Chương 1310: Có dám bước qua không?
..........
Vạn Long Cốc, long môn - Vạn Long Uyên Khung.
Đệ bát cảnh không gian.
Tổ Đình – Nam Thiên Môn bên ngoài.
“Các ngươi đến chậm”.
Một cái sởn cả gai ốc thanh âm chậm rãi truyền ra, tại phiến địa mạch Âm Cốc đen kịt trên cao nổi lên một tấm ma quỷ khuôn mặt, cổ đại long hồn khôi giáp tô điểm bao bọc lấy nó.
Điểm kinh hãi nhân tâm nhất chính là, rõ ràng biết khuôn mặt này là của đầu kia Thiên Ma Âm Long, nhưng càng chằm chằm nhìn kĩ vào nó, năm lần bảy lượt ngược lại càng mang đến cho người ta cảm giác giống với một khuôn mặt Yêu Nhân nhiều hơn là loài rồng.
Đại khái, rất là ma quỷ, có một loại người người long long yêu yêu quỷ quỷ gom chung một chỗ, rất là sỉ nhục thị giác chúng sinh.
Vẻn vẹn khuôn mặt như vậy, nó tọa ở lục địa trên cao dòm xuống Apase, Apase liền mang tai hơi nhột nhột khó chịu, nàng đồng dạng phát hiện không gian xung quanh mình từ khi nào đã bất động thanh sắc thuế biến thành một cõi y hệt nhân gian tưởng tượng Âm Tào Địa Phủ.
“Chủ nhân của ta nói, có cái món quà cho ngươi”. Phong Đô Diêm Vương Long mở miệng nói ra.
Vừa nói, hắn vừa hướng Thiên Ma Âm Long ra chỉ thị bằng râu rồng.
Thiên Ma Âm Long trong mắt bắn ra mấy phần cuồng nhiệt, lúc này nó hô biến trong không gian ra một tấm màu vàng quyển trục, bề ngoài trông không khác gì một tấm da kim long khổng lồ, sau đó chậm rãi thoái lui đến trong bóng tối, cười khặc khặc gây kh·iếp sợ.
Mà nó chỗ biến mất trong bóng tối, một cánh quỷ dị nặng nề cổ môn đang xuất hiện đạo đạo rạn nứt, bên trong u quang giống như là từng cây lợi kiếm hóa thành chìa khóa đâm xuyên mở ra cánh cổng cổ lão quỷ môn.
Cổ lão quỷ môn mở ra, cùng lúc đó trong long môn xa xa phản chiếu đến một chiều không gian khác, Apase ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một ảnh người che mặt cười nhìn ngược lại về hướng phía này, tay hắn cầm tù lấy một khỏa thế giới nào đó đặt gọn trong lòng bàn tay, sát khí cùng sợ hãi chi ý nồng đậm, giống như nơi đó vừa trải qua một hồi chưa từng có kinh khủng biến động, chồng chất t·hi t·hể, lít nha lít nhít sát huyết hướng phía cái này long môn tràn vào.
Cả một thế giới hóa nhỏ thành lòng bàn tay của hắn.
Đây là cái gì kinh khủng thể loại sự tình ? ? ? ?
Ngay tại Mạc Phàm khuôn mặt lạnh nhạt đứng ở đó quan sát động tĩnh, hắn đột nhiên nhíu mày.
Mạc Phàm không gian pháp nhãn phát động, không gian pháp nhãn xuyên qua tầng tầng không gian, vượt qua mấy vạn tầng lớp cấm chế cách trở, xuyên phá Cổ Lão Quỷ Môn, phóng tầm nhìn zoom cực đại đến đầu bên kia thế giới, nhìn thấy rõ ràng ước tính hàng trăm triệu dặm xa xôi trong Hắc Ám Vị Diện.
Nam nhân bị hắc ám che mặt, Mạc Phàm không thể xác định được khuôn mặt của hắn, liền khí tức đều nhìn không thấu.
Nhưng là, người này hắn xác định từng thấy qua.
