Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1390: Khóc cái gì mà khóc




Chương 1390: Khóc cái gì mà khóc

....

Ầm một tiếng.

Cước chân uy lực như Thiên Đạo giáng xuống.

Cái này thế giới là thành tựu Dạ Du Thần Quyền mộng cảnh, cái này là nó Chúa Tể đế quốc, đúng lãnh địa của nó.

Làm Dạ Du Thần trở lại Đế Hoàng cảnh, nó liền có khả năng triệu hoán lại chính mình tuyệt đối Thần Quyền, là một tiểu phương thế giới thần du này. Thẳng thắn mà nói, đây là Dạ Du Thần mạnh nhất hậu phương thần quyền kĩ năng mà Hắc Ám Vị Diện Thiên Đạo ban cho.

Dạ Du Thần ở Siêu Duy Vị Diện tạo ra Dạ Du phái, Dạ Du tín ngưỡng, thu thập tín đồ từ Điền gia gia nhập, đoạt lấy địa hồn của bọn hắn, biến bọn hắn trở thành con dân của hắn, đó chắc chắn không phải nói suông. Mảnh đế quốc này, hiện tại xác thực đã bành trướng tính bằng hàng tỷ địa hồn.

Nhiều như vậy địa hồn thu thập, không những chỉ làm cho Dạ Du Thần sức mạnh bạo tăng, mà còn có thể để cho nó có thể thoải mái c·hết bao nhiêu lần cũng được, lấy địa hồn của người khác tẩm bổ địa hồn chính mình, thực sự là quá mức quỷ thuật.

Mấy lần trước, Mạc Phàm chưa từng tiến nhập mộng cảnh Dạ Du Thần. Sở dĩ hắn không g·iết được bản thể Dạ Du Thần, đó là bởi vì cái tên này sử dụng một kĩ năng đặc thù, đem địa hồn từ trong Mộng Cảnh du đãng khắc nhập vào Cơ Quan Hình Nhân, trở thành một cái bù nhìn khôi lỗi rồi mang nó đến thế giới thực.

Mạc Phàm năm lần bảy lượt chính là g·iết nhầm cái khôi lỗi cơ quan hình nhân này. Dạ Du Thần sau đó chỉ cần dùng vô số địa hồn của đám Điền gia kia đến trao đổi, nó liền đạt được khôi phục trạng thái. Thủ đoạn này xác thực vi diệu hiệu quả, khiến cho Dạ Du Thần thậm chí vô cùng khó chơi đối với cả Lê Minh, Trương Hoàng Tuấn, Sở Giang, Hạ Băng.

Mà lại, bởi vì nó có điểm yếu là thế giới mộng cảnh của mình. Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì khi đối mặt với Mạc Phàm hay đẳng cấp Đế Hoàng khác, Dạ Du Thần nhất quyết không dám sử dụng mộng cảnh. Bắt nhầm người có sức mạnh to lớn hơn bản thân vào mộng cảnh, Dạ Du Thần sẽ phải đối diện với cái tràng diện này, gặp phải một kẻ có thể đem thế giới của mình dư sức đánh đổ.

Đáng tiếc, Chúc Chi Sơn...

Cái này Chúc Chi Sơn xuất hiện ngoài dự liệu.



Dạ Du Thần sơ ý một chút, để Chúc Chi Sơn cùng một chỗ với Sở Nguyệt Cát xông vào mộng cảnh đại chiến, cái tên này vậy mà trở thành kíp nổ. Hắn quả nhiên nắm giữ thủ đoạn kéo đuôi chuột mộng cảnh ra bên ngoài, để cho Mạc Phàm nhìn thấy tín hiệu điểm ảnh.

Việc còn lại... liền là sập tiệm !

Đông ! !

Dạ Du Thần bị Mạc Phàm giẫm đạp xuống, vô tận sa mạc đại địa nghiền ép cả thảy. Chưa dừng lại.

Ma pháp phản phác quy chân, thiên biến kì ảo. Vốn đang là hạt cát sa mạc thổ hệ, nhưng tại thời điểm v·a c·hạm xuống đại địa thế giới, bỗng nhiên mỗi hạt cát kia liền hóa thành vô số hỏa diễm nguyên tố.

Đây là bậc nào Pháp Thần đạo cảnh cơ chứ ? ? ? Nhuần nhuyễn mà thuần thục diễn sinh ma pháp trong ma pháp, một cái cảnh giới vượt lên trên rất nhiều Dạ Du Thần.

Nhìn thấy thao trường hỏa diễm nắm to lớn mênh mông thế giới dạ du bao phủ tại xích hồng trong biển lửa.

Thần hỏa dư ba quét sạch rất nhanh, này to lớn sóng lửa nắm thế giới Dạ Du vật chất cùng thương linh không bay lượn nướng sạch, hắc điểu, quạ đen hết thảy hóa thành tro tàn, cái này cao quý quốc gia là tại lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bốc hơi.

Dạ Du Thần bất lực phản kháng bị giẫm đến địa hồn đều chấn động vỡ nát.

Hắn chỉ kịp thét lên một câu chót vót cửa miệng: “Ngươi tưởng ngươi thắng được ta sao? Ha ha ha, Mạc Phàm, lần tới gặp, ta nhất định sẽ bóp c·hết ngươi”.

Mạc Phàm cười gằn: “Khóc đi. Kì thật thế giới này không thiếu những loại bù lu bù loa liền bởi vì không đạt được mục đích cùng nguyện vọng của mình, bất chấp khóc lóc như đứa con nít. Ngươi khóc câu này cũng không phải là lần đầu. Lần nào gặp ta, câu sau cuối ngươi cũng khóc gào như vậy”.



