Chương 103: Đi tìm phương thuốc
. . . . . .
Ngồi trên thuyền mộc di chuyển mới thấy được chân chính thế nào gọi thiên phương không cảnh tại nhân gian. Mở mắt cảm thụ, có gió hạ tươi mát từ phương Bắc tới, kéo theo loại nhàn nhạt hương hoa ngài thơm dịu, có cái cái xanh ri ngọc lục của sông Đà Giang đang khẽ lăn tăn gợn sóng, khẽ phản chiếu sắc hoàng hôn chiều tà, phản chiếu cả hai bên kiến trúc nhà gỗ, cao lầu cũ kỹ.
Cả ngày hôm nay Linh Linh chưa từng chợp mắt qua, có chút sưng mọng ở mí, trên khuôn mặt xinh xắn của nàng, dù phần nền hay kẻ son cũng đã ít nhiều phai đi mấy phần. Chỉ là như vậy, ngược lại càng khiến cho cái kia thanh xuân tràn trề nhựa sống đặc biệt muốn phập phồng phồn thịnh.
“Lão sư, ngài nói tình huống xấu nhất của chúng ta là gì?” Linh Linh nói ra.
“Chưa xác định rõ ràng, nhưng hiện tại ta có phể phán đoán khả năng bùng phát ở mức báo động cấp số nhân đấy. Cứ việc dựa theo tốc độ l·ây l·an dẫn tới thời kỳ ủ bệnh, có vẻ như khuẩn trùng thậm chí chưa cần tạo kén đã có thể sản sinh đủ cho thời kỳ tiếp theo. Lấy dẫn chứng tính toán ở mốc sớm nhất, ba người đầu tiên bắt đầu l·ây l·an cách đây nửa tháng, nếu cộng thêm 10 ngày ủ bệnh, vậy có nghĩa khuẩn trùng này đánh thời điểm ra đời vào khoảng 25 ngày trước. Mà vòng đời của trùng học, siêu hiển vi tế bào không thể kí sinh trên vật thể sống quá 15 ngày. Điều này mang ý nghĩa vô cùng lớn lao trong pháp y phân tích". Trần Khương phán đoán tình hình hiện tại.
Thùy não của Linh Linh rất nhanh nhạy, nàng vừa nghe qua Trần Khương phân tích, lập tức khóe mắt đều hết thảy sáng lên, nói rằng:
“Nói như vậy liền len lỏi ra một vài tia hi vọng cơ sở rồi. Thứ nhất, hoàn toàn xác định thời gian c·ách l·y hoàn hảo để phòng ngừa l·ây l·an, thứ hai chính là chúng ta có thể khoanh vùng được n·ạn n·hân để nghiên cứu".
Trần Khương nở nụ cười mãn nguyện, đồng thời giơ ngón cái lên tán thưởng, hắn đối với Linh Linh sao có thể không lấy làm kiêu hãnh cho được.
Suy luận của nàng rất chính xác, hệt như những gì Trần Khương đang mong đợi.
Hắn đồng dạng là một kẻ thông minh, còn có dày dạn kinh nghiệm về khuẩn trùng kiến thức, Trần Khương vốn dĩ ngay từ đầu, thông qua tỉ mỉ một chút lắng nghe, tra cứu nhiều lấy tài liệu, hắn đã tự đề xuất ra một kế hoạch phương án cho bản thân. Sau đó đem kế hoạch này diễn xuất lại cho học trò mình dưới dạng gợi lý thuyết, vừa có thể kiểm tra tư duy, vừa dạy dỗ cho nàng. Trên hết, trường hợp cả hai thầy trò đều có cùng một đáp án, mang ý nghĩa tính khẳng định sẽ cao hơn rất nhiều!!!
Đúng vậy, hiện tại, bất quá họ chỉ có thể dựa vào hai cái biện chứng này để tiếp tục suy luận:
Thứ nhất: thời gian c·ách l·y hoàn hảo để đề phòng l·ây l·an sang người khác sẽ là 15 ngày. Kể cả vật chủ có c·hết hay chưa, chỉ cần trong thời gian đó không có một cá thể sinh vật nào trong địa phương nhiễm bệnh lọt ra ngoài, chắc chắn khuẩn trùng sẽ c·hết tại đây.
