Chương 109: Băng kết chi thành
. . . . .
Hoàng hôn đổ xuống, hiện ra một mảnh thị trấn trên nền cảng biển đầy sắc diệu, có hiện đại tinh tế của kiến trúc, có ngoạn mục núi cao cùng sông ngòi, rừng rậm, có làng chài bắt cá với những bến tàu kia văn hóa thô sơ được giữ gìn. Bức tranh đó giống như một quyển sách giáo khoa vậy, dưới ngọn nhật liệt phủ lên, dưới mộc mạc mấy đàn én không ngừng ác ác bay về tổ, trên nhiều lối đi xuyên qua mái vòm trơ gạch cổ kính, một chút một chút phảng phất ra cái mỹ lệ huy hoàng nên tồn tại.
Từ lúc đôn đắp, tiến công cho đến nay, Phàm Tuyết sơn cũng đã phát triển một quãng thời gian tương đối dài, tốc độ phát triển đều thuộc mức kỷ lục trên cả nước, dẫn đến càng ngày càng chào đón lượng khổng lồ thị dân gia nhập. Họ tin tưởng thành chủ, tin tưởng đội ngũ công tác, bảo an địa phương, quyết định xây dựng thành khu sinh sống, làm việc, mở lên những phiên chợ mua bán, trao đổi các sản vật đặc trưng.
Gần một chút, những này nhà lầu hẳn là mới vừa lắp không bao lâu, chu vi có vẻ đã được chính quyền tính toàn kỹ lưỡng, nhiều gia thế lớn nhỏ khắp mọi miền khai phá xu thế đến xem, tương lai hứa hẹn đều có một cái rất cao giá cả.
Đi thêm về phía trước tầm Linh Nga sơn, ánh mắt xuyên qua những cái kia bay tới bay lui tiểu nguyệt nga hoàng hình bóng, tương tự một mảnh thánh khiết ánh trăng vật thể, liền có thể nhìn thấy hào quang ngời ngợi của tòa cao ốc biểu tượng Hoa Hạ, Ninh Bàn tháp!
Lâu ngày gợi nỗi tha thiết, năm tháng gợi nỗi vấn vương, còn đó trên các tuyến đường, những làng nghề thủ công mỹ nghệ độc đáo được hình thành trong khu vực này, bình thường như vậy, cứ hoàng hôn thời điểm, đồng dạng đều nghe đó đây các âm thanh xì xầm của các thương nhân đang dọn hàng quán, của trường học ma pháp tan giờ. Tình cờ có thể nhìn thấy một ít đội xây cất công trình, chính đang làm một ít xử lý vụn vặt.
Đã từng có nhiều âm thanh như vậy đấy… đã từng vui vẻ, thỉnh thoáng là líu lo chim hót, lại như cũ nhộn nhịp tấp nập, mấy đám trẻ con nô đùa ở ngõ thôn trên, dân làng chài thu lưới về nhà ôm ấp gia đình.
Chỉ là, hôm nay trống vắng lắm...
Lặng...
Sinh hoạt không có khả năng khôi phục được như ngày bình thường nữa rồi, giống như có một hồi gì đó đánh mất đi động lực của dân cư, hoặc lớn lao hơn, họ đã dần dần trơ lỳ với cảm xúc tự nhiên vậy.
Mệt mỏi đổ nhoài xuống nệm êm, một vài người ưa thích tựa đầu lên cửa sổ, nhắn những dòng tâm trạng với người thân bạo bệnh, một vài người khác thủ thỉ, nghẹn ngào từng lời, từng lẽ qua điện thoại di động.
Hôm nay là ngày thứ 9.
Ngày thứ 9 kể từ khi sắc lệnh c·ách l·y toàn Phàm Tuyết Sơn được giáng xuống…
Là đêm cuối cùng, trước khi cái kia tử thần bắt đầu đi sát phạt.
