Phiên ngoại 2: Nếu như ta không thể thay đổi được kịch bản
...........
[...]
Núi Anpơ.
Tuyết phủ trắng xóa một màu từ vô tận đường chân trời kéo đến ngay tại tiêu cự tầm mắt người du hành đi ngang.
Sau khi hất cẳng Tả Trùng Đế và Thiên Ma Chi Chủ về lại nơi bọn chúng thuộc về (chương 589) Chaos thu hồi thần sắc khí tức, yên tĩnh ngồi cạnh bên Nhã Tràm, nhìn trời nhìn đất, ngắm gió thổi mây trôi.
“Kì thật đứng trước Quang Minh cường thế ép tới, Hắc Ám sinh vật không phải lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn như vậy, cho dù đó có là Hắc Ám Vương”. Nhã Tràm tùy hứng tìm kiếm cái chủ đề nói, cũng không có ý gì đặc biệt muốn khen ngợi.
Vào lúc này, bắt gặp ánh mắt Chaos thâm thúy nhìn vào khoảng không xa xăm vùng núi tuyết kia, giống như là có tâm sự, mãi đến vài lần hô hấp mới thủ thỉ nói bằng giọng mũi với thanh âm rất nhỏ: “Quang Minh đúng là có phần hạn chế Hắc Ám, nhưng càng tựa hồ là bởi vì Hắc Ám chán ghét mùi vị Quang Minh nhiều hơn, nó không c·hết, nó chỉ là cố ý lảng tránh, xua tan đi nơi khác”.
“Hửm?” Nhã Tràm đột nhiên bị phản bác, có chút hứng thú lắng nghe.
“Ánh sáng tưởng rằng nó đã là nhanh nhất bắt kịp, nhưng bóng tối mãi mãi chờ nó ở phía trước”. Chaos trầm ngâm nói ra.
Lời này của hắn dĩ nhiên không dễ để hiểu, không phải nghe xong liền có khả năng mạnh dạn gật đầu.
Thế gian muôn vàn đạo lý mâu thuẫn lẫn nhau, nhưng từ trực giác nào đó kỳ lạ tồn tại bên trong, Chaos luôn luôn có lĩnh hội đi trước những kẻ khác.
Cũng không phải nói hắn như thế nào tự phụ cao cao tại thượng, chẳng qua là, hắn chưa từng lý giải một sự việc nào đó sai qua. Vô luận là phỏng đoán ra một cái học thuyết đi trước tương lai vẫn là cách hình dung thế giới quan vẽ lên bàn giấy, Chaos liền cảm thấy mình thật lợi hại, là cái kia đặc biệt lợi hại bên trong, tựa hồ trí tuệ Thượng Đế ban cho vậy.
Nhã Tràm thanh thoát đứng nơi đó, môi đỏ ửng hồng cong vểnh lên, giữa núi tuyết lộ ra tuyệt mỹ dung nhan cùng dáng người không gì bì kịp.
Ánh mắt huyền bí nhất dòng lịch sử vị diện của nàng không cẩn thận để Chaos bắt gặp.
Chaos khẽ sừng sờ một lát, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế, vừa rồi thần sắc của ngươi rất không đúng?”
“Không có gì, ta, ta nghĩ về câu nói kia... Chaos, ngươi nhiều khi không đơn thuần thể hiện đúng với tuổi tác linh hồn ngươi đang có. Nói với ta, ngươi thực sự chỉ là Chaos mà ta biết?” Nhã Tràm mở miệng nói ra.
Môi của nàng khẽ mím lại, ánh mắt chăm chú, hình ảnh của nam tử trước mặt hoàn toàn bị thu về phản chiếu trong đôi con ngươi yêu mị của nàng.
Trong một khoảnh khắc, Chaos khó tránh rùng mình một cái.
“Từ từ đã, ngươi trực diện như vậy làm ta hơi áp lực”. Chaos tê da đầu nói.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, Chaos phát hiện, mình càng lúc càng có xu hướng không cẩn thận lắm khi ở bên cạnh Vĩ Linh Hoàng.
Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, hắn có thể dễ dàng qua mặt tam đại nóc nhà thế giới ma pháp, tạo vỏ bọc giả ngồi lên bàn tròn với hai vị thiên phụ còn lại, thậm chí càng chơi trên đầu trên cổ Thiên Đạo thế giới ma pháp.
