Chương 1394: Hỏi ý kiến ta chưa
..........
Nửa giờ trước.
Hô hô hô hô ~~~~~~~~~~~!
Kết giới bắt đầu nổi sóng lăn tăn, tần số rung động càng lúc càng nhanh. Giang Dục cả người ngây dại, hắn loáng thoáng nhận ra con quái vật gớm ghiếc ghê tởm khổng lồ kia đang lấy tốc độ khủng kh·iếp chạy tới nơi này, như bò tót hì hục phang thẳng vào kết giới.
Mặt sau kết giới, chấn động không ngăn được, đ·ộng đ·ất cường độ cao cùng xung lãng trong không khí làm cho gió giật bạo nộ cực mạnh, địa phương này, cứ coi như là bên trong kết giới đi chăng nữa, thực tế cũng hoàn toàn không có chỗ cho dưới vô địch quân vương đứng đây.
Khí thế áp bách to lớn và kinh sợ khiến cho Giang Dục ý thức được mình không có cách nào thừa nhận nổi lực lượng phát ra từ kết giới Quang Thủy Côn Châu phía trước.
Giang Dục ngẩng đầu lên nhìn Sa Đọa Xích Thố Chiến Hoàng Hạt đang liên tiếp đập nát kết giới phòng thủ của Triệu Mãn Duyên, cảm thụ của hắn khác với Triệu Mãn Duyên, hắn giờ khắc này cảm nhận được lực lượng bá đạo cùng bị uy h·iếp, cũng có thể nói là cảm giác lực lượng song phương chênh lệch khó thể cưỡng lại, ẩn sâu trong thâm tâm liền sinh ra một loại mất đi ý chí chiến đấu.
Đối mặt chân chính Đế Hoàng, đây liền không phải chủ nghĩa can đảm bình thường đều có thể. Có thể thấy hai chân Giang Dục run rẩy bắt đầu lui dần về phía sau.
“Cẩn... cẩn thận... kết giới sắp vỡ, nó... nó tới!”
Giang Dục cắn răng nhả ra mấy chữ.
Ùng ùng ùng ùng ùng ~~~~~~~~~!
Bây giờ Yêu Vân che kín thiên không, tầng mây đỏ lòm từ cuối đường chân trời đang điên cuồng bay về phía này, tốc độ còn nhanh hơn trước kia nhiều lắm. Khí thế của nó tựa như thiên quân vạn mã, còn hơn cả biển gầm sấm động, khoảng cách song phương cách nhau mấy chục dặm đằng sau kết giới nhưng vẫn có thể áp chế sử thi Quỷ Bí Giả Giang Dục hít thở không thông.
Bên cạnh Giang Dục, “chủ nhân” theo đúng nghĩa đen của hắn là Hắc Miêu vốn chỉ có Thượng Vị Quân Vương trình độ, nhưng nhờ Thú Hồn Sư pháp môn, nó ‘vay mượn’ được ‘sủng thú’ của mình Giang Dục Địa Tạng La Hán hào quang, có thể trong nháy mắt cũng là không sai biệt lắm tiệm cận sử thi cảnh.
Hai đầu sử thi tương hổ lẫn nhau, cùng với bán Đế Hoàng Triệu Mãn Duyên và sát vách Đế Hoàng thái ti giám Đông Ly Cao Kiệt cùng nhau liên thủ chống lại Xích Thố Chiến Hoàng Hạt.
Tới thời điểm này, bọn hắn vậy mà đã cầm cự được tận hơn mười ngày. Mặc dù hoàn toàn là bị chà đạp treo đánh, nhưng bọn hắn vẫn kiên cường bất khuất thủ vững, lầm lầm lì lì, không để cho vị kia Sa Đọa Đế Hoàng tiếp tục càn quét sâu vào tới các quận huyện, căn cứ quân khu, tiểu trấn lân cận. Có thể chủ yếu làm được tới trình độ này là bởi vì Triệu Mãn Duyên và Cao Kiệt nắm giữ đồ vật quá đặc thù.
Triệu Mãn Duyên không trả lời Giang Dục, hắn lúc này đã tiến vào Nông Thực Sư thể trạng, thân mình trong suốt đứng ở trong thế giới Tiên Sâm Thái Cổ Thụ, trạng thái này tựa như linh hồn xuất khiếu, linh hồn hắn cùng Nữ Chúa Côn Bằng đang tồn tại song song bên trong hạch tâm lực lượng của Tiên Sâm Thái Cổ Thụ, ngay tại huyện Phúc Lộc cắm rễ xuống mặt đất, bừng bừng sinh trưởng vô cùng khổng lồ.
