Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 2: Màu đen, có tội!




Chương 2: Màu đen, có tội!

. . .

Remiel lưu ý đến ánh mắt của Michael, nhưng Michael không có bất kỳ biểu hiện gì.

Hắn đành không gì tốt hơn là thu hồi ánh mắt, tiếp tục để lão thần quan tuyên đọc viên đá phán quyết.

"Viên thứ ba, màu đen, có tội".

Lão thần quan lấy ra một viên tội thạch màu đen, hắn như trước hướng về tất cả mọi người giơ lên, bao quát máy quay phim có thể truyền lên internet cùng các kênh truyền thông.

Remiel nhìn thấy màu đen xuất hiện, căng thẳng trên khuôn mặt cũng rốt cục có một ít ung dung.

Liên tiếp hai viên màu trắng, dọa Remiel nhảy một cái.

Mười một viên đá, màu đen cùng màu trắng hẳn là không thua kém nhiều, nhưng hai viên trước vừa vặn bắt được đều toàn bộ là màu trắng, tuy xác suất vẫn có thể xảy ra nhưng vẫn là làm người ta có chút lo sợ đi.

"Viên thứ tư, màu đen, có tội". Lão thần quan lại một lần nữa giơ lên một viên màu đen u ám.

Trong lòng Remiel dần dần trút bỏ được sự căng thẳng

"Tiếp theo hẳn đều là màu đen". Remiel khẽ mỉm cười.

Nhất định 2 viên đá trắng kia đại biểu cho Parthenon Thần Miếu và Á Châu hiệp hội, bọn họ là tương đối tỏ rõ đối lập Thánh Thành lần này, không nhất thiết cần phải biểu quyết cả thảy 11 viên đen mới là phán quyết có tội, Remiel xác định rõ ràng.

"Viên thứ năm, màu đen, có tội". Lão thần quan hô to.

Liên tục ba viên đá màu đen được ném xuống, liền áp chế trắng án trước đó.

Các vị bồi thẩm đoàn bắt đầu xáo xào, dự cảm có thể sẽ lại một lần chứng kiến thảm án công khai đầy lạnh lẽo t·ử v·ong, trên mặt một số người thậm chí lộ ra một chút vẻ hoảng sợ.

“Viên thứ sáu, màu đen”.

“Viên thứ bảy cũng lại màu đen”.

Bất quá, biểu hiện của tất cả mọi người bên trong Thánh đình đều vẫn tính là bình tĩnh, chủ yếu là con cờ này cũng không phải con cờ quyết định, cũng không phải một viên cuối cùng, không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là đã chọn rõ phe phái, viên đá về sau trên căn bản nếu là màu trắng chính là chống lại Thánh Thành.

Năm viên đá màu đen rồi!

Chỉ cần một viên, một viên cuối cùng, gia hỏa dây dưa với Thánh thành lâu như vậy sẽ được phán quyết trảm án!

Remiel bắt đầu hít sâu, hắn trước đó còn tưởng rằng một ít mưu mô, ép lệnh mà mình bày ra đã không thể sử dụng, khó có thể thương thảo, nhưng hóa ra sự tình luôn là tảng băng bề nổi.

Khó khăn sao?

Trên thế giới này có gì cái gì mà Đại thiên sứ trưởng chấp án ban tử lại gặp khó khăn đây?

Lời lẽ đanh thép của Tổ Hoàn Nghiêu, minh bạch bồi thẩm từ Nhật Bản, sức ép Hoa Hạ dư luận... ngay cả đến vị cao cao thần nữ ngồi kia, nàng là lãnh tụ chí cao của Bạch ma pháp nhân gian, dù cho có bản lĩnh phi thường thế nào đi nữa, thật sẽ có thể đối đầu Thánh Thành, ảnh hưởng đến quyết định sao?

Âm u đầy tử khí bao trùm đại điện.

Còn có Linh Linh, còn có người hiểu rõ chân tướng của sự tình.



Nàng bắt đầu trầm tư, nàng bắt đầu lo lắng, trên gương mặt của nàng từ từ lộ ra vẻ thấp thỏm lo âu, tranh đấu lâu như vậy vẫn bị Thánh Thành đùa bỡn, thao túng quyền mưu.

Liền đến Diệp Tâm Hạ cũng cố gắng tự trấn an mình.

Bàn tay nàng khẽ run.

Nhất định toàn bộ viên đá còn lại phải là trắng, bằng không…

"Viên thứ tám..." Lão thần quan lấy ra viên đá thứ tám.

Vừa nãy, Lão thần quan bộ mặt b·iểu t·ình kỳ quái, đôi mắt có mí mắt cụp xuống của hắn, dĩ nhiên cũng đã trợn đến cực hạn khi liên tiếp có hai viên đá trắng, nhưng giờ đây con mắt vẩn đục tỏa ra hào quang khó có thể tin, một tia không hoảng hốt nhìn kỹ viên đá trong tay.

Bảy lần trước đó hắn đều là lớn tiếng đọc lên, đồng thời giơ viên đá này lên cho tất cả mọi người xem, động tác từ tốn thong dong.

