Chương 164: Mưa Màu Đen
----
Thu thập một thoáng tâm tình, Mạc Phàm lùi ra sau vài bước, nhường cái kia khu vực lại cho Apase tiến vào bên cạnh Băng Bích Hạt Chu.
Đến thời gian củng cố cao giai thực vật hệ rất dài, tạo nên sự nền tảng vững chắc ở ma pháp nhân loại. Apase sau này biết cách tận dụng tài nguyên từ Triệu Hoán Vị Diện rất tốt, nàng chỉ tốn ít ỏi thời gian để đạt tới Triệu Hoán hệ cấp trung phép thuật, mặc dù phác hoạ còn thất bại nhiều lần nhưng chậm chậm một chút vẫn tính miễn cưỡng thành công.
Bất quá tinh đồ của Medusa hậu duệ đều pha loãng vài điểm bất đồng. Màu lục nhạt đặc trưng của hệ được chuyển sang màu chàm ánh sáng, Apase chậm rãi hoàn thành Triệu Hoán hệ khế ước chi đồ sau, nàng đem cái kia dấu ấn chính là khế ước Medusa Chi Mẫu dấu ấn, dùng để ấn ký ở những chủng tộc khác sinh vật linh hồn.
Ấn ký màu chàm không quá nổi bật, vẻn vẹn yếu đuối lóe sáng lên ở vầng trán Băng Bích Hạt Chu; mà Băng Bích Hạt Chu thì đang cuộn tròn thu mình nằm trong kén trắng, càng khiến cho ánh sáng loại này mờ nhạt đến không mấy ai cảm nhận được.
Công đoạn này nói cầu kỳ sẽ chẳng cầu kỳ, nói đơn giản cũng chẳng đơn giản, chủ yếu cần kiên trì bền bỉ, lâu lâu một tí sẽ gia tăng mức độ thành công.
“Sinh mệnh lực lượng của nàng đã suy yếu tới mức thảm hại. Tỷ phu, coi như là ngươi không ra tay, e rằng việc rút đi tám cái chi mâu Thần Khí trên người, đó cũng là chí mạng bào mòn toàn bộ tinh hoa nhất của Băng Bích Hạt Chu. Loại này so với tủy cốt Băng Ngưu Đế Vương liền pha tạp hơn, nhưng lại pha tạp theo hướng tích cực, rất hiệu quả sử dụng làm lợi khí.” Tiểu Mei theo thời gian tiếp xúc với Mạc Phàm bắt đầu có cái thói quen rất ưa thích đi kiểm kê thành phẩm, nàng sớm đã không nhịn được thay hắn dọn dẹp chiến trường trước một cái, cầm tám cái mâu thần trên tay đều hớn hở nói rằng.
“Là một loại thực lực ngàn năm tu luyện sao?” Mạc Phàm quay đầu qua phía nàng hỏi rằng.
“Có thể coi như vậy, giống với nhân loại tu luyện ma pháp năng lực, yêu tộc hay sinh vật gì đi nữa vẫn sẽ có một hệ thống riêng biệt đột phá, có thể là man lực tăng cường, cũng có thể dựa vào pháp tắc biến hóa, diễn sinh hoặc thiên bẩm ưu tú. Băng Bích Hạt Chu ngàn năm tu luyện đồng dạng tương tự, nàng phân tách chọn cho mình hai con đường, một là dinh dưỡng tổng hợp nuôi cấy bào thai bên trong cơ thể, cốt yếu để nuôi cho bầy con mạnh mẽ của mình. Thứ hai chính là loại này cổ thần pháp khí, đại biểu bát mâu chi thân!” Tiểu Mei giải thích rằng.
Mạc Phàm diễn biến sắc mặt lập tức phong phú lên, từ lam sắc đồng tử sớm một chút nghe tới đây đã hóa thành kim quang đồng tử, này là một bước hốt bạc tiền tài trở thành cái trước hết ý nghĩ chạy ngang qua đầu hắn.
“Lóe lóe lóe ~~~~!”
Mạc Phàm và Tiểu Mei thôi trao đổi, lại nhìn lần nữa về Apase và Băng Bích Hạt Chu trên người.
Tại lần thứ ba lấp lóa thời điểm, ánh sáng màu chàm trở nên nồng đậm hơn bao giờ hết, có vẻ Băng Bích Hạt Chu liền gặp một cái cực kỳ khó chơi địch nhân, nếu không phải nàng thực lực siêu quần, kể cả mạnh mẽ đến đâu vẫn thật là có khả năng lật xe, dù sao đối thủ cũng là một cái lắm tà thuật Medusa nữ vương.
“Sao ta lại cảm giác nàng đang thiện chí kết giao nhỉ?" Mạc Phàm triệu hoán kinh nghiệm hiểu biết rất không tệ, gần như cả thế giới này bên dưới tư duy, hẳn là chỉ vài người trên đầu ngón tay có tư cách bình phẩm cùng hắn. Nhưng dưới một màn này, Mạc Phàm ngược lại tỏ vẻ hoài nghi, tạm thời chưa thể nghĩ ra hay phán đoán được.