Luồng ánh sáng từ Tiên Sâm Thái Cổ Thụ phóng thích ra chính là dung hợp quang hệ cùng thủy hệ và thổ hệ, tạo thành kết giới Quang Thủy Côn Châu, bao phủ toàn bộ phạm vị bọn hắn, ảnh chiếu ngược ra ngoài cũng xuất hiện quang mang chói mắt. Người bên ngoài chỉ nhìn thấy ánh sáng lóe lên, ngoài ra không thể nhìn rõ bất kỳ vật gì.
Kì thật Kinh Thế Đế Hoàng công kích cũng không phải là hoàn toàn không thể chống đỡ. Không phải tất cả chiêu số đều là vũ trang hóa tất sát chi chiêu một phát c·hết luôn, coi như Mạc Phàm dạng này muốn dùng sơ giai ma pháp g·iết c·hết Triệu Mãn Duyên cũng có chút ăn nói hàm hồ bậy bạ. Đừng nói sơ giai, thậm chí trung giai, cao giai cũng còn khó, cứ việc tất cả đều là pháp tắc của Pháp Thần, nhưng nửa bước Đế Hoàng cũng không phải gà cồ dễ như vậy bị vặt lông, chí ít những loại ma pháp đó không thể nào trong dăm ba ngày liền có thể.
Triệu Mãn Duyên phòng ngự xác thực là mạnh. Hơn nữa, Cao Kiệt liên tiếp q·uấy n·hiễu Xích Thố Chiến Hoàng Hạt, đồng dạng càng làm cho nó bị phân tâm. Trên tay Cao Kiệt là quang tác (dây roi) cùng Kim Khâu Nhục (kim chỉ) hắn vốn là Thương Kim Giả mạnh nhất triều đình Thanh Vũ đằng sau hoàng đế Hạ Băng, ma cụ v·ũ k·hí, pháp môn dĩ nhiên đầy mình. Lại có Triệu Mãn Duyên mai rùa phòng tuyến một bên, Giang Dục cùng Hắc Miêu hậu cần nhảy múa, trong lúc nhất thời cũng tạm thời miễn cưỡng trở thành một khối liên minh chống đỡ được ngăn ngắn thời gian với Kinh Thế Đế Hoàng.
Chẳng qua là, Đế Hoàng, như cũ vẫn là Đế Hoàng.
Mười mấy ngày bị cầm chừng bên dưới, Xích Thố Chiến Hoàng Hạt rốt cục muốn bộc phát lực lượng.
Một tiếng hí dài bên dưới, cái đuôi bò cạp của nó giống như là Hỏa Đăng Tiêm Kích. Ở trên không trung gồng năng lượng cực mạnh bắn ra một tia đỏ chót hỏa tiễn.
Ầm một tiếng, kết giới của Triệu Mãn Duyên đổ vỡ tại chỗ.
Triệu Mãn Duyên, Giang Dục bị thổi bay va đập không biết bao nhiêu tòa lô cốt trong trấn. Mà Cao Kiệt lấy thời gian tranh thủ cho bọn hắn ổn định lại, chính mình xâu kim khâu đan ánh sáng ở trên bên hông Xích Thố Chiến Hoàng Hạt để tập kích t·ấn c·ông.
Chỉ bất quá, Xích Thố Chiến Hoàng Hạt hình thể khổng lồ thế kia nhưng loại xoay sở cực nhanh, khiến cho Cao Kiệt đập vào mắt cảnh tưởng rung động thị giác không nói lên lời, thậm chí còn rùng mình một cái. Chẳng biết từ lúc nào, hình thể khổng lồ của nó đã gần trong gang tấc, cái đầu ngựa dữ tợn xấu xí của nó đã ngay ở trước mặt.
Nó hí một tiếng dài, hai lỗ mũi khổng lồ thở ra khí nóng phải đến hàng vạn độ, lập tức để cho cơ thể Cao Kiệt chịu đến một cảm giác không gì sánh được nóng rát, một phần chiến y quan cao bên ngoài liền rất nhanh bị phân hủy. Mà ngay khi Xích Thố Chiến Hoàng Hạt vừa định mở miệng ra hút Cao Kiệt vào ngấu nghiến, thì đúng lúc đó, nó cảm nhận được thế giới giác quan đang bị một vị nào đó càng so với mình khủng bố chính chằm chằm.
