Chương 1437: Chaos
............
Thời gian thắm thoắt trôi.
Mấy ngày như vậy ngủ say, trên thực tế bên trong phát sinh hết thảy Mạc Phàm đều nhớ, nhất là cái kia giễu cợt vô số ánh mắt nhìn mình, nó gỡ ra thái không khung thiên, để Mạc Phàm ý thức được thế giới kia bất quá là một cái hộp cát...
Mạc Phàm lần nữa bị thần du du cảnh trong mộng, một bên tại bóng đêm thê lương cỏ xanh trong vùng bình nguyên chậm rãi bước, vừa sửa sang lại chính mình thu hoạch biết được những chân tướng nửa nạc nửa mỡ này.
Đêm lạnh, trăng cao, thiên hà tinh rọi.
Mạc Phàm chính mình cũng không có chú ý tới trên người hắn bị một tầng bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy hào quang cho bao phủ.
Hắn giống như cảm ứng cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu!
Ánh mắt trước nay chưa có xa xôi, xuyên qua qua trùng điệp phiêu miểu chi không khởi nguyên vũ trụ, Mạc Phàm rõ ràng tại nguyệt diệu cùng thanh minh nhìn thấy được đến viên kia sáng đến cực điểm ánh sáng, tại trong tinh thần hồn ước của hắn cùng hắn Diệt Thế Chi Nhãn Nguyệt Thực ở giữa dung nhập, cuối cùng cùng mình tạo thành một loại hoàn mỹ chiếu rọi cùng đối xứng.
Giờ phút này, Mạc Phàm có thể cảm giác được vạn cổ thương linh ý chí chảy trên người mình, trên người ẩn quang chiếu đến trên trời, chiếu vào mặt trăng phụ cận, ở tòa này thế giới, hắn giống như là chân chính Thiên Đạo một trong.
Là cái kia vạn cổ trường tồn vĩnh hằng một dạng, tại lúc trong đêm một khắc lóe ra quang mang, nó là một viên ẩn tinh, tại thời gian nào đó, cái nào đó đặc biệt mùa màng, cái nào đó năm tháng mới đột nhiên nở rộ, cho dù Thái Dương hay là Tinh Nguyệt lập lòe phá đám, vẫn như cũ có thể thấy rõ ràng, sau đó tiếp tục ẩn tàng, lấp ló trốn vào trong Nguyệt Thực.
“Thần Ý Chí”.
“Thu được rồi”.
“Siêu Duy Vị Diện, vạn chúng thương linh Thiên Đạo ban cho Thần Ý Chí”.
Mạc Phàm trừng lớn hai mắt, trên mặt hiện đầy kinh ngạc cùng sợ hãi lẫn vui mừng!!
Có Thần Ý Chí cùng không nắm giữ Thần Ý Chí khác biệt thấy rõ.
Có Thần Ý Chí, chính là Thiên Đạo chân chính một trong những vạn vạn thương linh.
Mà lại, Thần Ý Chí này, chiếu ở trên bầu trời vũ trụ khởi nguyên, gắn ở những ẩn tinh thiên mang đa vị diện, chứ không phải chỉ riêng Siêu Duy Vị Diện.
Loại này mang ý nghĩa, Mạc Phàm đã là đầy đủ tư cách tham gia tranh đoạt Thần Vị.
Cũng là đầy đủ tư cách mang theo không gì sánh được Thần Quyền của mình, giáng lâm đến bất cứ vị diện nào.
Chỉ cần trên người hắn còn có Diệt Thế Chi Nhãn, còn có Nguyệt Thực.
Diệt Thế Chi Nhãn thời khắc này, lực lượng có thể muốn tương đương Siêu Thánh Chủng rồi!!!
Chính mình lên trời !
Xích Miện Nguyệt Thực ! ! !
Đây là Mạc Phàm ý chí bài danh.
Cái này Diệt Thế Chi Nhãn được ban cho Xích Miện Thần Quyền tối cao, phi thường phù hợp chính mình!
Mạc Phàm đối với Siêu Duy Vị Diện làm ra vô số chiến công cống hiến, đem Ác Mẫu cái này loại trừ đi ra, cuối cùng cũng thu được Thần Ý Chí.
“Lúc nãy mình nhìn vào Thần Vị, thấy hình bóng của Lucifer, Vĩ Linh Hoàng, Griffin... Chẳng lẽ những người này cũng thu được rồi Thần Ý Chí?"