Thứ hai: cũng là dựa vào vòng đời chỉ có thể kéo dài 15 ngày từ khi ký sinh ở cơ thể vật chủ, công tác chọn lọc, giám định pháp y khuẩn trùng trong tế bào vật chủ c·hết sẽ tìm được loại cơ thể hiệu quả hơn. Lấy ví dụ nếu như đi nghiên cứu một cơ thể đ·ã c·hết quá 15 ngày, thì khuẩn trùng cũng đã tự c·hết, chẳng còn mẫu tích nào để thực nghiệm. Vậy nên, dễ dàng làm cái khoanh vùng những n·gười c·hết gần đây nhất, cụ thể chính là ca t·ử v·ong hôm qua đi.
Thuyền mộc vẫn lặng lẽ trôi, lần này đã nằm ở bên dưới bóng râm gầm cầu Hoàng Kiều, chuẩn bị đỗ sang bến phố tằm nông. Lại nói Phượng hoàng cổ trấn có thật nhiều cảnh kiều (cầu) bắt ngang sông Đà Giang. Nhưng loại này quả thật ấn tượng nhất trong số đó, Hoàng Kiều có hai tầng, được xây chắc chắn bằng đá cát, có mái che, có bút tích thư pháp vô cùng tinh xảo ở thành cầu.
Dù nhìn từ phía xa hay đi thuyền dưới chân râm, ắt hẳn đều cảm nhận được sự to lớn, ngoạn mục của nó, như một chứng nhân lịch sử lặng lẽ ở đó suốt hơn hàng thế kỷ, cùng trấn Phượng Hoàng trải qua biết bao thăng trầm.
“Xịt xịt xịt ~~”
Đột nhiên hít hà được cái mùi vị gỗ mộc mới cưa ra, lại có lác đác vị chanh dây ẩm ẩm trong không khí.
Là mùi tằm dâu…
Hai bên bờ thành, tuy nói mặt trời sắp sửa xuống núi nhưng có thể thấy hàng trăm, hàng ngàn cái máng lưới đang phơi tơ tằm vật liệu ở mỗi cái neo nhà.
Nơi đây được gọi là thị phố tằm nông, có rất nhiều hộ bên trong nuôi tằm dâu để phát triển, rất nhiều ngoại thành thương nhân đều sẽ đến nơi đây mua sắm nguyên tằm cùng tơ tằm vật liệu, lưu động nhân khẩu càng ngày càng nhiều, dần dần biến thành một cái xã làng hỗn tạp dân cư.
Vốn dĩ đã nhắn tin những cái học viên khác đi chấp hành nhiệm vụ, phát động c·ách l·y toàn thể mấy khu dân cư xóm trước, làng trên. Chỉ có Linh Linh và lão sư Trần Khương là đi vào phố tằm này để tìm hiểu tình hình, vì đơn giản, n·ạn n·hân thứ 150 trong danh sách liền là ông lão trong thôn.
Thuyền cập bến, cả Linh Linh bước xuống, nàng duy trì một cái dáng đứng ưu tú, trẻ trung, đứng ở bên người lão sư của mình, thật kỹ tới lui càng giống như cha con làng chài lưới vậy. Họ ăn mặc thường phục rất đơn giản, áo thun cùng quần thun bạc màu, thậm chí có thể nhầm lẫn với dân làng ở đây từ lâu.
Dân chúng nói chung và thôn dân ở thôn huyện nông cụ nói riêng, có một loại xấu che tốt khoe đặc biệt đối với những du khách tham quan, họ cẩn thận trong lòng, nếu như khoác thân phận thông thường, còn là lão sư Minh Châu học phủ đi bắt chuyện với bọn họ, chỉ có thể ngươi hỏi một câu, bọn họ đáp một câu, được đáp án thường thường không phải đúng như mong muốn.
Nhưng nếu là thường phục mà nói, bọn họ sẽ coi cả hai như người qua đường, sẽ nói nhiều thứ hơn. Đương nhiên chỉ cần nhận biết cái nào là chân thực, cái nào là hư cấu, uốn néo. Mà loại này nhận biết, cả bộ óc của Linh Linh lẫn lão sư Trần Khương đều phi thường hiệu nghiệm.