Ninh Bàn tháp ở tòa phía Đông có sở hữu một cao tầng Phong đài tháp, trên cả nước tốt nhất môi trường tu luyện cho ma pháp sư, so với Minh Bộ tháp ở Ma Đô trước đây đều là chênh lệch tương đối lớn. Ngoài ra các tháp còn lại đều mang ý nghĩa về bảo tồn thảm thực vật, có kho dự trữ lương thực quốc gia, đơn vị sản xuất vật liệu, có ban gia công ma cụ danh tiếng lẫy lừng, sàn triển lãm cùng hội thợ săn tụ điểm, khách sạn, nhà hàng cao cấp nhất.
Có rất nhiều người tới đây, tạm trú, thường trú, trao đổi hàng hóa cái gì đó, tái định cư cái gì đó, nhất là pháp sư nghề nghiệp, nhưng chung quy, đều có cái mong muốn cả đời đôi khi chỉ là được bước vào không gian bên trong tòa pháo đài hoàn mỹ, mang tính chất biểu tượng này.
Tháp trung tâm, đứng tại phòng thượng đỉnh hội nghị nhìn ra, Mục Ninh Tuyết ngửa mặt cảm nhận cái quang cảnh lâu rồi không thấy ở thành phố này.
Gió thổi lên, một vài sợi tóc trắng tựa như vải trùm đầu tân nương trôi về màn hoàng hôn màu hồng nhạt, trôi về cái kia một vòng ngân nguyệt trong sáng vô cùng. Hôm nay nàng rất thoát tục khí chất, đơn giản chọn cho mình một bộ váy bích thủy liền thân, có họa tiết nhẹ nhàng, có logo hãng thời trang cao cấp, nhưng đủ để cho người ta cái cảm giác cực đại nhung nhớ, như vừa nhìn thấy một thánh ngân nữ tử thức dậy sau ngàn năm thu mình dưới tầng tầng băng uyên vậy.
Nàng mỉm cười rồi…
Nhìn thấy Phàm Tuyết sơn phồn vinh trước mắt, Mục Ninh Tuyết đều cảm thấy một trận vui mừng, nó giống như đứa con tinh thần mình tâm đắc vậy, là nàng cùng Mạc Phàm gã kia lấy làm tự hào, từ một hoang sơ nhỏ bé, chỉ mang tính chất tiềm năng, như thế nào sẽ nghĩ tới nó một số năm sau đã thành kiểu mẫu đô thị, càng thêm phồn hoa, càng tràn ngập sức sống.
Mục Ninh Tuyết hông sau nẩy nở lắc lư, xoay người hướng vào bên trong, để cho loại kia ánh nắng chiếu ngang qua tà áo nàng, vô tình lộ ra cái tạc tượng xuất chúng dáng người, cái mờ mờ ảo ảo ngược sáng nhưng vẫn nhuần nhuyễn xinh đẹp.
Nhắc tới cũng lạ, nàng hôm nay không có mang tất y, chỉ bước chân trần như vậy, thanh thoát chuyển động vô cùng mềm mại. Mới vừa đi ra đại sảnh, cái cổ thon gọn cúi xuống bên dưới quan sát, lập tức đập vào mắt cái cảnh tượng lít nhít, ngổn ngang của hàng ngàn thân ảnh tàn tạ, tràn lan khắp hơn 60 tầng tòa tháp.
Già hay trẻ, lớn hay bé, dù cho nam hay nữ, đều không có phân biệt ngành nghề, không cần biết thôn quê, là nhập cư, hay bản xứ. Họ… nhưng đều đang rất khổ sở, đang khó khăn hô hấp, đang không ngừng chiến đấu với sợi dây tử trạng, có một vài người đã không chịu nổi mà la liệt nằm xuống, có thể là th·iếp đi, có thể như kiệt sức, hoặc có khi đã đi trước rồi.
“Các vị, ta là Mục Ninh Tuyết, Phàm Tuyết Sơn thành chủ…” Mục Ninh Tuyết chậm rãi cất lời qua vô tuyến thanh âm tòa tháp.
