Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 21: Đế Vương Vong Linh báo thù!!!




Chương 21: Đế Vương Vong Linh báo thù!!!

. . . . .

Thiên không quang minh vốn dĩ đã không còn mấy tòa nhà nguyên vẹn, bức tranh tổng thể chỉ có bụi mờ cùng đổ nát, cảnh tượng này thực sự dù cho có thể biện hộ bằng một cái hư ảo không gian đi nữa, vẫn không thể phủ nhận sự khổ sở chống trả của Thánh Thành.

Mà minh giới nhị tuyến hai phương nổ ra, liền mỗi một cái đại đạo cũng giống như hoàn toàn có thể mang cả tòa thành thị cho đâm thủng, nồng nặc mùi t·ử v·ong thuộc địa.

Mạc Phàm mang tinh ấn đỏ rực đốt thành sẹo đen, cả người đang bị treo lơ lửng ở một đám lớn phế tích giữa bầu trời, từ Nhất Thu hồn cách bên trong không ngừng tuông ra một màu huyết sứ xanh nhạt, kéo theo hồn khí của bản thân hắn.

Trên thực tế, Mạc Phàm vẫn không có bị cô lập chưởng khống hay vô phương chờ c·hết như khi phải chịu trói buộc bởi Thần ngữ lời thề, hiện tại hắn hoàn toàn có thể thi triển ma pháp cường đại thoát khỏi mạng lưới, chỉ là dưới tình huống không thực sự trọng yếu, việc này trái lại còn gây cho cơ thể thêm nhiều phần nội thương, đẩy nhanh quá trình rút cạn hồn khí.

Một cách rõ ràng nhất, diễn biến sự việc lại có thêm một bên thứ ba nhập cuộc, dù địch hay ta, chắc hẳn cũng mang lại chút thời gian để xoay chuyển càn khôn.

Hắn nhìn về phía hai phiến minh giới đại quân, trong lòng bất quá cũng không khỏi dâng lên một trận nghi hoặc.

Tại sao vong linh Hoa Hạ và vong linh Ai Cập lại đồng thời xuất hiện?

Cổ Lão Vương đã không còn nữa, ngoài hắn ra còn kẻ nào có bản lĩnh thần thông có thể hiệu triệu hàng vạn vong linh đại quân Cố Đô như thế, càng là một tầng Kim Tự Tháp huyết sắc từ Ai Cập.

Tiểu Hầu là không có khả năng, mặc dù đồng dạng như mình là môn sinh đắc ý của Trảm Không lão đại, nhưng hắn không xuẩn đến mức đi theo chân Trảm Không tự biến mình thành một cái xác c·hết di động a, mà cho dù hắn bất chấp làm như vậy cũng sẽ không có ai đồng ý, Cửu U hậu chọn người nối nghiệp Cổ Lão Vương không phải là hắn.

"Chẳng lẽ nói Khufu đã chiếm lấy Bạch Sắc Mộ Cung đây?" Mạc Phàm lẩm bẩm.

Rõ ràng chỉ có Khufu là minh vương mạnh mẽ nhất còn lại, hẳn là trong khoảng thời gian kể từ khi đại chiến ma đô, hắn đã củng cố lực lượng để tiến công Bạch Sắc Mộ Cung lần nữa.

Sát Uyên là kiệt tác độc nhất của Cổ Lão Vương, nó tựa như một cái đại môn thông đạo có thể đi đến bất cứ nơi nào, cứ việc dẫn dắt loại t·ử v·ong địa ngục kia liền có thể thôn tính cho một nửa cái thế giới này, không phải nói thêm việc Minh giới đại quân của hắn cần Minh huy chiếu khắp mới có thể hành động liền cũng có thể tùy ý xuất hiện ở trên mảnh đất mà hắn muốn!

Kẻ mang Kim Tự Tháp và Sát Uyên đến nhất định là hắn, nhưng Mạc Phàm vẫn có chút không rõ vì sao hắn lại đột ngột xuất hiện.

Từ Michael thái độ đến xem, rõ ràng hắn cũng không biết Khufu sẽ mang cả quốc gia minh giới đến Thánh Thành.