“Vì vậy cho nên nha, muốn c·hết đỡ thống khổ một chút, lần sau ngậm miệng vào cho sang”.

Lại thêm một cước !

Mạc Phàm một cước này ngạnh sinh sinh đem Dạ Du Thần từ mộng cảnh thế giới cho đạp nát, một cước nắm Dạ Du Thần đánh về hiện thực, vô cùng vô tận sa mạc hóa thế giới càng thông qua hắc ám cường hóa, trực câu phá vỡ đại đạo, Mộng Du Môn Quan, dường như diệt thế kỷ nguyên, đem toàn bộ mộng cảnh cho vỡ nát thành ngàn vạn mảnh vụn.

Thế giới hoạt họa mộng cảnh mở ra, đem mọi người trở về hiện thực.

Mà lúc này.

Nói thật, hiện thực cùng mộng cảnh có chút tương đối giống.

Ở hiện thực, Mạc Phàm ngó một cái, đã nhìn thấy huyện Phúc Lộc Triều Ca hoàn toàn rơi vào tay cái đầu Xích Thố Chiến Hoàng Hạt mất rồi. Thật giống như trong mộng cảnh, chính là một phần của diễn hóa thế giới đi ra. Dạ Du Thần nắm giữ loại thần quyền này... ài, đúng mạnh.

Nếu không phải Chúc Chi Sơn đã từng bị hắn khôi lỗi, cũng biết một chút ít về kĩ năng của Dạ Du Thần, biết hắn chỗ hổng khiếm khuyết có thể khoét vào. Hơn nữa, Chúc Chi Sơn bản thảo kế hoạch cũng là có chút tùy ý, không nói trước với ai cả, liền Sở Giang hay Mạc Phàm đều không biết. Nếu không phải Mạc Phàm nắm giữ Thần Tỉnh Bỉ Ngạn nhìn trộm được một chút thiên cơ liên quan đến Chúc Chi Sơn, từ đó tìm đến đúng địa phương... vậy thì lần này xác thực uổng phí c·hết oan.

Không nói sau đó có thể thua hay không. Nhưng có thể nói, Sở Nguyệt Cát chắc chắn sẽ m·ất m·ạng, Triều Ca liền sẽ sụp đổ.

Ngay tại Mạc Phàm thở phào một cái.

Bọn hắn đang ở trong một cái con hẻm miếu nhỏ.

Sở Nguyệt Cát không nói không rằng, vội vã ôm lấy thân thể của Chúc Chi Sơn chạy vào trong tòa miếu, sau đó đi đun một cái bình nước ấm đến tăng lên nhiệt độ cho cơ thể hắn.

Cơ thể Chúc Chi Sơn lúc này lạnh lẽo lắm, gần như không có nổi nửa điểm nhiệt độ. Gương mặt trắng trẻo tựa hồ quý công tử của thiếu niên đọc sách giờ khắc này xanh xao cùng phờ phạc đến kì lạ. Làn môi thâm tím, ánh mắt mờ mịt đục ngầu, hơi thở thì chậm chạp không đều... thật giống như...



Thật giống như, một người sắp sửa mất đi linh hồn của mình vậy, thọ mệnh đã đến giới hạn, thần c·hết đều đã tìm đến cửa nhà.

Có thể thấy được Sở Nguyệt Cát bộ dạng hiện tại là khẩn trương cùng cấp tốc đến cỡ nào.

Khi thiếu niên nhà nghèo mang chậu nước ấm đi đến bên cạnh Chúc Chi Sơn, nhẹ nhàng chấm khăn lau người cho hắn, khuôn mặt của hắn thậm chí còn khó coi hơn cả Chúc Chi Sơn.

Đó là gương mặt của sự cầu khẩn, của sự nài nỉ ông trời, một dạng không còn biết gì khác ngoài cầu nguyện.

Hẳn là thiếu niên cũng cảm giác được, Chúc Chi Sơn sắp sửa...

“Sở Nguyệt Cát, ngươi làm gì vậy?” Chúc Chi Sơn nói với âm giọng rất nhỏ, con mắt lim dim nhìn vào trước mặt mình hài tử của tam sư đệ Phong Thanh Dương.

“Muốn khóc sao?” Hắn bật cười.

“Khóc cái gì mà khóc, ta cũng không phải chỉ mới c·hết một lần. Tin tưởng ta đi, ta lại luân hồi, lần tới ta sẽ nhỏ tuổi hơn ngươi làm lại từ đầu, lúc đó ngươi chân chính gọi là Sở ca ca của ta nha. Khà khà, tới lúc đó...”

Mạc Phàm đứng ở ngoài ô cửa nhìn vào, chỉ gặp hắn giao tiếp ánh mắt với Chúc Chi Sơn, Chúc Chi Sơn lắc đầu một cái.

Mạc Phàm quay người lại, tựa lưng vào tường, khuôn mặt trầm ngưng nhìn vào bầu trời trên cao.

Sở Nguyệt Cát lấy tay dụi dụi mắt mình, sau đó vẫn mặc kệ, tiếp tục dùng khăn ấm xoa đều lên thân thể lạnh toát của Chúc Chi Sơn.

Thiếu niên nhà nghèo mếu máo nói: “Chẳng phải lúc trước đã nói chúng ta tốt nhất chính là c·hết cùng nhau à? Chúc Chi Sơn, ngươi không được thất hứa với ta đâu đấy”.

...............