Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 409: Trách lầm nương tử




Chương 409: Trách lầm nương tử

. . . . . . . . .

Mạc Phàm cũng chỉ chủ yếu lướt lướt mẫu bình luận phổ biến nhất đọc, đọc xong, hắn nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ xem mình có bỏ qua thông tìn gì không, cuối cùng mở mắt ra, bừng tỉnh đại ngộ.

Điểm chung hầu hết những phản hồi của thợ săn tham gia là từ chối tiến hành quét mã nhiệm vụ.

Bọn hắn một mặt không tin tưởng lắm độ chính xác tin tức, mặt khác càng bởi vì con số tiền thưởng quá cao kia mà dè chừng, thật sự lo âu có nắm nhằm phải một vị chí tôn thiên kiêu nào hay không!?

Treo thưởng là vô nghĩa, mà được phong làm trí tuệ yêu linh như Vĩ Linh Hoàng, tuyệt đối sẽ không làm điều vô nghĩa.

Do đó, ngay từ đầu rất có thể thiên bảng SSS tiếng vang gần như không nhắm tới Mạc Phàm, mà đa phần là hôi chuông cảnh báo nhắc nhở hắn một thoáng, gián tiếp mở đường cho hắn thuận tiện tiếp cận thông tin hơn; dẫn chứng dễ thấy nhất là mấy vị Ai Cập máu mặt nhất nhân vật kia đều không thể nghi ngờ là xuất phát từ ấn tượng treo thưởng mà đồng loạt kéo tới quanh quẩn chung quanh hắn.

Mạc Phàm tương đương dở khóc dở cười, có chút trách lầm nương tử cảm giác.

Nguyên lai là nàng giúp đỡ mình! ! !

"Muốn nói với chúng ta thứ gì?" Anna nhìn chằm chằm hành động kì lạ của hắn, đột nhiên không nhịn được hỏi một câu.

“Khụ. . . khụ, không có, không việc gì. Anna, phải rồi, mấy chuyện khác ngươi tìm kiếm tới đâu?” Mạc Phàm lúng túng gãi đầu, vội đổi sang cái khác chủ đề.

Nữ thợ săn lang tựa hồ bị gợi trúng điểm loa phát, nhưng nàng rất nhanh ý thức được tình huống thư phòng lúc này, vội vàng đánh mắt liếc sang quân thủ Nole, tỏ vẻ hơi lưỡng lự một chút.

Tình báo viên uy tín chính là phải biết bảo mật công tác, tránh tiết lộ thông tin cho bất kì ai không can dự ở bên ngoài, kể cả người ta có là quân thủ chí cao trong quốc thổ.

Đây là tối trọng tuân thủ đạo đức hành nghề.

“Không việc gì, quân thủ cùng ta có thể gọi là đồng bạn hiệp trợ, hắn biết nhiều lúc lại tốt bổ sung thông tin”. Mạc Phàm nói.



Anna gật đầu.

Có câu này của hắn, nàng yên tâm rồi.

“Hỗn độn chiêm tinh cần thêm nhiều thời gian hơn để điều tra”.

“Bất quá, có cái này. Tình báo dò thám trở về nói, hai đồng bạn ngươi Triệu Mãn Duyên cùng Mục Bạch đang xâm nhập hướng nam thành lũy phía mam Nam Phi, cách sa mạc Sahara một khoảng bốn trăm dặm đường chim bay. Ta có thể cung cấp cho ngươi chính xác tọa độ địa phương này, lấy ngươi tu vi, tin rằng di chuyển không tới hai ngày đường liền đến nơi. Còn có, ta phải nhắc nhở, cùng bọn hắn giống như thêm vào một nhóm người khác thực lực cực mạnh đi chung, bởi vì những người này khí tràng quá cường đại, rất nhanh đánh hơi thấy tình báo viên bên ta, cũng là kém chút g·iết c·hết tình báo viên”. Anna mở miệng tường thuật.

