Chương 1480: Thua rồi
............
Phong Nguyệt Cát trầm mặc, sắc mặt đen kịt, mi tâm co rút lại.
Thiếu niên giống như đã hiểu ra chuyện gì, vội vã xoay người tính rời đi.
Nhưng không kịp.
Uỳnh uỳnh.
Ầm một tiếng long trời lở đất, tựa hồ giữa lòng đại dương có v·ụ n·ổ sa hoàng h·ạt n·hân như thế, thậm chí còn không phải chỉ vài vụ đơn giản, nó càng giống 18 năm trước hải yêu t·hiên t·ai đại kết cục, hàng trăm vị cấm chú pháp sư đồng loạt ngâm xướng cấm chú hủy diệt ném xuống biển cả đẩy lùi hải yêu đi.
Thế giới giả lập trung ương thời khắc này, cảm giác chính là đại địa không ổn rồi.
Dưới chân đại địa trong lúc bất chợt đung đưa kịch liệt lên, còn không chờ Phong Nguyệt Cát kịp phản ứng, trên mặt đại địa trong lúc bất chợt dâng lên sợ hãi sóng lớn, ngay sau đó là bành trướng đến tột độ Sóng Thần dâng trào, đem chính hắn đang đứng mảnh khu vực này trong nháy mắt thôn phệ.
Ầm ầm ầm ầm ~~~~~~~~~~~~~!
Một cây, hai cây, ba cây, rồi liên tiếp hàng chục cây thủy nấm sóng nước dâng cao đến chọc trời thế giới giả lập, có thể giờ phút này vang vọng hải vực chân trời, phảng phất một thế giới khác truyền đến quỷ dị rung động.
Nhìn thấy được một đạo sóng mênh mông, ngay tại chỗ quét sạch nơi này hết thảy.
Nguyên bản đại địa vốn là rừng ngập mặn, gò đất đất sét, quặng kim cứng cáp nhô lên mảnh đại địa vững chắc này, nhưng khi nó p·hát n·ổ ra, vậy mà xuất hiện bên dưới là cả một tòa vô tận hải vực không gì sánh nổi bát ngát. Thủy Triều dâng trào, bởi vì hùng hồn Thương Hải trút ngược lên mà khuếch tán càng dữ dội, nước tràn bờ đê, nước tràn đại địa, nước tràn rừng nguyên sinh, nước tràn thung lũng, như là muốn cuốn phăng lục địa thế giới, để toàn bộ thế giới bởi vì v·ụ n·ổ thủy triều này mà điêu đứng, liền ngay cả trên bầu trời phong bạo dày đến vạn mét kia cùng mây đen đều bị Thương Hải nhô cao đuổi tản ra!
Hôn thiên ám địa, thủy triều tàn phá bừa bãi rộng lớn thế giới, Hỗn Độn chi vũ nhìn không thấy bờ, có thể vẻn vẹn bởi vì t·iếng n·ổ Thủy Khiếu này rung động ầm vang, hết thảy quy về yên tĩnh!
Phong Nguyệt Cát chính mình cũng không thể tin được trước mắt hình ảnh.
Đây chính là cấm chú triều tịch sao, đơn giản nhận thức đây chính là một trận hải kiếp t·ai n·ạn a, cái này nếu là từ trong thành trì quốc gia ép qua, lại có bao nhiêu người có thể còn sống?
Cấp độ này hoàn toàn giống như là một đầu Chúa Tể Hải Đế nào đó ẩn giấu dưới đáy biển thủ đoạn, nó mang theo trên tay đồng thời Thương Hải Chi Nhãn và Thủy Triều Chi Nhãn đang cùng lúc ngâm xướng lực lượng hủy diệt, không có dấu hiệu nào xông phá hải vực đến ngay giữa thiên địa này, sau đó dâng lên sóng lớn dọc theo một cái nằm ngang ở Phong Nguyệt Cát tầm mắt mà đi, đáng sợ đến cực điểm.
Thiên Hy thiên phú trời sinh đại hồn chủng, nàng tuy là nhân loại, nhưng không khác gì thế giới ma pháp duy nhất Hải Cơ.