Là cái kia xuất hiện trên bức tường vẽ của Minh Nhạn, là cái kia nhân vật từng giáng lâm đến thế giới ma pháp, là cái kia đầu nguồn của tất cả câu chuyện trên thế gian này.
CỔ NGUYỆT TRU ĐẾ ! ! !
Bất tri bất giác, Apase bị tâm tình Mạc Phàm ảnh hưởng, bàn tay đột nhiên siết chặt lại nắm đấm.
Chỉ thấy trước mặt xuyên vào đầu nguồn bên kia Quỷ Môn không gian ảnh chiếu, Cổ Nguyệt Tru Đế đồng dạng hướng về phía hắn gật đầu.
“Thật kỳ diệu, ngươi đúng nhân loại, cũng là điểm ta thích nhất ở nhân loại. Nhân loại mới chính là thế gian này tuyệt vời nhất giống loài”. Cách một cái vị diện, tại Hắc Ám Vị Diện bên kia đầu dây, thông qua quỷ môn cổ đồng cánh cổng, Cổ Nguyệt Tru Đế lần đầu tiên chính thức chào hỏi với Mạc Phàm.
Mạc Phàm nghiêm mặt, Apase trong lòng cũng nghiêm chỉnh chấn động, là nàng phi thường sợ hãi cùng ngứa ngáy, nhưng bị Mạc Phàm lực lượng đè ép cho đứng thẳng.
Trên thực tế, Mạc Phàm cũng tê cả da đầu, bản thể ngồi ở Siêu Duy Vị Diện đang không ngừng đổ mồ hôi ướt sũng cả lưng.
Hắn không nhìn thấu được đối phương, nhưng có thể khẳng định, đối phương rất mạnh.
Mạnh đến phảng phất vô hạn.
Nếu là mình đi đến Hắc Ám Vị Diện, à không, đừng nói là mình, nói không chừng ngay cả Thiên Đạo Triệu Hoán Vị Diện nếu có thể hóa làm một cái sinh vật có thân thể tới nói, nó rời đi khỏi Triệu Hoán Vị Diện, Cổ Nguyệt Đế có thể tại toàn lực thủ đoạn bắt c·hết cả thiên đạo.
Mạc Phàm không nói gì, Cổ Nguyệt Đế lại mở miệng nói tiếp: “Xé bỏ Thiên Cơ, Thiên Cơ dòng chảy rốt cục cũng sẽ tại trên con đường dài dòng biến cố mà thay đổi, ngươi vậy mà trở thành Pháp Thần thay cho Tà Thần, cái này liền là bất ngờ. Không nghĩ tới, Phong Thanh Dương tiểu tử kia quả nhiên biết cách làm cho người ta cảm thấy xấu hổ”.
“Ngươi cũng vậy, các ngươi rất đáng nể a, là ta sai lầm, tại trong tầm mắt có quá nhiều biến số chạy qua chạy lại, căn bản không thể nào tính toán hết nổi, kiểu gì cũng sẽ bỏ sót một vài tình huống, à, giống như tên Bee kia, thua lần đó, khá đau đấy”.
“Thiên cơ bất khả lộ, tương lai không ai biết thì mới đáng để nói nó là tương lai, nhiều khi ta cảm thấy, Thiên Cơ thứ đồ vật này, chẳng qua chỉ là phương tiện để ta đi sửa lại, loại bỏ một chút tương lai ngữ cảnh bất lợi cho ta nếu có thể xảy ra”. Mạc Phàm chân thành hồi đáp.
Hắn tại bình tĩnh lại thời điểm, lập tức ý thức được, dù sao Cổ Nguyệt Tru Đế cũng không có khả năng thông quan, hắn sẽ không thể từ đầu bên kia Hắc Ám Vị Diện chạy qua Triệu Hoán Vị Diện bên này.
Quỷ môn có cơ chế tương tự Ma môn Triệu Hoán Hệ, giống Mạc Phàm bước qua bằng Triệu Hoán Ma Môn, hắn sẽ phải dùng du hồn phương thức, này là Triệu Hoán Vị Diện thiên đạo bắt buộc nguyên tắc, Cổ Nguyệt Đế không có Thần Vị cái kia mà nói, hắn cũng phải tuân thủ nguyên tắc, chắc chắn không thể vượt lên tên pháp tắc của vị diện được.