Thần Ý Chí đại thể cũng không làm cho Mạc Phàm trở nên mạnh mẽ hơn quá nhiều. Trên thực tế, nó càng giống ghi nhận, là Thiên Đạo hóa thân có tiếng nói, khắc vào viên nào đó tinh mang trong khởi nguyên vũ trụ, để chúng Chư Thần có thể có tư cách tiến về thế giới ma pháp thu hoạch thần vị mà thôi.
Công bằng mà nói, hiện tại cũng không thay đổi quá nhiều cục diện.
Thực sự muốn có được Thần Vị hay là không, phải bước qua được xác Cổ Nguyệt Đế cái đã.
Đó mới là chân chính khó khăn nhất nghi thức....
Mạc Phàm tại cảm nhận cảm giác chính mình trở thành Thiên Đạo hóa thân một trong, nắm giữ vạn cổ thương linh Thần Ý Chí một trong, đột nhiên bắt đầu ý thức được mấy điểm còn chưa có rõ ràng.
“Lưỡng Cực Vị Diện khai sinh cùng lúc với Tứ Đại Vị Diện, vì sao mà bị tách ra ngay từ đầu, vì cái gì trở thành Khoa Học Vị Diện và Ma Pháp Vị Diện, đây là Thiên Đạo vạn chúng thống nhất ý tứ sao? Hay là Thiên Đạo thế giới ma pháp cũng giống như Siêu Duy Vị Diện, bị người nào đó giống như Thần Mẫu cầm cán, tự coi mình là Thượng Đế trên cao, ưa thích chính mình bố cục”.
Tô Lộc, Tần Trạm, Tiểu Dạ bên trong hồn ước nghe thấy Mạc Phàm trao đổi, đồng dạng lắc đầu.
Bọn nó không cách nào đáp lại.
Có lẽ thật tồn tại một vị Thượng Đế duy nhất toàn quyền như thế, nhưng dưới mắt Mạc Phàm vị trí phương diện là không thể nào biết được.
Tựa như trong lồng chim, có chút chỉ có thể nhảy nhót mấy lần, có chút có thể bay một nửa cao, có chút có thể bay đến đỉnh lồng.
Hắn chính là bay đến đỉnh lồng người, không cẩn thận bắt gặp người nuôi chim đang ‘nhìn trộm’ chính mình, hắn chính là Thiên Đạo Thượng Đế người ứng tuyển, mà chính mình dưới đáy mặt khác bầy chim bọn họ vẫn tại vui sướng hót líu lo làm người khác ưa thích tiếng ca.
Trừ phi bay ra đến lồng chim bên ngoài, không phải vậy vĩnh viễn không có khả năng trông thấy chân chính bầu trời.
Đạo lý này xưa nay chưa từng có phút giây thay đổi. Muốn thấy được đường chân trời, phải dũng cảm xông phá phần kia an nhàn cùng thoải mái dễ chịu, phải dũng cảm đứng lên, tìm kiếm chân lý cùng chân tướng, cuối cùng sẽ có một đáp án, kể cả đó chỉ là một cái nho nhỏ chim chóc có như thế khổng lồ quyết tâm.
Bất quá, không hiểu vì sao, Mạc Phàm luôn luôn có cảm giác mình đã từng bay ra khỏi cái lồng chim ‘an toàn’ đó rồi. Chỉ là dù hắn bay đến bầu trời bên ngoài kia, hắn hiện tại phát hiện cũng có thể lại là cái nào đó giả dạng Thượng Đế đến hư cấu, vỗ tay thưởng thức cùng bón ăn cho hành động dũng cảm ngoài mong đợi của chính mình, phảng phất chẳng qua là thay đổi đến tự thân bối cảnh ở một cái lồng chim càng to hơn, như vườn chim trong sở thú chẳng hạn...
Thật giống Thần Mẫu Gaia là giả nhân giả nghĩa Ngụy Ác Thượng Thương.
Mạc Phàm thực sự mong chờ một ngày nào đó bản thân mình muốn gỡ ra cái này vải che trời, nhìn một chút người kia xấu xí đến cực điểm chân diện mục đang bỡn cợt chính mình.
Chỉ là đột nhiên, Lục Niên nhắc nhở cho hắn một cái tin tức trọng yếu: “Bất quá, Chủ Thượng, ngài không cảm thấy Cổ Nguyệt Đế có chút kì lạ sao?”
