Chương 430: Thảm hoạ (Lucifer cố sự)
...
Đấu trường vắng lặng một hồi lâu, một vài khu vực khác lại có những đám người nhìn nhau bàn tán, nhưng không một ai rõ ràng được tình huống thế nào.
Mà đợi đến khi nhìn thấy từng cái âm thanh đáng sợ phát ra sau, một số người vừa nãy còn đang mơ mơ màng màng mới đột nhiên ý thức được cái gì!
"Gàooooo hống ~~~~~~"
Tiếng rít gào chói tai đồng thời phát ra từng trận làm người hoang mang một mảnh lại một mảnh, thật giống như bên trong những hầm ngục tối tăm kia đang có thứ gì đó ầm ầm vang vọng, đến mức cái toàn bộ đấu trường rộng lớn đều rung chuyển.
Không gian khép kín nên âm thanh cũng không có tản đi bao nhiêu, dư âm chấn động phản xạ nối tiếp nhau truyền tới khiến mỗi người đều không tự chủ được đều bấc giác một trận rùng mình!
"Chạy... chạy mau a, kết giới biến mất rồi... yêu ma sắp tràn ra rồi!!!" Một thanh âm hốt hoảng gấp gáp không biết của ai bên trong đám đông bất ngờ phát ra.
Dưới ánh nắng nóng bức chói loà, phản chiếu mấy cái bóng sinh vật khổng lồ xuất hiện, từ bên trong các cổng sắt từng bước từng bước đi ra bên ngoài. Mà số lượng cũng càng lúc càng khoa trương, từng đôi đỏ ngầu dữ tợn con mắt trong bóng tối lộ ra, khiến ai ai nhìn vào đều cảm thấy một trận không rét mà run.
Kéo theo sau hình ảnh chấn kinh vừa rồi là một hồi dài thanh âm cảnh báo chát chúa vang lên, khiến cho không khí từ dồn dập nặng nề lại như muốn lập tức bùng nổ.
"Aaaa... cứu mạng!!"
"Chạy mau aaaaa!!!"
Như một cái làn sóng hiệu ứng domino, từng người mặt mũi đều bày ra một vẻ mặt kinh hoàng tột độ, thất thanh la hét, bắt đầu đứng dậy xoay người bỏ chạy hướng về phía lối cửa ra vào.
Rõ ràng có một cái gì đó đã xoá đi đấu trường kết giới và tác động đến cơ quan hầm ngục, đồng thời thả ra toàn bộ đám yêu ma dã thú bị nuôi nhốt bấy lâu nay ở nơi này.
"Gruuuu gừuuuuu ~~~~~~~~~~! ! ! !"
Lại một tiếng như ngâm dài thét gào, một con cự ngạc với lớp vảy xù xì thô kệch nhưng cứng rắn đến cực điểm, trên người bừng bừng liệt hỏa chầm chậm đi ra từ cổng lớn phía tây nam, đem cái đầu lâu cũng đang ngùn ngụt b·ốc c·háy ngửa lên hướng về phía đối diện, ở sâu xa bên trong cổ họng của nó có thể nhìn thấy một màu đỏ thẫm năng lượng đang lấp lánh ngưng tụ.
Màu đỏ thẫm quả cầu tụ hội trong tích tắc biến thành một tia trụ liệt hoả trùng kích, cực tốc rời khỏi miệng của nó lao về phía đông bắc khán đài.
"Oành~~~~!!!
Một t·iếng n·ổ cực lớn vang lên, toàn bộ khu vực xung quanh bán kính 2-3 km bốc lên một hồi đại địa chấn động, huyết quang đỏ rực lấn át hoàn toàn kim sắc ánh sáng mặt trời.
Mà huyết sắc kia cũng không kéo dài quá lâu, trong một khắc lại có thể thấy kim diệu chi sắc ban đầu chiếu rọi, nhưng tất cả mọi người ở đây, khuôn mặt từng cái ngốc trệ trơ ra, kể cả là thể xác hay là linh hồn cũng tựa hồ như hoá đá, ánh mắt không thể nào tin nổi chứng kiến một màn này.
Một góc khán đài, những ghế ngồi trên đó... những người trên đó... đã hoàn toàn không tìm thấy!"
