Chương 1447: Tất cả từ Thượng Đế mà sinh ra
.........
........
Không gian lăng kính bên ngoài.
“Hồi ta còn nhỏ, ta biết mình không đánh lại những kẻ giống như Tà Thần, cho nên ta vò đầu nát óc dùng mưu, ta luôn luôn bị tâm ma thôi thúc phải vận động trí não để suy nghĩ mà sinh tồn. Ta tự tạo cho mình bàn cờ, ta đánh cờ bằng cách chơi đùa với đám kiến, ta ưa thích nhất làm một sự kiện chính là dùng nhánh cây vẽ trên mặt đất một chút mê cung, sau đó đem con kiến ta bắt tới bỏ vào, lại sau đó nhìn một chút cuối cùng là cái nào thông minh tiểu gia hỏa có thể rời đi, có thể hóa giải mê cung. Mà lại, khi một con kiến thành công rời đi, ngươi có thể nhìn cảm giác của nó, ngươi sẽ phát hiện nó giống như đang rất phấn khích và hãnh diện, kiêu ngạo về mình...” Cổ Nguyệt vừa cho Văn Thái nhìn xem một màn biểu diễn sinh động, vừa mở miệng thuyết giảng.
Nói đến đây, Cổ Nguyệt lại ấp ủng cười, thấp giọng như một lão già nói: “Nhàm chán quá phải không? Thế cho nên là, ta vẽ thêm vài đường mê cung nữa, để nó tiếp tục đi, đi mãi đi mãi, dần dần nụ cười ngạo mạn trên khuôn mặt sẽ bị dập tắt, sẽ vĩnh viễn trầm luân không có lối thoát, rồi sẽ dần dần suy sụp, sẽ tuyệt vọng, sẽ bắt đầu nhận ra rằng, nó chỉ mạnh, khi thế giới này tối cao nhất Thượng Đế cho phép nó mạnh”.
Trong mắt kiến cỏ, người đúng là Thượng Đế.
Thượng Đế nói nó c·hết, nó không thể sống.
Đây là tuyệt đối quyền lực !
Thật giống như U Minh Thần Tộc.
Sở dĩ U Minh Thần Tộc mạnh, mạnh đến cường hãn, là thống trị giả chân chính của thế giới, đó cũng là bởi vì Cổ Nguyệt cho phép bọn nó mạnh. Cho bọn nó thần quyền tài trợ thế giới này dẫn dắt.
Mà lại, cái quyền lực này bên trong đạo lý, Văn Thái nghe một thoáng liền hiểu Cổ Nguyệt đang muốn nói đến vấn đề gì, gã cười gằn nói: “Cho nên ngươi đốn ngộ?”
Cổ Nguyệt bỏ ngoài tai lời Văn Thái, chỉ nói tiếp: “Tà Thần cũng là như thế. Long Thần, Gaia, cũng là vậy, thậm chí bao quát Bàn Cổ. Bọn hắn tự cho mình là thế giới này đỉnh phong người, cho nên luôn luôn lộ ra điểm yếu. Nhưng bọn hắn chung quy là không hiểu được thế giới quy tắc”.
“Bọn hắn là khởi nguyên cấp tạo hóa, bốn gã đầu tiên khai sinh cùng vũ trụ lại nên làm cái gì đâu, thế vũ trụ từ đâu mà tới, big bang từ đâu mà khai sinh, điểm vật chất kì dị lại là thứ gì? Từ nhìn Gaia và Long Thần sau khi ngã xuống liền làm thổ nhưỡng cho ức vạn thương linh sinh sống phát triển thì ta liền có một giả thuyết, thế giới này đến từ thân xác của một cái Cổ Thần nào đó phân rã. Big Bang nổ, điểm kỳ dị chính xác là của một cái nào đó Phương Thiên Thượng Thương t·hi t·hể. Đối với tất cả chúng ta tới nói, đều là đang sống từ việc phân rã t·hi t·hể của một vị Phương Thiên Thượng Thương nào đó”.
Văn Thái khóe miệng hơi co giật, còn là lần đầu nghe đến giả thuyết điên rồ này.
“Vì vậy ngươi muốn truy tìm vị Phương Thiên Thượng Thương thân ảnh sao?” Văn Thái hỏi.