Thế giới ma pháp xưa nay nhân loại chưa từng có trời sinh đại hồn chủng, Đinh Vũ Miên không phải, Tần Vũ Nhi mới là hồn chủng, Mục Ninh Tuyệt thậm chí ban đầu chỉ là trời sinh linh chủng. Quang Chi Tử Aliénor có thể coi là tiệm cận nhất một loại thiên phú này, nhưng cũng không có như Thiên Hy lợi hại. Đạt được thiên phú giống như Thiên Hy, căn bản người bình thường trong gia cảnh bình thường là sẽ không chịu nổi thiên khiển, sẽ càng c·hết sớm hơn.
Thiên Hy là ngoại lệ, nàng có gia cảnh, có tài nguyên gánh vác, có ba ba mụ mụ lợi hại, có thần hồn Thần Nữ Parthenon bảo vệ hộ mệnh, vì vậy mới sống sót yên ổn bên dưới. Người khác nắm trời sinh đại hồn chủng như nàng, e rằng kết cục c·hết trẻ là rất bình thường.
Mà so được với thiên phú của Thiên Hy, vậy cũng chỉ có thể là Phong Nguyệt Cát và Nam Cực Đế Hoàng Ymir. Thiên Sát Cô Tinh, rõ ràng còn nằm trên trời sinh đại hồn chủng một bậc.
Tuy vậy, trời sinh đại hồn chủng cũng đã là rất ghê gớm rồi, tối thiểu Thiên Hy lên đến cảnh giới cao nhất, tuyệt đối tương lai có thể nâng cấp được thủy mệnh chủng trong cơ thể của mình lên trạng thái Siêu Thánh Chủng.
Bây giờ thì còn chưa được, giống như Phong Nguyệt Cát cao nhất có thể thu hoạch được chính là Thần Chủng, nhưng hắn hiên tại vẫn chưa. Nàng tương tự vậy, đồng dạng chưa đi đến giới hạn cao nhất trong thiên phú của mình, còn thiếu một đoạn nữa.
Thực sự là không đơn giản chút nào.
Nhờ tiềm lực gia cảnh đệ nhất, thêm vào cơ hội tiềm năng từ vị trí Phó Chánh Án tòa án quốc tế tối cao, Thiên Hy Thủy Chủng chung quy là đã đột phá phát triển với tốc độ rất thần tốc, không quá khó hiểu khi nàng chỉ mới 22 tuổi đã sở hữu Đại Thánh Chủng, song, như cũ còn thiếu một lần tiến hóa cuối cùng để thành Siêu Thánh Chủng.
Nắm giữ cỗ này thế giới mệnh chủng tương đối duy nhất, Thiên Hy biểu hiện bên ngoài liền không khác gì nữ tử thánh linh đại dương Hải Cơ. Nàng đúng là nhân loại, nhưng Đại Thánh Chủng ban cho nàng quyền năng giống thánh linh Hải Cơ như thế, thủy nguyên tố gần như là sinh mệnh cơ thể của nàng, chỉ cần một cái hất tay, Thương Hải tang điền, Thủy Triều đại dương sẽ dậy sóng.
Có thể tùy tiện dẫn động lực lượng để nước biển trút vào một cái quốc gia nào đó từ trên trời xuống, cũng có thể đem toàn bộ duyên hải bờ biển một quốc gia nhấn chìm xuống đáy biển.
Quyền năng đối với hải vực và thủy nguyên tố của Thiên Hy thậm chí còn kinh khủng hơn thuở hàn vi Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần cùng lúc nắm giữ Thủy Triều Thần Nhãn và Thương Hải Thần Nhãn, tựa hồ đây mới là phiên bản hoàn thiện nhất trời sinh Hải Cơ.
Nếu thêm vào nhân loại ma pháp cấm chú lĩnh hội đến pháp tắc cảnh, thêm vào Tử Hồng Thiên Thần Jophiel chúc phúc đến cực hạn, Thủy Hệ của Thiên Hy thực sự không đùa được, một chiêu này toàn lực thủy trận công kích, gần như có được nửa bước Đế Hoàng cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa!!!