Đấu trường kiến trúc kiên cố như thế, đứng vững qua hàng trăm năm như thế, bỗng chốc vỡ nát sụp đổ một đoạn dài, hơn trăm người trong chớp mắt hoá thành khí thể, bên trong đ·ống đ·ổ n·át chỉ còn dư lại tiếng la hét thảm thiết vang vọng, khắp nơi xung quanh đám khói lửa mịt mù mơ hồ nhìn thấy thật nhiều mảnh xương cốt, bộ vị rải rác. Đỏ tươi huyết dịch càng nhuộm thấm nền gạch màu vàng nâu, tô điểm thêm cho cái này lửa đỏ ngút trời.
Đây là thảm hoạ! Thực sự là một cái thảm hoạ không có dấu hiệu nào báo trước!!!
Tất cả lúc này chỉ có thể dựa vào chính mình để sống còn, mang hết tất cả sức lực chạy tới bất cứ nơi nào có thể, đạp lên bất cứ cái gì có thể. Thậm chí những người bị đoạn mất hai chân nhưng vẫn như cũ gượng bò bằng hai tay còn lại, lúc này đối với bọn họ mà nói, giống như chính mình bị vứt bỏ vào tuyệt lộ, để cho bọn họ rơi vào đến vạn kiếp bất phục, không còn ai có thể đưa ra một tay để kéo họ ra ngoài.
Toàn bộ đấu trường rộng lớn này đã hoàn toàn rơi vào một trạng thái hỗn loạn chưa từng có, yêu ma dã thú tràn ra ngoài xâu xé, g·iết chóc tất cả nhân loại bên trong tầm mắt, người bình thường cố gắng liều mạng bỏ chạy, số ít ma pháp sư lại mang một chút bản lĩnh ra mở một con đường máu, mặc dù không phải ai cũng có thể...
Ở bên dưới từng hình ảnh kinh thế hãi tục như vậy, dù có là ma pháp sư nhưng vẫn là cực kỳ nhỏ bé, thời khắc này bọn họ hoặc là sợ hãi không phóng ra nổi một cái ma pháp, hoặc là tu vi của bọn họ quá yếu để có thể đối mặt với quần yêu ma khủng bố kia.
Đại thiên sứ Azazel nói tới không có sai, năm tên tù binh pháp sư kia không phải những kẻ sắp c·hết.
Kết giới mất đi, đồng nghĩa với việc những tù binh này không còn bị áp chế thực lực, có đủ lực lượng để chống lại hoặc chạy thoát khỏi đám yêu thú kia.
Còn bọn họ, những khán giả tại đây, trong lúc nhất thời càn khôn xoay chuyển, mới đây còn đang cao hứng xem người khác bị săn đuổi, giờ đây chính mình lại biến thành kẻ bị săn, giống như cá nằm trên thớt, chân chính nếm trải mùi vị đối diện với tử thần.
Mặc dù hầu hết mọi người đã nhận ra nguy hiểm cận kề, bắt đầu cuống cuồng tìm kiếm nơi an toàn giữ lại mạng sống, nhưng năm vạn người, có thể toàn bộ bình an vô sự thoát ra được là điều bất khả thi!
Đầu tiên, từ xưa đến nay chưa từng ghi nhận có trường hợp nào mất kiểm soát, lối thoát khẩn cấp là không tồn tại, chỉ có chưa đến chục cái lối ra vào nhỏ hẹp, không đủ để cùng lúc đi ra được nhiều người.
Tiếp theo, Colossus đấu trường, trước giờ nuôi nhốt những này yêu ma làm trò tiêu khiển chém g·iết, bọn chúng tựa hồ không cách nào kiềm chế được nội tâm hận thù, đưa ánh mắt hung dữ nhìn chòng chọc vào đám đông người có mặt ở đây, cho dù có ra được bên ngoài, bọn chúng nhất định cũng sẽ truy cùng g·iết tận, không c·hết không thôi.
Cuối cùng, điều quan trọng nhất chính là, khi hàng vạn người tụ tập lại một chỗ trở nên hoảng sợ trước mối nguy hiểm, bản năng sinh tồn mãnh liệt trỗi dậy, sẽ bằng mọi giá thoát ra khỏi đám đông giành lấy một điểm sinh cơ. Chí ít có thể nâng cao tỷ lệ sống sót nếu như đám đông không để rơi vào hỗn loạn. Thế nhưng khi con người rơi vào hiểm cảnh, bản chất sẽ bộc lộ ra ít nhiều, càng mất bình tĩnh, càng khiến đám đông dễ dàng sụp đổ, giẫm đạp tất yếu xảy ra. Nếu như có người chẳng may vấp chân ngã xuống, thì cơ hội sống sót bên trong biển người này coi như đã biến mất rồi!