Mạc Phàm lắc đầu, biểu thị Lục Niên nói tiếp: “Vì cái gì mỗi lần xuất hiện, vô luận là ngài nhìn thấy trước đây Minh Nhạn điêu khắc hình vẽ, vô luận là giống ngài diễn tả vừa rồi, tại thần du mộng cảnh, Cổ Nguyệt cũng tiếp tục bị mặt nạ che mờ, cảm giác cứ không phải rất thật, cứ như liền Thiên Cơ đều không thể xác định được danh tính của hắn”.
Lời Lục Niên nói ra, hiển nhiên không phải không có lý, thậm chí là lý lẽ trùng trùng, để cho Mạc Phàm đột nhiên cảm nhận đến một cái kì lạ thắc mắc.
Phải a.
Cổ Nguyệt danh tính, rất thần kỳ.
Vì sao chưa từng thấy mặt hắn.
Vì sao hồi ở Thánh Thành sự kiện, Minh Nhạn nhìn trước thiên cơ, không trực tiếp vẽ ra hình dáng Cổ Nguyệt, mà lại, hắn khuôn mặt, không phải nên là cái kia cha vợ Lucifer, kẻ đầu tiên mang hắc ám bản nguyên đến thế giới ma pháp pháp sư Galius sao?
Chẳng lẽ nói, hắn kì thật cũng không phải chỉ có một thân phận Galius, mà là quá nhiều thân phận bên trong, đến nỗi hình dạng đều không thể thống nhất.
Hắn giống Thiên Phụ, luân hồi chi kiếp bên trong làm nhân loại chủ lưu hóa thân.
Hắn sống bao nhiêu kiếp người rồi?
Vì cái gì tất cả Thiên Phụ, tất cả tam đại nóc nhà thế nhưng không có khả năng phát hiện ra hắn??
Thời điểm đó, nóc nhà là thế giới ma pháp cường đại nhất, không thể nào có sinh vật cường đại hơn xuất hiện.
Một kẻ có thần hồn luân hồi liên tục như vậy, người như thế muốn lẩn trốn khỏi tầm mắt nóc nhà cùng tam đại Thiên Phụ, trừ phi, hoặc hắn là nóc nhà, hoặc hắn chính là...
Một trong ba vị Thiên Phụ ! ! !
Tô Lộc nảy sinh một cái giả thuyết, mở miệng nói: “Chủ thượng, ngài nhớ lúc trước ngài nói với chúng ta cái gì trong lần đầu gặp Bàn Cổ không?”
Mạc Phàm khựng người một chút.
Lặng lẽ suy nghĩ qua một hồi, rồi tổ chức ngôn ngữ ổn áp mở lời: “Lúc đó, sau khi Bàn Cổ nắm lên Bạch Dương Nhật Kiếm, hắn đã nói tàn niệm trong thanh kiếm này chính là của hắn”.
Bàn Cổ phân thân một trong ở thế giới ma pháp, chính là Thiên Phụ Seiddark.
Mạc Phàm lúc đó sốc tận óc, nhưng bởi vì quá nhiều việc phải làm sau đó, nên hắn cũng không có thời gian suy nghĩ cùng hỏi thăm tường tận.
Bất quá nghĩ kĩ lại, cũng đúng, chẳng hạn như Quang Minh Thánh Thành tư tưởng từ đâu mà có, Thiên Sứ từ đâu mà ra, ý tưởng từ đâu mà xuất hiện.
Chính là Bàn Cổ ! ! !
Thiên Sứ chân chính là Bàn Cổ vĩ đại tác phẩm, hai vị Thiên Phụ khác là dựa vào ý tưởng của Bàn Cổ mà làm ra theo.
Sở dĩ thời đại đó Thế Giới Ma Pháp thiên đạo áp chế cùng bài xích cảnh giới cao cực mạnh, cho nên Bàn Cổ mới bắt đầu lại từ đầu, dùng chính mình phân thân cho phế tu vi, nhập gia tùy tục, tuân thủ đúng nguyên tắc thế giới ma pháp.
Sau đó, hắn cùng hai vị Thiên Phụ còn lại, dựa vào tri thức thiên tài của mình cùng chung tay sáng tạo ra một đời văn minh công pháp tu luyện --- ngày nay chính là ma pháp văn minh cho nhân loại.
