Chương 254: Không bao giờ quên được
----
Hắn quen biết Lingardinho?
Giả dụ là quen biết, dựa vào cái gì một người nắm giữ tà thuật quỷ dị như hắn, với tính cách của Lingardinho sẽ bỏ qua đâu?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ…
Cho dù là sống qua bao nhiêu cái mùa đông gió lạnh, viện trưởng Pogba cũng chưa từng cảm thấy một trận rét buốt đến cường độ này.
Lời nói của Mạc Phàm chậm rãi mà dứt khoát, có chút thành tâm, nhưng không thiếu phần châm chọc; tựa hồ một loại đe dọa chính vị lãnh đạo Âu Châu học phủ này, nếu còn không biết điều, tiếp tục quá phận, rất nhanh hắn sẽ đồng thời tự tay chôn cùng một chỗ với vị đại thiên sứ quá cố.
Pogba giật giật đôi mắt híp, gương mặt nát toét của hắn, chỗ vỡ chỗ sưng phù huyết chảy, chẳng khác gì bị búa tạ đập qua đập lại vô số lần.
Lão sư trẻ tuổi Lucas đứng một bên, lại không dám lên tiếng.
Mà bên cạnh bọn họ, cái kia đám lão sư bị chặt chi còn đang thét gào, mỗi một âm thanh đều không thể phân biệt với một bầy dơ bẩn heo con đang sắp nằm đến bàn mổ chờ chọc tiết.
Tận mắt chứng kiến Mạc Phàm đem heo đen tộc trưởng của chính mình trước tiên làm thịt, dĩ nhiên đàn heo tơ lóc nhóc đồng dạng từng cái từng cái bị đông cứng đến toàn thân phát tím, ngay cả lời đều nói không rõ ràng, kém chút muốn cắn lưỡi t·ự v·ẫn.
Âu Châu học phủ ngày hôm nay, b·ị đ·ánh bán sống bán c·hết còn chưa đủ, bọn hắn rõ ràng đều để đám học viên Parthenon Thần Miếu nhận định bằng ánh mắt chán ghét cùng phỉ nhổ, bởi vì bọn hắn là sử dụng thủ đoạn hèn hạ, đem đông người thân phận lão sư h·iếp đáp một người đơn độc, lắm lúc càng giống gà trống đơn thân nuôi con cực kỳ vô hại.
Vậy mà cũng đánh không xong, ngược lại còn…
Mất mặt xấu hổ, thực sự mất mặt xấu hổ đến muốn nhảy xuống hoàng hà tẩy lễ a!
Đương nhiên, những học viên kia cũng thấy được Mạc Phàm đáng sợ, căn bản không còn dám bàn tán cổ vũ mấy vị lão sư, hết thảy đều thành thành thật thật ngồi xổm, nghĩ gì nghĩ đều đặt ở trong lòng, chẳng thể tùy tiện nói ra.
Về phần mình, Mạc Phàm xoay người rời đi, cũng không còn quá nhiều buồn chán muốn giải phiền muộn.
“Xòa xòa xòa xòa ~~~~~~~~!”
Từ một loạt sột soạt tiếng động nhỏ, trang viên mộc đình vốn dĩ còn đang bị một mảnh vẩn đục sương trắng mơ mơ hồ hồ cùng huyết tức lãnh sắc của Hoàng Văn Thương Lang bao phủ, tại trong khoảnh khắc này, núi rừng lại như là thần tạo hoá không cẩn thận đánh đổ thuốc màu, vô tâm nhuộm đẫm một bức họa tranh tầng thứ rõ ràng lại sắc thái mê người.
Đột nhiên hoa đua nhau nở, hoa sinh sôi làm người khác tưởng rằng thời điểm giao mùa năm mới trẩy hội. Một toà thần sơn héo úa, biến thành một hoa viên hoàn mỹ, những nhà cao tầng góc cạnh kia đều phảng phất bị những cành nhài phượng mỹ lệ phủ lên, phảng phất xuyên đến đến một cái quốc gia thần thoại cổ xưa lấy nhánh hoa làm tường, lấy cánh hoa làm đường.
Nắng nhu hòa, bạch quang vũ phúc, sinh linh quật khởi.
Parthenon Thần Miếu bản nguyên lực lượng trong tầm mắt hiện ra trọn vẹn.
Con người ở thời điểm ấm no an nhàn, rất dễ dàng quên đi sức mạnh tín ngưỡng, trải qua một hồi nguy cơ ập đến, ánh sáng thần thánh của Parthenon sinh mệnh trái lại càng cắm vào trong lòng mỗi một cái yếu ớt tạm trú Âu Châu học phủ người.
Bọn hắn chân cắt lìa, lập tức hồi phục.
Bọn hắn mỗi một cái thương tích, trong ngắn ngủi thời gian, gần như không khác gì đã từng có suy nhược yếu ớt.