Tại ý niệm bản thân nhường vào Apase theo dõi tiến trình, hắn thấy được khế ước dấu ấn tiến vào Băng Bích Hạt Chu thân thể cái kia trong nháy mắt, chạm được linh hồn nàng một khắc đó, triệu hoán hệ vĩnh hằng ma pháp liền phản hồi cho chính mình biết rằng vị Côn Lôn yêu đế này thậm chí vì lý do gì không hề tồn tại nửa điểm chống cự.
Nàng vậy mà không có chút nào bài xích, càng bình thản tiếp thu khế ước lại là hiện tượng gì?
Đế Vương tuyệt đối là một cấp bậc mãi mãi không cách nào đo đếm được tôn nghiêm bên trong thế giới này. Rất nhiều rất nhiều học giả, cường giả, pháp sư cũng chưa từng có vô luận thừa nhận rõ ràng được cấp bậc bao quát phẩm chất bên trong cảnh giới thần thông này.
Bất quá, Mạc Phàm dựa vào khí tức cụ thể để so sánh, Băng Bích Hạt Chu tự nhiên sẽ vượt trội hơn Băng Ngưu Thú Vương, cường đại hơn Apase lẫn tiểu Mei, cho dù là Viêm Cơ Quốc Mẫu vẫn không phải đối thủ của nàng. Thậm chí, Quang Minh Kim Long dưới điều kiện Thánh Thành môi trường bên kia vẫn muốn nằm bên dưới nàng một ít đi.
Vậy cho nên là, Apase nếu thoải mái ký được khế ước với con hàng tươi ngon này, hắn thập phần đều vui đến phát khóc!!!
“Tê tê tê tê ~~~ !”
Băng Bích Hạt Chu âm trầm kia đột nhiên gào thét một tiếng, lập tức trên tòa xương cốt dày đặc không có dấu hiệu nào bỗng có thể nhìn thấy từng nhánh khí lưu đen kịt quỷ dị từ bên trong chui ra. Mà cũng không rõ là nó đang chui ra bên ngoài, hay từ nơi khác bên ngoài chui vào trong, chỉ đơn giản tựa hồ một cái lăng mộ pharaoh cổ xưa nào đó nồng đậm mùi tử khí đang không ngừng cọ nguậy.
Hết thảy phế tích bình địa, đám khí lưu đen kịt từ kén Băng Bích Hạt Chu bị xoắn đến giữa không trung, lại như là địa phương nó đi qua, nhất định sẽ lún xuống vậy, Mạc Phàm cảm nhận được một luồng khí ảm đạm không diễn tả rõ ràng, ép tới trong khoảnh khắc ngay cả hắn hô hấp cũng dần dần trở nên khó khăn.
“Apase, dừng tay lại, nàng không phải là gần c·hết nên ấp kén miễn cưỡng, mà là thủ đoạn ngụy trang có chủ đích!” Mạc Phàm đột nhiên giật mình phát hiện được sai lầm tình huống.
"Tách tách…”
Mạc Phàm một bên dứt lời, trên đỉnh đầu hắn, xuất hiện một cái lỗ thủng tầng mây, cao cao xung quanh từ lúc nào cũng đã chằng chịt mây đen kéo đến rồi.
Thời tiết đang thay đổi, thêm vào cỗ khí lưu đen nghịt không tầm thường kia cũng khiến người ta lồng ngực thật khó chịu.
Vừa ngẩng đầu, không phiền thấy được những giọt mưa đọng lại trên không kia có chứa màu vẩn đục loại hình khó diễn tả được, nó lít nha lít nhít trải rộng bầu trời.
Mà cái ảm đạm không rõ bầu trời này sớm bị nước mưa biến thành một tiêu bản kính vạn hoa, ngay sau đó là âm thanh rơi xuống mặt đất, rào rào như chảo rán bắn lên.
“Rào rào rào rào rào rào ~~~~~~~~~~~~ "
Một màn mù mịt không còn thấy rõ vô luận hiện tượng gì nữa, hắc sắc tâm bão bất chợt càng lúc càng đổ to hơn, nhiều độ sâu vực thẳm trong một khắc này cũng rất có khả năng bị vun đắp lên thành một cái bản nguyên sông ngòi sinh thái.
Độc…
Khí lưu từ kén của Băng Bích Hạt Chu bốc lên, dĩ nhiên sẽ có hàn độc…
Mưa màu đen tràn lan khắp nơi, mang kịch độc ào ào đổ xuống, bao phủ không biết bao nhiêu diện tích khu vực. Thân ở trong đó, Mạc Phàm chỉ cảm thấy da của mình xuất hiện một loại nhói nhói cảm giác, ngay sau đó loại đau nhói này biến thành một loại hàn lạnh, thật giống như ngâm tại trong nọc độc có thể băng phong da người lại, một loại chí hạn thẩm thấu.
“Có lẽ là thời điểm chuyển màn!” Một giọng nói trầm ngưng nam tử đứng trên góc Thần Tường một phương nói ra.
Mạc Phàm nhíu mày lại, càng chăm chú nhìn vào cái nam tử này trên người hơn, trước vẫn buộc miệng nói một câu sáo rỗng:
“Ta đại loại không thích mưa cho lắm, ngươi nếu làm đạo diễn một màn này, vẫn nên đừng làm mất lòng cái huynh đệ.”