cùng gian nan phun ra cái tên này.
Côn Lôn cùng Linh Vĩ Quốc khoảng cách rất không thể tính là nhỏ, Nhã Tràm cũng tính là cực kỳ thân cận với Vĩ Linh Hoàng, vì cái gì đều cam chịu ở đây làm kỹ nữ rồi? ? ?
Đáng giá bỏ nhiều như vậy hoa để mở ra cánh cửa này, dự định là thưởng thức kĩ nghệ, mắt thấy người bên trong chân dung, Mạc Phàm hận không thể cho mình một cái to lớn cái tát.
"Nguyên lai là Mạc Phàm công tử nha”. Kỹ nữ Nhã Tràm nở nụ cười, nàng che lại dung nhan, nhưng khuôn mặt đằng sau mỗi một chữ vẫn cho người ta cảm giác một cỗ kinh hồn sắc đẹp phảng phất tràn ngập ra ngoài.
Linh Vĩ Quốc, Vĩ Linh Hoàng, Linh Vĩ, Vĩ Linh. . .
Lần thứ hai kể từ tiền kiếp tai ương kia, Mạc Phàm bắt đầu nghi ngờ cái quốc gia này cùng Côn Lôn yêu quốc có phải hay không là chung một chủ thượng đi.
Lỡ bước vào cũng không có đường ra. Mạc Phàm tận lực hít sâu một hơi, bước tới nàng bên cạnh cái bàn, liền tại chỗ ngồi xuống, ngồi ở phía đối diện.
“Là Vĩ Linh Hoàng sắp xếp ngươi ở đây?” Mạc Phàm hỏi.
Trong lòng hắn dấy lên nghi vấn, chẳng lẽ cái kia nội dung túi gấm bảo mình đi tới Linh Vĩ Quốc, liền là để gặp Nhã Tràm sao, hay là nói, chính Vĩ Linh Hoàng bài trí tốt cho Nhã Tràm ở chỗ này chờ đợi.
“Công tử đã tặng hoa cho ta, tức là đối với ta có nhất định ngưỡng mộ cảm nhạc, có thể nghe thử một bản này sao?" Nhã Tràm không có trả lời câu hỏi của Mạc Phàm, nàng tại sau màn che nhan sa, một dạng không màn cái khác thế sự, không bàn chuyện phiếm, không kể trải lòng, chỉ nhất mực say sưa đắm chìm vào giai điệu, hai tay uyển chuyển gảy đàn.
Mạc Phàm dự tính hỏi rất nhiều, nhưng để ý thấy nàng chăm chú gảy đàn về sau, lại không nỡ p·há h·oại khoảnh khắc này, rốt cuộc thở dài, đành khóa miệng ngồi yên ở đó, phiêu đãng tản mạn theo âm thanh.
“Ting tan tan ting tan ting ~~~~~~~~~~~~~”
Du dương giai điệu tiếng đàn để cho linh hồn khó tránh khỏi thổn thức, mà khi linh hồn thổn thức rồi, cái kia khúc nhạc lại gảy vội đến nốt cao hơn, dồn dập, dồn dập, tại liên tục dồn dập liền ẩn dụ nói rõ một câu chuyện bi ai thấm đẫm nước mắt.
Mạc Phàm nhắm mắt lại, hòa mình vào tiếng đàn. Từ du dương khúc nhạc bên trong cảm thụ, ngoài ý muốn cảm thấy một trận co thắt lại trái tim, tựa hồ một v·ết t·hương cũ lành tính nhưng thỉnh thoảng lại bất chợt nhói lên một cái như vậy, dịu dàng nhắc nhở chính một cố sự bị lãng quên.
Tựa hồ đã từng có một người, có một cái bóng hình mờ nhạt, cho dù người này có cố gắng cách mấy đi chăng nữa, đã từng chấp nhận làm hết thảy để tiến tới, cho đến cuối cùng một bước kia, kết quả vẫn không thoát được số mệnh.
Tan ~~~
Hai bàn tay trắng nõn không tì vết nhẹ nhàng đặt lên dây đàn, khúc nhạc sâu lắng cũng vội theo đó ngừng lại, Nhã Tràm ngẩng đầu lên xem Mạc Phàm, đem đôi đồng tử như thu nguyệt nhìn chăm chú lấy hắn, có chút chờ mong nhận xét.
“Ta thú nhận, ta không thể không nhập tâm, là tuyệt đối chìm đắm trong tiếng đàn của ngươi. Nhã Tràm cô nương, hảo cầm nghệ”. Mạc Phàm điều chỉnh lại nội tâm, mở miệng khen ngợi.
Bởi vì trước đó nhâm nhi liệt tửu quá nhiều, khuôn mặt của hắn thậm chí bày biện ra phất phơ thanh đỏ, dẫn đến ngôn ngữ nói ra lúc này đều để cho người ta cảm giác có một loại thành thành thật thật, không hề giấu diếm nửa lời.