Song, cứ việc tiếp xúc thời gian dài với tiểu thư đẹp như tiên tử trong tranh mặc họa cổ đồng ngoài đời thực này, Chaos vẫn là từng bước từng bước cảm thấy mình mất đi chính mình sự cẩn thận.
Hắn không quên, hắn là Hắc Ám Chúa Tể, đệ nhất ý chí Hắc Ám Vị Diện, Cổ Nguyệt Tru Đế a!!!
Nhã Tràm ở trước mặt sâu sắc phán đoán tình huống. Nàng không có ý định hỏi dồn dập, mà ngược lại ngay lập tức từ bỏ câu hỏi khi nãy, chỉ đơn giãn phì cười một cái.
“Ý của ta, ngươi đừng có giấu giếm ta làm cái gì đó ngu ngốc. Dù sao ta vẫn là mạnh hơn ngươi rất nhiều, nếu xui xẻo va phải không ổn định cục diện, tối thiểu ta có thể bảo đảm ngươi xác suất thần hồn đều còn sống mà trọng sinh”. Nàng nói ra.
Chaos gật đầu, thế nhưng gương mặt không hiện ra cảm xúc mừng thầm, hắn nghiêm túc đáp lại để tránh hoài nghi: “Nếu như ta nói ta có chuyện giấu giếm ngươi, nhưng ta thực sự không kể được, ngươi có tin không?”
Kỳ vọng của hắn là nàng sẽ giữ im lặng cho chính hắn không gian riêng tư.
Nhã Tràm không suy nghĩ quá lâu, mở miệng nói: “Ai cũng có một loại bí mật, vậy đi, ta đổi cho ngươi một cái bí mật của mình ta chưa từng nói, ngươi cũng cân nhắc xem có nên nói cho ta hay không. Đương nhiên, điều kiện là cả hai bí mật phải ngang hàng đồng giá trị, chúng ta cũng không phải những hạng nhân vật tiểu tép mà không hiểu đạo lý này”.
Bí mật phải lớn đủ để đặt ra bàn cân trao đổi.
“Được”. Chaos khẽ gật đầu.
Chaos minh bạch, hắn đã dẫn dắt như vậy vì muốn tránh cho Vĩ Linh Hoàng nghi ngờ thêm, cho nên bây giờ không tiếp tục lừa dối được, vậy thì khe khẽ mở từng cái cánh cửa bí mật ra đi.
Dù sao, hắn bí mật lớn không ít, Vĩ Linh Hoàng có thần thông quảng đại hơn nữa cũng không thể dựa vào lượng tin tức ít ỏi có thể phán đoán được.
Hài, đây cũng là cái giá phải trả cho việc sơ hở khi bên cạnh nàng. Công bằng mà nói, Chaos không phải là bị sắc đẹp làm cho mụ mị ngu xuẩn. Chẳng qua là ngay từ thời điểm đầu tiên nhìn thấy Vĩ Linh Hoàng ở thế giới ma pháp, Chaos liền có một loại cảm xúc rất mạnh trong linh hồn, không giải thích được.
Hắn ban đầu con cho rằng đây là mị lực trời sinh của Vĩ Linh Hoàng thu hút mình, nhưng càng đắn đo suy nghĩ hơn, Chaos phát hiện nữ nhân này vậy mà cũng vô cùng phi thường thần bí, thần bí vượt qua trình độ tam đại nóc nhà. Cho nên hắn mới chủ động đi tiếp xúc.
Trên góc nhìn của hắn, chính sự cẩn thận của hắn đã dẫn dắt mình phải bằng mọi giá muốn điều tra nàng. Mà ở chỗ ngược lại, Vĩ Linh Hoàng đồng dạng giống Chaos như thế, cảm giác giống như hai cục nam châm hút nhau vậy, ký ức trống rỗng, cả hai cứ thế nguyện ý câu dắt lẫn nhau.
Mặc dù chưa từng x·âm p·hạm đến ranh giới cuối cùng, nhưng cả Chaos và Vĩ Linh Hoàng cũng thực sự đã từng có quãng thời gian quên đi bọn hắn đã đang là nhập vai, trái lại thật lòng hóa thành đôi bạn lữ chân chính, cùng nhau trải qua rất nhiều kỷ niệm đẹp ở thế giới này.
