Chương 18: Ác ma thiện hồn
. . . . .
Trong bản tâm của mọi người, đều có thiện và ác, ranh giới của thiện và ác đều chảy qua trái tim của mỗi người, là do bản thân chúng ta lựa chọn, chỉ cần làm được không thẹn với lương tâm, chứ không phải do người khác đến áp đặt phán xét.
Thế gian này càng không có tuyệt đối thiện ác.
Một kẻ sinh ra được xem là U ác tính, nhưng nó không quyết định việc hắn sẽ làm.
Mà việc của hắn làm, mới là thứ khẳng định hắn là U ác tính trên thế giới này.
Mạc Phàm tin tưởng, mỗi người đều có bản thân mình lựa chọn.
Bát hồn tà miếu trấn vị nhân gian, sừng sững như tám tòa u sơn ngự thiên to lớn sau lưng Mạc Phàm, đồng loạt che khuất đi nửa vùng trời Thánh Thành trước mắt, càng đại biểu sự tôn kính đến khoa trương cho Tà thần chủ thể.
Mạc Phàm là Tà thần, mà Tà thần bản chất chính là ác ma, ác ma linh hồn vốn dĩ đã cường đại vô thực, để cho Mạc Phàm ở thời gian dài như vậy ngâm mình bên trong phong ma phạm quỳ vẫn chưa có lấy nửa điểm tổn thương trí mạng, chỉ là khí tức sự sống b·ị c·ướp đi không ít, liền thể xác cũng bắt đầu dần dần mang dấu hiệu khô héo.
Ban nãy hắn nhìn qua như tráng niên khí khái anh hùng hừng hực, giẫm đạp huyết dịch, tro tàn tiến về phía người thống trị đe dọa, giờ khắc này lộ ra cái kia hao mòn năm tháng già nua.
Dưới tình huống xuất hiện thêm tám tòa hồn sơn vì mình chống giữ, Mạc Phàm như là thần cách đồng thời tồn tại, mạnh mẽ không gì sánh kịp, từng chút từng chút hồi phục sắc trạng.
Tường tận quan sát sự biến đổi của Mạc Phàm, Michael cũng không dễ dàng gì để cho một cái Tà thần cuồng bạo kia thoát khỏi trận pháp.
Hắn bóp chặt bàn tay của mình lại tạo ra một cỗ tinh vũ thanh lưu, lập tức triệu hồi đánh thức mệnh tức của hết thảy đồng xanh hoa phật ở thiên không quang minh.
“Phạm quỳ ma lồng!”
Toàn bộ s·óng t·hần phạm quỳ rũ rượi tụ đắp về một điểm trên thân người của Mạc Phàm, chấn động tưởng chừng một cuộc chạy nạn của mấy vạn sinh vật màu xanh trên Amazon rừng rậm.
Trong nháy mắt, Mạc Phàm nằm gọn trong thành hoa tổ ma lồng, ngay cả tám tòa hồn sơn sau lưng hắn cũng vẻn vẹn như những tảng cây bị úp vào trong thiên lĩnh thanh sơn kia, liền như vậy không có đến một phút thừa thãi để bất kỳ sinh vật nào có thể cựa quậy.
“Xèo xoẹt xèo xoẹt ~~~~~~”
Bên trong tổ ma lồng, bốn phương tám hướng nhụy hoa nở rộ tiếp tục tiến hành hàng ma diệt yêu tàn khốc, thả ra ngoài những mùi hương bào mòn sự sống, t·hiêu r·ụi hồn phách, đoạt mệnh chi lực dày đến mức không nhìn thấy một chút khe hở, nhất nhất phải đem cái ác ma vĩnh hằng kia đánh cho liền bụi đều không còn sót lại.
Mà Mạc Phàm đang bị thôn phệ hết sức rõ ràng, liền cả đế vương thể trạng cũng trở nên nhỏ bé trong ma lồng phạm quỳ này, thậm chí bát hồn cách của hắn cũng chịu không ít thống khổ như quang dịch phân hủy.
Chỉ là đột nhiên đôi đồng tử Mạc Phàm nhất thời lại chăm chú lên chính mình hồn cách tỏa ra bạch quang ngời ngợi phía sau lưng.
Thiện hồn trung nghĩa Lonna!!
“Lonna…” Mạc Phàm tính toán gì đó nhưng sớm nhận ra được gương mặt Lonna đang nở nụ cười.
Nụ cười này tốt đẹp cùng an bình đến ai nhìn vào cũng cảm thấy ấm lòng, càng là không khỏi chột dạ một chút, cô bé thanh khiết như vậy cuối cùng vẫn là bị dồn ép đén mức chọn c·ái c·hết, liền nàng chọn lấy c·ái c·hết nhưng vẫn giữ được nụ cười ấy đối đãi với cái thế giới dơ bẩn này.
