Chương 1434: Cuối cùng kết thúc Siêu Duy hành trình
. . . . .
“Để dưới đất chỗ tránh nạn người ở bên trong có thể chạy bao nhiêu liền chạy bấy nhiêu”. Mục Bạch tại Mạc Phàm bên cạnh, đột nhiên mở miệng ra nói.
Mục Bạch đúng là thúc thủ vô sách, theo như hắn định lượng, bây giờ là đã quá muộn, chắc chắn sẽ không thể chạy sang kịp Đông Châu cùng Nam Châu cứu người, mất đi toàn bộ vô tận lam hải tất cả hải vực, ngoài Tây Giới và Phương Bắc, có thể vớt vát số lượng cơ hồ cũng sẽ giảm bớt hơn phân nửa.
Bầu trời sa mạc hóa đổ xuống kinh khủng hơn rất nhiều so với tưởng tượng, giống như là mở ra đại môn, vô cùng vô tận sa bụi nóng rực trút xuống có sức nặng không kém mấy toà thiên thạch đại lục đồng thời buông xuống đại địa, lan tràn đến toàn bộ đường ven biển. Nếu là lớn nhất mặt phía đông và phía nam hai cái căn cứ thành thị đều mất đi, đó đúng chính là nhân loại tận thế đến. Đông Châu là gốc rễ nhiều sinh đẻ nhất, có đến tiệm cận ngàn tỷ nhân khẩu, sợ rằng sẽ bởi vì các loại nguyên nhân c·hết rất nhiều người, tối thiểu nhất biết được sẽ giảm một nửa.
Chưa kể Nam Châu, duyên hải hải vực Hải Châu, căn cứ Hàn Hải Điện.
Mạc Phàm nghe được Mục Bạch những lời này đương nhiên hiểu, mặc dù đáng ăn mừng là Sở Giang có thể có bảo hộ được tốt Triều Ca, nhưng cứu người vấn đề này... tổng bộ lần này xác thực cũng không có biện pháp.
Không phải là Thiên Vực Triều Ca không đủ sức chứa, cơ bản là đủ. Triều Ca rất rộng lớn, đất thưa đất dư mênh mông bát ngát, dân cư thành thị chẳng qua chỉ tập trung một mảng rất nhỏ mà thôi. Cứ nhìn vào huyện Phúc Lộc hay biên ngoại Nam Thành Triều Ca là rõ, hai nơi diễn ra trận Đế Hoàng tranh đấu, tuyệt đối không thể có diện tích nhỏ được. Nói không chừng nếu gom hết nhân loại bộ phận nhét vào, sợ rằng vẫn dư thừa một phần ba.
Quay về thực tại.
Cơ Quan Thí Thần xác thực cường đại, liền Mục Bạch bây giờ đi một mình mà không có Triệu Mãn Duyên cùng phụ gánh vác, hắn chắc chắn sẽ sống không nổi dưới thế giới sa mạc trên đỉnh đầu đổ xuống, cho nên tốc độ cứu người của hắn nhất định sẽ bị hạn chế.
Mà Mục Bạch và Triệu Mãn Duyên bây giờ đã tính là trong đội ngũ thuộc về những người đáng gờm nhất rồi, liền sử thi cấp như Lạc Nhạn, Ngô Việt Hùng đều phải quay về Triều Ca trú ẩn, không quá đủ vốn liếng đối chọi cái này Thiên Tai t·hảm h·ọa. Phải biết, Giang Dục thậm chí trước đó suýt c·hết, bởi vì kết giới của mọi người bất ngờ bị nứt, trúng phải một đạo thác tuyền Thiên Đạo Diệt Tuyệt đổ sụp xuống nuốt chửng Giang Dục.
Suýt nữa một chút Thiên Cơ mà Mạc Phàm nhìn thấy đã thành sự thật, suýt chút nữa Giang Dục đ·ã c·hết oan. Nhưng may mắn chính là, Mạc Phàm trở thành Toàn Chức Pháp Sư, thức tỉnh Trì Dũ Hệ cấm chú, thay đổi Thiên Cơ cứu được Giang Dục.
Cho nên hiện tại nói tới cứu người, chủ yếu chỉ dựa vào Mạc Phàm, Lucifer, Yêu Tổ Đế Tuấn, Ma Tổ La Hầu, U Minh Tội Hồ Mạc Tà, hoàng đế Hạ Băng những vị Đế Hoàng cấp bậc.
Cả U Minh Tội Hồ Mạc Tà và Kim Mao Sư Vương đều là Thần Thú của Hoàng Tuấn nuôi, nhưng ngặt cái nổi, Kim Mao Sư Vương chính là sủng thú cũ của Thần Mẫu Gaia. Nó ngày xưa đã từng đánh với Bàn Cổ một lần, mặc dù bị Bàn Cổ đánh cho phế đi tứ chi, nhưng cũng kịp cắn trộm đi Bàn Cổ một miếng móng chân.