Một người là đệ tử chân truyền của Tiêu viện trưởng, còn có được giáo sư nổi danh nhất nước Mỹ đào tạo, người còn lại là thiên tài thợ săn, còn nhỏ tuổi nhưng phụ trách qua rất nhiều sự kiện có quan hệ thôn xóm, thành trấn, liên minh thợ săn bao quát không thể xử lý.
Vì lẽ đó, dựa vào kinh nghiệm, cả hai đều thống nhất mặt trang phục thế này, lúc giao thiệp cùng dân bản xứ, giải quyết việc công rất nhiều lúc sẽ rất tiện.
“Cẩn thận, đeo ma cụ vào!" Trần Khương nói với Linh Linh.
Tình huống d·ịch b·ệnh, còn chưa biết cách phát sinh hay phòng ngừa hiệu quả nhất, lão sư đem mấy loại ma cụ tốt nhất của mình được cấp trong thời gian học bên Mỹ về, một cái giữ cho mình, một cái đưa Linh Linh dùng.
Không thể chắc chắn bảo đảm được loại ma cụ này có hay không ngăn chặn được khuẩn trùng l·ây l·an, nhưng ít nhất nó cũng sẽ đem lại phần nào đó an tâm hơn. Đồng thời, ma cụ cũng ẩn tàng lớp mỏng như da người che chắn, liền không gây ra quá nhiều khác biệt về ngoại hình.
Bọn họ chỉ nhanh chóng bắt chuyện hoàn mỹ đối với mấy cái tiểu dân cư đi đường, cuối cùng tìm được địa chỉ ngôi nhà có người thân vừa mất hôm qua. Đó là họ chung cư một tầng, đem gỗ to xây thành nhà nhỏ, có bộ cửa cùng vật liệu phía trước.
Đi vào, nhà này phòng ốc rất cũ kỹ, là gỗ tằm, dáng vẻ đã có một ít năm tháng mục dần, những gỗ kia đều biến thành màu đen.
"Đi đi, các người không phải từ khi biết lão công ta bạo bệnh, liền xua đuổi như tà ma sao, đến lúc n·gười c·hết rồi, cần gì phải tới cắm nén nhang tạ tội, đi đi thôi…" Âm thanh già nua, có chút oán hận vang ra.
Trong sân có một bà lão miệng nhai nhai trầu nông, tay xoa xoa tách trà nóng, sắc mặt không được tốt lắm nói rằng.
Linh Linh tiến về trước vài bước, cúi người lễ phép chào rồi nói: "Lão bà, ta cùng thầy giáo đã đi một chặng đường dài, cũng không phải là dân cư trong thôn. Chúng ta là cái pháp y đội ngũ, muốn tới để hi vọng được k·hám n·ghiệm t·ử t·hi thân thể cụ. Hi vọng sẽ sớm tìm được phương thuốc cho cả thôn".
"Ồ ồ, khi hắn c·hết, các ngươi ở đâu?" Bà lão vẫn còn chưa hết oán giận nói rằng.
"Lão bà, chúng ta chỉ vừa tìm hiểu được bệnh dịch mà tới, lẽ nào người muốn cụ ông oan uổng như vậy nhắm mắt sao?" Linh Linh nói.
Tạm thời không có phản ứng lại, lão bà nhấp môi một ngụm trà thật nhiều, miệng nhóp nhép nhai vội miệng trầu cuối cùng. Mà ở tại cái khuôn mặt cố gắng chịu đựng đó, không hiểu sao liền khiến cho người khác mãnh liệt cảm thấy ở trong lòng có chút quặn thắt lại.
"Đi đi thôi!" Lão bà run run người, quay mặt lại nói ra thời điểm, thân người nương theo cây gậy trên bàn đứng lên, tựa hồ muốn đi vào trong nhà.
Cả Trần Khương và Linh Linh thấy một trận này đều nhợt nhạt cả mặt, họ tính toán liền sẽ muốn tới cùng biện luận cho bằng được để tiếp cận t·hi t·hể, nhưng cụ bà kia… như vậy nếu còn không để ý cảm xúc người khác, bọn họ thật so với cầm thú cũng không bằng.