Xích Thố Chiến Hoàng Hạt bỏ qua Cao Kiệt, sửng sốt quan sát về phía bầu trời cao, con ngươi khẩn cấp co rụt lại.
Yêu Vân biến mất.
Nguyệt Thực hàng lâm.
Bên trên Nguyệt Thực, có một điểm ngân dị quang mang như là lưu tinh bọc hắc ám bay từ trên vũ trụ xuống.
Mặt đất nhấp nha nhấp nhô lung lay chịu không nổi, vạn vật ở tòa tiểu trấn này bị lực hút triều tịch thay đổi mà lưng lửng hờ hững nâng lên giữa không trung.
Chỉ nhìn thấy từ bầu trời trên kia, một viên thẳng tắp dài dòng Vĩnh Dạ Ma Kiếm đâm thẳng xuống với tốc độ tiệm cận ánh sáng, đồng thời xẹt ngang qua thương khung, đem bầu trời thương khung đóng băng như Vĩnh Dạ bức tranh, đem Xích Thố Chiến Hoàng Hạt cho cùng một chỗ bị xâm nhiễm lĩnh vực, đứng hình trong đó mất mấy giây đồng hồ.
Đến khi nó mở mắt ra lại, chỉ nghe ầm một tiếng, có một loại sụp đổ khụy chân, thân thể nó lảo đảo ngã ầm xuống đại địa, biến khối này to lớn thảm địa cho lật tung hoàn toàn, chiến lửa nổ to tận hàng trăm dặm lên phương thiên bầu trời.
Wyyyy yyyyy ~~~~~~~~~~~~~~~!
Vĩnh Dạ Ma Kiếm cắt mặt một bên con mắt của Xích Thố Chiến Hoàng Hạt, đem nó mặt ngựa một bên mắt cắt sâu một đường, con mắt trái thậm chí đã lờ mờ đục ngầu sưng mủ rất nặng, tạm thời không thể quan sát tốt được.
Phía trên càng cao bầu trời, Mặt Trăng Máu phô diễn càng giống một bức tranh tĩnh mặc giữa đêm Vĩnh Dạ vạn vật bị hàn băng khô đóng.
Đột nhiên người ta thấy bức tranh đó giống như bị người nào xé ra một mẩu nhỏ, ngay tại chính giữa thu hút thị giác nhất, một vị như từ trong tranh Thần Minh Diệu Nhật bước ra, vân đạm phong khinh phóng ánh nhìn sắc lẹm đến cặn bã Xích Thố Chiến Hoàng Hạt ở dưới đáy văn minh nơi này.
Không có cái gì lòng vòng giải thích, người này, đúng Mạc Phàm.
Tê tê tê tê tê tê ~~~
Hí hí hí ~~~~~~~~~~~~!
Như là chiến trường viễn cổ có thiên binh vạn mã hú hí, Xích Thố Chiến Hoàng Hạt nổi giận đùng đùng vất vả đứng dậy, nó ngẩng cao đầu, trên người đỏ rực hỏa diễm của nó, hai chi trước là chân ngựa, tám chi sau là phần thân đuôi bò cạp, cơn thịnh nộ của nó lập tức khóa chặt Mạc Phàm ở giữa không trung, thanh âm của Xích Thố rít lên bén nhọn chói tai mang theo chấn động tinh thần cường đại. Sợ rằng những sinh vật cấp thấp nghe thấy tiếng rít này sẽ lập tức thủng màng nhĩ, mạch máu nổ tung mà c·hết.
Nói đâu xa, rít một tiếng, xa xa trong tiểu trấn đang nằm chật vật, Hắc Miêu lẫn Giang Dục đều bị đục thủng màng nhĩ, điếc lâm sàng. Nếu không phải Mạc Phàm kịp thời mang huyền âm ma pháp chặn đứng lại, hậu quả thật khó mà nói.
“Trốn trong lõi hành tinh bú sữa mẹ, bây giờ lại muốn trồi lên trên xã hội thương linh làm cái cặn bã Sa Đọa Đế Hoàng. Đĩ ngựa, đã hỏi qua ta Xích Miện Tuần Thiên chưa?” Mạc Phàm chán ghét ra mặt nói.
Mà lại, nói không thì không đủ, chẳng đợi đối phương trả lời liền lập tức muốn đánh.
..............