Mà bây giờ gặp lại, Bàn Cổ trong vai hoàng đế Hạ Băng vốn đã có lòng không chấp nhặt chuyện cũ, nhưng đầu này sư ngu ngược lại gầm gừ inh ỏi, cố chấp định đánh lén Bàn Cổ trả thù... Chuyện sau đó, chính là không có sau đó nữa, người ta chỉ nhìn thấy mỗi Mạc Tà trở thành thú cưng của vị Đại Tổ Thần vĩ đại này.
Trung Châu yêu tộc, ma tộc, thú tộc, mộc tộc là do Đế Tuấn, La Hầu đến phụ trách cứu vớt. Hai tên này tại thời điểm cuối cùng quay đầu sửa sai, cũng coi như biết nghĩ cho đồng tộc, Mạc Phàm sẽ không rảnh đi hỏi lại tội.
Những vị Đế Hoàng còn lại chia nhau giải cứu những địa phương khác kề cận xung quanh Tây Giới và Bắc Phương thương linh cùng người còn sống.
Về phần Đông Châu, Hải Châu và Nam Châu thì...
“Mạc Phàm, ngươi không gian ma pháp thế nào?” Bàn Cổ hỏi.
Mạc Phàm : “? ? ? ?”
“Đã hết ma năng”.
Bàn Cổ khóe miệng co giật, có chút bực ngang, giống như là một vị cao tuổi tiền bối trách mắng tiểu bối không hiểu chuyện: “Ta hỏi ngươi là Không Gian Ma Pháp của ngươi có đủ sức gánh vác toàn bộ mọi người xuyên qua không, như vậy sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Ma năng ma năng cái gì, ta không hỏi ma năng, ma năng là thứ gì, xưa nay chưa từng nghe qua ma năng”.
Có thể vừa nói ra câu đó xong, Mạc Phàm đột nhiên tự đánh trán mình một cái, sau đó ôm chằm lấy Đại Thần Bàn Cổ bả vai mà vỗ.
Suýt nữa thì quên, hắn nhớ tới một cái truyền thuyết rằng, thiên hạ đồn vị này Đại Thần Bàn Cổ xác thực có một cái hạng mục danh bất hư truyền Thần Chủng ---- Thần Chủng Vĩnh Hằng Thần Quang.
Cửu thải chi quang, vô hạn ma năng ! ! !
Biến thái.
Có thể sánh ngang Long Thần Thần Tâm, Thần Mẫu Thần Thể, Hắc Ám Thần Ngục, vậy cũng chính là cái này Vĩnh Hằng Thần Quang.
Mặc dù ban đầu Mạc Phàm cũng cảm thấy rất vô lý loại này phá vỡ mọi định luật nguyên tắc tồn tại.
Theo đáng lẽ, thế gian vốn là không nên có thứ gì động cơ vĩnh cửu mới đúng, năng lượng làm thế nào có thể xài hoài không hết đâu?
Thẳng đến Đại Thần Bàn Cổ triển khai lực lượng, trong thời gian rất ngắn chu cấp ma năng khôi phục không gian hệ ma năng cho Mạc Phàm thì hắn mới hiểu được.
Cái gọi là Vĩnh Hằng Thần Quang, thực tế thì cũng không phải là vô tận ma năng như mọi người vẫn hiểu. Chẳng qua là, Thần Quang cửu thải có khả năng thắp sáng, cửu thải chi quang lan truyền lẫn nhau khôi phục lẫn nhau, đem ma năng nguyên bản tốc độ khôi phục tăng lên gấp một triệu lần. Cho nên, tại thị giác mắt thường nhìn thấy, trong một trận chiến kéo dài thông thường, nếu biết cách phân bổ hợp lý chiêu thức, Bàn Cổ không khác gì vĩnh hằng ma năng.
Giống như Mạc Phàm dạng này Ma Pháp Pháp Thần, thần thức cường đại đến cực điểm, Bất Hủ Đế Hoàng bên trong đỉnh tiêm tồn tại chẳng ai so được với hắn Thần Thức cùng tinh thần lực, thế nhưng tốc độ khôi phục ma năng chỉ có hơn cấm chú pháp sư áo nghĩa khoảng tầm nửa vạn lần. Mà Bàn Cổ, trực tiếp bỏ xa 100 vạn lần, khác biệt chênh lệch đáng suy ngẫm.