Thật lòng, đây có lẽ là phần ký ức đẹp nhất, yên bình nhất mà cả Chaos và Vĩ Linh Hoàng có được kể từ khi bọn hắn mở mắt ra lần nữa sau biến cố “Dị Biến Thời Gian” mà kiếp chính kiếp trước của Chaos – Mạc Phàm quay về cột mốc big bang phân rã.
“Ta là người đề xuất, cho nên ta nói trước bí mật của, ngươi có thể từ đó cân nhắc nên đối lại thế nào”. Nhã Tràm nói.
“Ừm”. Chaos nhẹ nhàng trả lời.
“Ta đang tìm kiếm lại ký ức của mình. Ta có rất nhiều ký ức bị mất đi... Không, không đúng, so với mất đi, ta cảm giác bản thân mình giống như là đang bị hỗn loạn trong bề dày ký ức cũ, nó quá nhiều, quá tràn ngập trập trùng sự gợi nhớ khi ta đi đến bất kỳ đầu, đến nỗi tự nó muốn quên đi xóa rỗng nhưng lại có thứ gì níu kéo cực đoan giữ lại... Nhiều lúc, nó để ta cảm thấy chính mình tựa như đang luân hồi ngược dòng thời gian và bị Thiên Đạo trừng phạt vậy. Bất quá, câu cuối này ngươi không cần để ý, nó không có khả năng xảy ra”. Nhã Tràm trực tiếp nói ra bí mật lớn nhất của mình.
Nàng có phán đoán mình đơn giản chỉ là nhớ được nhiều kiếp.
Mà nàng thậm chí đã từng có cơ sở phán đoán chính nàng đi ngược dòng thời gian. Bởi vì Vĩ Linh Hoàng bị rất nhiều cảnh tượng chồng chéo thu dẫn ký ức rất mạnh.
Giống như Chaos, nàng có cảm giác trước đây mình đã gặp một người gần gần tương tự như vậy. Mặc dù không giống lắm.
Có lẽ trong cuộc đời, có người nào đó luôn mang theo hình bóng một người khác, muốn xóa bỏ cũ̀ng không được. Giống như định mệnh, ràng buộc họ với nhau suốt cuộc đời.
Đáng tiếc, mãi đến sau này khi Mạc Phàm xuất hiện, Vĩ Linh Hoàng mới biết người đó càng là Mạc Phàm, càng giống hơn rất nhiều trong ký ức của nàng so với Chaos.
Chaos nghe xong, sửng sốt, bắt đầu có rất nhiều suy nghĩ nảy sinh ở trong đầu.
Nàng cũng là người mất đi ký ức sao?
Chẳng lẽ đến từ cùng một sự kiện?
Không, lý do quá yếu, cũng có thể là sự trùng hợp, vào thời điểm này, Chaos dù hứng thú cùng có chút run rẩy, nhưng không đưa ra quyết định.
50% nàng là kẻ địch, 50% là thân nhân.
Trước khi đi đến chặng cuối, Chaos tuyệt đối sẽ không lộ liễu đặt cược.
Hắn nói ra bí mật của mình: “Ta không biết bản thân mình có phải mất đi ký ức hay không, hay là bởi vì ta đã chạm đến Thứ Nguyên Pháp Tắc. Ta khám phá ra được, tựa hồ kiếp trước ta cùng Hắc Ám Vị Diện có quan hệ, thậm chí ngoài Hắc Ám Vị Diện ra, ta có cảm thấy bí mật lớn tiếp theo của bản thân mình sẽ xuất hiện ở một thế giới nào đó, nó song song với thế giới ma pháp này”.
Vừa đủ công bằng.
Vào lúc này, Chaos đã từ sớm lên kế hoạch tạo ra Mạc Phàm.
Bí mật trước sau cũng sẽ nói, hơn nữa, hắn cũng nói chính mình cùng Hắc Ám Vị Diện có lẽ có quan hệ, coi như sau này có thực sự lột mặt nạ xuống, cũng không tính là lừa dối Vĩ Linh Hoàng.
[...]
Cả hai cứ thế đứng lẳng lặng nhìn nhau, không nói câu nào.
Chẳng qua, hai người đều hiểu, kể từ hôm nay sau khi nói ra bí mật này, khoảng cách giữa bọn hắn đã xuất hiện.
Chaos không thể vì tiếp tục muốn điều tra Vĩ Linh Hoàng mà cân nhắc tiếp xúc để bị lột bỏ thân phận.