Vì vậy cho nên, Mạc Phàm có thể thở phào.
Thích đối cứng miệng lưỡi, không đấm được ta, ta cùng ngươi chơi đến sang năm.
Chỉ gặp Cổ Nguyệt Đế cười cười, rõ ràng là khuôn mặt giống như đang cười, nhưng đằng sau khuôn cười ẩn ý đó, Mạc Phàm lại cảm nhận được một tia bất an cực kỳ.
“Thiên cơ đúng là công cụ, nhưng ngươi thay đổi Thiên Cơ, sẽ có một cái Thiên Cơ khác tồn tại ra đời. Kì thật xưa nay vẫn là như vậy, mệnh lý manh mối thường thường mà nói, nó vẫn luôn không cố định. Nhưng quỹ tích diễn sinh đến kết quả sau cùng, này lại khác. Dòng chảy ma năng, hướng đi của thế giới sẽ luôn luôn giống nhau là trăm sông đổ về một biển, ngươi đứng trên một dòng sông, ngươi thay đổi nó, kết quả như cũ nó cũng sẽ đổ ra biển. Mạc Phàm, ta hi vọng ngươi hiểu ta đang nói những gì”.
Nghe dạng thuyết pháp này, Mạc Phàm dĩ nhiên b·iểu t·ình đánh trống.
Hắn không tin vào bói toán, nhưng có một sự thật rất khó để mà nói được.
Rõ ràng bói toán vẫn có những thứ chắc chắn sẽ xảy ra.
Tỉ như tại Thần Mộc Tỉnh lúc ở Thiên Quốc Tiểu Mei nhìn thấy, Tuệ Tri Thần Bee có ác ý với Mạc Phàm, này chưa chắc đã là đúng, Thiên Cơ không đọc vị được hắn. Nhưng sự kiện Vĩnh Yên Vương, sự kiện Hải Yêu tập kích là kiểu gì cũng sẽ diễn ra, tất cả những nhánh sông sự kiện rời rạc cả độc lập và không độc lập, cả tuyến tính và phi tuyến tính khác, bằng cách này hay cách khác, một nhánh khác của Thiên Cơ vẫn luôn luôn tồn tại, vẫn luôn luôn xảy ra, và vẫn đem mọi thứ nguyên bản dự đoán cho thôi diễn đến gần sát với sự thật.
Mạc Phàm minh bạch, Thần Mộc Tỉnh là đệ nhất thiên cơ, nó cũng không phải là đoán cho vui, mà nó là dự đoán trên vĩ mô dòng chảy ma năng, dòng chảy hành vi của toàn bộ vật chất trong vũ trụ, thôi diễn tập nghiệm tất cả hướng đi của tâm linh cùng hướng đi của thế giới. Nếu có một người có đại cơ trí đặt đúng tham số thích hợp vào Thiên Cơ mà nhìn, khả năng hắn sẽ nhìn ra một loại không ai nhìn thấu được thiên mệnh.
Cổ Nguyệt Đế hiện tại dùng lời lẽ này nói chuyện với Mạc Phàm, về cơ bản, hắn rất có tự tin, thậm chí là có thừa tự tin tương lai chiến thắng tuyệt đối của mình.
Một chút thay đổi, không có nghĩa là đáp số sẽ thay đổi, ở Thiên Quốc, Tuệ Tri Thần là người đầu tiên dạy cho Mạc Phàm bài học này.
Kể cả nắm bắt Thiên Cơ, hắn vẫn bị người ta xỏ mũi.
Cổ Nguyệt Đế vẫn đứng ở nơi đó trò chuyện với Mạc Phàm.
Trên tay của hắn, rõ ràng đang cầm lấy cả một thế giới đổ nát bị thu hồn.