Tuy nhiên, phải biết lên đến cảnh giới càng cao, một cái ma pháp ma năng tiêu hao vẫn như cũ là cực kỳ lớn. Bàn Cổ nếu thi triển liên tục quá nhiều tối cao ma pháp, kết quả cũng sẽ có lúc quá trình bơm ma năng chu cấp này không thể theo kịp quá trình tiêu hao, dẫn đến cạn kiệt.
Bàn Cổ cũng sẽ có giới hạn ma năng cao nhất của mình, không phải vô hạn, hắn chỉ là hiệu suất bơm so với Đế Hoàng bình thường nhanh hơn rất nhiều, nhưng muốn bơm đầy chính mình, hoàn toàn không phải chuyện nhỏ.
Tỷ như vừa rồi Bàn Cổ bơm ma năng khôi phục không gian ma pháp cho Mạc Phàm, vị này đã miệng lẩm bẩm chửi thề.
Giới hạn ma năng của Mạc Phàm nếu tính toàn hệ ma pháp, thậm chí đã không thua gì Đại Thần Bàn Cổ thời kỳ đỉnh phong đấy, đừng nói là giống như bây giờ.
Càng buồn rầu hơn nữa chính là, Thần Quang đại hào của Bàn Cổ không thể giao phó cho Mạc Phàm, cũng không thể cho hắn mượn. Này là thế giới tinh thần thức hải của Bàn Cổ, trừ phi là hắn c·hết, nguyền rủa hệ của Lucifer t·ấn c·ông vào thần thức c·ướp đoạt đi ra, bằng không đúng là không có cách sở hữu.
.............
.............
Siêu Duy Sơn.
“Aaaaaaaaaaaaaa!”
“Chỉ thiếu một chút xíu, chỉ thiếu một chút!”
“Sở Giang, vì sao, Sở Giang, vì sao chứ? Ta đối với ngươi có chỗ nào không thích hợp...”
Một giọng nói quen thuộc, một tiếng la hét kêu gào thất thanh quen thuộc.
Tại lúc chuẩn bị đi ngủ, Thần Mẫu Gaia mới vừa rồi còn đắm chìm trong Cơ Quan Thí Thần vĩ đại kế hoạch của mình, giống như toàn bộ thế giới đều không đủ cho nàng giẫm đạp, nhưng hiện tại ngẩng đầu lên nhìn thấy cảnh Mạc Phàm mở ra Không Gian Thần Nhãn đem vô số chúng sinh cho kéo về Triều Ca, là cái tên này dùng phong thái lãnh đạm cấm chú phá hủy nàng suốt đời an bài bố cục, đem nàng kế hoạch đốt đến không còn một mảnh, Thần Mẫu cả người đều giống như rơi vào trong thâm uyên, ngủ đều không thể nhắm mắt.
“Sở Giang, Mạc Phàm, Bàn Cổ, aaaaaaaaaaaaaa!!!”
“Vì sao, các ngươi đều muốn ngăn cản ta.........”
“Các ngươi vĩnh viễn sẽ không thể chống lại được Cổ Nguyệt... ta nguyền rủa các ngươi...”
Bừng bừng bừng ~~~~~~~~~~~~~
Thần Mẫu tại trong Thần Hỏa ngọn lửa đốt mãi đốt mãi không có tan, nàng nhục thể gần như điên cuồng bị đốt, càng phát ra tiếng động to, ngược lại ngọn lửa làm bỏng càng là dữ tợn.
Cơ thể Thần Mẫu là bất tử chi thân, ngược lại là có thể trốn qua một kiếp này, nhưng Thiên Đạo rốt cục đã bị bóc tách ra, tàn niệm linh thể của nàng yếu ớt chịu không nổi, nàng nghĩ đến một loại nào đó khả năng hàng triệu năm sau chính mình tỉnh lại, nhất định sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu từ Thiên Đạo giam cầm, hoặc là trả thù, nghĩ thôi, đầu đã đau nhức như búa bổ rồi.
Thần Mẫu mệt mỏi, tàn niệm ở Siêu Duy Sơn bắt đầu dần dần ỉu xìu muốn ngủ.
Nàng nhớ kỹ mấy tên nhân loại này.
Nhất là Mạc Phàm.
Ban đầu là nhỏ bé đến tội nghiệp chạy nạn ác ma, chính là một cái để nàng đều khinh thường có thể làm nên chuyện lớn trong Thiên Cơ người.
Là chính nàng nuôi vỗ béo hắn.
Hiện nay, nhân loại này cường đại đến mức vượt ngoài tầm kiểm soát của nàng, cho dù là Bàn Cổ hiện tại cũng không có bá đạo đáng sợ như hắn.
Thua...
Một kiếp này, ta lại thua...
Thời đại cũ thất bại, thời đại này cũng thất bại.
