Toàn Chức Cao Thủ

Chương 995: Đời không như thơ




Edit: Bánh Bao Siêu Cấp Vô Địch | Beta: Trang Hoàng & Lá Mùa Thu

Khán giả nín lặng.

So với các tuyển thủ trên sân, chính họ mới là những người được tận mắt chứng kiến cảnh mục sư Tru Tiên bị đối thủ kéo đi đập chết như nào.

Dùng Tróc Vân Thủ bắt trị liệu, thành thật mà nói thì đây chẳng phải là chiến thuật mới mẻ gì cho cam. Ngay cả trong game, khi người chơi đấu đoàn đội với nhau cũng rất thích trò này, điều kiện đương nhiên là trong đội phải có một khí công sư.

Đúng vậy, khí công sư, đây là điều kiện tiên quyết cho toàn bộ chiến thuật. Nhưng Hưng Hân vốn không có ai chơi nghề này nên Tru Tiên cũng chẳng đề phòng gì loại đấu pháp đã được dùng đến mòn chuột ấy. Để rồi cuối cùng, ngay giữa trận đấu, Tróc Vân Thủ lại xuất hiện, mục sư Tru Tiên bị kéo đi mà không có cách nào chống đỡ, cứ thế ăn dame của Quân Mạc Tiếu với Hàn Yên Nhu. Mục sư Hưng Hân bên cạnh còn rất biết đường đổ thêm dầu vào lửa, hết Ánh Sáng Thánh Giới lại tới Ngọn Lửa Thần Thánh. Lục Thế Lâm gần như không chống cự được gì, cứ như thú nhồi bông để người ta tùy tiện quăng quật, thậm chí đến khi chết rồi rồi còn bị lực công kích tiễn bay đi một đoạn. Câu kia của Diệp Tu vừa xuất hiện trên kênh công cộng, thi thể của mục sư Tru Tiên cũng vừa vặn phi qua quỷ trận của Một Tấc Tro rồi rớt cái bẹp xuống trước mặt bốn đồng đội nhà mình.

Trị liệu chết, đây là kết quả tệ đến không thể tệ hơn khi đấu đoàn đội. Tất nhiên là trừ trường hợp mấy đứa chơi liều, bỏ luôn trị liệu ở nhà.

Chiến đội Tru Tiên đương nhiên không phải dạng liều ăn nhiều kia, chưa kể trị liệu còn là át chủ bài của đội họ.

Trị liệu chết, át chủ bài chết, quả như Diệp Tu nói, trận này còn cần tiếp tục hay sao?

Trận đấu rất nhanh đã kết thúc, Hưng Hân ung dung thu được thắng lợi. Bây giờ nhìn lại phần lôi đài, khán giả mới kinh ngạc nhận ra, cả một trận này từ đầu tới cuối chưa từng có cái gọi là máu me kịch liệt như mọi người trông chờ trước đó, Hưng Hân thắng hết sức nhẹ nhàng thoải mái.

Nhưng tuyển thủ nhà Tru Tiên đâu có nghĩ thế. Vừa thoát trận, tuyển thủ mục sư Lục Thế Lâm đã lao ra khỏi sàn đấu như lên cơn. Trận đấu này, hắn còn chưa kịp sử dụng bất cứ kĩ năng nào của mục sư, thậm chí khán giả còn chưa kịp nhớ tên nhân vật của hắn, tất cả chỉ tại chiêu Tróc Vân Thủ chết tiệt kia.

Đúng vậy, một đấu pháp hết sức tầm thường, ngay cả người chơi phổ thông còn biết dùng, lại có thể trở thành yếu tố quyết định một trận đấu quan trọng đến thế này. Thậm chí trong đó cũng không ẩn giấu chiến thuật gì cao thâm hay phức tạp, chỉ đơn giản là Tôn Triết Bình và Hàn Yên Nhu chạy tới đánh lạc hướng họ để Diệp Tu có cơ hội chơi lén, chấm hết.

Trên thực tế việc này có thể xảy ra chỉ bởi một lý do duy nhất: Tru Tiên không biết Quân Mạc Tiếu có thể dùng Tróc Vân Thủ. Nếu sớm biết điều này thì đã đổi cách khác để bảo vệ mục sư, ngoài ra còn sẽ đặc biệt chăm sóc cẩn thận Quân Mạc Tiếu như chăm sóc một khí công sư chứ đâu để hắn mò ra sau lưng bọn họ mà thò tay nhấc lấy trị liệu về đút hành.

Lục Thế Lâm không phục, không phục x100, không phục x1000, không phục x10000. Trận này thắng thua không liên quan đến chiến thuật hay kỹ thuật gì cả, tất cả chỉ bởi vì một tình tiết nhỏ xíu mà Tru Tiên không hề hay biết.

Hưng Hân thắng như thế thì có gì mà vẻ vang, thắng bằng cách này phải thấy xấu hổ mới phải đạo!

Thế mà người đầu tiên bên Hưng Hân đi xuống sàn đấu là Ngụy Sâm còn vươn vai nói: “Nhanh thế, tao mới ngủ được tí!”