Vĩ Linh Hoàng cũng cần thời gian để nhớ rõ ràng hơn, không muốn phạm sai lầm không thể cứu chữa.
Thẳng đến sự kiện Thanh Long làm Thần Tường một khắc kia, cả hai đã chính thức không còn chút nào quan hệ.
....
Anpơ núi tuyết vẫn lạnh lẽo...
Thánh Thành đã được xây dựng lên, một phần Thánh Thành tọa lạc với núi Anpơ cùng hồ Genève chạy dọc quanh, bình quân nhiệt độ cả năm không tới mười độ, thường thường có thể nhìn thấy một phần hồ nước bị trực tiếp đông thành khối băng, đi ở phía trên liền giống như giẫm ở thiên quốc băng kính.
Một ngày này, lão đầu tóc bạc 80 tuổi Chaos sống đến kiếp cuối cùng của mình với thân phận Thiên Phụ, hắn hướng về núi Anpơ phía trên đi, không đi vòng sang xem Thánh Thành nơi đó, mà tiến đến khu vực trước hồ Genève, nơi này thủy mặc cùng sơn trạch trên đều là như vậy hòa quyện hợp xướng đến thâm thúy, bất kể là sơn hỏa lộ ra bạch thổ cùng đá hóa cương đặc sắc không nói, ngay cả mặt hồ bạch sương cùng tuyết thuần trắng đều làm cho người ta cảm thấy mang theo một loại thánh khiết như thiên đường.
Chaos đứng trầm ngâm ở nơi đó, nhìn dòng người lữ hành đi đến Thánh Tài Viện mà trong lòng buồn man mát.
Ta đứng bờ hồ này nhìn người đến người đi, mỗi phút trôi qua đều có rất nhiều người vội vã lướt qua trước mắt. Ta gặp vô số người xa lạ, chỉ duy nhất không có nàng...
Có thể, lại một lần nữa, hắn tung xí ngầu sai số.
Hắn không chọn theo trái tim mách bảo hướng về Vĩ Linh Hoàng, hắn chọn lý trí đi tìm chân tướng của chính mình, tìm đến một người mà hắn tin rằng, mình nhất định phải trả một món nợ cho người đó.
“Vĩ Linh Hoàng đặt ra cho ta một giả thuyết... sẽ như thế nào nếu chính bản thân ta cũng là một loại xuyên ngược dòng thời gian, và sau đó bởi vì vũ trụ quy tắc trên cùng mà bị mất hết ký ức nhỉ?”
Câu trả lời có lẽ mãi mãi là bí mật, không biết được.
............................
Mà cùng thời điểm đó, ở Côn Lôn.
Vĩ Linh Hoàng đã hoàn thành bức chân dung của Mạc Phàm.
Vẫn tưởng rằng có thể quên đi thời khắc đó, sau rất nhiều năm mới biết rằng thế nào là khắc cốt ghi tâm…
Vốn tưởng rằng có thể quên đi hắn ta, trải qua rất nhiều việc mới biết thế nào là không thể nào quên…
Mà đau khổ nhất là, ta thực sự quên hết những cái khác, chỉ có hình bóng hắn là day dứt không quên, ta phải làm sao...?
........................
........................
Dưới Anpơ sơn tảng mộ, có một dòng thư tay được Chaos dùng ma pháp lưu trữ lại cho hậu thế trăm ngàn năm sau, cũng không biết là sau này có ai đọc được, hiểu được nỗi lòng của hắn không nữa.
Hắn viết thế này:
“Nếu như ta không thể thay đổi được kịch bản, đến cuối cùng, ta sẽ từ bỏ, ta chỉ còn cách biến mình trở thành kẻ ác để cầu mong điều tốt đẹp đến với nhân vật chính mà thôi”.
“Nếu như ông trời cho ta được lắc xí ngầu lại, trở lại thời điểm này một lần nữa, ta sẽ nghe theo trái tim, từ bỏ việc đi tìm ký ức của mình, ta sẽ chạy đến bên nàng, theo đuổi nàng đến cùng, mặc kệ nàng có phải kẻ địch của ta hay không”.
“Mạc Phàm, cuốn sách này phía sau, ngươi là nhân vật chính, đừng để giống ta”.
............................
............................
Kết thúc phiên ngoại Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản.
Truyện mới O.102 đã được phát hành nhé mọi người !!!!!!!!!!!
............................