Cổ Nguyệt lắc đầu, nói: “Không, ta không làm việc ngu ngốc như vậy, nó c·hết rồi, nó giống Thần Mẫu Gaia, bất lực giãy giụa chỉ để c·hết. Sở dĩ ta có tự tin nói như thế, đó là bởi vì tháng năm dài đằng đẵng cho đến nay, ta chưa bao giờ thấy qua nó, nó không thể hiện thân, vì thân thể cùng năng lượng của nó đã bị phân rã sau Big Bang. Tà Thần, Gaia, Bàn Cổ, Long Thần sinh ra là từ huyết mạch của nó, tất cả vị diện sinh ra đều là nó năng lượng. Ta không việc gì phải truy tìm hay đi hồi sinh một cái người giống vậy”.
“Văn Thái, những người như ta và ngươi, nhân loại đi từ tầng dưới đáy đi lên, mục tiêu cao nhất của cuộc đời là gì? Có phải phía trên cao nhất chỗ vị kia ngước nhìn không? Ta không khôi phục Thượng Đế, ta thay nó làm Thượng Đế, ta sáng tạo ra thế giới của mình, ta ưa thích loại bố cục này, rộng rãi nhìn xem thế gian sinh linh. Tỉ như nói cấp cho bọn chúng sinh mệnh, lại để cho bọn chúng có tuổi thọ, tỉ như nói ban cho bọn chúng bản năng cầu sinh, nhưng lại giao phó bọn chúng g·iết chóc dục vọng, lòng tham sẽ thôi thúc lẫn nhau cùng tiến, lại phát triển, lại tiến hóa”.
“Hắc Ám Vị Diện là tác phẩm đầu tiên của ta trong việc tập dợt cho sự sáng tạo thế giới của mình. Ta rất thích U Minh Thần Tộc. Ta để bọn nó phát triển đúng như nguyện ý, chính là chờ đợi cho bọn nó xong xuôi thời điểm, sẽ bắt đầu tạo thêm thách thức cùng c·hiến t·ranh, để chu kỳ phát triển lặp lại. Ta sẽ không diệt, ta không thích diệt sạch để tạo lại, nó rất ngu ngốc, rất lãng phí thời gian, mà cái việc g·iết chóc rồi tái tạo này sẽ chỉ mang lại bài học cho một mình ta chứ không mang lại bài học cho những kẻ khác. Ta muốn mọi người cùng còn sống, và cùng vượt thử thách, nhìn thấy tương lai thịnh vượng, nhìn thấy ta cỡ nào huy hoàng, so ta với Thượng Đế loại kia càng vĩ đại”.
“Công trình, cần phải có khán giả. Thượng Đế, cần phải có thần dân của mình”.
Cổ Nguyệt càng nói càng say sưa, phảng phất thật giống như một tên truyền giáo không gì sánh nổi điên cuồng.
Hắn chỉ tay lần nữa vào lăng kính.
Lăng kính bên trong.
Nhìn thấy toàn bộ Hắc Ám Vị Diện đang bị phân hóa rõ rệt.
Lúc này, Hỗn Loạn Hư Quang trên bầu trời buông xuống, bầu trời Hắc Ám Vị Diện xuất hiện một cái Hư Vô Ma Môn khổng lồ, Hư Vô Ma Môn bên trong có một cánh cửa chậm rãi mở ra. Trên trời điện đường như vậy thần thánh, mà cửa một bên khác, càng giống như là một cái chân chính huyền bí Thần Giới.
Tất cả thương sinh đều bị Hỗn Loạn Hư Quang lúc trước túm áo kéo vào cái Hư Vô Ma Môn này, bao quát U Minh Thần Tộc mấy cái Đế Hoàng vừa bị Cổ Nguyệt đánh bại.
“Chuyện gì xảy ra?"
“Đây là đâu, lại toàn màu trắng sữa thế này?”
“Chúng ta đều c·hết rồi?”
“Cảnh vật chung quanh toàn bộ là màu trắng, trắng đến kinh hãi dị thường”.
“Từ Địa Ngục c·hết rồi liền lên Thiên Đàng rồi?”
“A a a có cái gì đáng sợ thế giới bên kia!"
“Ảnh Duệ Giới”.
“Ảnh Duệ Giới chưa có c·hết, bọn nó luân hồi lên Thiên Đàng”.
“Ảnh Duệ bộ tộc, Thái Quỷ Hoàng, Thái Quỷ Hoàng... Hắn vậy mà còn sống”.