Minh thần Khufu đến cứu mình?

Tuyệt đối không thể nào, lần trước chính mình đoạn mất một chân của Sphinx, khiến nó so với một con cẩu què không sai biệt lắm bỏ chạy về cầu cứu chủ nhân, mà Apase cùng với bát phương vong quân cũng đã đánh bại đại quân của ưng thân nữ vương và bò cạp nữ vương, hai cái tỷ tỷ của nàng, đẩy lùi đợt tiến công của minh huy lãnh thổ.

Khufu không đích thân dẫn đại quân hưng binh vấn tội mình không nói, làm sao có thể từ Ai Cập chạy đến nơi này giúp mình đây?

….

“Khốn kiếp!!! Khốn kiếp!!!!!”



Bỗng nhiên, một cái âm thanh to lớn thét gào lên giữa bình nguyên dị khí đen đuốc, loại này chấn động liền không nhất định có thể bắt nguồn trong phạm vi mấy mươi km đổ lại gần trung ương thánh đình ở tòa thành.

Vong khí cuồn cuộn mấy tầng địa phương kim tự tháp đột nhiên sắc bén lên, chúng nó hóa thành từng đạo từng đạo, tựa quang huy phản ảnh, trong khoảnh khắc lướt qua một đoạn dài bình nguyên càn quét mọi thứ, phi thường đem vùng đất người sống thành dị chi bình địa, càng đem vùng đất đã là bình địa, tro tàn trở thành dị nguyên khô cằn, t·ử v·ong oán khí.

Ai Cập Kim Tự Tháp như hào quang lớp lớp màu nhạt, có vạn quân kim thuyền, lại tồn tại không ít sinh vật mạnh mẽ vô cùng cường đại, nhưng nổi bật nhất, hẳn là một cái cổ đại Pharaoh vương bào, người đứng tại nơi xa nhất ở đỉnh tháp với u lam minh huy tại thân không ngừng lóng lánh, trên tay hắn cầm một cây sa mạc quyền trượng, xa xa nhìn tới không khác nào một vị đắc đạo Thánh Nhân giáng lâm, thoát tục siêu phàm.

Có thể dùng âm thanh vang vọng hầu như khắp tòa thành, có thể lấy ánh sáng minh huy thần tốc tái hiện cảnh giới màu đen Kim Tự Tháp, có thể hiệu lệnh Minh Giới đại quân.

“Xoạt xoạt xoạt xoạt ~~~~~~~~~~~~~! ! ! ! !"

Những này Minh huy chi mâu chuẩn xác không có sai sót rơi vào địa phương Mạc Phàm cùng Michael đứng.

Bọn họ xác thực cũng không có cần thiết phải ngăn cản, có thể phi hành mười mấy km Minh huy chi mâu uy lực không chút nào cắt giảm giống như vậy, nhưng rõ ràng lại chỉ như phong hào đại biểu cho thứ sẽ xuất hiện theo sau nó.

Quả nhiên chính là hắn, kẻ thống trị Ai Cập vong linh, Minh thần Khufu!

"Minh giới các ngươi đặc biệt yêu thích Thánh Thành như vậy sao? Dĩ nhiên dám mang đám rác rưởi vong linh đến mảnh đất thần linh này, ngươi có phải hay không là cảm thấy thế giới này quá nhàm chán, cuộc sống bất tử này quá là vô vị, nên cũng muốn ta tiễn ngươi đến một thế giới khác cùng tên minh vương Hoa Hạ kia?" Michael hướng về Khufu nói, tông giọng đặc biệt không có nửa điểm cợt nhã.

Minh thần Khufu nhìn qua trấn định, hắn không có tỏ ra vẻ xem nhẹ lời Michael. Nhưng từ vẻ mặt lạnh lùng của hắn có một chút xao động ánh mắt, cục diện ở Thánh Thành hiện tại có vẻ như không nằm trong tính toán của hắn.

"Đây là Thánh Thành sao?" Đột nhiên Khufu mở miệng.