Mọi người có lắng nghe đấy, mọi người chỉ trỏ tới nàng đấy, cao cao tại thượng như thế, tỏa sáng như thế, muốn không để ý vào mắt thật khó hơn lên trời.
Nhưng là họ không có tâm trạng trả lời, không muốn lãng phí hô hấp. Chỉ vài canh giờ nữa thôi, ai nấy cũng đã sớm không còn cơ hội nhìn thấy một lần nữa hoàng hôn rồi. Loại này nhung nhớ nhất, loại này thiết tha muốn gặp nhất, tự nhiên vẫn là những người thân ở nhà, vẫn là người chồng, người vợ, người cha, người mẹ, hay những đứa con nhỏ, chiến hữu đứng ở đầu dây bên kia vô tuyến.
Rất lâu chờ đợi tín hiệu nào đó phản hồi nhưng không nhận được, Mục Ninh Tuyết mới trầm âm nói tiếp:
“Ta xin lỗi… nói cái gì đền đáp, đem công ơn, kể sự việc, làm diễn thuyết ta đều rất không giỏi. Nhưng là, lấy cương vị thành chủ, hãy hiểu rằng, ta cũng không còn cách nào khác!”
Đột nhiên mọi người im lặng gần như toàn bộ, nghe cái khoảng thanh vực đẹp đẽ kia tạc lòng tạc dạ xuống xin lỗi, tự nhiên khiến ai nấy có mặt trong Ninh Bàn tháp đều không tự chủ được mà thin thít tập trung nghe. Thậm chí, đầu bên kia kết nối với người thân, bọn họ tính nói cái gì đó, nhưng vẫn là tiếp thu rõ ràng thành chủ âm thanh.
Nàng chưa có rời đi sao?
Tại sao nàng lại ở cái địa phương đáng lẽ ra trở thành địa ngục đó?
Nhân viên Ninh Bàn tháp, không phải đã rời khỏi đây từ rất lâu rồi sao?
Người khác vẫn là không cách nào từ trong bình tĩnh của Mục Ninh Tuyết nhìn ra tâm tình của nàng, nhưng Mục Ninh Tuyết là vậy, nàng rất giỏi che giấu, rất rõ ràng bản thân mình vào giờ phút này là tan vỡ cùng tuyệt vọng cỡ nào.
“Thời điểm chúng ta mở thành, thời điểm các ngươi vì chúng ta mà cùng cố gắng, cùng phát triển Phàm Tuyết sơn, ta chưa bao giờ quên. Tại trong sổ sách Ninh Bàn tháp dân cư, từng người, từng người các ngươi ở đây, ta đều cẩn thận ghi lại. Đối với ta, đó là công ơn!" Mục Ninh Tuyết từng chữ nói ra đều phi thường kiệm lời.
Chuyện cần nàng làm còn rất nhiều rất nhiều, ví như cốt nhục, trong người nàng dĩ nhiên đã có một cái thai nhi của hắn. Thời điểm nàng nói ra những lời như vậy, tự nhiên không ngừng nghĩ tới đứa bé này, mà sâu hơn trong khóe mắt, lại nhìn thấy vô số những người kia sơ sinh hài tử đang đau đớn dưới hành lang, đại sảnh. Thâm tâm được một trận dày vò, sao không xót thương cho được.
“Trong suốt thời gian qua, ta nhận ra được bản thân mình tu luyện, đều đối với khuẩn trùng mang một lực xung kích miễn nhiễm cực mạnh. Nhưng là, ta không cách nào đem ma pháp đó đẩy d·ịch b·ệnh ở các người ra được, đến hôm nay vẫn khẳng định không có kết quả". Mục Ninh Tuyết cảm thấy vô cùng áy náy.
“Không sao đâu, tỷ tỷ, người là thành chủ tuyệt vời nhất mà chúng ta biết…” Một cậu bé đâu đó chạc 4,5 tuổi hét to lên, mặc cho cổ họng đều đã sưng vù, ngập trong dịch nhầy.