Thế đạo này, nhân gian này, đến tột cùng còn phải đợi bao nhiêu năm nữa, ta Thần Mẫu Gaia mới có thể thống trị...
Không bằng đợi thêm một tỷ năm? Hướng về tương lai ấp ủ sứ mệnh...
Một tỷ năm sau, hi vọng lúc ta mở mắt tỉnh giấc, thế gian sẽ không còn những người giống như bọn hắn.
Mặc dù là xác suất đó... thấp đến vô hạn không biết ! ! !
Bất quá, vẫn còn đáng gửi gắm ký thác hơn thời đại này, thời đại này nhân loại quá nhiều thiên tài quá mạnh, quá nhiều trí tuệ giả đầu óc không thể tin được, căn bản c·hết cũng không tín là cỡ nào t·hảm h·ọa.
Giữa thiên địa vô cực bão táp, Siêu Duy Sơn trơ trọi ở đó, sừng sững mà hiên ngang, giống như là chứng nhân lịch sử cho một thời kỳ vàng son của khởi nguyên cổ thần.
Giữa tâm bão cát, một bóng nam nhân lúc mờ lúc hiện xuất hiện tại Siêu Duy Sơn.
Khi Thần Mẫu mờ mịt nhìn thấy hắn, nàng kinh hãi hoảng sợ không thể tin được.
“Ngủ đi, ngươi làm được, đã là rất tốt, rất hợp ý ta”.
................
................
Một trận chém g·iết kéo dài, một trận cứu người t·hảm h·ọa tai kiếp cũng đã kết thúc, trở về sau đó đã là 5 năm trôi qua.
Thương linh chúng sinh, rốt cục có thể rời đi cái địa ngục này rồi.
Tất cả mọi người bắt đầu rời đi về Thiên Vực Triều Ca, trận Thiên Đạo Diệt Tuyệt này thật muốn tiếp tục kéo dài mà nói, mấy ngàn, mấy vạn năm cũng không cách nào kết thúc. Đứng ở Triều Ca trên phương hướng nhìn ra bên ngoài thế giới, có thể thấy được phía ngoài là một cái đại lục tân thế giới, hoàn toàn là bụi cát khổng lồ, lốc xoáy khổng lồ, trời vĩnh viễn đổ sập kéo theo sa mạc cuốn trôi tất cả, nhìn thôi cũng đủ để rùng mình rồi.
Thiên Đạo Diệt Tuyệt vẫn không có cách nào kết thúc, nó sẽ vẫn ở đó thôi, cho đến khi kỷ nguyên mới hình thành. Sở Giang có thần thánh hơn nữa, cũng chỉ vẻn vẹn là cứu được một góc tảng băng trôi, giữ lại mầm mống cổ đại Triều Ca khu này làm nhà cho mọi chúng sinh.
Bao nhiêu đế quốc khổng lồ cứu không kịp, bao nhiêu thương linh yêu tộc cứu không kịp thì đã bị c·hôn v·ùi xuống bão cát.
Siêu Duy Vị Diện, thất thủ.
Số lượng thương linh sinh vật c·hết, bất chấp Mạc Phàm dùng Không Gian Pháp Nhãn cứu, cũng đã lên đến hàng ức vạn...
Còn may là giữ lại được mỗi một chủng tộc một ít huyết mạch hạt giống, nhân loại cũng cứu được khoảng tầm một phần mười...
Mấy vạn năm tiếp theo, mọi người chắc chắn sẽ không rời khỏi Triều Ca được.
Vị Diện đóng cửa, nội bất xuất, ngoại bất xâm.
Đáng ăn mừng là...
Thế giới suy yếu, thiên đạo rời khỏi Thần Mẫu.
Thời khắc này, trật tự cũ không còn, một chút quy tắc sẽ bắt đầu bị xóa đi để sửa đổi.
Hiện tại.
Hỗn độn hệ... được phép sử dụng ! ! !
..............
Trở về Triều Ca, Mạc Phàm uể oải cả người.
Mệt mỏi, liền phải hảo hảo ngủ một giấc.
À há, ngủ phải có gối êm.
Một vị ở thế giới ma pháp, một vị ở quang minh vị diện, một vị trong kiếm đạo trường hà, một vị tại Minh Nguyệt Cung...
Bây giờ rất mệt, không thể phân thân phụ thể cùng lúc được.
Làm lựa chọn.
Chỗ nào trùm đầu thơm nhất đâu?
Mạc Phàm trong lòng đã sớm có đáp án.
...........................................................................................................
.............................................................................................................
P/S (lời tác giả):
Một hồi bút ký nhân sinh của Siêu Duy hi vọng mang đến cho mọi người trải nghiệm thú vị.
Cảm tạ mọi người đã theo ta đi đến tận giai đoạn này.
.............