Chương 1215: Hạo Nhiên Thiên Hạ
.............
Siêu Duy Thần Lục.
Tây Giới – Thiên Vực.
Tây Giới có ngũ đại cương vực theo thứ tự quy mô văn minh và phát triển từ nhỏ đến lớn chính là Nông Vực, La Vực, Cổ Vực, Duy Vực và cuối cùng là Thiên Vực.
Thiên Vực là lớn nhất, đông dân cư nhất, không dám nói có thể giàu có phồn thịnh sánh được với Bắc Phương - Thanh Vũ Đế Quốc, nhưng mức độ đa dạng văn hóa tầng lớp dân cư, đa dạng quy mô buôn bán phức tạp, đa dạng duy tâm tu hành giả, các chủng tông môn cùng học viện mọc lên như nấm, vậy thì không nơi nào trong Siêu Duy Thần Hành này có thể so bì nổi Thiên Vực.
Khác với những nơi khác, nhắc đến Thiên Vực, nó nổi tiếng nhất do nó chỉ có duy nhất một tòa thành, là tòa thiên thành cấp 15 mà thiên hạ vẫn thường nói trong miệng với nhau là ‘Triều Ca’. Mà lại, bởi vì thành cấp 15 liền là cao nhất, nên được xưng làm thiên thành.
Diệp Mộng A giẫm chân lên Hắc Sắc Long Nha Kiếm, phi kiếm mà bay, giống như một vị Tử Thần Thánh Nữ đến từ Luyện Ngục thâm sâu nhất đến dương gian để đòi mệnh nhân thọ, mà bên hông nàng, lại đeo một thanh Kim Sắc Hư Tiên Kiếm, thanh tao nhã nhặn cùng sạch sẽ, phảng phất thần thái của một vị Kiếm Tiên đang dã ngoại hành tẩu trong giang hồ.
Hôm nay là lần đầu tiên nàng đến Thiên Vực du lịch.
Nói là du lịch, nhưng kì thật chính dựa theo bản đồ của Trần Phong đến để đào mộ một chút hắc ám thượng cổ thánh tích trên mảnh đất này. Cho ai không biết thì Trần Phong chính là gã đệ tử ký danh của Triệu Mãn Duyên đang giúp việc vặt trên Trác Sơn, cũng là một cái đạo tặc Thần Thâu tiếng tăm lừng lẫy ở khắp Đông Châu, Tây Giới, Bắc Phương. Còn nhớ ngay cả siêu mật tịch điển pháp Kiếm Tâm của Diệp Mộng A là do Trần Phong trộm từ bảo tàng Thanh Vũ Đế Quốc mang về.
Triều Ca thành rộng lớn tới mức rất khó diễn tả bằng ngôn từ.
Diệp Mộng A đứng ở chỗ rất xa nhìn thấy một tòa thành cổ xưa với khí thế nghiêm trang và hùng vĩ. Những dãy kiến trúc nguy nga tráng lệ nối liền không dứt, hoàn toàn không thể nào nhìn thấy được điểm cuối.
Ngày xưa, Diệp Mộng A tiến vào Duy Vực – Tịnh Thành thời đó đã bị tòa Tịnh Thành cấp 14 cái kia khí thế bàng bạc làm cho rung động tâm thần. Lần này lại thấy được Triều Ca thành, thật sự kích thích thị giác của nàng rất lớn, thời gian trôi qua rất lâu vẫn không thể nào bình tĩnh nổi.
Đây là một tòa cổ thành đứng vững trong mấy chục vạn năm lịch sử, có thể nói là thiên hạ đệ nhất thành trên thần lục rồi.
Diệp Mộng A đứng ở đàng xa trông lại có thể cảm giác được tòa thành này yên lặng mà trang nghiêm, tráng lệ nhưng chứa đựng sự t·ang t·hương, chìm nổi theo dòng lịch sử. Tựa như một hiền giả trí tuệ đã có lịch duyệt, tự mình trải qua vô số năm tháng hun đúc. Tựa như một tráng sĩ kiên cường không bao giờ ngã xuống, không có lực lượng nào có thể rung chuyển nổi nó.
“Thiên Thành Triều Ca – Thiên Hạ Pháp Gia”.