“Phải đấy, thành chủ, người không cần phải áy náy cho chúng ta nữa, người đã tận tâm hết sức rồi, chúng ta muốn đền ơn còn không có cơ hội!" Thêm vài trung niên có tuổi lên tiếng.
“Cảm ơn ngài đã bảo vệ người thân của chúng ta…”
Rất đông, rất đông đoàn người đều truyền tay nhau hưởng ứng, đối với vị mỹ nhân thành chủ kia càng phi thường tôn kính. Có thể sức khỏe không cho họ khả năng đồng loạt hô hào, hoan hỉ lên cái tên nàng được. Nhưng tận sâu trong thâm tâm, cốt lõi ánh mắt đều rõ ràng cả thảy, thành chủ Phàm Tuyết sơn, thực sự rất đỗi tuyệt vời.
Thành chủ của bọn họ, trước sau chỉ có Mục Ninh Tuyết.
Phàm Tuyết sơn, trước sau đều đã như một cái gia tộc gắn bó thực sự rồi.
Nàng vẫn đứng tại đỉnh tháp, nhìn kỹ xuống bọn họ, mặc cho ánh chiều tà từ sau lưng chiếu tới, triệt triệt để để xuất ra cái dáng dấp quang minh nữ thần, cao quý đến không thể nào với tới được.
Lác đác, lác đác.
Mờ nhạt dần, mờ nhạt dần.
Cũng không biết có phải do tỉ tỉ tia quang mang xế chiều kia dội ngược vô hay là đột nhiên có thứ gì đó lấp lánh lóe lên đằng sau thân ảnh của nàng. Lại như sương mây đan bồng vào nhau, lác đác v·a c·hạm, tạo tác ra vô số uyên linh nhàn nhạt rơi nhiễu xuống.
Một mảnh tinh tọa màu bạc hoa lệ nở rộ ra ở khoảng giữa chừng tòa cao ốc, rất nhanh xuất hiện theo sau lít nhít những cái đuôi diều uyên linh, kéo dài đến tận đầu đỉnh tháp, đại khái giống như có ai đó cố tình vẽ ra dải trơn tru ngân hà vậy.
Mục Ninh Tuyết bước ra bên ngoài, nàng duy trì cái tư thế thoạt tục, lơ lửng giữa đại sảnh như vậy, nói với thanh âm rất dứt khoát:
“Xin hãy tin tưởng ta…”
Hô hấp của nàng, từng làn hơi thở ra, có thể thấy không ít mảnh không gian bị đông đặc lại, đặc biệt phảng phất đến cái chân thật tuyết rơi trong nhà. Là ngập tràn mảnh hoa tuyết không xác định được bay vào bên trong trung ương tòa Ninh Bàn tháp khổng lồ này.
Bên dưới, có những đứa trẻ, kể cả những người trung niên, lão niên, tận mắt chứng kiến một màn thần kỳ ma pháp này, trong lòng thổn thức một trận xao động thật mãnh liệt.
Nàng không phải Diệp Tâm Hạ, không phải là Thần nữ chí cao của Thần Miếu Parthenon, nàng không có khả năng độ thế, cứu chúng sinh. Càng không có khả năng để cho mọi người vì mình mà quỳ gối tôn kính, mà dâng lên cái cầu nguyện tín ngưỡng.
Nhưng là lúc này, hơn 10000 dân chúng, hơn 10000 người có mặt ở đây, họ đã tuyệt vọng, họ đã sẵn sàng đối mặt với tử thần sắp tới. Tuyệt vọng, chính là tự nhiên có cái niềm tin mờ nhạt, tự nhiên không tiếc cái niềm tin đó đặt hết lên người thành chủ của mình, tự nhiên khuôn mặt ai nấy đều đồng dạng cái biểu cảm gửi gắm hi vọng hết lên người nàng.