Đó là một hồi c·hết chóc, một hồi t·hảm k·ịch, không biết bao nhiêu người ở đây sẽ tự giẫm đạp lên nhau mà c·hết, sẽ bị yêu ma trắng trợn tàn sát, cũng không biết liệu lực lượng cứu viện có đến kịp để ngăn cản yêu ma tràn ra bên ngoài hay không. Bởi vì sau đó, chúng nó sẽ lại tiếp tục nhảy vào thành thị, sẽ tiếp tục đại khai sát giới, không chỉ là hàng ngàn người, còn có hơn chục vạn người ở ngoài kia!!
Cường giả đến đây hôm nay, hoặc là chỉ bảo vệ đồng bọn của mình, hoặc là không muốn vì chuyện bao đồng mạo hiểm, bởi vì họ không biết rõ còn có bao nhiêu con ma thú đáng sợ ở bên trong hầm ngục đó, càng không muốn bầy yêu tập trung vào chính mình, vẫn là chọn con đường an toàn trên hết.
Lực lượng ma pháp sư bảo vệ đấu trường này là phi thường có hạn, đối mặt một con yêu ma cấp thống lĩnh đã giống như gia cầm để mặc chúng nó tuỳ nghi xâu xé, huống hồ là những bình dân tay trói gà không chặt!
Rốt cục cũng không thể nào tránh khỏi, máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng!!
Cái này trường g·iết chóc máu me từng được miêu tả trong những giai thoại truyền miệng cũng đủ khiến người sợ hãi rùng mình, mà tình huống chân thực này tại diễn ra trước mắt, lại là cỡ nào địa ngục nhân gian?
Đối với hầu hết những người tới đấu trường hôm nay mà nói, hình ảnh hàng đàn yêu ma hướng về bọn họ lao tới như thế này, so với những trận đấu kịch tính máu lửa trước đây càng muốn khắc cốt ghi tâm, mà những người này nếu như tương lai không có vì chuyện này nhớ tới, mang ý nghĩa rằng họ không sống được qua ngày hôm nay mất rồi!
...
"Ahh, cứu..."
"Quácccc~~~"
Một con quái điểu một sừng đang từ trên không trung bổ nhào xuống định chộp lấy một nữ nhân bị té ngã xuống mặt đất, nhưng đột nhiên nó rít lên một tiếng rồi khựng lại, đôi cánh màng to dài vùng vẫy dữ dội, tựa như đang cố gắng xua đuổi cái gì.
Nhìn kỹ hơn một chút, xung quanh nó không biết từ khi nào xuất hiện một bầy hàng trăm sinh vật kích thước chỉ bằng đầu ngón tay, đang điên cuồng vây quanh t·ấn c·ông thân thể to lớn kia. Mặc dù là nhỏ bé như vậy, nhưng không hiểu vì sao lại khiến cho con quái điểu cảm giác đau nhức khó chịu, làm cho nó phải từ bỏ ý định, đập cánh bay lên cao tránh xa khỏi nơi đó càng nhanh càng tốt.
Đám sinh vật bé nhỏ kia... cùng nhau công kích, không có nửa điểm chùn bước, thật giống như là một bầy ong mật vậy!!
Nữ nhân kia vừa rồi may mắn thoát khỏi thập tử nhất sinh, cũng là nhanh chóng hoàn hồn, tiếp tục hớt hải chạy trốn đến nơi an toàn.
"Thiên sứ cũng có nguyên tắc của thiên sứ, một trong số đó chính là trung lập!"
"Sống, hay là c·hết, chỉ có thể xem tạo hoá của chính các ngươi, những thứ không vượt quá khỏi tự nhiên pháp tắc, chúng ta chỉ có thể lựa chọn đứng nhìn, mặc dù ta cũng không thích như thế..."
Đại thiên sứ Azazel từ đầu đến cuối quan sát tình cảnh thê lương của toàn bộ đấu trường, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, lẩm bẩm một mình mấy câu rồi tiếp tục khoác lên mũ vải trùm kín đầu xoay người rời đi.
...