Dòng chữ cổ xưa khắc ấn trên đại môn Thần Tường, chỉ vài nét bút đơn giản đã bộc lộ khí thế duy ngã độc tôn của tòa thành vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhảy xuống khỏi phi kiếm, thuê một con Bạch Miêu cưỡi vào thành, trong lúc Diệp Mộng A đi lại trong tòa thành Triều Ca này, nàng lại càng cảm nhận rõ ràng khí thế của phồn hoa đô thị, dân cư buôn bán tấp nập của nó. Thậm chí mang đến cho Diệp Mộng A một sự kính phục và chân thành ngưỡng mộ khá đáng kể, thật giống như khi nàng đối mặt với một vị tiền bối thực lực siêu tuyệt nhưng khí độ và đạo đức hơn người.
Tiến vào thiên đô đệ nhất Tây Giới làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn khác biệt. Diệp Mộng A nắm dây cương Bạch Miêu chậm rãi bước đi trên đường phố, tinh thần nàng vẫn luôn rơi vào trạng thái mông lung, huyễn hoặc kỳ lạ.
Đây không chỉ đơn giản là cảm giác, mà hiện tại trước mắt nàng là đủ loại sách vở gian hàng, gấm vóc quán xá, nơi thì linh kiện cơ quan, đá quý, tài nguyên quý thì treo đầy phố, dược liệu tốt, trang bị xịn được bày bán tràng giang đại hải trong khu vực nội thành.
Hết thảy tuy đa dạng, nhưng lại rất có trật tự nề nếp, giống như là bị quản chế bởi một khuôn khổ luật pháp vô hình vậy.
Còn nữa, nghe nói Triều Ca có tận năm trên sáu thư viện sách lớn nhất toàn bộ Thần Lục, một cái còn lại nằm ở Thanh Vũ Đế Quốc. Này giải thích được lý do vì sao dạo một vòng trên đường phố sẽ thấy có rất nhiều tiệm sách trong vùng, rõ ràng là không thiếu những nam tử nữ tử ăn mặc y phục giống như hiền triết đến để nghiên cứu đàm sách.
Không dám nói nhiều về trị quốc, về thể chế tôn quyền, nhưng có thể đọc sách sẽ củng cố được hệ tư tưởng phức tạp trong xã hội, là nền tảng vững chắc để bảo an xã tắc, để nhân đối nhân, ngoại đối ngoại. Quả nhiên, nơi này dành cho tứ giáo - Nho gia, Phật gia, Đạo gia, Binh gia tề tụ, đúc kết thành ‘thiên hạ pháp gia’.
“Đến Tây Giới mà không có đi tới Triều Ca sẽ vĩnh viễn không biết mình nhỏ bé đến cỡ nào”. Diệp Mộng A thở dài một hơi, lầm bầm trong miệng.
Khi Diệp Mộng A đi tới một khu phố thật lớn liền thấy một dãy tượng đá to lớn ở vị trí trung tâm, nổi bật nhất là một pho tượng đúc bằng kim loại quý hiếm ở chính giữa, chỉ có thể dùng từ ‘hạo nhiên thiên hạ’ để hình dung, bên trên đó được điêu khắc vô số hoa văn kỳ ảo.
Pho tượng điêu khắc hình dáng một nam tử tóc dài, ánh mắt chạm sâu đầy ý vị thánh nhân pháp gia, người này đang từ trên cao dõi mắt nhìn xuống tất cả những người tiến vào Thiên Vực. Không ngoa khi nói vị điêu khắc sư đã thể hiện ra thần vận trên gương mặt rất sống động. Lúc Diệp Mộng A đi ngang qua, nàng không nhịn được dừng chân lại, tiến đến gần pho tượng.
“Đến đây thắp hương sao?” Đột nhiên, có một người phụ nữ ăn vận kín đáo, dáng người thành thục mặn mà, nàng dịu dàng bước đến trước mặt pho tượng, không ngại đứng ở bên cạnh Diệp Mộng A cười một cái.
Diệp Mộng A nhẹ nhàng quay đầu nhìn, nàng chú ý tới người phụ nữ này sau lưng có một bà lão, tựa hồ giống như là mẫu thân của người phụ nữ này vậy.