"Đây không là Thánh Thành, chả lẽ lại là quốc gia lăng mộ nhà ngươi?" Michael nói rằng.

"Địa phương ta cần đến không phải nơi này, Sphinx, đây rốt cuộc là có chuyện gì?" Khufu hướng về Sphinx ở bên cạnh chất vấn.

Nhân sư Sphinx!!!

Tia mắt nhìn tới cái sinh vật sa mạc to lớn, liền dáng dấp hèn mọn, tiểu nhân quen thuộc, Mạc Phàm trong miệng cũng suýt tí nữa bật cười với loại vô sỉ này.

Đại khái trong thời gian dài dằng dặc mấy năm qua, thực lực bản thân nhất định không dậm chân tại chỗ, đã có thể cố gắng tiến về một đại cấp bậc cảnh giới gần với đế vương đi.

"Thưa bệ hạ... thần cũng không rõ tình huống như thế nào, rõ ràng Sát Uyên dịch chuyển phải về phía chúng ta Ai Cập lãnh thổ, nhưng toạ độ lại nhất thời sai lệch nghiêm trọng, không rõ là do cấm chế có vấn đề, hoặc là có kẻ nào đó cố tình p·há h·oại chúng ta". Sphinx vẻ mặt có một chút tái đi, nó rõ ràng là e sợ Minh thần nổi giận.

Dưới minh huy cổ bào của Khufu, giống như có ngàn sợi tơ vong hồn giận dữ gào thét, hắn ánh mắt xác thực kinh khủng giận dữ, quát lớn lên: “Bạch sắc mộ cung, chúng ta hoàn toàn bị lừa, cái thứ nguyên tam giác trong bạch sắc mộ cung không đơn giản, ắt hẳn việc này nằm trong tính toán của hắn, bọn chúng là giả vờ thất bại, tranh đấu một thời gian dài như vậy, liền chỉ để chờ đợi một cái cơ hội duy nhất hôm nay".

“Cổ Lão Vương, Cổ Lão Vương... cái lão khốn kiếp này!!!!!”

Liên tục những tiếng gào thét tràn ngập sức mạnh từ đại địa nơi Khufu đứng truyền ra, mấy ngọn núi gần đó cũng phá thiên tư thái vụt lên từ mặt đất, sụp đổ thành phù sa.





Xác thực,

Trọn vẹn những gì diễn ra hôm nay, minh giới c·hiến t·ranh không có chấm dứt, Cổ Lão Vương Trảm Không khi đó đã tự đặt cho mình một cái kết này.

Hắn chọn c·ái c·hết, chọn cái cách buông xuôi với thế giới này nhưng không có nghĩa là chọn từ bỏ trách nhiệm của mình.

Là Khufu làm một cái tiểu xảo, mang lại gợi ý cho Thánh Thành tin tức đắt giá, nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra rằng, việc Trảm Không c·hết đi, đồng dạng sẽ như hồi chuông báo động đến tính mạng của hắn.

Là Trảm Không cao tay, biết được Khufu nhất định sẽ vì mình c·ái c·hết đặt ý tứ lên, để xâm lấn Bạch sắc mộ cung, thâu tóm Sát Uyên.

Sau khi Mạc Phàm để lại minh giới về Kim Tự Tháp Ai Cập, Sát uyên cũng trở thành đại môn thông đạo nối tiếp phiến Minh giới, chuyện này ý nghĩa là Minh giới cũng có thể xông vào trong Sát Uyên.

Trảm Không nhưng là đã tái hiện kiệt tác nghệ nhân của Cổ lão vương chân thực nhất, tự mình điều chỉnh thứ nguyên tam giác bên trong bạch sắc mộ cung, từ Hoa Hạ Sát Uyên làm gốc, một mảnh hoành phương chính là giao chỉ Ai Cập Kim Tự Tháp, một mảnh tung phương còn lại chiếu về bên kia Bắc Âu lạnh giá.

Trương Tiểu Hầu được Cửu U Hậu giao lại mảnh tọa kính cuối cùng, phi hành đến Thánh Thành hôm nay, chính là điểm phản chiếu tọa độ.