Mà lại, bởi vì thiên phụ Seiddark là Bàn Cổ, cho nên cũng giải thích được vì cái gì tam đại Thiên Phụ ngày xưa có thể sáng tạo được Thần Hồn để luân hồi.
Thời đại đó pháp môn không có, cái gì cũng mới là sơ khai, nhân loại làm gì có thể có thời gian tu luyện nghĩ ra được Thần Hồn đâu.
Thẳng đến khi Bàn Cổ nói chính mình tia tàn niệm kia tương tự, Seiddark chính là một bản phân thân của hắn, Mạc Phàm liền minh bạch.
Nhưng còn Chaos và Văn Thái thì chuyện gì xảy ra?
Văn Thái từng nói rằng trong tất cả Thiên Phụ, hắn Văn Thái là người xuất phát điểm đi sau. Văn Thái nói cho Mạc Phàm biết, bản thân Văn Thái là được Chaos cùng Seiddark hướng dẫn đúc tạo Thần Hồn, hoàn thiện đội hình tam đại Thiên Phụ luân hồi bảo vệ sinh cơ nhân loại.
Dạng này có thể tạm thời ưu tiên loại Văn Thái ra khỏi danh sách.
Mà xác thực như vậy, Văn Thái đúng giống như nhân loại, hắn bên trong mới là làm tất cả những phát minh, hắn ham học, hắn cầu tiến, viết ra pháp môn, thử nghiệm chính mình mỗi một kiếp luân hồi thức tỉnh đủ tất cả các hệ khác nhau, là hắn định nghĩa chính xác 100% tinh thần vượt lên của nhân loại không thể nghi ngờ.
Vậy còn Chaos ? ? ?
Mạc Phàm nghĩ đến đây, da gà bắt đầu từng lớp từng lớp nổi lên.
Người này giống như, cũng giống Seiddark, tự mình ngộ ra Thần Hồn.
Hơn nữa, là Mạc Phàm ở Linh Vĩ Quốc chính mắt nhìn thấy Chaos có năng lực phân tách thần hồn. Hắn có thể đem phân thân thần hồn của mình thoải mái đặt ở nhiều nơi khác nhau. Loại năng lực này, không nên thuộc về nhân loại ma pháp phạm trù mới đúng.
Mạc Phàm đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, gõ đầu một cái.
“Thần Chủng Long Tâm, phân tách thần hồn”.
“Không... không thể nào... tuyệt đối không thể nào...”
Tại chính mình suy nghĩ vẩn vơ thời khắc, Mạc Phàm bắt đầu sợ hãi đến cực điểm.
Đáng c·hết Bàn Cổ, vì cái gì đã nhớ ra mình là Thiên Phụ Seiddark, nhưng lại hết lần này đến lần khác quên đi toàn bộ ký ức về thế giới ma pháp chứ. Còn nhớ được, vẻn vẹn chỉ có một chút về thiên sứ Azazel con trai cưng của hắn.
Này khả năng cùng trận chiến năm xưa với Cổ Nguyệt Đế hậu quả, bị Cổ Nguyệt Đế đánh cho tàn lụi.
Đột nhiên, Tần Trạm giống như là châm thêm dầu vào lửa, đốt cháy, nói : “Chủ Thượng, ngài còn nhớ Minh Nhạn nói, nó vẽ lại, là toàn bộ vẽ những trận chiến quan trọng then chốt của thế giới ma pháp không. Lúc đó ta tự hỏi, vì sao trận chiến kinh điển giữa Cổ Nguyệt Đế và Quang Vương Bàn Cổ ở thế giới ma pháp lại không hề được vẽ. Kì thật ra, nó đúng là được vẽ ấy. Cổ Nguyệt Đế một kiếp nhân loại điều tra ra thân phận của Bàn Cổ chính là Seiddark, cho nên hắn trận chiến ở Mỹ Châu đã kết thúc vị này Thiên Phụ. Có thể nói, trận chiến đó, nguyên bản vẫn là bị Minh Nhạn vẽ lại, chỉ là chúng ta đều không biết, đó là cuộc đại chiến giữa hai vị Thiên Phụ mà thôi”.
“...”
Mạc Phàm run rẩy lẩy bẩy người, trong du hồn phương thức vò đầu bức tóc.