Ngoại trừ nữ lão sư Katty đã bị Mạc Phàm đem hết đội quân thực lực dọa cho một trận đến vỡ nát tinh thần ra, ngược lại là hầu hết những người khác đều bắt đầu quá trình lành lặn trở về nguyên vẹn.
Làm hồi phục, con mắt viện trưởng Pogba đầy cảm kích đội ơn nhìn chằm chằm về phía xa xa kia có thân ảnh đi tới; một nữ tử trên người mặc váy trắng thánh khiết đang dạo bước trên con đường rải hoa viên này.
Váy trắng.
Tại Athens thành hầu như sẽ không có người mặc một chiếc váy dài màu trắng, phảng phất đã trở thành một loại tôn trọng.
Cũng cái này tại Parthenon Thần Miếu hầu như đã trở thành một loại đặc trưng biểu tượng đối với thần nữ.
Phải, là Thần nữ…
Cái dáng người thánh khiết màu trắng độc lập, càng là hoàn mỹ bộ mặt của một cái quốc gia vô số dân tộc, thậm chí toàn bộ châu lục, toàn bộ thế giới màu trà này.
Dù Pogba hay bất cứ một lão sư nào khác, dù có phải hay không là viện trưởng của một trong những học phủ lớn nhất, tất cả vẫn như cũ đối với Thần Nữ là chưa bao giờ ngoại lệ tín ngưỡng.
Mộc đình gỗ, vừa được tỉnh dậy nhờ vào thần mang trì dũ ma pháp từ Diệp Tâm Hạ, lão sư Chury không còn bị hóa tượng đá nữa, hắn nhẹ nhõm toàn thân hẳn lên.
Ngặt nghèo trớ trêu chính là, hắn cũng không biết bao nhiêu sầu bi sự tình mới phát sinh ở địa phương này, lập tức chua ngoa trừng mắt chỉ vào Mạc Phàm, thậm chí còn vênh vang đắc ý thái độ hẳn không hề giảm chút nào so với trước: "Yêu nghiệt kia, ngươi chờ một chút ta đi gọi Viện Trưởng chúng ta đến, ngài nhất định sẽ bố trí tốt dạy dỗ ngươi!"
Lời lão sư Chury nói ra…
Toàn trường sợ đến muốn chảy nước dưới đũng quần.
Từ Âu Châu học phủ cho đến Parthenon Thần Miếu học viên, đám người mặt càng là đen hơn chó mực.
Đồng dạng viện trưởng Pogba nghe rõ nhất lời Chury nói, mặc dù thương thế còn không có nghiêm trọng đến không cách nào mở miệng, nhưng một câu hắn cũng chẳng muốn nói ra; rõ ràng là tự nhiên đối với tên ngu ngốc này, hận không thể thảy một cái nguyền rủa cho hắn c·hết luôn mấy kiếp, tránh cho đi làm chuyện vạ lây người khác.
"Khụ khụ. . . tiền bối, nhìn qua đây một chút, chớ tiếp tục phạm sai lầm!" Lucas thức thời biết nắm bắt tình huống, ra dấu cho Chury nhìn kỹ xung quanh đã, trước tiên cần lưu ý tính mạng một chút.
Quay đầu nhìn lại, lão sư Chury bắt gặp ánh mắt của Pogba đang không khác gì một đầu sư tử hay hùng ưng đang điên cuồng phẫn nộ tăm tia mình, một loại cảm giác không rét mà run từ đâu đó ập đến.
Lão sư Chury có chút kinh hãi…
Sắc mặt viện trưởng biểu hiện là làm sao?
Thất thủ rồi ?
Hắn rõ ràng chưa từng nghĩ tới gã tóc hồng người hầu kia thực lực thậm chí còn cường hãn như thế, liền lấy viện trưởng tu vi bán cấm chú đều không thể t·rừng t·rị được hắn, ngược lại còn thất thủ?
Đúng lúc này, Chury cũng vừa vặn phát hiện ra Thần Nữ chí cao vô thượng đang xuất hiện trước mặt, niềm vui trong giây lát lần nữa bạo phát đến cực đỉnh.
"Ha ha ha, Thần Nữ, Thần Nữ xuất hiện rồi, tiểu tử, ngươi chớ có càn rỡ, chúng ta nhưng là thượng khách của Parthenon Thần Miếu, nàng nhất định sẽ thay chúng ta cho ngươi một bài học!" Chury hít vào một hơi thật sâu, thế là hào hứng nói tiếp, “Va vào phải Thần Nữ, cho dù ngươi có là cấm chú pháp sư cũng đừng hi vọng quá nhiều được sống… ha ha ha, số ngươi đều đã điểm đến cạn kiệt xui xẻo rồi”
Mạc Phàm không có quay lại đếm xỉa con chuột nhắt đần độn này, đoán chừng căn bản đều xem bọn người Âu châu học phủ chẳng mấy khác biệt với không khí.