Mục Ninh Tuyết lần nữa nở nụ cười, tay nàng khẽ cử động, bàn tay mỏng manh giơ lên cao hơn thường lệ một chút, xuất hiện ra một tòa tinh tượng đồ sộ ở đằng sau lưng.
Lát đát, lát đát.
Vô số mảnh hoa tuyết không xác định được đang không ngừng lay động, không ngừng tụ lại, trong hư vô lượn thành động xoáy kết giới, kết giới cũng có hình thù, mà hình thù của nó lại rõ ràng tựa như một pho tượng Ma Nữ Băng Linh to lớn cùng kích thước với tòa tháp.
Có hàn phong từ pho tượng khủng bố kéo đến, tỏa ra tứ phía bề mặt, nhanh chóng bám vào những máng tường, những tuyến hành lang, gian phòng, đại sảnh, len lỏi vô cả những mạch điện, mạch nước ngầm. Những nơi nó đi qua, bên trong mang theo dày đặc băng sương uyên linh kết tủa lại.
“Đông !! Đông !! Đông !!”
Trước một khắc, hoàn toàn trống rỗng, tích tắc mở mắt ra, không hiểu cái gì vặn vẹo, cái gì lạnh lẽo tràn vào, nhiệt độ khắp nơi đã sớm không còn khả năng giảm xuống nữa, như là thời gian trì trệ đi vậy, trực tiếp biến thành cái thế giới khác trần trụi, yếu ớt chịu không nổi, một thế giới bắt đầu lại từ từ nguyên thủy.
Kết tinh tuyệt đối!
Ma Nữ Băng Linh chính như một tụ trần vĩnh dạ, chí băng chí hàn, Mục Ninh Tuyết chưởng khống ra, không nghi ngờ gì nữa, là loại ý niệm muốn đem toàn bộ Ninh Bàn tháp này đông kết hết lại.
Gió cũng bỗng nhiên yên tĩnh, một khắc trước còn cuồng bạo xâm lấn, còn thổi qua hết ngõ này đến ngách nọ, nhưng đều đã hóa thành tán sương.
Ở kết giới khu vực bên ngoài, đoàn người đều đã ra khỏi nhà cả rồi, họ nghe thấy nhiều cái âm thanh xào xạc cực kỳ không an tâm. Liền đèn đuốc khắp nẻo đường đã sáng lên hết thảy, ai nấy đứng đó, nếu có người thân bệnh cạnh, sẽ tùy tiện nắm lấy bàn tay của nhau mà kinh hoàng, mà vô cùng sợ hãi.
“Ninh Bàn… Ninh Bàn tháp... đã đóng băng rồi, triệt để đóng băng hết rồi!”
Nhất tòa thành thị, rõ ràng có tập đoàn tài chính lớn, rõ ràng là quốc gia biểu tượng, rõ ràng có hoàn mỹ cảng, vị trí lại vô cùng cao ngạo thuận lợi, cuối cùng đều hóa thành một hồi băng kết đông đặc.
Hoàng hôn cùng đêm tối lúc này vừa vặn ở vào một cái điểm giao thế, nhật nguyệt như sương lạnh, lạnh lùng rơi ra ở trên mảnh phế tích vĩ đại kia, khiến cho Ninh Bàn tháp những cái cổng môn, những cái sân bãi, những tháp Đông, tháp Tây, Nam, Bắc, nhìn qua giống như một hồi vết tích thị trấn cổ xưa bước ra từ kỷ băng hà vậy.
Là ngọn khổng lồ thiên sơn trong truyền thuyết mọc lên giữa hiện đại thành phố.
Đám người Bạch Hồng Phi, Chước Vũ đứng ở ngoài khu vực theo lệnh của Mục Ninh Tuyết. Thoạt đầu, họ chỉ có cái nhiệm vụ không cho bất cứ ai lại gần bên trong. Nhưng thời điểm nghe cái tiếng cót két tê buốt đến… Chính bản thân bọn họ, từng người, từng người một đều toàn lực xông vào tòa cao ốc biểu tượng.