Ngải Giang Đồ thì là vẫn lạc, Ngải Giang Đồ chung quy cùng b·ị b·ắt giống Thái Quỷ Hoàng, hai người thân thể đều trọng thương vô cùng nặng, nhưng Ngải Giang Đồ nhục thể yếu ớt hơn, nằm ngoài dự đoán của Cổ Nguyệt Đế thế là bất ngờ c·hết đi vì khô cạn sinh mệnh. Thái Quỷ Hoàng thì bị nhốt ở nơi đây không biết bao nhiêu lâu thời gian trôi qua.
“Lão Quỷ, vì sao Cổ Nguyệt đem tất cả chúng ta nhốt đến vùng không gian này”. Kỳ Ma Thánh nhìn thấy Thái Quỷ Hoàng còn sống, trước tiên quên đi một tấm thân thể đau đớn cùng lem luốc máu chảy, vội vàng chạy qua nâng đỡ lên người bạn già.
Thái Quỷ Hoàng lắc đầu, biểu thị chính mình cái gì cũng không rõ.
Hắn bị nhốt ở nơi này không biết qua bao nhiêu lâu rồi, ngàn năm, vạn năm, chục vạn năm... mọi định nghĩa về thời gian đều không có, phảng phất giống như chính mình thực sự đã thăng thiên, cũng không biết là đ·ã c·hết đi theo phong cách nào, vẫn là trong giấc mộng không bao giờ bị kéo ra được.
Ức ức vạn vạn thương linh hắc ám sinh vật đếm hoài không hết, nguyên lai là không có ai bị Cổ Nguyệt g·iết đi, chỉ là đồng thời đem đến mảnh không gian thần bí này.
Không ai biết, nhưng Văn Thái biết.
Không gian này, rất giống với Hư Vô Đảo, là cái kia trước đây tam đại Thiên Phụ, trong đó có hắn và Chaos, Bàn Cổ cùng nhau làm ra.
Khác biệt chính là, quy mô của Hư Vô Ma Môn này, so với Hư Vô Đảo ở thế giới ma pháp càng lớn hơn nhiều lắm, phảng phất đã có thể gọi là sánh ngang một cái vị diện khổng lồ. Hơn nữa, toàn bộ được thiết kế là màu trắng sữa, không có thảo nguyên mênh mông, không có núi cao vời vợi, không có sông ngòi duyên dáng uốn quanh, tất cả chỉ là một thế giới màu trắng, trắng đến ám ảnh thị giác.
Mọi sinh vật ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Tất cả hoang mang sống trong một cái không gian trắng sữa hỗn loạn, ngóng nhìn rất rất lâu, lẫn nhau, cũng có trong lòng khó chịu cùng bứt rứt.
Bọn hắn nhìn xuống Hắc Ám Vị Diện bên dưới, trống rỗng không có sinh vật sống, vẻn vẹn là một cái vô tận bóng tối cô tịch, đêm đến huy hoàng, lại từ huy hoàng đến trơ trọi, trong khi bản thân bọn nó, lại b·ị b·ắt đi, giam lỏng đến cái khối u trắng nõn kì lạ này.
Thời gian không ngừng trôi qua, có một chút ma quỷ âm hồn trở nên không kiên nhẫn, cũng có một chút dị Thần Ma viễn cổ biểu thị ra bất mãn của mình.
Vì cái gì g·iết không g·iết ?
Lại đem bọn hắn bắt tới nơi này t·ra t·ấn sự kiên nhẫn ?
Sinh vật hắc ám chán ghét nhất chính là loại màu trắng hư vô sạch sẽ như vậy.
Thật giống như b·ị b·ắt nhốt đến một căn phòng trắng, khó chịu, giày vò, bị cô lập cảm xúc chịu không nổi.
Nhưng bọn nó không cách nào phản kháng, không thể thoát ly ra khỏi.
Nguồn lực lượng Thứ Nguyên thần bí này cường đại siêu việt tất cả bọn nó, căn bản không có tư cách tránh thoát.
Cứ như vậy, Hắc Ám Vị Diện ức ức triệu triệu vạn vạn ngàn ngàn chi chủng chi yêu chi quỷ chi ma chi thú bị ép đến cái buồng giam màu trắng biệt lập này, bị ép ngắm nhìn thế giới không biết qua bao nhiêu thời gian.
Từng ngày đi qua, cho dù là Đế Vương sinh vật cũng bắt đầu sinh ra nhất định sợ hãi.
Đây đúng một loại t·ra t·ấn.
Thủ đoạn t·ra t·ấn này, là Cổ Nguyệt học tập từ nhân loại. Nói đúng hơn, học từ nhân loại khoa học vị diện.
Căn phòng trắng !
................