“Bọn hắn vẫn dò theo Khufu tin tức sao?” Mạc Phàm hỏi, hắn suy đoán dựa vào một đoạn hắc ám khế ước tin nhắn trong người của Anna mà trước đây không bao lâu moi được.

Nếu đúng là phía nam Nam Phi, vậy hẳn Asha Corea cũng ở đó.

"Không biết được, địch nhân trên đường rất nhiều. Ngươi phải biết tình báo viên tu vi cũng không phải là siêu giai trở lên lợi hại như vậy. Người chúng ta băng qua Sahara hắc sắc vành đai, tự nhiên đã là mạo hiểm rất nhiều". Anna trái lại thiếu khuyết phần thông tin này.

Anna hiện tại cũng không hiểu nhiều cứ điểm bên kia quá xa Nam Phi tình huống, tự nhiên cũng vô pháp giúp Mạc Phàm làm phân tích, đây đã là nàng cực hạn năng lực có thể thám thính.

“Chuyện đó có lẽ ta lại biết”. Đột nhiên quân thủ Nole xen ngang cất lời.

Không đợi hai người kia thắc mắc hỏi lại mình, Nole tiếp tục nói: “Mạc huynh đệ, ngươi nhớ ta đã nói thánh nữ Asha Corea giúp đỡ ta cái kia. Cùng Asha Corea khi đó xuất hiện, ngươi nhắc tới Triệu Mãn Duyên, Mục Bạch hai người này ta liền có liên hệ; vị kia băng hệ cấm chú Mục Bạch chính là cùng một vài vị nữa ở một đoạn thời gian trước giúp ta đóng băng đại mạch sông Nile lại”.

Mạc Phàm lần trước tự mình đến mở phong ấn mạch Nile trường giang, hắn tự nhiên biết quân thủ Nole đang nói cái gì, điểm này hắn sẽ tin tưởng vô điều kiện.

“Asha Corea thì ta vô pháp biết được nàng đi đâu làm gì, nhưng hai người kia không giống. Ta hoài nghi Khufu giở trò giảo hoạt hại bọn hắn, cho nên đã cử một đại đội tinh vi nhất quân pháp sư bám theo sau quan sát từ xa. Thậm chí, trước khi Liên Bang cùng b·ạo l·oạn chi dân Liên Bang công kích vào thành trì, ta đã cử hai cái đáng tin cậy thiếu tướng cùng quân sư cũng đi đến phía nam Nam Phi để nhờ tương trợ. Theo ước lượng tính toán của ta, giờ này bọn hắn đã gặp nhau”. Nole nói rằng.

"Đều gặp". Mạc Phàm nhẹ gật đầu, sau một lúc lâu sau mới nói: "Tốt, ngươi cho ta địa điểm, ta ngày hôm sau xuất phát lên đường. Kì thực kể từ khi mất dấu vết với Khafre cùng tứ kị sĩ khải huyền của hắn, vạn nhất bây giờ chúng ta có thể làm là phải giả định Khafre sẽ theo đuôi Khufu tới một quốc gia nào đó gọi là Cổ Thành di tích, manh mối cuối cùng chỉ có thể trông cậy vào Triệu Mãn Duyên đám người bọn hắn”.

Hiện tại tính huống nói xấu không xấu, nhưng nói tốt cũng không hẳn là tốt.



Ai Cập nhất định là an toàn, Liên Bang đang dần dần chuyển ra tới doanh trại rút quân, sớm sẽ rút quân khỏi đây.

Ít hôm nữa, không gian truyền tống trận của Roger xây lắp cũng đã mở ra, tin tưởng Thánh Thành bên kia sẽ cử một vài vị nào đó đến giá·m s·át tăng cường.

Trong một thời gian ngắn, Khufu và Khafre nhất định sẽ bận bịu việc tìm kiếm gì đó của bọn hắn, càng sẽ không dám giở trò quay ngược lại công kích Ai Cập quốc gia, đây là lý luận thực tiễn đến minh bạch, không hề có sơ hở lỗ hổng.