Hết thảy toàn bộ ánh mắt của hắn chỉ đều đặt tại trên thân Diệp Tâm Hạ một người, nhiều năm gặp nàng liên miên như vậy, đến bây giờ vẫn mang cho Mạc Phàm không nhỏ rung động.
Mà Diệp Tâm Hạ đang trên đường đi tới, rõ ràng cũng chỉ có hình bóng của hắn hiện lên trên con ngươi.
“Tâm Hạ, ngươi bị kinh động?” Mạc Phàm ôm tiểu Thiên Hy, vẻ mặt có chút oan uổng nói rằng.
“Không có, ta bên ngoài tiện thể đi ngắm cảnh, đã từ rất lâu đứng xem.” Diệp Tâm Hạ trái lại nở một nụ cười nói, đồng thời bàn tay nàng cũng nhận lấy Tiểu Thiên Hy trên tay Mạc Phàm.
“Làm sao không tới phụ ta một tay sớm?” Mạc Phàm cười khổ, ánh mắt nhất thời liếc sang Pogba đang định bỏ đi một cái.
Diệp Tâm Hạ liếc mắt nhìn đám lão sư kia, sau đó quay trở lại trên người Mạc Phàm, mở miệng nói rằng: “Mạc Phàm ca ca, ta cảm thấy loại chuyện này để cho ngươi đến xử lý thì bọn hắn sẽ nhớ lâu hơn một ít, càng có hiệu quả. Miễn là nhi tử chúng ta không phải gặp vấn đề gì…”
“Ngọa tào!!!”
Mạc Phàm gãi đầu một cái.
Nguyên lai nàng cũng không có đi trách mình đánh người, này lão bà không khỏi cũng quá hiểu tâm ý phu quân rồi.
Xa xa nghe được, xám trắng áo bào lão sư cùng Chury lão sư sắc mặt hai người một mảnh tím tái, bọn hắn nhìn về cái kia thánh khiết cao quý Thần Nữ trước mặt, lại nhìn thoáng qua trong mảnh vụ linh thiêng, một cái tóc hồng cực kỳ đáng ghét Mạc Phàm.
Không phải Thần Nữ đến là giải cứu chúng ta đi, quả nhiên nàng cùng một phe với tên yêu nghiệt này.
Mà lưu ý kỹ một chút, có thể nghe ra Thần Nữ vừa nói đến nhi tử, cái gì mà “nhi tử của chúng ta”…
“Má nó!” lão sư Chury không nhịn được thốt lên.
Rất nhanh, hắn ý thức bịt miệng lại, trong mắt tràn đầy kinh hãi!
Tóc hồng… tóc hồng dị đoan này là nam nhân của Thần Nữ chí cao Parthenon Thần Miếu sao?
Vì cái gì chúng ta lại đi dây vào nam nhân của Thần Nữ, kém chút có thể đường đường chính chính làm lụi tàn cả sự nghiệp Âu Châu học phủ, mười cái mạng đều không giữ nổi.
Còn có, bọn hắn thấp thoáng nghe được một cái danh tự của gã tóc hồng yêu nghiệt đó…
Danh tự có chút quen thuộc a, chưa nhớ ra được, nhưng khẳng định đã từng nghe qua ở đâu đó rồi.
"A a a a a! ! ! ! ! ! !"
Một âm thanh gào thét kéo dài vang lên, đồng thời thu hết mọi ánh mắt của hết thảy địa phương người.
Đó là viện trưởng Pogba.
Vị lãnh tụ của Âu Châu học phủ như người điên gào thét, hai vành mắt đỏ rực cực kỳ yếu ớt nhìn vào chỗ vô định.
“Mạc Phàm! Mạc Phàm! ! Ha ha ha, Mạc Phàm! ! !”
“Là ngươi, là ngươi, dị đoan, chính ngươi là cái ác quỷ g·iết huynh trưởng ta… Khốn nạn!”
“Thánh Thành, Thánh Thành tại sao lại không buộc tội…a a a a...”
Biết được Mạc Phàm có quan hệ với Thần Nữ, càng biết được người vừa đánh cho mình thừa sống thiếu c·hết là Mạc Phàm danh tự.
Tình cảnh này, khiến cho Pogba so với rớt vào địa ngục còn muốn thống khổ hơn, so với tiếp tục làm viện trưởng Âu Châu học phủ, rõ ràng xuất gia cạo đầu đi tu hành còn muốn thanh thản.
Mà kể cả nhập đạo của Phật, vẫn là xuống Hoàng Tuyền, uống chén canh Mạnh Bà... sự tình ngày hôm nay, e rằng cả đời Pogba cũng vô pháp quên đi được.
. . . . .