Nhã Tràm cơ hồ nhận được lời khen từ chính người nàng mong muốn, trong lòng đồng dạng mười phần thích thú, nàng cao hứng hỏi: “Không nghĩ tới công tử cũng là một người cảm nhạc khí tốt. Ngươi nghe ra câu chuyện sao?”
“Xin thứ lỗi, kì thật ta chỉ biết đó là khúc đàn hay, ngược lại không thể nhìn được mạch truyện truyền tải”. Mạc Phàm sắc mặt đã ngày càng hồng nhuận phơn phớt, lời nói đại biểu khó có tính suy nghĩ cẩn thận bên trong.
“C·hết ngươi, vì cái gì muốn uống nhiều như vậy rượu?" Nhã Tràm chếch môi vểnh lên, nếu là không có nhan sa lúc này che lại, quả thực khó có thể che giấu được vô cùng thất vọng biểu cảm.
Mạc Phàm sửng sốt một chút.
Hắn có chín cái đầu, tương đối là siêu việt trí nhớ, thế nhưng chưa từng thấy Nhã Tràm thái độ như vậy.
“Không hẳn vì rượu, rượu vào chỉ khiến cho người ta không thể bảo lưu được cảm xúc thật. Chính là bởi vì ngươi đàn bản nhạc kia, triệt để khiến tâm tình ta không thể nào giữ lại được, đánh thức rượu trong người. Ta không hiểu lắm, bất quá, đại loại mường tượng tới chính mình trong hoàn cảnh như vậy, nghe xong liền buồn, rất buồn, là nỗi buồn phi thường day dứt”. Mạc Phàm hô hấp nhanh dần, là đang tận lực khống chế chính mình mạch cảm xúc.
“Nha, chứng tỏ ngươi cũng còn lưu luyến”. Nhã Tràm lại lần nữa vui vẻ, ánh mắt tiếu dung đến nói.
"Lưu luyến, ha ha ha, có lẽ vậy, thế nhưng đến lưu luyến thứ gì ta còn không nhớ, làm sao có thể gọi là hoàn toàn lưu luyến đâu”.
“Bỏ qua chuyện đó đi, Nhã Tràm cô nương, vốn đã tưởng rằng không bao giờ gặp lại ngươi lần nữa, vậy mà tận tới Linh Vĩ Quốc xa xôi, xa tới mức tách biệt khỏi bản đồ thế giới, rốt cuộc là hữu duyên trùng phùng”. Mạc Phàm nhờ có ác ma thần cách bên trong, miễn cưỡng tại liệt tửu phát huy nhưng vẫn giữ được tỉnh táo.
Hắn thật nhanh tổ chức ngôn ngữ ở trong đầu, hướng nàng truy vấn tiếp: “Có cái vấn đề ta nghĩ không thông, lấy ngươi thân phận đặc thù, chẳng lẽ Vĩ Linh Hoàng là không chu cấp cho ngươi đủ tiền ăn a? Vì cái gì còn ngấp nghé một cái phàm trần kỹ nữ vị trí a... khoan đã, ta nhớ lần trước, ngươi nhưng thi họa cũng phi thường xuất chúng".
"Công tử đều có thể bỏ qua một thân Hộ Pháp Thần Long Hoa Hạ, chuyển sang hành nghề Liệp Vương giải cứu Ai Cập, ta vì sao không có khả năng bỏ qua thân phận vị trí, một lòng tìm kiếm nghề nghiệp sinh nhai đâu?" Nhã Tràm ý cười đáp lại.
Nàng dứt một đoạn hơi, tranh thủ điều tiết nhịp thở, tiếp tục bồi thêm một câu: “Sống vạn năm, chính là nhiều lắm lắm thời gian nha, coi như cầm kỳ thi họa bên trong, bản nữ ta không có phương diện nào không xuất chúng”.
“Ngươi cũng đã sống vạn năm???” Mạc Phàm nhíu mày, nói.
Vạn năm, vạn năm thiên tộc, không phải chỉ có một mình Vĩ Linh Hoàng sao?
Nhã Tràm lần gần nhất trong mắt mình, ngay cả hiện tại đến xem, nàng hầu như không có một chút khí tràng pháp lực. Như thế nào là sống được vạn năm?
Thế nhưng là, nhìn vào biểu cảm thản nhiên gật đầu gật đầu của nàng, một mực lại đang tố giác cho mình biết, nàng liền là đang nói thật, không có nửa điểm dối trá.
Mạc Phàm một trận đau đầu, bàn tay theo quán tính xoa xoa mũi.
Trên đời này tại sao lại có người cổ quái như vậy...
“Ngươi ở đây, khẳng định túi gấm đã mở ra xem rồi?” Nhã Tràm hỏi.
“Ân”. Mạc Phàm đáp lại, đồng thời đem bàn tay đặt lên bàn, có thể nhìn thấy ngón cái của hắn đeo một cái hồng chỉ hoàn xác minh.
Ngoài trời hoàng hôn buông xuống, sắc chiều tà phảng phất đánh gãy nếp gấp nhan sa, tinh tế xuyên thấu qua lớp màn mỏng che lại dung nhan của Nhã Tràm.