Vấn đề của Mạc Phàm không còn nằm ở Ai Cập, mà là phải truy tìm ra Khufu, Khafre, ngăn bọn hắn bành trường Minh Giới, cản trở bọn hắn cái kia chiếm lấy Hỗn Độn chiêm tinh, tác động đến vị nào đó Hắc Ám Vương cổ đại.

Nhắc đến Hắc Ám Vương cổ đại, kẻ này hơn phân nửa đều không tốt lành gì, Mạc Phàm hiện tại sẽ không muốn đối đầu với hắn.

“Địch rất nhiều người, hay là huynh đệ, ngươi chờ thêm một đến hai tuần lễ nữa, Thánh Thành người tới, Thủ Tướng chúng ta sẽ xin lấy bảo hộ ước định, ta cùng ngươi đi một chuyến Nam Phi”. Quân thủ Nole nói rằng.

Mạc Phàm cẩn thận suy nghĩ một chút, đây cũng không phải một ý kiến không đáng cân nhắc.

Nguyên bản có được đông đảo bộ hạ, thực lực quân thủ Nole lại rất mạnh, cùng hạ vị chính thống Đế Vương tương đương cân bằng đi.

Bất quá, Mạc Phàm nhớ tới cái kia nghe nói át chủ bài Liên Bang là thái tử Dante đã trốn thoát.

Thậm chí hắn lộ ra tự mình một thân phi phàm thần lực trốn thoát, sự tình xa so với mình nhìn thấy muốn phức tạp.

“Quân thủ, việc này thì không cần. Ngươi bảo hộ tốt chính ngươi a. Ai Cập tốt, chúng ta nhất định sẽ chờ hậu thuẫn”. Mạc Phàm quả quyết.

“Được”.

“Ngươi cần ta giúp thêm gì không?” Nole khách khí hỏi thêm một câu.

“Cố thành di tích, có thông tin gì sao?” Mạc Phàm hỏi.



“Không may, ta không biết”.

“. . .”

Mạc Phàm đột nhiên nhớ tới, tự mình còn chưa có ăn sáng qua, vội vàng cáo lui khỏi thư phòng, đi đến nhà ăn ngoài trang viên.

. . . . . . . . .

Nhắm nhắm một chút truyền thống đồ ăn của Bắc Phi, Mạc Phàm vẫn là một bụng cảm thấy không đủ nó, hắn đứng lên, đem kia một bàn thủ công bánh ngọt bưng tới, một vừa uống cà phê, một bên tay tích cức bốc bánh ăn thêm.

Vừa hưởng dụng, trong đầu Mạc Phàm liền thoáng có một vài suy nghĩ bâng quơ.

Vĩ Linh Hoàng treo thưởng chính mình, không phải cũng chỉ là để nhắc nhở cảnh báo thôi sao?

Đây là Mạc Phàm có chút mong đợi hơn thế đến hưởng dụng. . .

“Khoan đã, không đúng. Vĩ Linh Hoàng đoạn thêm vào bổ sung thông tin treo thưởng mới đây lại là mục đích gì?” Mạc Phàm tự nói với bản thân.

Khác với lần trước, lần này Vĩ Linh Hoàng nói ra một vài thứ, nhất định sẽ để cho Mạc Phàm là duy nhất người đọc vào liền hiểu kẻ đứng sau là ai.

“???”

Cố ý muốn mình biết là nàng treo thưởng?

Mạc Phàm dừng nhai mẫu bánh, nghiêm trọng sắc mặt suy nghĩ.

Không lẽ Vĩ Linh Hoàng đoạn thứ hai tin nhắn là muốn mượn treo thưởng Thiên Bảng cấp độ SSS để giao tiếp thông tin với mình?

Hồng gấm, mảnh giấy đỏ. . .

“Cái này từ chủ thượng, trong hộp có hai phần, một là món quà của công tử, hai là món quà công tử cần. . .” Mạc Phàm đột nhiên hồi tưởng lại câu nói này của Nhã Tràm cô nương.

. . . . . . . . . . .