“Mấy người… mấy người…” Nhìn từng thành viên bên Hưng Hân đi ra, Lục Thế Lâm tức đến run cả người, chỉ tay vào mặt họ nhưng lại không thốt nên lời.

Hắn có thể nói gì đây? Chẳng lẽ trước khi đánh, Hưng Hân nên báo trước với hắn rằng tí nữa sẽ dùng Tróc Vân Thủ, để Tru Tiên biết đường mà phòng với tránh sao? Lục Thế Lâm đương nhiên biết chuyện đó là không thể, nên giờ đây tuy đang ôm cả một bụng không phục nhưng hắn cũng chẳng kiếm được lý lẽ gì ra hồn để nói.

Lắp bắp “mấy người” hết một lúc, Hưng Hân đều đã rời khỏi sàn đấu, hắn mới bật ra một câu: “Tán nhân là cái nghề mẹ gì vậy, sao có thể được xét cho thi đấu????”

Câu này hiển nhiên là cãi cùn. Giải đấu chuyên nghiệp chưa từng có yêu cầu hay hạn chế gì đối với nghề nghiệp của nhân vật, dùng tán nhân thi đấu cùng lắm chỉ là trước đây không có, làm gì có chuyện cấm người ta dùng chứ?

Hưng Hân chả buồn để ý tới lời của Lục Thế Lâm, cả bọn cứ cười cười nói nói, nhét vào mồm hắn một quả bơ rồi đi xuống ăn mừng với những tuyển thủ ngồi dưới sân.

Lục Thế Lâm còn muốn xông lên tranh cãi nhưng bỗng bị một người sau lưng kéo lại, quay đầu nhìn thì thấy là đội trưởng Lâm Dịch.

“Anh làm cái quái gì thế?” Lục Thế Lâm tức giận đẩy cái tay đang kéo hắn ra. Rõ ràng trong mắt hắn, vị đội trưởng này cũng chẳng là cái thá gì.

“Thua là thua, phong độ chút đi!” Lâm Dịch nói.

“Phong độ? Anh có phong độ quá! Thua trận vô lý như thế, anh chấp nhận nổi sao?” Lục Thế Lâm cất cao giọng.

“Thi đấu chính là vậy, chí ít lần sau chúng ta sẽ không mắc phải sai lầm này nữa.” Lâm Dịch nói.

“Lần sau? Là khi nào? Sang năm chắc?” Lục Thế Lâm châm chọc: “Anh có thể cam chịu vất vưởng ở vòng khiêu chiến suốt 3 năm là vì anh chịu được thứ thất bại vô lý thế này, còn tôi thì không!”

“Tôi không hề thấy chúng ta thua vô lý, chúng ta thua vì một chuyện không lường trước. Mà xét đến cùng chính là do chúng ta chuẩn bị không cẩn thận, đấu đoàn đội hay đấu lôi đài cũng vậy.” Lâm Dịch nói.

Lục Thế Lâm nghe xong, lập tức nhếch mép cười: “Ra là anh đang muốn kiếm cớ cho sự thảm hại của mấy người trong phần lôi đài trước đó hả? Thế nên giờ đấu đoàn đội cũng thua, mấy người vui lắm đúng không? Bởi như này thì mới lấp liếm được sự bất tài của mấy người, tôi nói có sai không?”

“Cậu bình tĩnh đi.” Lâm Dịch cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng hắn ít nhiều cũng hiểu được tâm trạng của Lục Thế Lâm. Thất bại trong vòng khiêu chiếu đúng là một đả kích rất lớn, bởi điều đó đồng nghĩa với phí phạm thêm một năm dài ròng rã nữa, so với không giành được cúp quán quân còn đau đớn hơn nhiều. Không giành được quán quân cũng chưa phải là tận thế nhưng thua trong vòng khiêu chiến thì gần với tận thế lắm rồi. Chiến đội Vô Cực mùa giải này chẳng phải vì thất bại mà đã giải tán sao?

Chiến đội Tru Tiên hết năm này qua năm khác không thể thoát khỏi vòng khiêu chiến, các tuyển thủ cũng vì thế mà ngày đêm lo sợ. Bọn họ chỉ sợ sáng sớm nào đó tỉnh dậy sẽ nhận được thông báo tuyên bố chiến đội giải tán, rồi cứ thế từng người từng người một phải ra đi.

Đó chính là tháng ngày của tầng lớp thấp nhất trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp, cũng giống như giai cấp thấp nhất trong xã hội. Họ không thể nói đến lý tưởng, cũng chẳng dám kể đến mục tiêu, chỉ nội chuyện tồn vong thôi đã đủ làm họ sứt đầu mẻ trán rồi.

Tru Tiên cứ chật vật như vậy mà lết qua từng năm, chẳng có ai có thể hiểu rõ hơn các tuyển thủ Tru Tiên nỗi sợ hãi khi sống cuộc sống của tầng lớp dưới đáy. Thế rồi Tiêu Kiệt đột nhiên xuất hiện. Và họ từng thực tâm vui mừng vì điều này, bởi nhờ gã mà họ đã không còn lo âu cho sự sống còn của chiến đội trong một quãng thời gian rất ngắn.