Tại một phần một vạn xác suất bên dưới, hắn vẫn cầu nguyện cho chính mình tự nãy giờ là đang bổ não, đang suy diễn cực đoan thái quá.
Hắn đang cố bấu víu, tìm một cái dẫn chứng nào đó để xóa bỏ tâm trí hắn những thứ suy nghĩ ấu trĩ và vô tri này.
Nhưng tìm mãi tìm mãi....
Mạc Phàm chỉ càng cảm thấy mình đang suy luận đúng hướng...
Càng cảm thấy...
Lưỡng Cực Vị Diện, đóng giả Thượng Đế.
Vì cái gì chỉ có mỗi mình Cổ Nguyệt Đế biết Khoa Học Vị Diện và Thế Giới Ma Pháp dung hợp mới là chìa khóa của Thần Vị.
...
Chẳng lẽ không phải bởi vì Mạc Phàm sao ? ? ?
Chaos vô tận thủ đoạn đánh lừa thế giới ma pháp lẫn khoa học thế giới, đem Mạc Phàm về.
Là hắn nhìn thấy Mạc Phàm trên người thiên phú tiềm năng.
Cho nên hắn mới có thể kết luận Thần Vị phương thức thai nghén.
Rõ ràng là rất trùng hợp, trùng hợp đến để cho người ta giật nảy cả mình, cả Cổ Nguyệt Đế, cả Chaos đều giống nhau, đều là hai kẻ duy nhất biết rõ bí mật Thần Vị hơn bất cứ ai.
Vì cái gì Thanh Long phải bị c·hết, có nhất thiết Thanh Long phải hóa thành Tiểu Nê Thu không? Ngẫu nhiên sao?
Thượng Đế?
Ngụy Thượng Đế?
Cổ Nguyệt Đế.
Chaos...
Bức họa cổ, Hỗn loạn...
Cổ Nguyệt Đế nắm giữ Hỗn Loạn khởi nguyên. Hắc Ám tiền thân chính là sự Hỗn loạn của vũ trụ mà ra.
Đúng Chaos, Hỗn Loạn chính là Chaos, Thứ Nguyên Pháp Thần đầu tiên của thế giới ma pháp, là hắn nắm giữ lực lượng Thứ Nguyên mạnh nhất.
Chaos.
Cổ Nguyệt Đế...
“Tư tưởng thế giới duy nhất một Thánh Thành là từ đâu mà có. Hồn thai Michael là do ai sáng tạo? Vì cái gì Michael nhất nhất phải luôn bị nguyền rủa g·iết c·hết bằng được Lucifer”. Sau đó, Tô Lộc nói ra thêm một câu trí mạng này.
Sập tiệm ! ! !
Lật bàn.
Mạc Phàm bừng tỉnh trong nước mắt.
Tất cả nhận thức hoàn toàn bị lật đổ.
“Chaos, chính là Cổ Nguyệt Đế !!!!!!!!!!!”
Thế giới ma pháp nhân loại ma pháp định nghĩa bắt đầu bởi Thiên Phụ.
Kết thúc cũng chính là bởi vì Thiên Phụ.
Tam đại Thiên Phụ bên trong, ngoại trừ Văn Thái ra, không có ai là thực sự nhân loại nguyên gốc.
Mạc Phàm có đ·ánh c·hết cũng không thể nghĩ ra, cuối cùng cuộc đời mình kẻ thù, lại chính là kẻ mà hắn thần tượng nhất, là kẻ sáng tạo, dẫn dắt chính mình hành trình.
.............................
.............................
Hắc Ám Vị Diện bên trong một tòa Miếu Cổ.
Một nam tử cứ thế tiến bước vào bên trong.
Hắn có một cuộc hẹn, của một người bạn đã lâu rồi không có gặp mặt.
“Ngươi đến rồi, Văn Thái”. Cổ Nguyệt Đế mở miệng cười.
Văn Thái thanh tịnh mà điềm đạm, giống như cũng đã đoán biết được thân phận người bạn cũ của mình.
“Lâu rồi không gặp, mà lại, ta nên gọi ngươi là gì đâu?”
Cổ Nguyệt cười ôn hòa, đáp: “Trong miệng các ngươi, Thượng Đế, Chaos”.
.................
.................
P/S: Cuối cùng cất kỹ nhất tựa đề Chaos - Kỷ nguyên hỗn loạn !
..............