Chỉ là cơ hội nhỏ nhoi như vậy, cơ hội được cứu thành chủ của bọn họ ra đấy, Mục Ninh Tuyết đều không có cho.
Tường xanh, cầu thang xanh, mảnh đất màu xanh, bầu trời hoàng hôn vậy mà cũng bị sắc xanh đó khúc xạ... đủ mọi cung bậc của sắc xanh đều nhanh chóng c·hiếm đ·óng.
Cứ việc không có cách nào quên được cái dáng vẻ phồn hoa của nó lúc trước, mọi người cũng sẽ phải chấp nhận, không có cách nào thay đổi được.
Đã có nước mắt rơi xuống, đã nghe được đâu đó tiếng nghẹn ngào nức nở…
Một chút mầm non, như là bất cứ lúc nào cũng sẽ bị một cơn gió cho thổi đi, nhưng chúng nó vẫn là ngoan cường treo ở phía trên, trụ lại, liền chóng hóa thành băng chi.
Thời tiết rõ ràng đang là mùa hạ ấm cúng, tại sao lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo như vậy?
Toàn bộ thành thị cả đêm hôm đó không có tắt đi đèn điện.
Người dân địa phương cũng vậy, họ ở bên ngoài, chống chịu cái lạnh lẽo như thế, chỉ để ngồi đó, để ngắm nhìn tòa băng sơn vết tích kia đang cô đơn hiu quạnh…
Họ biết rằng, bình minh ngày mai một lần nữa giăng lên, Phàm Tuyết Sơn là nơi đầu tiên trên lãnh thổ này có thể công bố hai chữ “Trắng dịch".
………
………
Xuyên qua vùng bụi lạnh, bên trong Ninh Bàn tháp lộ ra những hiệu ứng kết tinh pha lê vô cùng đẹp đẽ, có thạch nhũ nhiễu xuống, trên thạch nhũ máng trần nhà, tất cả đều được chạm khắc đôi ba đóa hoa tuyết tinh sang trọng.
Nhìn kỹ hoa tuyết tinh, tự nhiên sẽ thấy phản chiếu của những pho tượng xanh. Đó chính là hơn 10000 cư dân đã ở trong tòa cao ốc thời điểm.
Nhân loại thực sự rất nhỏ bé, liền ngay từ lúc bắt đầu đều đến hơi thở đã nhuyễn thành sương tuyết mất rồi. Da thịt, thân thể, đều được lớp băng linh kia bao bọc cẩn thận, chẳng thể tìm được một khe hở ra bên ngoài. Ngay cả khuẩn trùng, loài kh·iếp đảm sinh vật gây nên trận đại dịch này đều đã mất đi tính sinh cơ, chìm vào giấc ngủ đông vô tận.
Nhưng là, tim của họ, thùy não của họ đều vẫn còn hơi ấm, hơi ấm rất nhỏ thôi, nhưng đều đặn, đều yếu ớt duy trì, như là cường hãn chống lại, không có dấu hiệu để băng chi xâm lược.
Mà nếu để ý kĩ hơn, 10000 pho tượng này, ai nấy đều có xuất hiện một sợi dây sương băng rất rõ rệt liên thông với nhau, cùng nối đến một tụ điểm duy nhất.
Đó là Mục Ninh Tuyết!
Bên cạnh pho tượng của nàng, tự nhiên có một đầu bạch hổ khủng bố gậm grừ, đang không ngừng liếm liếm cái gì đó thân thể chủ nhân, ngoẩy ngoẩy cái đuôi làm đủ điều nghịch ngợm.
Rất lâu sau, nó đều sượng ra cái vẻ mặt buồn chán, chùi chùi lấy bọt mép, khóe mắt, rồi biến thân trở về thành một con tiểu bạch hổ mập mạp.
Tiểu bạch hổ mập mạp lủi thủi nhảy lên vai Mục Ninh Tuyết.
Tự mình hóa thành băng khối cùng nàng...
. . . . .