Thiên Hy từ mới bắt đầu đã an bài tốt, nàng tính toán từng ti từng tí, nàng cũng không phải là hoàn toàn tin tưởng Lãnh Nguyên Thánh Hùng có thể đơn giản chiến thắng Phong Nguyệt Cát. Ít nhiều cũng nhân lúc hai bên giao đấu đã bố trí sẵn trận địa để đối phó thiếu niên này rồi.
Phong Nguyệt Cát coi như có lợi hại hơn nữa, đồng dạng cũng khó thoát mê trận tịnh tiến của Thiên Hy tuần tự dẫn dắt vào guồng, cuối cùng lãnh đủ Thủy Hệ cấm chú pháp tắc..
Xào xào xào xào xào xào ~~~~~~~~~~~~~~~!
Thủy hệ cấm chú lực phá hủy kinh khủng tột độ, liên miên dãy núi giống như vỡ đê, hải nhai dốc cao bỗng nhiên lún xuống, vách đá bị sóng lớn nuốt mất, liền ngay cả một khối nguyên sinh trung ương rừng rậm tưởng chừng không thể bị l·ũ c·uốn kia, rốt cục cũng lại chia năm xẻ bảy, chìm xuống biển.
Vô số cự nham, vách đá hài cốt cắm ngược vào đáy biển, bốn bề nguy nga dãy ngân sơn, mặc dù không có tiếp tục sụp đổ, nhưng lại hiện đầy nhìn thấy mà giật mình vết rách, cảm giác chỉ cần thoáng lại thực hiện một chút lực tác động, địa phương khác sẽ còn tiếp tục trầm luân.
Đáy biển chỗ sâu nhất, một người lội nước đứng đó, nhìn qua cách xa nhau có mấy ngàn mét so với mặt biển trên kia vách đá, nhưng vẫn cảm giác được một loại khí tức nồng đậm đang phảng phất dạt dào trên người.
Màu vàng kim nhàn nhạt quang mang tản mát ra, Phong Nguyệt Cát phóng Hạo Thiên Kiếm từ đáy biển xuyên lên bầu trời, thân thể thiếu niên cũng đồng dạng di chuyển thành vệt sáng đi theo sau kiếm mang. Chung quanh bọn họ Ngũ Thải Tinh Quang linh trận tựa hồ cũng biến đến sáng sủa mấy phần, nồng đậm quang nguyên tố thế mà tụ tập ngay cả ở dưới đáy biển, đáy biển lẽ ra phải u tối mới đúng thì ngược lại, lại mang đến từng trận ấm áp sáng rực.
Vậy mà còn không c·hết...
Không thể không nói, năng lực phòng ngự của Phong Nguyệt Cát thực sự là quá kinh khủng quá khinh khủng.
Quang ma pháp đại triển thần uy đem toàn bộ đáy biển thủy triều cho tịnh hóa lắng đọng yên tĩnh trở lại. Mà cũng một đòn này tự cứu lấy chính mình thoát khỏi cấm chú của Thiên Hy, có thể nhận ra khi Phong Nguyệt Cát trở lại bờ, thiếu niên trên người ma năng đã không còn bao nhiêu.
Hạo Thiên Kiếm vốn là tích lũy phòng ngự kiếm, dựa vào đạo lý thuần túy thương sinh pháp tắc để phát triển khí vận, diễn sinh nhân quả lưỡi kiếm.
Có thể là... nó cũng có giới hạn sử dụng.
Trước đó phòng ngự kiên cố tích lũy nhiều bao nhiêu với Lãnh Nguyên Thánh Hùng, Phong Nguyệt Cát hiện tại đã đem sử dụng gần hết, vừa rồi mới phải cứu lấy tính mạng, chính là đi tới giới hạn ngưỡng sử dụng rồi, kiếm quang tích lũy biến mất, trở về lại một thanh vô hại chuôi kiếm.
Trồi lên trên mặt nước, Phong Nguyệt Cát tỏ ra có chút mệt mỏi cùng rệu rã, phải điều hòa khí tức của mình cho ổn định lại.