Lần này không giống, cảm giác run run người.

Không phải lo lắng, cũng chẳng phải vì hoảng sợ, lão thần quan chính xác là cao hứng tột cùng.

“Màu đen!”

Một người bảy mươi tuổi như hắn, so với bất luận người nào đều rõ ràng trận phán quyết này ý vị như thế nào, cho nên khi hắn vừa nhìn thấy viên đá thứ tám này, cả người đều đứng không vững, hắn phảng phất nhìn thấy một hồi rung chuyển trước nay chưa từng có bạo phát ở trong trận phán quyết này.

Tuy là vui mừng hoàn thành trách nhiệm, biểu hiện trạng thái của hắn có đôi chút kì lạ, loại này tư thế mấy phần thấp thỏm hoang mang, giống như vừa mới từ cửa tử bước qua.

"Có tội!!"

Viên đá thứ tám dĩ nhiên như trước là màu đen.

Sáu viên màu đen, tổng cộng chỉ có mười một viên, mới đọc đến viên thứ tám, kết quả là đã hiện ra rồi.

Sáu viên màu đen, kết quả phán quyết Mạc Phàm —— Có tội ! ! !

Diệp Tâm Hạ khó chịu, nàng cảm thấy kì lạ, nhưng nàng không có tư vị tra khấu.

Là nàng ánh mắt vô hồn quan sát biểu hiện những người ở thánh đình, là nàng nhìn chằm chằm lên Mạc Phàm án tử đã lãnh.

Mạc Phàm như cũ không thể thoát tội danh.

Lại như Văn Thái, cha nàng năm xưa, cũng chẳng thể thoát khỏi bàn tay Thánh Thành.

Lịch sử vẫn là lặp lại!

Cả Thánh đình đột nhiên càng yên tĩnh, các Thần quan hai mặt nhìn nhau, không nói lời nào.

Nhân viên bồi thẩm cùng đại biểu các thế lực lớn lúc này cũng không dám lên tiếng, trên mặt mọi người mang theo vẻ kinh ngạc, nhưng vấn đề là, đá màu đen cũng đều là do bọn họ ném ra, bọn họ hẳn là phải rõ ràng trong lòng mới đúng. Thái độ làm sao cứ như thể có gì đó không thích hợp.

“Tiếp tục!” Đúng lúc này, trong góc một cái âm thanh mãnh tức truyền ra, là một mệnh lệnh cho lão thần quan tiếp tục đọc ra những viên đá còn lại.

"Còn cần đọc sao, kết quả đã rõ ràng?" Lão thần quan nói.



"Ta nói tiếp tục!" Michael đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm lão thần quan kia.

Hắn làm sao lại không hài lòng? Michael cảm thấy nên đọc tiếp để cứu rỗi Mạc Phàm sao?

Thánh Thành thẩm phán định tội, 6 viên đá phán xử đã ngã ngũ.

Hai viên màu trắng kia Michael cho rằng có thể hiểu được.

Nhưng hắn vẫn muốn nghe tiếp những viên còn lại.

“Các vị, Thánh Thành liêm chính xử án, nếu phiếu phán tội đã nhiều hơn án trắng, hết thảy sự việc này chúng ta đã nhận định đúng. Vậy phiếu trắng ném ra kia, lẽ nào tư gia chính mình muốn coi nhẹ sự tình, đùa bỡn Thánh Thành sao? Ta rõ ràng muốn biết rốt cuộc bao nhiêu kẻ dám đứng ra đối nghịch lại vòng chấp pháp". Michael tuyệt nhiên phóng tầm mắt mình bao bọc lại trọn vẹn mười tổ chức hiệp hội.

Không khí trong thánh định đột ngột trở nên bứt rứt cực kỳ.

Đoàn đại thế lực chẳng thể mở miệng nói một lời.

Bọn họ như thế nào không cảm thấy sợ hãi, tim đồng dạng muốn nhảy ra ngoài rồi.

Ném đá định tội, còn mang hàm nghĩa tìm ra người ném đá trắng chống lại Thánh Thành sao?

Thiên sứ trưởng Michael nghiêm trấn đáng sợ không gì sánh bằng.

Lần trước phán quyết Văn Thái, chỉ một mình Remiel chấp quản hết thảy, việc t·ranh c·hấp đá quyền hẳn mọi người không đến mức này đi.

Michael ở một tầm phân định rạch ròi khác hẳn.

Cay nghiệt, không dung tha!

Lão thần quan cúi đầu, tạm thời trước tiên công bố kết quả viên đá thứ tám cho tất cả mọi người xem.

Sau khi hoàn thành, hắn mới lấy ra viên đá thứ chín.

"Viên thứ chín, màu đen".

"Tiếp tục!" Michael lại một lần nữa nói.

Thánh đình bắt đầu xao động lên, trên mặt những người của đoàn đại biểu thế lực lộ rõ vẻ mặt thất kinh trầm trọng

"Viên thứ mười, màu đen". Viên đá thứ mười được lấy ra, mà như cũ vẫn là màu đen.