“Lần đầu tiên tới, tò mò lại nhìn một chút”. Diệp Mộng A mở miệng nói ra. Trên gương mặt nàng có đeo nhan sa che đậy lại, nhưng lúc nói chuyện, vẫn như cũ có một loại ‘kích thích thị giác’ đến cực điểm cho người khác, nhất là khi nhìn vào thân hình dáng đứng của nàng.
Người phụ nữ trưởng thành kia khẽ cảm thấy không thể dán mắt nhìn chằm chằm quá kĩ nữ nhân đeo trường kiếm này, miễn cho chính mình nội tâm phát sinh sự xấu hổ khi tự làm phép so sánh.
Cũng không trách được, khi mặc lụa y váy ôm lên người, dù đặt Diệp Mộng A ở đâu trên thế giới này, tướng vóc kia vẫn là thuộc vào hàng thần phẩm đệ nhất ưu mỹ, rất không có khả năng giấu giếm.
Đọc vị được sự ngại ngùng của đối phương, Diệp Mộng A đồng dạng nhanh trí xoay người chỗ khác, ném ra chủ đề cũ: “Người này là ai vậy? Chẳng lẽ cường giả kỷ nguyên trước sao?”
Có thể được điêu khắc và đặt ở vị trí gần đại môn ngay cổng thành lối vào, như vậy người này khẳng định phải có ý nghĩa lịch sử nào đó, cũng có thể đây là một nhân vật trong thần thoại.
“Đã nghe qua Quỷ Cốc Tông sao? Vị này chính là kỷ nguyên này Pháp Thánh Thánh nhân tọa trấn tòa cổ lão Thiên Thành Tây Bảo Bình Châu mà chúng ta đang đứng”.
“Hạo nhiên thiên hạ - tôn danh ba chữ - SỞ! GIANG! VƯƠNG!”
“Hạo nhiên thiên hạ ?”
“Pháp thánh Thánh nhân?”
Quỷ Cốc Tông đại đệ tử Sở Giang thì Diệp Mộng A có nghe dăm ba lần, nhưng những vế trước như cái gì mà pháp gia pháp thánh, hạo nhiên thiên hạ, kì thật chính là lần đầu tiên nghe thấy những cụm danh từ này, thế nhưng chỉ mới nghe thôi đã làm cho nàng có cảm giác vô cùng khí phách và kinh khủng.
“Đại Địa bất nhân, coi vạn vật là cặn bã.
Văn Thánh bất nhân, coi dân chúng là cẩu rơm.
Chư Hầu bất nhân, coi bá tánh là rác rưởi.
Thiên Tử bất nhân, coi vong kiếp là số mệnh”.
“Ngươi nghe câu đó có thấy quen tai không, đó là văn án kinh điển của Sở Giang Vương, vị hạo nhiên pháp gia thay đổi vòng xoay thiên hạ, lần đầu tiên để tứ giáo hợp nhất, đem đến hệ tư tưởng vĩ đại cho mảnh đất này”. Người phụ nữ thuật lại chuyện xưa một cách say xưa.
“Có thể nói rõ hơn không?" Hiếm có chuyện nào để Diệp Mộng A có thể thích thú.
Dạng này thời gian tương đối thoải mái, nàng thú thật cảm giác nghe nghe một chút kiến thức bổ ích cũng không tệ.
“Các kỷ nguyên đi trước của Triều Ca, Triều Ca là Kinh Đô thuộc về vương quyền của Triệu Hoàng Thất, Triệu Hoàng Thất nói lòng lang dạ sói thì không đúng, nhưng cách làm của hắn, một nửa số người phục, một nửa số người không cách nào phục, c·ướp c·ủa người giàu chia cho người nghèo, vô pháp vô thiên, người nghèo mới đầu thì sướng, nhưng lâu dần lại không cách nào phấn đấu cầu tiến, không còn ai muốn làm việc, thẳng đến để toàn bộ Thiên Vực đi xuống rõ rệt, dân đói lầm than. Mà hắn Triệu Đế bào chữa bằng cách bắt đầu đào tạo q·uân đ·ội đi thảo phạt, đã từng Tây Giới tất cả các vực đều quy thuận hắn một người”.