Ánh mắt của Mạc Phàm vừa vặn bắt được khoảnh khắc đẹp như họa tranh đó.
Chỉ một khoảnh khắc như thế thời gian, cũng đủ để cho người ta một đời tưởng niệm.
Lần trước gặp mặt, là chính mình có lỗi với con mắt. Hiện tại chân chính có rượu nặng tẩy lễ, xác thực dung nhan Nhã Tràm chính là tuyệt sắc xem hoài không chán, còn có muốn ngừng mà không được một loại hoàn mỹ dáng ngọc, rõ ràng tiên tử tới trước mặt nàng, đều phải có ba bốn phần thẹn.
“Vĩ Linh Hoàng...” Mạc Phàm khóe miệng bất giác thốt ra.
Nhã Tràm nhìn thoáng qua sắc trời, trong lòng đã có chút lo lắng.
Nàng vội vã nắm lấy tay hắn, mở miệng căn dặn: “Công tử, ta không có nhiều thời gian tiếp tục chiếu cố giải thích cho ngươi, ta cũng biết, ngươi có rất nhiều thứ muốn hỏi ta, nhưng là ta thật sự không thể tiếp tục ở đây. Sắp tới ta nói những thứ gì ra, ngươi nhất định nhất định phải từng lời từng chữ nghe cho kĩ, chỉ lắng nghe, không được phản bác, không được hỏi lại. Ngươi làm được sao?”
Mạc Phàm như cũ đầu óc vẫn là rỗng tuếch, hắn ngẩn người nhìn Nhã Tràm, một hồi lâu cũng không nói được.
“Mạc Phàm!” Nhã Tràm khẩn trương hô lên một tiếng.
“A... ân, ngươi nói”.
“Hải Lâu Sahara, đặc biệt là Thiên Quốc, luôn luôn đối với ta có một hạng cực mạnh cấm chế, là hàng ngàn năm về trước bọn hắn yểm thánh ấn lời nguyền lên người ta, cái này lời nguyền ta cũng không rõ ràng từ ai bọn hắn đạt được, chỉ là ta biết, sau khi Vĩnh Yên Vương c·hết, Tần Vương đã được ai đó truyền lại lời nguyền này nhằm nhắm thẳng vào ta. Vì lẽ đó, ngươi nghe cho kĩ đây, bất cứ thứ gì có thể đối với ngươi an nguy xảy ra tại Thiên Quốc, trực tiếp bỏ chạy, chỉ có đi rời khỏi Thiên Quốc, rời khỏi Hải Lâu Sahara, ta mới có thể bảo hộ được ngươi”.
“Mạc Phàm, ta biết ngươi đang rất hoảng loạn, cái gì cũng không hiểu. Ta cũng thừa biết nhất định ngươi sẽ tiến vào Thiên Quốc đấy. Đây là ta tính toán được đến nước này, nhưng không chỉ có ta tính được, vẫn còn một người khác đối với ngươi cực sâu muốn ám toán. Hắn ở trong bóng tối, ta cũng tìm không ra được. Ta chỉ có thể căn dặn ngươi, sắp xếp cho ngươi thật tốt cân nhắc, thật tốt chuẩn bị kĩ. Còn có thân phận của ngươi... ngươi và Vĩnh Yên...” Nhã Tràm nói đến đây thời điểm, trên người giống như bị thánh quang bên ngoài hóa thành từng đạo từng đạo phổ chiếu, để nàng có chút tựa như phiêu tán hồn phách vậy.
Mạc Phàm bất động thanh sắc, hắn không thể tiếp thu được bất luận cái gì sự tình.
Nàng rốt cuộc là ai ? ? ?
Là Nhã Tràm. . .
Hay là Vĩ Linh Hoàng.
Nhã Tràm tựa hồ biết Mạc Phàm đang suy nghĩ gì đấy, nàng thản nhiên tiến tới trước mặt hắn, thản nhiên vòng tay qua cổ hắn ôm lại: “Ngốc tử, đây là vong linh thuật chưởng khống, lấy một mảnh thần niệm khôi lỗi lên người đ·ã c·hết hấp huyết quỷ. Vĩ Linh Hoàng là nương tử ngươi, Nhã Tràm cũng vậy là nương tử ngươi, đã hiểu ra sao?”
“Yên tâm, ngươi thắc mắc phía sau, khi ta đi, sẽ có người đến cho ngươi giải đáp".
Lời cuối cùng vừa dứt, Nhã Tràm thân thể chẳng mấy chốc đã hoàn toàn hóa thành sợi tơ quang, tinh tế tản mạn khắp gian phòng.
Mạc Phàm như cũ sững sờ ngồi đó, hắn ngồi c·hết lặng, thật lâu không thể bắt kịp diễn biến phát sinh.
“Cầm tỷ, ta tới rót trà”. Bên ngoài đột nhiên có một thanh âm nữ nhân khác vang lên.
. . . . .