“Màu đen, viên thứ mười một cũng là màu đen”. Lão thần quan đọc ra viên đá cuối cùng này.

Quá trình thẩm lý dài dằng dặc này, Thánh thành những ngày nay thậm chí đều không thể khống chế dư luận, cuối cùng chính Thánh đình hôm nay đi ngược lại, đều là tuyệt đối khống chế, ròng rã chín viên đá đen, mỗi một viên đá đại diện cho một tổ chức quan trọng nhất, quyền uy nhất trên thế giới này.

Mạc Phàm là hiển nhiên có tội...

Toàn bộ thế giới, hết thảy thế lực, bọn họ đều cảm thấy Mạc Phàm là có tội?

Nhưng là, không ai sẽ vì vậy mà lộ ra vẻ vui mừng, bọn họ trái lại từng người từng người một có ánh mắt hoang mang dù đã gỡ được đi xiềng xích cáo buộc từ Michael.

Mạc Phàm đã từng đã cứu rất nhiều thành thị, cũng cứu vớt rất nhiều người, khi Mạc Phàm gặp nguy nan, trong đám người này có không ít đều đi tới Thánh thành, bọn họ ủng hộ Mạc Phàm, cũng hi vọng Mạc Phàm vô tội.

Đại ân nhân của bọn họ làm sao có khả năng là một cái ác ma trăm phần trăm không hơn không kém? Khi thống khổ dằn vặt bọn họ, Mạc Phàm xuất hiện ở bên cạnh đối với bọn họ mà nói càng như là một vị nhân gian tuần du thiên sứ chân chính.



Bọn họ đồng ý ra tòa làm chứng, càng muốn ở lại Thánh thành, hi vọng Mạc Phàm là vô tội.

Bọn họ vì Mạc Phàm cảm thấy cao hứng, kích động mà lại hô to khi hai viên đá trắng kia rơi xuống, nhưng cùng cực là tại sao vương vãi đá đen.

Đồng dạng, ở trên lãnh thổ Hoa Hạ, cũng có vô số người bởi vì kết quả mà căm phẫn, la hét đến đau thương, bọn họ cắn rứt cỡ nào, mỗi người bọn họ đều rõ ràng tất cả việc làm của Mạc Phàm ở trong hải yêu c·hiến t·ranh vì quốc gia này, nếu phải đánh đổi, họ không ngần ngại bỏ hết thảy đá đen đem Thánh Thành c·hôn v·ùi xuống địa ngục.

Mạc Phàm xác thực được sự ủng hộ của rất nhiều người, nhiều đến mức nếu như hắn được tuyên án vô tội, quốc nội rất nhiều thành thị chắc chắn sẽ vang lên một mảnh nổ vang, giống như vây quanh một vị anh hùng chân chính có thể thuận lợi trở về.

Các nơi trên thế giới đều cảm thấy phi thường khó hiểu về kết quả, cảm xúc của bọn họ tựa hồ chính bản thân cũng muốn đến tận nơi Thánh Thành đòi lại lẽ phải.

Kết quả thẩm phán này đúng sao? Tại sao việc muốn g·iết ai đó, định tội ai đó trên thế giới này chỉ là cuộc bỏ phiếu của 11 tổ chức? Tại sao không phải là tất cả mọi người?

Thánh tài viện.

Ngũ Châu Ma Pháp Hiệp Hội.

Liên minh Thợ Săn.

Parthenon thần miếu.

Thế gia liên minh.

Thương hội liên minh.

Học viện liên hợp.

Bọn họ không thể đại diện cho tất cả những người trên thế giới này!

Bao quát chính Mạc Phàm nhìn thấy kết quả như thế, trên mặt cũng căn bản cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Màu trắng?

Màu đen?

A, thực sự là buồn cười a.

Từ đầu, vốn chỉ là dàn xếp giữa các thế lực xâu xé, miếng bánh này chỉ định ôi thiu là nó sẽ ôi thiu, không dùng được nữa.

Kết quả như thế quá dễ dàng phán đoán, có lẽ ngoại trừ Parthenon Thần Miếu cùng lão Tổ Hoàn Nghiêu dẫn dầu Á Châu ma pháp hiệp hội phán định trắng án cho Mạc Phàm ra, hết thảy thế lực khác, đại biểu đều là màu đen! Nhất nhất tử trạng.

Nhưng là... liên minh thương hội cũng ở đó.

Triệu gia chủ, Triệu Mãn Duyên cũng ở đó.

Còn cả học viện liên hợp giao tình với Mạc Phàm lâu nay mà Blanc lão sư đang là người đại diện ở thẩm phán lần này.

Ánh mắt bọn họ trao đổi với Diệp Tâm Hạ cùng Tổ Hoàn Nghiêu.

Cả bốn người nếu đã đồng dạng nhất tâm, khăng khăng sẽ đem gia hỏa kia trở ra, vì sao lại chỉ có hai viên đá màu trắng?

Chính bản thân hai trong bốn người, lẽ nào tồn tại mong muốn Mạc Phàm c·hết đi, là tội trạng án tử sao?

. . .