“Thời điểm đó, chỉ thiếu một chút, Thiên Hạ Điền Gia, Thanh Vũ Đế Quốc, Hàn Hải Điện, thậm chí cả Nhật Minh Giáo đã đồng ý liên minh ép vào Tây Giới, kém một cái tiếng trống kèn, lập tức Tây Giới có thể bị rơi vào vực sâu hủy diệt không chừa lại gì”.
Vào lúc này nữ tử mới mở miệng giải thích.
“May mắn là, Quỷ Cốc Tông một đời đại đệ tử Sở Giang vừa vặn bắt đầu xuống núi kinh lịch, hắn trước đó làm nội gián được và được trọng dụng trở thành bên cạnh Triệu Hoàng đệ nhất Hạo Nhiên Phong Thần. Lúc đó cũng tại Kinh Đô Triều Ca, quân vua triều thần mở hội tiệc rượu, trước khi tòng binh diễn ra, Sở Giang mượn tiệc rượu rút kiếm, một người chém sạch Chư Hầu ba sử thi cấp cường giả cùng sát vách Kinh Thế - Triệu Hoàng. Sau đó giả thánh chỉ, để binh thương Triệu phủ hoàng thất tự nổi loạn chém g·iết lẫn nhau, đem q·uân đ·ội quốc gia cho vĩnh viễn chôn xuống mồ”.
“Theo đáng lẽ, Sở Giang có thể lên làm Hoàng Đế, nhưng ngài không chọn cách này. Ngài lấy pháp gia trị vì. Cứ cách một đoạn giáp 600 năm thời gian, sẽ thay đổi một vị chủ trì trong tam giáo đại thừa gồm Nho – Phật – Đạo và một Binh đạo, thay nhau chủ trì vận chuyển một toà đại trận, củng cố lập ra gia pháp, còn gọi là Pháp gia trị vì. Đã qua mấy mươi vạn năm, đem Tây Giới Thiên Vực phát triển đến mức độ hưng thịnh đệ nhất”.
“Đương nhiên, nghe nói cũng có rất nhiều người dần quên đi Sở Giang Vương, ngài đã suốt một thời gian dài biến mất khỏi tòa thiên hạ này, vô luận là Tây Giới, Đông Bảo, Nam Thổ, Bắc Phương, Hải Châu, hết thảy đều không có tung tích của ngài. Nhiều người con tung tin đồn thất thiệt, Sở Giang Vương sau khi nghe tin sư tôn của mình tịch mịch q·ua đ·ời, trong lòng buồn phiền đã t·ự v·ẫn, hoặc bị thiên hạ tam đế âm thầm s·át h·ại”.
Tam đế ở đây, người phụ nữ không quên giải thích rằng chính là hoàng đế Hạ Băng, chúa công Lê Minh, giáo chủ Trương Hoàng Tuấn.
Diệp Mộng A lại ngẩng đầu chiêm ngưỡng pho tượng khổng lồ một lần nữa, trong đầu âm thầm suy nghĩ: “Vậy ra, đây chính là lý do các ngươi gọi hắn là Sở Giang Vương, càng sùng bái tôn thành Hạo Nhiên Thánh Nhân. Pho tượng của tòa thành này truyền thuyết là thần kỳ như vậy”.
Diệp Mộng A sau đó nói thêm vào câu khách sáo với người phụ nữ nữa, rốt cuộc lẩm bẩm tự nhủ rời đi.
Ánh trời chiều chiếu xuống mặt đất tựa như một dải lụa vàng mỏng manh phủ lên tòa thành hùng vĩ.
Giết một là tội đồ.
Giết trăm là anh hùng.
Giết ngàn vạn là anh hùng trong anh hùng.
Năm xưa Sở Giang đem một tòa thành này toàn bộ Chư Hầu binh quyền cùng hoàng đế cho hành thích, cuối cùng để máu chảy nhuộm xuống mảnh đất tổ đầy lịch sử này.
Không biết vì cái gì khi nghe câu chuyện này, trong lòng nàng đột nhiên lại nhớ đến một người.
Đã lâu lắm rồi, hơn 130 năm ròng rã trôi qua, nàng rốt cuộc nhớ được hắn tên gọi.
“Mạc Phàm...”
........................