Đại đạo thứ nhất phản chiếu chính là Sát Uyên xuất hiện ở Thánh Thành.

Đại đạo thứ hai phi thường từ cầu nối Sát Uyên, Kim Tự Tháp cũng được tái hiện qua lăng kính.

Khufu thời điểm chiếm đoạt được Bạch sắc mộ cung, nhất định sẽ thử nghiệm đem Sát Uyên về đến Ai Cập trước hết, càng là chính mình tự sa vào bẫy.

Bát phương vong quân kiên cường phòng thủ cuối cùng địa đạo bạch sắc mộ cung, cốt yếu là đợi đến ngày hôm nay.

Ngày mà thế giới cùng hướng về Thánh Thành xem xét, họ sẽ buông xuôi, để đem hết tích trữ thống hận một mẻ lên quang minh soi sáng này, càng sẽ đem c·hiến t·ranh Minh Giới lên cao nhất thần uy nhân loại.

...

Mạc Phàm ngộ ra rồi!

“Trận chiến này thuộc về ta!!!”

Câu nói của Trảm Không khi xưa căn dặn với hắn liền hôm nay Mạc Phàm mới rõ ràng.

Trận chiến khi đó thuộc về Trảm Không, khẳng định liền sẽ là tương lai trận chiến sau này, chính Mạc Phàm phải là người kết thúc nó.

Món quà đại lễ này, bất quá là Trảm Không chuẩn bị cho Mạc Phàm thay mình giao lại cho Thánh Thành, cho những kẻ tự mình quyết định nhân loại hành vi này.



Là Khufu cùng Thánh Thành cấu kết đem hắn lưu thân khỏi thế gian!

Liền hôm nay, Khufu và Thánh Thành sẽ rơi vào tình huống đồng quy vu tận.

Đây mới chính là vong linh báo thù!!!



"Đây là tình huống gì, vì sao vong linh lại đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy?"

"Cứu, ta còn chưa muốn c·hết, cũng không muốn biến thành vong linh a!"

"Vì sao đại thiên sứ Micheal còn chưa động thủ, hắn định để vong linh nuốt hết chúng ta hay sao?"

...

Bên dưới đại địa thánh thành trên đường phố dần dần rơi vào một mảnh hỗn loạn, đã có người bắt đầu nghị luận bàn tán.

Loại này dư luận, Thánh Thành sẽ không thể kiểm soát được, toàn bộ còn đang bận tâm với quá nhiều phương diện c·hiến t·ranh.

Một cái Tà thần Mạc Phàm.

Một cái Băng cơ ma nữ Mục Ninh Tuyết.

Một đội quân của thần nữ Parthenon Diệp Tâm Hạ.

Còn có một Hắc ám tử thần diện kiến.

Cuối cùng, đến cả minh vương vong linh Khufu cũng gia nhập cùng mấy triệu đại quân vong linh.



Michael nhíu mày, hắn dĩ nhiên có nhận thức qua Khufu, gia hoả này không phải là một tên đế vương không có đầu óc, ngược lại là vô cùng cẩn thận từng li từng tí một, nếu không chắc chắn hoặc vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không tùy tiện gây chiến với Thánh Thành.

Nhưng mà Khufu và đại quân của hắn là xuất hiện ở đây trước mặt toàn bộ người ở Thánh Thành, nếu như để hắn ra đi bình an vô sự, há chẳng phải nói với thế nhân rằng quang minh thánh thành cấu kết cùng với hắc ám hay sao?

Càng là bình sinh loại hơi thở hắc ám cũng khiến Michael căm ghét rồi!!

"Hôm nay ta không đến để gây chiến với Thánh Thành, chúng ta trước nay nước sông không phạm nước giếng..." Khufu nói rằng.

"Thánh Thành không phải nơi ngươi muốn đến là đến, muốn đi thì đi. Nếu đã đến tận đây rồi, thì để cho ta tiễn ngươi một đoạn mới phải". Michael cười gằn, tựa hồ cũng muốn hôm nay triệt để làm cột mốc đánh dấu sức mạnh nơi quang minh thần thánh này rồi.

. . . . .