Nàng dùng ánh mắt trong vắt giao tiếp với Mạc Phàm. Dĩ nhiên cũng sẽ đại biểu cho hồn cách tinh khiết nhất trên thế gian!
Dù cho hết thảy cái này nhân gian có bị vẩn đục lẫn ô uế, nàng vẫn cứ nhất thanh nhị sở không nhiễm bụi trần.
“Có một loài hoa mà Phạm quỳ vĩnh viễn không bao giờ có thể x·âm p·hạm…” Lonna nói rằng.
Phạm quỳ Thánh Thành sẽ không một mình đại diện cho toàn bộ dãy núi Anpơ.
Càng không phải là đứng đầu trên vườn địa đàng thực vật.
Ở Anpơ, phạm quỳ tức hoa hướng dương, sẽ phi thường nở rộ đến bất kỳ nơi nào có liệt nhật chiếu đến, dù cho có phải xuyên qua tận bên kia biên giới, hay phủ lên băng chi lạnh giá.
Nhưng là trừ một địa phương…
“Thác nước Phelan, Roa hoa viên, bạch ngân sinh nở!!!” Lonna nói với Mạc Phàm.
Vách đá đặc thù tạo nên Phelan thiên sơn thủy cảnh, mặt suối thác tạo ra, phi thường sẽ đè nát lên ý niệm của cả thực vật linh tính.
Tham vọng, tà lực chung quy cũng như nhau.
Dù cho liệt nhật có cường đại hơn, phạm quỳ vẫn mang quang huy đặt hi vọng triệt tiêu tà khí khỏi thế giới này, liền cũng là tham vọng, nên là nó mãi mãi cũng đừng mơ sẽ có một ngày nở được tại thánh địa Phelan này.
Chỉ có cúc bạch tối cường, là hoa bạch ngân tinh khiết nhất, là tâm niệm thanh bạch nhất, không cưỡng cầu, trung tính, tự mình tin tưởng, tự mình không thay đổi bản tính, cuối cùng sẽ thoát ly phàm tục thế trần, từ mặt hồ nở ra tuyệt thế ngân quang.
Lại như Lonna đến cuối cùng đem máu của mình rưới lên bạch ngân, không trách thế nhân, không hận thế đời, liền sẽ trong vắt, liền sẽ tinh khiết, sẽ như bạch ngân linh hồn.
Bạch ngân đại biểu chính là Lonna!
Lonna hồn cách chính là hoa bạch ngân!!!
Nàng nhún người một cái, hồn ảnh chính mình như là một vườn sao Roa hoa, chầm chậm tiến vào cơ thể Mạc Phàm.
Bạch ngân trong tâm vẽ thành hình, từ hình lại nở ra hương sắc tố linh.
Phạm Quỳ ma lồng không thể tiếp thu dinh dưỡng từ tố linh, trái lại còn bị tố linh đòi lại trọn vẹn nguyên khí đã hấp thụ, từ màu xanh dần dần ngả sang màu vàng, và héo khô thành hoa giấy, cuối cùng nhanh chóng rơi vãi xuống đất để gió cuốn đi.
Tòa thành màu xanh cũng không vì vậy mà phủ lớp màu trắng, chỉ đơn giản trả về nguyên vẹn bản chất của nó, thổi đi hết thảy phạm quỳ thiên không.
Từ vụn giấy phạm quỳ bước ra, Mạc Phàm trên người thần sắc giống như chưa từng có một v·ết t·hương, chưa từng có thống khổ, liền bạch ngân đã đem khí tức sự sống bị hấp thụ trả lại hết cho Mạc Phàm.
Toàn bộ thanh y thánh vũ, giáo tài Thánh Thành nhìn Mạc Phàm bình an bước ra khỏi Phạm Quỳ trận pháp, càng là cảm thấy tay chân bủn rủn, ánh mắt tránh né trực tiếp nhìn vào.
Người trước mặt bọn hắn...
Là kẻ hạ sát tuần du thiên sứ Sariel,
Là kẻ được hết thảy tổ chức chọn mặt để công khai quay lưng với Thánh Thành,
Là kẻ sống dậy từ hắc uyên trầm luân sâu thẳm, đáng sợ nhất,
Là kẻ bước ra từ cạm bẫy thần phú mạnh mẽ nhất của Đại thiên sứ trưởng mười sáu cánh Michael!
Một người đối đầu một Thành ! ! !
. . . . .