Nhưng rất nhanh, họ phát hiện ra ông chủ mới không đơn giản như mình nghĩ. Gã hấp tấp muốn Tru Tiên phải trở về liên minh, về với mảnh đất chân chính nơi mà các tuyển thủ chuyên nghiệp sinh tồn.

Nói thật, có ai không mong như thế chứ? Bọn họ kiên trì từng năm một không phải vì mục tiêu này sao? Nhưng muốn thực hiện được mục tiêu thì cũng phải nhìn vào thực tế, Tru Tiên lăn lộn suốt 3 năm không thoát khỏi vòng khiêu chiến, thực lực đã trượt dốc đến mức nào không hề khó đoán.

Quả thật, Tiêu Kiệt đã mang đến cho chiến đội một tuyển thủ không tệ, lại còn vời được đội trưởng cũ của Tru Tiên là Trương Giản đến hỗ trợ, bắt tay vào khai thác sử dụng kho vật liệu mà Tru Tiên tích trữ nhiều năm. Tiêu Kiệt còn đầu tư tài chính để mua thêm một mớ trang bị để đắp cho chiến đội, vì thế cả Tru Tiên trong nháy mắt sáng sủa hẳn lên.

Nhưng dù là vậy đi nữa, ngay mùa giải này đã đặt mục tiêu trở về liên minh có phải là hơi sớm rồi không?

Không một tuyển thủ nào muốn được bước lên vũ đài kia hơn đám Lâm Dịch, thế nhưng chiến đội, nhân vật hay trang bị khi được lên đời thì cũng cần có thời gian thích ứng, mục sư mới gia nhập trở thành át chủ bài tức là chiến đội thay đổi át chủ bài, vậy đường lối chiến thuật đoàn đội đều phải tập luyện lại toàn bộ. Chưa kể vòng khiêu chiến lần này còn sừng sững một ngọn núi cao chưa từng có từ trước tới nay: chiến đội Gia Thế.

Tình cảnh Tru Tiên trong mùa giải này nói là thù trong giặc ngoài cũng chẳng quá khoa trương. Thế nhưng ông chủ mới thì sao? Tuyển thủ át chủ bài mới thì sao? Hai người ấy lại nhất trí với nhau rằng đây là thách thức, nhưng đồng thời cũng là cơ hội trời cho, Tru Tiên mình đánh bại Gia Thế nà, dùng thắng lợi đó làm phát pháo mở đường để mình vênh mặt mà trở về liên minh nà, blah blah blah, nói một hồi say sưa nói tới giật quán quân luôn.

Tuyển thủ của Tru Tiên hết hồn đỡ không kịp. Ơ không phải mình còn đang rầu cho sự tồn tại của chiến đội à? Sao chuyển qua bàn về việc quán quân nhanh quá vậy?

Không phải tuyển thủ Tru Tiên không ôm chí lớn, thế nhưng suy nghĩ của ông chủ mới với đồng đội mới khiến bọn họ cảm thấy quá ư hoang đường.

Với cương vị đội trưởng, Lâm Dịch cũng đã đặc biệt tìm gặp Tiêu Kiệt nói chuyện. Nhưng toàn bộ những lo lắng của hắn đều bị ông chủ gạt đi. Gã chìm đắm trong việc thể hiện bản lĩnh của mình, nào là giấu trang bị ngon đừng dùng, chờ đến trận quyết chiến cuối cùng mới xòe ra cho đối thủ trở tay không kịp. Gia Thế lúc ấy nhất định sẽ kinh hoàng, gã chỉ nghĩ đến thôi cũng đã cười không ngậm được mồm.

Lâm Dịch khi đó cũng khó xử y như lúc này đang đối mặt với Lục Thế Lâm. Ông chủ mới và người đồng đội mới này rất hợp gu nhau, bởi họ đều là những người tự phụ, có rất nhiều vấn đề rõ là khó khăn nhưng họ cứ ảo tưởng sức mạnh rằng bố ra tay là giải quyết được ngay.

Tru Tiên đã bước vào khiên chiến trong bối cảnh đó, Tiêu Kiệt còn liên tục nhắc nhở mọi người nhớ giấu nghề để đến trận chung kết sẽ cho Gia Thế một “bất ngờ”.

Nhà văn lớn Tiêu Kiệt xem chuyện lãnh đạo chiến đội giống như viết tiểu thuyết vậy, cho rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay để mặc mình điều khiển. Gã muốn nhân vật này xuất hiện yếu đuối sau đó vùng dậy chói lòa, gã muốn nhân vật kia giả ngu để rồi hốt mẻ lớn, thì chắc chắn mọi việc sẽ diễn ra hệt như thế. Gã cứ nghĩ đời sẽ giống như thi như thơ. Và giờ đây, khi hiện thực phơi bày ra trước mắt hoàn toàn trái ngược với kịch bản gã đã viết nên, thì Lục Thế Lâm, kẻ tín đồ trung thành nhất đã đắm chìm vào viễn cảnh tươi đẹp đó cũng trở thành kẻ đầu tiên vỡ mộng.