Ảnh hồn nhiều, t·hi t·hể càng nhiều, phải đến hàng vạn vạn mà tính, những này bị cầm tù ở bên trong lòng bàn tay của hắn thế giới kia, tựa hồ cho là mình thoát khốn, thế là điên cuồng giãy giụa, hướng phía giới môn này trào ra ngoài, thật tình không biết Cổ Nguyệt Đế đã sớm đem tất cả nắm vào lòng bàn tay, cẩn thận bố trí thiên la địa võng.
Lười trời lồng lộng, thưa mà khó lọt.
Mạc Phàm không gian pháp nhãn nhìn chằm chằm vào thế giới trên lòng bàn tay Cổ Nguyệt Đế, zoom phóng đại càng lúc càng lớn, hắn nhìn thấy bọn họ hắc ám sinh vật bị vô số xiềng xích cho gắt gao khóa lại, bị vô số sắc bén hồn mâu đâm xuyên tim, chúng hung hăng đâm về những tù nhân này, cưỡng ép đem thân thể bọn hắn đến trong trận pháp, mà trận pháp càng giống là một cái cự hình xay thịt khí giới, chính hướng xua đuổi tới đây những tù nhân trong thế giới kia cho hung hăng xoắn nát...
“Tên bệnh hoạn, đồ điên!” Mạc Phàm mắng.
“Bệnh hoạn? Ngươi cẩn trọng ngôn ngữ của mình. Ta vì Hắc Ám Vị Diện, bắt được một đám Đọa Lạc sinh vật, thân là sinh vật hắc ám, nhưng một lòng hướng đi nơi khác, một lòng muốn ngăn cản sự bành trướng của hắc ám, đến đây phản loại vì ma pháp vị diện”. Cổ Nguyệt Tru Đế lại nói ra một câu này.
Mạc Phàm lần này không khỏi nheo mắt lại, hắn đột nhiên ý thức ra cái gì đó, thế là càng phóng đại tầm mắt nhìn vào ở giữa thế giới trên tay Cổ Nguyệt kia.
“Ngải Giang Đồ, Ảnh Duệ Trưởng Giả?”
Mạc Phàm thông qua không gian pháp nhãn nhìn thấy, tại thế giới bên bờ, một cái yêu vương trên bàn tay, Ngải Giang Đồ cùng Ảnh Duệ Trưởng Giả linh hồn bị hắc ám xiềng xích phong tỏa, thật giống như tử tội bị đinh trên ngục hình trụ hắc ám pháp trường, chờ đến ngày hành hình phán quyết.
“À, đây là Ảnh Duệ Giới, ta thuận tay dọn rác mà thôi”. Cổ Nguyệt Đế hiểu Mạc Phàm đang đặt tâm tư vào cái gì, thản nhiên nói ra.
Kêu rên thanh âm vang vọng lăng điện, mà ở Âm Cốc bên này, Thiên Ma Âm Long cùng Phong Đô Diêm Vương Long phảng phất phi thường vui lòng nhìn thấy những này hắc ám ảnh duệ tộc gặp phải t·ra t·ấn, chính đang phát ra một loại tiếng cười âm lãnh, nghe được khiến người rùng mình.
“Nếu như ngươi có đủ dũng khí mà nói, có thể thử xông qua Quỷ Môn Quan cứu người. Yên tâm, Hắc Ám Vị Diện không yếu đuối như mặt khác vị diện, chúng ta đặc biệt hoan nghênh người nhập cư, không có cách trở”.
Cả Phong Đô Diêm Vương Long và Thiên Ma Âm Long đều ra lệnh cho đại quân dạt sang hai bên, cố ý để trống trải một đường đi vào, giống như là tung hoa mời mọc võ sĩ bước vào đấu trường.
Đầu bên kia quỷ môn, tự nhiên là diện kiến thế giới tối cao nhất Chúa Tể ------ Cổ Nguyệt Tru Đế!!!
Dám bước hay là không.
Không bước, có thể hèn như chó trốn chui trước cường đại không đỡ nổi sức mạnh.
Mà bước một cái, toàn chức pháp sư hết truyện.
Có dám bước qua không?
..................