Thiếu niên trên người không còn quang mang hộ thuẫn nữa, cả người lộ ra một diện mạo nhợt nhạt đuối sức, ma năng cũng muốn đi gần đến cạn kiệt.
Dáng người hắn đứng thẳng, sống lưng thẳng, thẳng đầu tư thái hiên ngang nhìn đối diện thế giới hiện thực trước mắt.
Rất khoan thai, rất trầm ổn.
Ôn tồn mà nhẹ nhàng.
Giống như mùa thu ngồi trong thư viện trường học luyện chữ chép 7749 bài luận lý của Á Thánh Nho đạo vậy, thong thả, thư kỹ, sạch sẽ, bất dục.
Thiếu niên nhìn qua một vòng địa phương.
Cách đây không lâu, vùng hoang nguyên rừng ngập mặn này vẫn chỉ là chảy xuôi những cái kia đầm lầy hệ sinh thái thực vật, đại địa xung quanh bao phủ cũng là những dãy trường sơn cùng tầng nham vững chải, nhưng bây giờ chính mình giống như đứng tại một mảnh minh hải đại dương mênh mông bên trong, mặt đất cũng bất quá là những mảnh vỡ thâm cốc trôi nổi, phiêu diêu chia năm xẻ bảy lơ lửng ở trong thế giới giả lập này.
Cách một tiếng.
Giờ khắc này, khi Nguyệt Cát trên thân thủ đoạn phòng ngự đã không còn, Thiên Hy bất thanh động sắc đứng ở sau lưng hắn, từ lúc nào đã giương khẩu súng lục thần khí đặt ngay ở hắn cái ót, cài đạn, đặt ngón trỏ ở cò, sẵn sàng bóp nổ.
“Giống như ta thua rồi”.
Phong Nguyệt Cát biết rõ tình huống của mình, nhìn thấy thả lỏng thân thể, hít sâu một hơi rồi thở dài ra.
“Tỷ, ngươi thắng, ta đã tận lực, đến đây thôi”.
Giọng nói của Phong Nguyệt Cát nhu hòa an tường, thực sự là một loại để cho người ta cảm thấy ‘ông cụ non’ già đời nhiều hơn là tuổi trẻ dưới vị thành niên.
Nói lời nói ra, thiếu niên bất thình lình cực nhanh quay đầu lại, nhanh như chớp chụp lấy nòng súng của Thiên Hy, rồi bất ngờ kéo chĩa thẳng nòng súng dí vào trán của mình hung hăng ép tới.
Thiên Hy nhíu mày, trái lại bị hành vi tương đối bất ngờ và vô nghĩa của hắn làm cho giật mình, có chút ngạc nhiên hơi hoang mang.
Nàng nguyên bản kém chút đã bóp cò, còn may tâm lý vững chắc không bóp.
Vẻ mặt Nguyệt Cát không có chút gì là sợ hãi cả. Trên thần sắc như cũ là vẻ thở phào cười cười, rất thanh tịnh bình tĩnh.
Thua thì thôi.
Hắn cũng biết, này chỉ là thế giới giả lập, thua liền trở về nhà, b·ắn c·hết cũng không phải là c·hết thật.
Hắn tham dự giải đấu này, đúng vạn nhất bất đắc dĩ, cũng chẳng có nguyện vọng gì vô địch.
Vô địch hư danh kia, Phong Nguyệt Cát là không cần.
Thú thật, từ tận tâm đáy lòng kể từ lúc tham gia, Phong Nguyệt Cát rốt cục là tâm phục khẩu phục chào thua vị nữ tử trước mặt mình nhất một cái.
Nàng... quá mạnh... quá cường hãn...
Là một loại mở rộng vòng tay, sẽ để cho nam nhân cả đời đều không thể chạy thoát hay bước qua được.
Đứng trước hạng mục này, giống như Mạc tiên sinh dặn dò trước khi đi, làm ơn, đội lên đầu.
Nho gia nói cái gì nhỉ...
Sông sâu tĩnh lặng, lúa chín cúi đầu.
Mặc dù có ngẩng đầu cũng sẽ b·ị đ·ánh cho cúi thôi, nhưng là, không cần thiết nên t·ra t·ấn chính mình nữa.
....................