"Cảm tạ, mong người sớm vượt qua mất mát". Trần Khương nói ra thời điểm, cùng Linh Linh quay đầu lại, muốn đi ra ngoài.
Dù sao, vẫn nên tính đến kế hoạch thứ hai, lựa chọn người tiếp sau đó.
"Nếu ta cho các ngươi gặp hắn, các ngươi có chắc chắn sẽ điều chế được phương thuốc?" Đột nhiên cụ bà lại nấc nấc thanh âm cất giọng.
“Lão bà bà, chúng ta sẽ tận…” Linh Linh nói.
“Nếu chúng ta không thành công, e rằng hạo kiếp này sẽ đặt dấu chấm hết cho toàn Trung Quốc". Trần Khương ánh mắt cương nghị trả lời, lất át cả Linh Linh âm thanh.
“Ông nghe rồi chứ… hai cái trẻ tuổi này nói ông có thể cứu cả Trung Quốc đấy, hi vọng lớn lao như vậy, xem như hảo hảo có thể yên tâm ở trên kia cười cười được rồi". Lão bà nghẹn ngào, người nức nở nhìn lên kia đêm đem chuyển giao thời điểm mà bật khóc.
Linh Linh lâu như vậy làm thợ săn thất tinh, nàng chứng kiến nhiều lần thảm cảnh hủy diệt trong quá khứ. Mất mát, hi sinh, trở thành oán hận, nhưng tự sâu trong oán hận nội tâm, bản thân nhân loại thật sự đều được ban phát cái đặc ân tha thứ.
Tha thứ, tự nhiên lại trở thành hi vọng.
Nhìn cụ bà như vậy, cả hai vị trung niên, thanh niên trẻ tuổi, một cái lão sư, một cái học sinh đều siết chặt bàn tay của mình lại.
Họ giây phút đó, đã tự đặt trên đôi vai này phần trách nhiệm muốn tìm ra phương thuốc rồi.
………
………
“Reng reng reng~~~”
“Cạch~”
“Óa…oáp…”
- “Giờ này mới ngủ dậy?”
“Ta có chút mệt a, cả ngày hôm qua liền chạy trước chạy sau như chó vậy..."
- “Bên ngươi có tin tức gì, đã liên lạc được hắn chưa?”
“Còn chưa được, có vẻ đã ở ngoài vùng phủ sóng một thời gian. Nhưng chớ lo, loại như hắn thực lực, ở quốc thổ này trừ khi gặp mấy cái đế vương cấp bậc đánh úp, còn không thì lại làm bia tập đánh cả thôi!!”
- “Ta vừa ở Đĩnh Thành hỏi han biết được, hắn đang ở Côn Lôn!!”
“A…”
- “Lúc này, tình hình bệnh dịch đang đưa cả quốc gia vào khẩn cấp tình trạng, chúng ta cũng không lên đó được. Trước mắt, ta vừa liên hệ cái bà cụ non hay lải nhải kia, hi vọng sớm tìm được phương thuốc".
“Ây dà… vừa mới bế quan ra được vài ngày, tưởng rằng có chút thành tựu đem đi trấn áp dọa đời, đen đủi thế nào gặp ngay cơn đại dịch..."
- “Ta cúp, ngươi cũng nên kín kẽ lại một chút, đừng có ai cũng tiếp xúc, chưa có nghiên cứu qua, chưa có chứng minh, không phải cứ khỏe mạnh cường đại là có khả năng sống sót đâu.”
“Ân, biết rồi, biết rồi, ta luôn là kín kẽ đó mà, trùng độc đại nhân đi làm việc của mình đi, ta cáo!!”
“Cạch ~~” (tắt điện thoại)
“Hai ngươi nghe rồi chứ, chúng ta đang trong thời kỳ c·ách l·y giao chỉ đó, tránh xa ra một chút, quần áo mới để ở kho hàng bên ngoài, cứ tùy tiện chọn lấy vài bộ rồi đi đi, khách sạn này ta vừa mua lại hôm qua, cũng sẽ không có ai dị nghị".
Nam nhân tóc vàng chồm dậy khỏi giường, hắn vỗ vỗ hai cái nữ nhân lõa thể đang nằm cạnh bên, trông rất mệt mỏi.
. . . . .